Chương 63: Nghe lén bị phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai con chuột lén lút trốn ở góc tường, cả hai đôi mắt trợn tròn nhìn trộm Phó Nhiên, lỗ tai dựng thẳng để nghe ngóng vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ thông tin quan trọng nào.

Khi nghe Phó Nhiên thổ lộ tâm ý, "chuột lớn" lấy tay chỉ chỉ về hướng Phó Nhiên, thập phần kiêu ngạo nói: "Quả nhiên không hổ là cháu trai của ta, giống như ta nhất."

Vân Thư: "..."

-- Ngài đây là khen Phó Nhiên? Hay là mượn Phó Nhiên để khen mình?

Trong lòng Vân Thư đang rối bời mà chỉ vì một câu này của ông mà trong nháy mắt bình phục.

Lão gia tử lại nói: "Tiểu nha đầu, nam nhân trên thế giới này rất nhiều nhưng nam nhân tốt như ta lại vô cùng ít ỏi. Con đã tìm thấy một người rồi, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ có biết không?"

Vân Thư: "..."

Vân Thư lạnh nhạt: "À"

"À" chữ này nhiều trường hợp có lực sát thương cực lớn, ví dụ như hiện tại, thành công giết chết lão gia tử đang khoe khoang mãnh liệt, lần này đến phiên ông lão: "..."

Một lát sau, lão gia tử nhịn không được hỏi Vân Thư: "Tiểu Nha đầu, rốt cuộc con đang nghĩ như thế nào? Nói cho lão tử biết đi."

"Không được." Vân Thư quen với việc làm trái lại lời ông nội Phó, chờ ông lão tức đến mức trừng mắt cô mới chậm rãi nói: "Cháu tưởng ông đã biết đáp án rồi."

Lão gia tử vốn đang sửa sang lại quần áo tự nhiên nghe cô nói vậy: "Hả?"

Vân Thư quay đầu ra chỗ khác: "Không phải cháu đã nói rồi sao, cháu yêu anh ấy."

Dừng một chút, Vân Thư lại lặp lại: "Cháu yêu anh ấy."

Đây không phải là lần đầu tiên Vân Thư nói "yêu anh ấy', nhưng lần trước cô nói ra miệng còn mang theo do dự, khi đó cô còn không tin Phó Nhiên, không tin chính mình, càng không tin tương lai.

Nhưng hiện tại, trong giọng nói của cô có thêm một phần kiên định.

Lão gia tử cảm nhận được loại biến hóa này, không khỏi rớt nước mắt quý giá ở trong lòng, đồng thời nắm chặt tay của Vân Thư, nói: "Tiểu nha đầu, ngàn vạn lần đừng rời khỏi Tiểu Nhiên nhà ta, thằng bé có tật xấu gì hoặc làm con khó chịu, con liền nói với chúng ta, chỉ cần con không chia tay với thằng bé, chúng ta cái gì cũng đáp ứng con."

_____ Đi ngang qua ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ, những lời này hẳn là đặt ở trên người bọn họ. Nếu cô tiếp tục yêu anh thì có thể bọn họ sẽ đăng ký kết hôn, tổ chức đám cưới, cùng nhau đi du lịch.

Và sau đó ...

"Ông nội, ông nói như vậy, chẳng lẽ là cháu quá kém cỏi?" Phó Nhiên còn ai oán nhìn Vân Thư: "Thư Thư, em cũng sẽ cảm thấy như vậy sao? Em nghĩ anh rất tệ, hả?"

Ông nội Phó: "..."

Vân Thư: "..."

......

Con mèo đen lông dài đi lại gần nhìn hai con chuột một lớn một nhỏ đang trốn trong góc. Hai con chuột toàn thân cứng đờ không dám nói gì. Mèo đen nhàn nhã vẫy đuôi, nhìn hai con chuột đang hoảng sợ, mở miệng nói: "Hai người đi theo cháu lâu rồi, đã nghe thấy hết rồi đúng không, nói cho cháu biết cảm nghĩ của hai người đi."

Ông nội Phó cùng Vân Thư vẻ mặt chột dạ, ngoan ngoãn đứng như học sinh tiểu học phạm lỗi.

Vân Thư sợ, là bởi vì cô nghe lén anh nói chuyện, còn sợ không biết Phó Nhiên có nghe thấy lời tỏ tình của mình hay không, nếu anh nghe được thì cô ngượng chết mất... Hy vọng anh không nghe thấy, hy vọng anh không nghe thấy, hy vọng anh không nghe thấy nó!

Về phần lão gia tử, ông mới không vì nghe lén mà chột dạ, nhớ lại lúc trước ông đã làm không ít những chuyện hoang đường... Khụ khụ khụ, ông sợ, là bởi vì ông thật sự sợ Phó Nhiên, đứa cháu nội này khí thế thật sự là càng ngày càng lớn.

Thật sự là làm cho người ta tự hào a~

Sau đó, ông liền nghe thấy đứa cháu trai làm cho mình kiêu ngạo nói một câu như vậy:

"Cháu không cẩn thận nghe được không ít chuyện của hai người, có rất nhiều suy nghĩ, hai người có muốn biết không?"

Vân Thư và Phó lão gia tử: "Ét o ét"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro