Chương 3: Ai sẽ không vương vấn những dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổ tàn sát, khí thế hung tàn hơn tổ cứu vớt nhiều, có năng lực cứu vớt, cũng có năng lực sát phạt, sức mạnh tuyệt đối như vậy bây giờ anh không thể chống lại.

Tông Khuyết không hỏi tổ tàn sát làm nhiệm vụ gì, mà đáp lại lời nói trước của hệ thống: 【 Muốn chăm chỉ làm nhiệm vụ cũng phải có mục tiêu, hoàn thành mỗi mục nhiệm vụ hay là tích lũy tinh tệ? 】

1314 thận trọng trả lời: 【 Tích lũy tinh tệ, mỗi thế giới nhiệm vụ đều được đánh giá kết toán rõ ràng. 】

【 Được, cảm ơn. 】 Tông Khuyết nhìn lượng pin ít ỏi, rút ra xoa đầu đứng dậy, nhìn thân ảnh đang đi qua đi lại trong phòng bếp nói: "Tôi đi trước."

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, thanh niên từ trong bếp ló cơ thể ra hỏi: "Sạc xong rồi sao? Tớ nấu mì nè, ở lại ăn một chút rồi hẳn đi?"

Cậu đeo tạp dề, trên tay còn cầm chiếc đũa, trong mắt có ý muốn giữ lại, chứ không phải chỉ là lời khách sáo.

Đêm mưa như vậy muốn tìm chỗ ăn cơm không dễ, Tông Khuyết lại cắm sạc điện thoại di động lần nữa nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách sao, xong liền đây." Lâm Hành cười một chút rồi đi vào phòng bếp.

Hai bát mì nóng hôi hổi, trên mặt có một chút váng dầu, còn có hai cái trứng chiên, trang trí chút hành lá, nhìn qua rất thích hợp để ăn tối, chỉ là vào miệng có hơi nhạt nhẽo vô vị.

Tông Khuyết dừng đũa một chút rồi ăn tiếp, chỉ là không ngon mà thôi, không ảnh hưởng gì đến việc lấp đầy bụng.

Lâm Hành cởi tạp dề ra, nhìn người đối diện cúi đầu ăn miếng mì to cũng hơi thèm, ăn vào miệng lại nhíu lại.

Bởi vì thật sự là.... dở.

Không những nhạt nhẽo vô vị mà còn hơi bở, rõ ràng là đã chín quá.

Nhưng lãng phí đồ ăn thật đáng xấu hổ, Lâm Hành nếm nếm chút nước mì thử vị mặn, đi vào bếp lấy hộp gia vị ra nói: "Cậu có muốn thêm ít muối không?"

Tông Khuyết dừng đũa, nhìn thoáng qua thanh niên vẻ mặt hơi xấu hổ nói: "Không cần, bị thương ăn lạt một chút thì tốt hơn."

"Ồ, vậy là tốt rồi, thật ra tớ không hay nấu cơm lắm." Lâm Hành bỏ thêm chút muối và dầu mè vào bát, nếm thử rồi thêm chút nước hầm gà, cuối cùng mới bắt đầu ăn, nhìn qua bát đối diện đã thấy đáy, cảm thấy có chút khó tin.

Ngoài việc Tông Khuyết đánh nhau ẩu đả, thật ra cậu còn nghe nói nhà Tông Khuyết cũng không giàu có gì, cha mẹ ly hôn, trong nhà chỉ còn mỗi bà nội. 

Cho nên anh mới thường là người cuối cùng đóng học phí, quần áo mặc cũng không phải chất lượng tốt, chẳng qua anh đẹp trai nên người khác theo bản năng xem nhẹ điều này.

So với tin đồn đánh nhau ẩu đả, việc này càng như là nghịch lân của người trước mặt, nên có rất ít người đề cập.

Thật ra tính tình cũng không khó ưa như tưởng tượng. 

Tông Khuyết ăn xong rồi đứng dậy, cầm lấy chén đũa, Lâm Hành theo bản năng nói: "Cậu đừng, để tớ dọn là được ."

"Được, vậy tôi đi trước." Tông Khuyết xoay người lấy di động, đi ra cửa mang giày.

Cảm giác ẩm ướt quả thực không dễ chịu, dùng cơ thể để làm khô chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, Tông Khuyết ngẩng đầu nhìn người đang cầm bộ sạc đi đến, nói: "Cậu có..."

"Giày cậu đang ướt, nếu không được thì cậu mang giày của tớ trước đi?" Lâm Hành nhìn đôi giày dính bùn của anh nói. 

Bên trong giày rõ ràng là cũng ướt nhem, mang giày như vậy không khác gì đi chân trần trong nước bùn, nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu.

Tông Khuyết khựng lại rồi nói: "Được, cảm ơn."

"Không có gì đâu." Lâm Hành cảm thấy đêm nay chữ mà mình nghe nhiều nhất đại khái là hai chữ cảm ơn này, "Dây sạc này tớ ít khi dùng đến, cậu cầm dùng đi, còn quần áo, cậu muốn đem về hay là để tớ giặt rồi trả lại cho cậu?"

Trong nhà có máy giặt, máy việc này đều là chuyện nhỏ không tốn sức.

Tông Khuyết im lặng một lát rồi nói: "Cậu giặt giùm tôi với."

Những ngày này anh không có ý định về nhà, nếu trở về với vết thương như vậy, anh sợ bà nội nguyên chủ sẽ lo lắng mất ngủ mấy đêm, sau đó muốn biết có chuyện gì xảy ra, náo loạn đến trường học càng tệ hơn. 

Anh mang quần áo về cũng không có máy để giặt, mà giặt bằng tay trong những ngày mưa như này cũng không dễ dàng.

"Được, cậu thử đôi giày này xem, size giày của hai chúng ta hẳn là không khác nhau lắm." Lâm Hành lấy giày ra, nhìn nước mưa rơi trên cửa sổ, cầm lấy một chiếc ô che mưa trong thùng đựng kế bên nói: "Cho cậu mượn chiếc ô này nè."

Tông Khuyết mang giày, hơi chật nhưng rất khô thoáng thoải mái, sau đó nhận lấy chiếc ô, lời cảm ơn ra tới miệng rồi lại nuốt vào: "Ừm, được rồi, hôm nào trả cho cậu."

"Được, đi đường cẩn thận." Lâm Hành nhìn thân ảnh mở cửa đi ra ngoài, vốn dĩ theo bản năng muốn nói cho anh nghe một vài tin tức, nhưng nhìn cửa đã đóng lại cùng tiếng bước chân nhanh chóng xuống lầu, lại đem lời nói nuốt vào.

Quan hệ của hai bọn họ cũng không tốt lắm, nói nhiều quá đối với đối phương cũng là gánh nặng. 

Lâm Hành xoay người tiếp tục dằn vặt với bát mì dư, Tông Khuyết đứng dưới lầu bung ô ra bước vào màn đêm.

Mưa dầm liên miên suốt cả buổi chiều, thời tiết lạnh đến mức dường như không phải tháng tư, trên mặt đất đã đọng rất nhiều nước, trên đường cũng không có nhiều người đi bộ, chỉ có ánh đèn đường hơi mờ ảo khúc xạ những hạt mưa rơi tí tách, khiến cho màn đêm không quá tối.

Đối diện tòa nhà chung cư là trường học, khu này là khu nhà ở gần trường học sinh, có nhà được mua, có nhà được thuê cho trẻ em đi học ban ngày.

Vốn dĩ là một khu vực náo nhiệt, cuối tuần lại là một mảnh đen nhánh.

"Đi đâu?" Đèn từ chiếc xe ở phía xa chạy đến chiếu sáng con đường.

Tông Khuyết thu dù lên xe: "Đường Bình An."

Khách sạn trên con phố đó tương đối rẻ, lại xen lẫn rất nhiều quán Internet, đủ để đáp ứng nhu cầu hiện tại của anh.

......

"Cọc trước 100, 50 một đêm." Ông chủ đang chơi máy tính phía trước không ngẩng đầu lên nói.

Nghe âm thanh điện tử, rõ ràng là đang hỗn chiến. 

"Ở hai ngày trước." Tông Khuyết quét mã trả tiền.

Ông chủ ngẩng đầu, nhìn băng gạc quấn trên trán và cơ thể anh, xoay người lấy ra một chùm chìa khóa đặt trên quầy nói: "Phòng 316, đừng để máu dính lên giường, nếu dính thì không hoàn trả tiền cọc."

"Đã biết." Tông Khuyết lấy chìa khóa lên lầu.

Mùi trên hàng lang hơi khó chịu, tràn ngập mùi nước sát trùng, trong phòng ngược lại sạch sẽ nhưng cũng chỉ có một cái giường lớn, WC và nhà tắm đều nằm ở một đầu khác của hàng lang.

Ở trong thành phố, với mức giá này thì cũng chỉ có thể tìm được phòng như vậy.

Đêm khuya, Tông Khuyết mặc quần áo nằm nghiêng trên giường, miệng vết thương đã không còn đau nữa, khiến anh có thể suy nghĩ rõ ràng về nhiệm vụ tiếp theo. 

Hệ thống có thể lựa chọn anh, cũng có thể từ bỏ anh, tất cả đều phụ thuộc vào hệ thống, tuy trước mắt hệ thống không có ác ý gì, nhưng mạng sống nằm trong tay người khác, chung quy cũng có chút mất tự do.

Có thể cả đời ở bên người mình yêu bằng tinh tệ tích lũy, có nghĩa là anh cũng có thể dựa vào tinh tệ để thoát khỏi thế giới nào đó mà không cần hệ thống.

Tất nhiên không loại trừ khả năng vỗ béo rồi giết, thịt bò thượng hạng cũng phải được đối xử tốt nhất trong suốt cuộc đời của nó, cần phải tiếp tục điều tra.

Cấp bậc cao nhất của nhiệm vụ là cấp S, ngoài số tiền thưởng cơ bản một ngàn vạn tinh tệ dành cho cấp S, còn có khen thưởng dựa trên mức độ thúc đẩy tích cực to lớn đối với thế giới.

Đây là thông tin trước mắt mà anh có, tích lũy tinh tệ đến số lượng nhất định mới có thể điều tra được thêm nhiều thông tin từ hệ thống.

【 Ký chủ, anh không ngủ được hả? Tui mở bài hát ru cho anh nghe nha, đảm bảo ba giây là ngủ.】1314 thăm dò ký chủ thoạt nhìn vô cùng tỉnh táo.

Phụ đạo tốt môn tâm lý học cho ký chủ cũng là một trong các công việc của hệ thống, nhỡ đâu đến lúc nhiệm vụ còn chưa làm xong mà ký chủ đã gặp vấn đề tâm lý là tiêu đời.

【 Không cần, tôi đang suy nghĩ nên làm nhiệm vụ thế nào. 】 Tông Khuyết nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nói.

Thay đổi số phận của một người không đơn giản chỉ là ngăn chặn sự việc xảy ra, do hiệu ứng cánh bướm, khi nhiệm vụ giả tham gia vào thế giới, những sự kiện ban đầu cũng sẽ thay đổi. Tuy nhiên, bánh xe số phận luôn xoay chuyển, dù những nút thắt ban đầu thay đổi, vẫn có khả năng các sự kiện sẽ xảy ra theo một cách khác.

Trong tình huống này, kết bạn với Lâm Hằnh là cách nhanh nhất để tìm hiểu những gì đang xảy ra xung quanh cậu. Tuy nhiên, xét thấy những gì đã xảy ra ở thế giới trước, tốt nhất nên giữ khoảng cách.

【 Gòi, ngài nghĩ tiếp đi. 】 hệ thống giữ im lặng.

Đêm muộn dần, sau khi lập kế hoạch sơ bộ Tông Khuyết đã thiếp đi.

Tiếng mưa tí tách suốt đêm, tiếng chim hót líu lo báo hiệu bình minh, khi Tông Khuyết bước ra khỏi khách sạn, phần lớn mặt đất đã khô ráo, gió mát thổi qua mang theo cảm giác sảng khoái.

Tông Khuyết xem bản đồ, bước vào một quán cà phê mạng tương đối vắng vẻ, mở thẻ tạm thời rồi tìm một góc ngồi xuống.

Kiếm tiền bằng cách làm công là không khả thi, nguyên chủ bỏ lỡ rất nhiều bài học, thời gian của học kỳ một lớp 10 đều lãng phí, để theo kịp tiến độ, anh cần phải bỏ ra không ít thời gian.

Bố mẹ ly hôn, bố làm ăn nợ nần một mớ, trốn bên ngoài không dám về nhà, mẹ đi bước nữa, trong nhà chỉ còn bà nội, ngoài trợ cấp xã hội còn làm một số việc lặt vặt để kiếm thêm thu nhập chi tiêu trong nhà, rồi còn phải dành dụm tiền đóng học phí mỗi năm cho anh.

Mười sáu tuổi, nếu không học, thì cũng đã đến tuổi có thể tự nuôi sống bản thân.

Nguyên chủ không có khả năng kiếm tiền, nhưng anh có thể thử.

Anh không những cần dùng tiền cho bản thân mà còn cần tiền cho những nhiệm vụ ngẫu nhiên và đột ngột mà hệ thống đưa ra, chỉ dựa vào tiền lương cố định kiếm được thì không thể tích lũy tài sản nhanh chóng.

Hai ngày qua, Tông Khuyết đã nhanh chóng tìm hiểu tình hình tài chính của thế giới này, chỉ để lại tiền ăn trong một tuần, còn lại đều đầu tư vào đó.

Ban đầu chỉ là tích lũy nhỏ, khi đạt được một số vốn nhất định, anh có thể đầu tư lớn, dài hạn, tạo ra nguồn tài sản dồi dào.

[Đầu tư như vậy, lỡ như thua thì sao?] 1314 lo lắng.

Mặc dù kỹ năng đầu tư của ký chủ rất ghê gớm, nhưng hai thế giới trước ít nhất lúc đầu không sợ thất bại nhịn đói, bây giờ mà thất bại thì thê thảm hết nói.

[Vốn ít, tỷ lệ thua lỗ chỉ 5%.] Tông Khuyết chỉnh lại mũ lưỡi trai, che kĩ băng gạc rồi bước vào lớp.

Vào chiều tối chủ nhật, lớp học không có giáo viên vốn ồn ào, nhưng lại im bặt trong nháy mắt.

Có người cúi đầu đọc sách, có người lén lút cất điện thoại đi, còn có người ra hiệu bằng mắt, thu lại chân nhường ra lối đi về phía sau, lén lút quan sát thanh niên đang cúi thấp vành mũ khiến đôi mắt càng thêm sắc bén âm u.

Lâm Hành quay đầu nhìn anh không hề có một chút loạng choạng nào thì thở phào nhẹ nhõm, đã thấy người đó ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, rõ ràng là định ngủ.

"Lớp trưởng đang nhìn gì vậy?" bạn cùng bàn nhỏ giọng hỏi, nhìn theo ánh mắt của cậu lẩm bẩm, "Cũng không biết sao hôm nay thằng đó lại đến lớp nữa, còn đội mũ nữa, làm màu."

"Đừng nói vậy." Lâm Hành nhìn bộ đồ dài tay của anh, nghĩ thầm những vết thương đó hẳn đã được che đậy dưới lớp áo, đội mũ chắc cũng để che đậy vết thương.

Quần áo không thay, là không về nhà sao?

Tông Khuyết vừa nhắm mắt, tiếng ồn ào trong lớp đã lại xuất hiện, học sinh vẫn còn lưu luyến niềm vui của kỳ nghỉ hè. 

Tuy nhiên, sau mỗi kỳ nghỉ, tất cả các lớp học đều như vậy, có nhắc nhở thì một lát sau vẫn như cũ, không cần ghi tên làm gì, Lâm Hành nhìn vào sách của mình coi như không nghe thấy, thầy giáo đến sẽ im lặng.

Cho đến khi từ phía sau lớp học truyền đến một tiếng nói không kiên nhẫn: "Im lặng."

Lâm Hành quay đầu lại, nhìn thanh niên mang theo vài phần buồn ngủ, trong mắt lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, nghe chung quanh lặng ngắt như tờ, lặng lẽ cong môi.

Ừm, hiệu quả cũng giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro