Chương 53: Tiểu biệt thắng tân hôn (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tục ngữ có câu, ấm no tư dục.

Cho dù là tổng tài bá đạo cũng không ngoại lệ.

Nhất là sau khi ăn xong trở lại phòng ngủ, nhìn thấy cái giường vừa rộng vừa mềm kia, một số tâm tư nhỏ từ từ nảy mầm cho đến khi mọc lên thành cây lớn cũng chỉ trong chớp mắt.

Không chỉ Phó Nhiên, mà Vân Thư cũng tồn tại tâm tư nhỏ như vậy, chỉ là hai người đều có ý muốn nhưng ai cũng không chịu nói ra trước, chỉ là dùng những ánh mắt tràn đầy ý tứ nhìn nhau.

Cũng không biết là ai chủ động trước, hai người ôm nhau ngã lên giường, môi chạm môi, lưỡi quấn lấy nhau.

Bây giờ không phải là lúc cần suy nghĩ cái này nữa, hai người bỏ qua tất cả, dây dưa cùng một chỗ, giữa môi lưỡi truyền ra tiếng nước tấm tắc làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.

"Thư Thư..."

Hai chữ này bị anh kìm nén trong cổ họng, lúc nói ra mang theo nhiệt khí cuồn cuộn giống như có thể làm người khác bị bỏng. Âm thanh ấy làm cho tai của cô nóng lên, cả người tê dại.

Nhân lúc này, tay của anh luồn vào trong áo cô, từ từ di chuyển vào nắm một bên ngực của cô. Bầu ngực mềm mại đẫy đà bị bàn tay nóng bỏng của anh xoa nắn, viên trân châu nhạy cảm đã dựng thẳng đứng chạm vào lòng bàn tay anh như đang lên án anh không chăm sóc nó kĩ càng.

Phó Nhiên liền hiểu ý, dùng đầu ngón tay nhéo lên trên nhũ hoa một cái___

"Aa--"

Vân Thư chịu không nổi ngẩng đầu lên thở dốc, trên cổ thon dài mảnh khảnh lộ ra những mạch máu xanh nhạt, có cảm giác yếu ớt dễ vỡ. Ánh mắt Phó Nhiên tối sầm lại, khẽ hôn vào bên cổ Vân Thư, nhìn đầy dịu dàng nhưng lại có một loại cảm giác một con mãnh thú đang gặm nhấm con mồi của riêng mình.

Phó Nhiên có chút thô lỗ cởi quần áo trên người hai người, rất nhanh trên người hai người chỉ còn lại đồ lót. Anh tiếp tục cởi áo ngực trên người cô nhưng vì đang gấp nên không cởi được. Vì vậy Phó Nhiên muốn dùng bạo lực để xé cái áo này ra.

Nhưng lại bị Vân Thư ngăn cản.

"Thật ngốc!"

Vân Thư càu nhàu anh một câu, chỉ chỉ cái nút nhỏ nạm viên ngọc trai ở giữa, sau đó cô quay mặt đi, khuôn mặt từ trắng hồng chuyển sang hồng rực như quả đào chín.

Phó Nhiên đầu tiên ngẩn người, sau nghe lời cô vươn tay gỡ viên ngọc trai ra, chỉ nghe một tiếng "tạch" rất nhỏ, áo ngực hồng nhạt từ từ tuột ra, hai bầu ngực no đủ hoàn toàn được phóng thích, nảy vài cái tựa như đang hân hoan, vui mừng vì được tự do. Hai viên trân châu trên bầu ngực cũng rung lắc theo như muốn làm cho ánh mắt của người đàn ông tập trung hết vào nó.

Phó Nhiên cực kỳ kích động, tay không ngừng xoa nắn bầu ngực mềm mại, căng tròn còn môi không ngừng hôn cô khiến khuôn mặt của Vân Thư đỏ bừng, trong miệng còn không ngừng gọi hai chữ "Thư Thư": "Thư Thư, Thư nhi... Nó được đặc biệt mua cho anh đúng không?"

Ở cùng Vân Thư lâu như vậy, Phó Nhiên biết rất rõ trong tủ quần áo của cô có cái gì, tự nhiên cũng biết nội y của Vân Thư đều có kiểu dáng gì. Trước đây Vân Thư đều mặc kiểu dáng truyền thống, áo ngực cài trước này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, khiến anh không khỏi nghĩ nhiều.

Mà trên thực tế, đây chính là Vân Thư cố ý mua, lúc mua cũng là nghĩ đến Phó Nhiên.

Nhưng sự thật chính là sự thật, bị nói ra như vậy Vân Thư cảm thấy rất xấu hổ, cô đẩy mặt người đàn ông ra và nói: "Ai nói là mua cho anh, em thấy thích nên muốn mua, không được sao?"

"Được, đương nhiên là được." Phó Nhiên cũng không vạch trần cô, chỉ cười cười, cố ý đặt chiếc áo kia sang một bên, làm đến mặt Vân Thư càng đỏ lên, anh cúi đầu bên tai cô: "Anh rất thích."

"À..." Ánh mắt Vân Thư hơi bất ngờ một chút, khóe môi cong lên.

Đoạn kịch nhỏ về chuyện áo lót càng khiến Phó Nhiên trở nên nhiệt tình hơn, giống như một ngọn lửa muốn thiêu rụi Vân Thư, liều mạng mà dây dưa giống như trận hoan lạc cuối cùng trước khi tận thế.

Tay của Phó Nhiên trượt vào giữa hai chân Vân Thư, nơi đó đã ướt nhẹp, tạo thành một mảng ướt át ở đáy quần lót. Anh không kéo quần lót xuống chỉ đẩy nó qua một bên, đem hai ngón tay đưa vào lỗ nhỏ chật hẹp ướt át, một đường thẳng tắp đi sâu vào trong.

"A--"

Đã lâu không làm, tiểu huyệt trở nên chặt chẽ như lần đầu tiên, gắt gao cắn hút hai ngón tay của Phó Nhiên không buông ra, ý muốn anh phải dùng sức mới có thể rút ra được. Điều này không khỏi làm cho anh nhớ lại mấy lần làm tình trước đây khi anh đem côn thịt cắm vào nơi này... Yết hầu Phó Nhiên chuyển động lên xuống, ngón tay cũng tăng nhanh tốc độ ra vào.

Ngón tay của Phó Nhiên thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay còn có một lớp chai mỏng. Tất cả những điều này cô biết được vì được những vách thịt cảm nhận và truyền đến não, chỉ cần tưởng tượng những ngón tay đẹp đẽ ấy đang ở bên trong... Vân Thư cắn ngón tay thở dốc không ngừng, đôi mắt xinh đẹp ướt át, đuôi mắt phiếm hồng, thân thể cũng trở nên đỏ ửng thỉnh thoảng sẽ run rẩy khi Phó Nhiên dùng sức ra vào.

Khoái cảm kéo dài không ngừng khiến cô không còn suy nghĩ được gì, Vân Thư có cảm giác các giác quan của mình đều không còn sử dụng được nữa, chỉ còn lại sự thoải mái ở phía dưới thân...

"A... Ưm... Phó, Phó Nhiên..... Đừng... Đừng... A a a..."

Ngón tay Phó Nhiên chạm đến một khối thịt mềm mại, Vân Thư ngay lập tức khóc lên, nhỏ giọng kêu không cần, nhưng điều này không khiến cho anh dừng lại, ngón tay kia ngược lại càng dùng sức nhanh chóng đẩy từng tầng thịt mềm mại kia ra để tiến vào trong.

Thân thể Vân Thư đáng thương run rẩy không dừng, mắt thấy khoái cảm càng ngày càng nhiều sắp đạt tới cao trào, ngay trong nháy mắt --

"A a a--"

Người đàn ông nhanh chóng rút tay ra, đổi lại lấy côn thịt đang căng cứng đâm vào thật mạnh, vừa vặn dâm dịch từ bên trong hoa huyệt chảy ra đầy đầu dương vật, nhưng anh lại thấy thoải mái. Vân Thư đáng thương vừa mới đạt được khoái cảm nên bây giờ cực kỳ mẫn cảm, vậy mà người đàn ông này không chịu buông tha cô, trực tiếp cắm côn thịt vào nơi sâu nhất.

Vân Thư khóc càng lớn tiếng, cắn lên vai Phó Nhiên: "Anh là đồ xấu xa!"

Trong giọng nói của cô còn mang theo sự nức nở, lại bởi vì vô lực mà mềm nhũn, không có chút hung dữ nào ngược lại còn giống như làm nũng, lọt vào tai Phó Nhiên liền khiến anh càng rung động, nhịn không được liền muốn cô khóc càng nhiều, càng muốn nghe.

Phó Nhiên nghĩ đến đây, đột nhiên rút côn thịt nóng bỏng ra khỏi tiểu huyệt, rút ra hoàn toàn.

Tiểu huyệt hoàn toàn phản ứng không kịp, kịch liệt co rút cái gì cũng không cắn được. Vân Thư không hiểu chuyện gì, ngừng khóc, theo bản năng nhìn về phía Phó Nhiên.

Phó Nhiên cũng nhìn cô, ánh mắt trong thoáng chốc tối đen. Cô không biết, biểu tình của mình lúc này mê người cỡ nào, hoàn toàn là đang cầu hoan anh.

Từng giọt mồ hôi đậu từ trên trán chảy xuống, theo cằm góc cạnh rõ ràng rơi xuống trên người Vân Thư, cùng mồ hôi trên người cô hòa làm một cái, thấm vào trong ga giường. Người đàn ông cố nén dục vọng, niết cằm Vân Thư: "Em không muốn làm, chúng mình sẽ không làm nữa, hả?"

Vân Thư biết anh đang nói dối, mấy hoan ái trước, lần nào cũng làm đến cuối cùng còn rất điên cuồng, lần này nói như vậy rõ ràng là đang trêu chọc cô. Nhưng biết là như vậy, Vân Thư lại không thể không hướng đến Phó Nhiên cầu xin, người sợ nhất chính là sau khi có được lại mất đi, chỗ trống rỗng sâu trong người cơ hồ muốn làm cô phát điên.

"Ưm... Phó Nhiên..."

Bàn tay trắng nõn nắm lấy cánh tay anh, không nắm chặt mà chỉ nhẹ nhàng đặt lên rồi vuốt ve làm cho Phó Nhiên trở nên ngứa ngáy khắp người. Chờ âm thanh khóc lóc quyến rũ, ngọt ngào truyền vào trong tai, Phó Nhiên không chỉ ngứa ngáy mà càng trở nên động tình hơn.

Phó Nhiên cúi đầu, biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao vậy?"

Vân Thư cắn cắn môi, nói: "Nghĩ, muốn..."

"Muốn gì?"

"Ô... Muốn, muốn... Muốn anh... Muốn anh làm em....Ô a a a..."

Phó Nhiên đáp ứng mong muốn của cô tiến vào, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Thư Thư, muốn cái gì thì phải nói...Anh sẽ thỏa mãn em... Miễn là em yêu cầu, anh sẵn sàng làm hết sức mình để đáp ứng em."

Vân Thư luôn cảm thấy lời này của Phó Nhiên còn có ý khác, nhưng cô lại không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, khoái cảm lần thứ hai đánh tới rất nhanh bao phủ toàn bộ.

"A--"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro