30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Sự Sùng Bái Của Fan Cuồng 2

Vui quá, cuối cùng cũng hôn được anh rồi

Mũi dao đâm thủng yết hầu khiến máu văng tung tóe là một cảnh tượng quá đỗi ám ảnh, đa số người ở đây đều rời mắt đi, người trợ lý khá thân với Hạ Tinh Kỳ không chịu nổi cú sốc này, ngất xỉu tại chỗ.

Thư Niên cũng sững sờ, một siêu sao thường xuất hiện trên màn ảnh như Hạ Tinh Kỳ chết sẽ gây chấn động mạnh, nhất là khi Hạ Tinh Kỳ còn luôn miệng nói thích cậu, thậm chí không tiếc dùng cái chết tạo ra nhà ma, lần đầu tiên cậu thấy hành vi điên rồ thế này.

"Đại khái là vậy."

Đạo diễn nói với Thư Niên: "Mấy tiếng trước, chúng tôi nhận được một USB lưu trữ đoạn clip này, nhưng theo camera quan sát thì USB bỗng nhiên xuất hiện, chẳng có bất kỳ ai vào văn phòng cả."

"Chúng tôi đã tìm các chuyên gia kỹ thuật cũng như nhà huyền học đến giám định, đoạn clip là thật không có dấu hiệu cắt ghép, cũng không phải ai khác giả làm Hạ Tinh Kỳ, nhưng chúng tôi không chắc cậu ấy có bị khống chế tinh thần hay không."

"Trong USB còn một đoạn lời nhắn của Hạ Tinh Kỳ, cậu ấy mong chúng tôi sẽ dùng nơi này làm địa điểm cho tập tiếp theo và mời cậu tham gia. Ngoài cậu ra, không ai được phép bước vào ngôi nhà này nữa."

Thư Niên nhìn màn hình, nói với đạo diễn: "Tôi muốn xem lại đoạn clip."

Những người trong ngành huyền học và Thư Niên xem đi xem lại đoạn clip, nhưng do hình ảnh xuất hiện trong ống kính có hạn, thông tin họ tìm thấy cũng không nhiều, chỉ biết có liên quan đến tà giáo.

Rõ ràng Hạ Tinh Kỳ đang cử hành một nghi thức hòng biến ngôi nhà thành nhà ma, ký tự máu trên tường là ký hiệu của tà giáo, nhưng do chúng quá rậm rạp, lại quá nhiều giáo phái, rất khó nhận biết hắn đã áp dụng nghi thức nào.

"Từ dụng cụ đo âm khí, có thể thấy cậu ta đã hiến tế khá nhiều người sống, e là nhà ma này rất nguy hiểm, khó đối phó đây."

Cuối cùng họ cho ra một kết luận không mấy khả quan, song Thư Niên cũng chẳng lùi bước, bất kể ra sao, cậu đều phải đi chuyến này.

"Nhà ma ở đâu?" Cậu hỏi.

Đạo diễn ngập ngừng một lúc mới nói: "Phía cảnh sát điều tra, có lẽ địa điểm là một căn biệt thự tư nhân của Tổng Giám đốc Nam Hằng. Nam Hằng là tên Công ty Giải trí Nam Hằng, cũng là công ty quản lý của Hạ Tinh Kỳ."

Giải trí Nam Hằng là công ty giải trí lớn nhất trong nước, sở hữu nhiều minh tinh nổi tiếng, Hạ Tinh Kỳ cũng là một trong số đó.

Sếp tổng của Nam Hằng họ Chu, vợ và con cả mất sớm, chỉ còn hai cô con gái nên chiều chuộng hết mực. Nửa tháng trước, ông ta đưa hai cô con gái ra hòn đảo tư nhân để nghỉ mát, nhưng đã mất tích chỉ một tuần sau đó.

Công ty cử người đến đảo, nhưng mỗi lần con tàu vừa tiếp cận hải vực gần hòn đảo đều sẽ gặp mưa gió bão bùng, đến nay vẫn chưa rõ tình trạng trên đảo ra sao.

Hạ Tinh Kỳ cũng đã mất tích một tuần, cảnh sát hoài nghi rất có thể hắn đã lẻn lên đảo giết sạch người trong biệt thự đó để tạo ra nhà ma, những cơn bão quái dị xuất hiện đột ngột kia cũng là bằng chứng.

"Cậu ấy đã làm việc tôi luôn muốn nhưng không dám làm." Chẳng biết ai đang lẩm nhẩm, "Tôi cũng muốn đánh chết ông chủ."

"..."

Thư Niên khựng lại, hỏi thêm lần nữa: "Một hòn đảo à?"

"Đúng vậy, đó là căn biệt thự được xây dựng ngay trên mặt biển, cách đảo chưa tới một kilomet, có thể đến đó bằng cầu đi bộ."

"..." Biểu cảm trên mặt Thư Niên thay đổi, "Thế thì không hay rồi."

"Sao vậy?" Đạo diễn vội hỏi.

Thư Niên hít sâu, nói thật chậm: "Tôi say sóng, còn sợ nước."

Thư Niên sợ nước.

Hồi bé từng ngã xuống sông suýt chết đuối, từ đó cậu bị ám ảnh tâm lý, thấy chỗ nước nào cao từ eo trở lên đều sẽ vô thức căng thẳng, cậu nghi ngờ chắc mình vừa thấy biển đã bị dọa ngất luôn quá.

Nhưng cũng phải đi thôi, ngồi xe đến cảng, Thư Niên vừa nhìn đại dương mênh mông thôi đã xây xẩm mặt mày, mới bước lên du thuyền thì mặt cắt không còn giọt máu, hai vai run rẩy, gió biển phất qua, nước mắt suýt rơi theo luôn.

Dáng vẻ đáng thương của cậu khiến người ta thương xót làm sao, mọi người bèn dìu cậu vào khoang thuyền, vừa thấy chiếc giường cậu đã nhào ngay tới chui tọt vào chăn che kín đầu, tự thôi miên mình đây là đất liền mới đỡ hơn chút.

Hức, cậu nhớ sư phụ và sư huynh.

Thư Niên tủi thân ôm gối, muốn làm nũng với Lý Đại và Úc Từ Hàng mà không được, họ đều bận quá đâu thể quấy rầy, chỉ ngồi thuyền thôi mà, nhịn nào...

"Soạt."

Du thuyền nhổ neo, tiếng động phát ra khiến Thư Niên giật nảy mình, không nhịn được gọi ngay cho Úc Từ Hàng.

"Sư huynh." Vừa nối máy, Thư Niên đã nũng nịu gọi.

Úc Từ Hàng hỏi thật dịu dàng: "Sao thế Niên Niên?"

"Em nhớ anh." Thư Niên ôm gối rầu rĩ.

Tiếng thở ở đầu bên kia dừng lại một thoáng, giọng của Úc Từ Hàng trầm hơn: "Anh cũng nhớ em."

Giọng Úc Từ Hàng cực hay, khiến Thư Niên bất giác nhớ lại chuyện xảy ra trong mơ, hai tai nóng phừng, cậu vội đổi đề tài: "Sư huynh, Đêm trong nhà ma mời em đến một ngôi nhà ma mới."

Cậu kể tóm lược sự việc cho Úc Từ Hàng nghe, do quá đột ngột, lại liên lụy nhiều bên nên sau khi bàn bạc, chương trình quyết định tạm giữ bí mật, không phát trực tiếp mà sẽ chỉ ghi hình, khách mời chỉ có mỗi Thư Niên.

"Hạ Tinh Kỳ?" Úc Từ Hàng lặp lại, giọng lạnh nhạt, "Sư huynh biết rồi."

Thư Niên cuộn mình lăn lộn trong chăn, không kìm được hỏi tình hình của Úc Từ Hàng: "Sư huynh, bên anh sao rồi? Thứ đó... cần thêm bao lâu?"

"Yên tâm, sắp rồi." Úc Từ Hàng cười khẽ, "Anh không nỡ để em nhớ anh quá lâu."

Thư Niên cúp máy xoa vành tai đỏ của mình, bụng nghĩ sư huynh biết dỗ người ta ghê, ai hẹn hò với sư huynh chắc sẽ hạnh phúc lắm.

Trò chuyện với Úc Từ Hàng xong, Thư Niên đã mãn nguyện, nỗi sợ cũng vơi đi phần nào, bèn thả lỏng người lim dim vào giấc, ngay lúc cậu sắp ngủ thì chợt nghe tiếng động lạ.

"Bịch, bịch."

Như tiếng đế giày bằng nhựa mềm giẫm trên sàn trộn lẫn với tiếng nước, Thư Niên kéo phắt chăn mở choàng mắt, phát hiện khe hở trên sofa đang tỏa ra luồng âm khí mỏng, sau đó một cái xúc tu màu đỏ nhạt thò ra.

Thư Niên rút ngay cây đinh gỗ đào ném sang, bấy giờ thân thuyền chợt bị sóng vỗ mạnh khiến cậu ném trượt, mũi đinh sượt qua xúc tu.

"Á!"

Thứ nọ thét chói tai, nghe tiếng khá mềm mại, như đứa trẻ vậy.

"Ra đây." Thư Niên nói.

"Được được, em ra ngay, anh đừng đánh, em không phải cá xấu đâu!"

Một bé bạch tuộc con màu đỏ nhạt to bằng lòng bàn tay lăn từ trên sofa xuống, giơ cao bốn cái xúc tu nhỏ của mình lên tạo dáng đầu hàng.

Nó chớp đôi mắt đen láy to tròn của mình, van xin đầy tội nghiệp: "Do em đói quá nên mới lên thuyền kiếm ăn, anh đừng giết em được không?"

Thư Niên nhìn nó một lúc rồi cất đinh gỗ đào đi. Con bạch tuộc này ốm yếu thật, cũng không có ý xấu, cậu không định giết nó.

Chỉ là nó khiến cậu nhớ ra mình còn đang trên biển...

Mặt tái mét rụt lại vào chăn, trông còn bé bỏng đáng thương hơn cả bạch tuộc con.

Thấy cậu mặc kệ mình, bạch tuộc con tự dưng hơi cô đơn, nó lăng xăng nhảy tới trèo lên chăn, lải nhải với cậu.

"Anh đến đây chơi à? Một mình anh thôi sao? Anh đẹp quá, đẹp hơn tất cả giống cái mà em từng gặp, chắc nhiều giống đực theo đuổi anh lắm nhỉ?"

"Anh có hứng thú với tín ngưỡng tôn giáo không? Giáo phái của em tốt lắm, em mới vào mấy ngày đã biết nói rồi! Anh từng nghe qua Đức Thánh Cha vĩ đại của bọn em chưa..."

"Soạt", Thư Niên rút cây đinh gỗ đào nhắm thẳng vào mắt bạch tuộc con khiến xúc tu của nó duỗi thẳng đuột vì sợ, tức tốc ré lên: "Đừng đừng đừng!"

Đến tìm cậu để truyền giáo luôn à?

Thư Niên hờ hững: "Cậu không biết cụm "bạch tuộc nướng" viết như nào phải không."

Bạch tuộc con: "Không dám, em không dám nữa!"

Hung dữ quá! Nhưng vẫn đẹp rạng ngời, không trách anh ấy, cũng không thể trách anh ấy được, hức...

"Kể giáo phái của cậu cho tôi nghe xem." Thư Niên cất đinh đi.

"Ẻ?" Bạch tuộc con rụt rè, "Chẳng phải anh không muốn nghe à... Á đừng lấy cái đó ra, em nói, em nói là được!"

"Giáo phái của em không có tên gọi cố định, bọn em xưng tụng là Thánh Giáo. Logo thần thánh của Thánh Giáo là một cái đầu dê bằng xương có xúc tu, khẩu hiệu Chết là sự sống vĩnh hằng."

"Đức Cha của bọn em lấy tên Akshi khi xuống cõi người. Vì đón chào Thánh Tử, Đức Cha từ bi đã ban ơn cho phép vùng biển này được vào Thánh Giáo."

"Mọi vật sống đều trở thành anh chị em với em, làm em không còn miếng ăn nữa mới buộc phải trèo lên thuyền thôi hu hu hu, xin anh tha cho em đi..."

Hai mắt bạch tuộc con ngấn lệ, Thư Niên nhìn nó, sau đó cầm một cái bánh nhỏ lên vứt sang, bạch tuộc con mừng rỡ giơ xúc tu đón lấy nuốt gọn: "Cảm ơn anh, anh là người siêu tốt!"

"Thánh Tử cậu vừa nói là ai?" Thư Niên ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Tên Hạ Tinh Kỳ à?"

"Ồ anh quen Thánh Tử sao! Cũng đúng, nghe nói anh ấy nổi tiếng trong loài người lắm. Đúng, chính là anh ấy."

"Vì sao cậu ấy lại trở thành Thánh Tử?"

"Em không biết, lúc em thức tỉnh thì anh ấy đã là Thánh Tử rồi. Anh ấy giỏi lắm, cũng đáng sợ nữa..."

Như nhớ đến điều gì, bạch tuộc con run rẩy: "Anh... nếu anh không muốn vào Thánh Giáo thì hãy cẩn thận, không chừng Thánh Tử bực bội sẽ băm anh thành thịt vụn như khi giết những người kia đó..."

Thuyền chợt dừng lại, dập dìu theo cơn sóng, chủ thuyền đi vào nói với Thư Niên: "Sắp đến rồi."

Thư Niên dè dặt nhìn ra cửa sổ, quả nhiên đã cách đảo khá gần, mực nước phía trước không sâu, tiến thêm sẽ mắc cạn, anh ta đành để Thư Niên tự đi bộ lên bãi cát.

Cậu cảm ơn chủ thuyền rồi mang theo đồ đạc xuống.

Chân trần bước xuống nước biển ấm áp, tim gần như ngừng đập, may mà nước biển chỉ tới đầu gối nên không đến mức khiến cậu ngất xỉu, cậu không dám nhìn xuống, chỉ đăm đăm vào hòn đảo rồi thậm thụt bước sang.

"Chờ em với!"

Bạch tuộc con lội bì bõm trong nước, bơi về phía Thư Niên.

"Cậu theo tôi làm gì?" Thư Niên hỏi.

"Túi anh có đồ ăn, vả lại anh đẹp quá." Bạch tuộc con bẽn lẽn đáp, "Em có thể làm hướng dẫn viên cho anh, chỉ cần trả thù lao tương xứng cho em là được."

Vừa hay Thư Niên không có bản đồ, ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý, thế là cậu mặc cho bạch tuộc con lẽo đẽo sau lưng mình. Sau mười mấy phút lê lết, cuối cùng cậu đã đặt chân lên bờ cát, bất giác thở phào nhẹ nhõm, lau khô chân rồi mang giày.

Hòn đảo được xây rất đẹp, một sắc xanh rì, có cả bãi cỏ biếc được cắt tỉa chỉnh tề, bên trên là những tán cây dừa, hai hàng cây xanh mướt trải dài hai bên, phía sau bãi cỏ có một bể bơi hình tròn và căn biệt thự ven biển, sau nữa là chiếc cầu bằng đá nối đến một căn biệt thự biển khác.

Xung quanh dày đặc âm khí và mùi máu tanh, nước trong bể bơi bị máu nhuộm đỏ, bộ phận cơ thể người nổi lềnh phềnh.

Thư Niên ngước mắt nhìn biệt thự trên đảo, sững sờ khi thấy có vài người bị treo ngược ở đó, trông cách ăn mặc có vẻ giống học sinh, vừa thấy Thư Niên, họ vội ú ớ cầu cứu, không ngờ hòn đảo này còn người sống.

Thư Niên vừa định đến cứu thì chợt nghe tiếng động lạ vang lên sau lưng, dường như có thứ gì đó đang bò.

Quay đầu nhìn, cậu trông thấy một chiếc xúc tu khổng lồ thò ra từ khu rừng, xúc tu nọ thô bằng eo người, dính đầy chất dịch nhớp nháp, bấy giờ nó dừng lại trước mặt Thư Niên.

"Thánh, Thánh Tử..." Bạch tuộc con lí nhí.

"Niên Niên, anh đến gặp em rồi!"

Giọng nói trong trẻo của Hạ Tinh Kỳ vọng đến từ phía xa, tràn đầy phấn khởi và kích động: "Em biết ngay anh sẽ đến mà, cuối cùng cũng được gặp anh, em vui lắm, em thích anh lắm..."

"Vậy tại sao cậu không tự mình đến gặp tôi?"

Thư Niên nhìn cái xúc tu trước mặt với vẻ dè chừng, cậu có thể cảm nhận được sự sưc mạnh tàn phá của thứ này.

"Hưm, em đã tự mình đến gặp anh rồi, đây là em nè."

Xúc tu màu đen chuyển động thật chậm, vươn dài hơn quấn quanh eo Thư Niên khiến dịch nhờn dính hết lên làn da, còn cọ đi cọ lại mặt cậu.

"Đây là em đó, nhưng chỉ là một phần của em thôi, anh chờ một chút, giờ em lên ngay."

Xúc tu khiến người ta ớn lạnh chạm nhẹ phần đầu của nó lên đôi môi đỏ của Thư Niên.

"Vui quá, cuối cùng cũng hôn được anh rồi..."

.

Group chat chồng chưa cưới 30

Số 3 (chủ group): Huhuhuhuhuhu tôi hôn được Niên Niên rồi! Hôn được rồi, tôi hôn được rồi!

Số 3 (chủ group): Tôi phải lần lượt hôn Niên Niên bằng tám cái xúc tu mới được, để anh ấy nhuốm đầy mùi hương của tôi!

Số 3 (chủ group): Tôi còn muốn cùng Niên Niên sinh thật nhiều xúc tu nhỏ! Khiến con của bọn tôi tràn đầy hòn đảo này!

Số 7 (quản lý): Ý hay đấy.

Số 3 (chủ group): ? Anh làm gì? Tôi sẽ không cho anh cơ hội cắm sừng tôi đâu, anh đừng có mơ!

Số 7 (quản lý): Vậy à? Tôi không tin. Tôi thử xem nào. 

Số 3 (chủ group): Anh đừng qua đây!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei