Chương 62: Tất cả đều không quan trọng, quan trọng là tôi thích cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi tình nhân trẻ cùng lão gia tử đi dạo nửa phim trường, bây giờ đến lượt hai ông cháu đi xem Vân Thư diễn.

Quan hệ yêu đương giữa Vân Thư và Phó Nhiên dưới sự tiết lộ của ai đó đã trở thành bí mật công khai trong giới, cũng không ít người nhạy bén biết Phó Nhiên trước đó thu mua công ty điện ảnh và truyền hình không phải vì Phó thị muốn tiến vào giới giải trí, mà chỉ là Phó Nhiên muốn dành lấy những tài nguyên tốt nhất cho Vân Thư thôi.

Vì thế Vân Thư phát hiện, nhân duyên của mình trong giới đột nhiên nổi lên, các loại lời mời nhiều không đếm xuể.

Sau đó đợi đến khi Phó Nhiên giới thiệu lão gia tử một chút, mọi người nhìn Vân Thư nói chuyện thân thiết với ông nội Phó, thái độ của bọn họ đối với Vân Thư càng thêm tốt hơn.

-- Người lớn đều đã gặp, hơn nữa xem ra người Phó gia còn rất thích Vân Thư, điều đó chứng tỏ cô sẽ trở thành Phó thiếu phu nhân tương lai, đây chính là một cái đùi vàng, nên ôm cho chắc, sau này có thể được hưởng lợi.

Ở phim trường rất nhiều người có ý nghĩ như thế, chỉ có một người không nghĩ thế.

Cô ta không cam lòng cắn môi, đôi mắt nhìn chằm chằm Phó Nhiên, cũng không biết đã nhìn bao lâu, rốt cục cô ta cũng nhìn thấy Phó Nhiên một mình đi ra chỗ khác. Trong nháy mắt cô ta biết đây là một cơ hội tuyệt vời nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ có lần sau, vì thế cô ta vội vàng đi theo.

Phân cảnh tiếp theo cũng không phải của cô ta, bằng không lúc quay phim phát hiện nhân vật chính không có ở đây là rất rách việc.

Phó Nhiên từ nhà vệ sinh đi ra, đã bị một người phụ nữ chặn lại.

Phó Nhiên đối với người này có một chút ấn tượng, thậm chí còn mơ hồ nhớ rõ tên cô ta. Sở dĩ như vậy là bởi vì khi đó anh đối với người này có chút thưởng thức, anh thưởng thức sự bình tĩnh của cô trước mọi việc, thưởng thức sự bất khuất của cô, đứng trước tiền tài không hề thay đổi... Nhưng bây giờ, sự thưởng thức này hoàn toàn biến mất.

Anh không chút thay đổi nhìn cô gái trước mặt, trong ánh mắt không chứa bất kì cảm xúc nào: "Vị tiểu thư này, cô tìm tôi có việc gì?"

Kiều Nhan đối với việc này không hề cảm thấy gì, chỉ thâm tình nhìn Phó Nhiên: "Phó tiên sinh, em thích anh... Không, em yêu anh! Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã yêu anh rồi!"

Phó Nhiên không hề dao động: "Chuyện này có liên quan gì đến tôi?"

Kiều Nhan: "Người em yêu là anh, sao lại không liên quan gì đến anh?"

Phó Nhiên: "Cô yêu ai là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi. "

Kiều Nhan nghẹn lại, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, nói: "Phó tiên sinh, có lẽ bây giờ em nói những lời như vậy là không biết tự lượng sức mình, nhưng em vẫn không nhịn được muốn nói với anh, em mới là người xứng đôi với anh nhất, có lẽ hiện tại không còn chưa xứng, nhưng tương lai nhất định có thể!"

Phó Nhiên được dạy là không nên cắt ngang lời người khác nên anh không chen ngang lời cô ta, nhưng đây là lần đầu tiên anh ghét điều này, mặt anh càng trở nên khó coi, giọng nói lạnh lùng: "Nếu đây là những lời cô muốn nói thì tôi xin phép rời đi trước."

Phó Nhiên nhấc chân muốn đi, Kiều Nhan lại ngăn lại.

Có lẽ là sự lạnh lùng của Phó Nhiên kích thích đến Kiều Nhan, cô ta không lựa lời, đem lời trong lòng nói ra: "Phó tiên sinh, Vân Thư rốt cuộc cô ta có cái gì tốt? Chỉ là cô ta có bộ dạng xinh đẹp thôi mà, căn bản không xứng với anh!"

Phó Nhiên khinh thường đi giải thích với người không quan trọng, nhưng khi anh muốn rời khỏi chỗ đó, góc phía trước tựa hồ có cái gì chợt lóe lên. Lông mày nhướng lên, thay đổi suy nghĩ, ngược lại nhìn như thật sự giải thích với Kiều Nhan: "Kiều Nhan, cô không cần phải nói nữa. Có xứng hay không, cái này cô không có quyền đánh giá. Vân Thư ở trong mắt tôi chính là người tốt nhất. Cô ấy xinh đẹp nhất, có tài, lại biết nấu ăn... Tất nhiên, những điều này không quan trọng, quan trọng là tôi thích Vân Thư. Tôi chỉ thích cô ấy, yêu cô ấy, dù chuyện gì xảy ra tôi vẫn sẽ yêu cô ấy."

Phó Nhiên từ trên cao nhìn xuống Kiều Nhan, vô tình đưa ra án tử cho cô ta: "Cô nói Vân Thư không xứng với tôi, vậy còn cô thì sao? Vân Thư mặc dù không quá nổi tiếng nhưng còn cô, ngay cả tên mọi người còn không biết... Tôi rất tò mò cô làm sao có dũng khí đến gặp tôi để nói những lời như vậy. Nếu như cô còn cảm thấy không đủ, tôi có thể nói cho cô biết -"

"Bây giờ cô đang quay phim do chính Vân Thư viết kịch bản, không nhờ cô ấy, cô lấy đâu ra cơ hội làm nữ chính."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro