chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi. Xin lỗi vì đã khiến em đau lònggggggggggggg* ~"

(*) Lời bài Unfriend của Helmetheads

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

"Ối, đổi bài đi. Tai tao sắp điếc rồi này, thằng quầnnnnnnnnnnn."

Đó là giọng trâu bò của tụi bạn tôi và đám bạn của thằng Sarawat. Một bên gào mồm lên rống trong khi bên còn lại bịt tai liên tục la hét kêu đổi bài. Đệt...Thay vì được về nhà, tôi lại kẹt ở quán karaoke với lý do chết tiệt mà tụi nó bảo rằng không muốn về phòng, muốn tiếp tục vui vẻ.

Đây mà là vui vẻ ấy à?

Tao nghĩ có mà chết trước khi được vui vẻ thì có. Cái này tao nói thật.

Tôi muốn về chết đi được. Lỡ miệng tuyên bố giữ kỹ thằng Sarawat như vậy, ai mà còn mặt mũi ở lại chứ. Giả mà tìm được cái xô để úp lên đầu, chắc tao úp cả tuần quá. Bạn nó càng xúm nhau vô chọc thì tôi càng muốn độn thổ.

Cũng may lúc này tụi nó say hết nên ngậm miệng lại rồi quay sang giành nhau micro để hát karaoke.

Tao say nên mới lỡ miệng nói thế thôi chứ thật ra không có gì hết á. Thật mà!

"Thằng Tine, một ly nữa nhé."

Nhưng cũng có một người không thèm cầm micro như người ta vì hình như nó đang rất tâm huyết với sự nghiệp 3000 baht của thằng Sarawat. Thằng Theme...cái thằng rót bia như rót nước lã làm mắt tao sắp nhắm tịt cả vào.

"Không uống nữa. Miệng sắp co giật rồi đây." Dù vẫn còn giữ được tỉnh táo nhưng không có nghĩa là tao còn uống được tiếp.

"Một ly nữa đi chứ."

"Đủ rồi. Nó không nổi nữa đâu." Chủ nhân của giọng nói trầm thấp quen thuộc cắt ngang, sau đó bước tới chen chúc buộc tôi phải ép sát vào ghế sofa một cách đê tiện.

"Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà."

"Thôi được rồi." Dứt lời tôi nhìn thấy bàn tay dày rút bóp tiền nhét sau túi quần đắt tiền của nó ra rồi mau chóng lấy 3000 baht đưa cho thằng bạn thân.

Phải nói là quá đểu. Lập mưu chuốc rượu tao chưa đủ, còn dám tiền trao cháo múc ngay trước mặt tao. Đần ơi là đần!

Tôi và thằng Sarawat ngồi trong góc phòng. Đôi chân dài của nó gác lên ghế sofa để chia cách chúng tôi với đám bạn đang bị hắt hủi. Tôi chỉ biết ngồi im không dám hó hé cho đến khi thằng Man đặt micro xuống rồi chen vào chỗ của thằng Theme, tuy nhiên không cách nào tiếp cận được tôi vì còn vướng chân thằng Sarawat chán ngang.

"Thằng Tine, cụng ly." Đối phương nâng ly bia lên đưa cho tôi. Nếu là bình thường thì tao đã xoè tay nhận rồi, song lần này cảm thấy e ngại với cái người đang chắn ở giữa.

"..." Để bảo toàn tính mạng, tao không nên đáp lại thì hơn.

"Một chút thôi. Không say thì còn gì là vui?"

"Nó say rồi." Lần này đến lượt thằng Sarawat đáp thay.

"Làm sao mày biết nó say rồi, hả bạn Wat? Cách tốt nhất là mày để thằng Tine cho tao thì hơn. Tao muốn quất nó rồi."

"..." Không có âm thanh nào phát ra, song đôi môi thằng Sarawat mấp máy khẩu hình đáp trả thằng Man lại dễ đoán vô cùng.

'Khốn nạn...'

Chỉ một từ duy nhất đã giải đáp hết mọi thắc mắc. Nhưng có vẻ như thằng Man chẳng hề thấy run sợ vì nó vẫn ngồi cười một cách hả hê. Biến thái chết đi được!

"Nhiêu đó mà đã giữ kỹ rồi hả?"

"..."

"Giữ kỹ mà không làm gì được người ta gọi là bất lực đó."

"Khốn kiếp."

"Nếu mà là tao, có thằng Tine làm vợ, tao sợ ngày nào cũng kiệt sức."

Bụp!

"Ốiiiiiiiiiiiiiiii." Chỉ trong nháy mắt, thằng Sarawat đã giơ chân đạp thằng bạn của nó rớt khỏi ghế sofa một cái rõ đau làm nó rên inh ỏi át cả tiếng rống của thằng Fong. Tất cả trông có vẻ sững sờ khi cả căn phòng bỗng rơi vào tĩnh lặng. Nhưng rồi...

"Hahahahahahahahah." Chỉ trong tích tắc thôi. Sau đó thì cười muốn bể bụng. Tôi cũng không nhịn được cười. Nhìn thằng Man bước đi rón rén ra khỏi phòng mà rớt nước mắt. Tụi bạn nó quay clip lại hết rồi. Đáng đời!

"Ghét mày ghê."

"Gì thế mày?" Tôi lập tức quay qua nhìn thằng Sarawat. Đang yên đang lành lại ăn chửi. Tao hoang mang.

"Lúc bị thằng Man hôn trán, tại sao không tránh?"

"Hồi nào cơ?"

"Đừng có vờ vịt. Tao thấy tận mắt."

"Ơ, thấy hả? Tao tưởng đâu chỉ tập trung chơi guitar thôi chứ. Xong rồi xuống xà nẹo với tụi con gái, để cho người ta sờ soạng."

"Tao không phải người chủ động nhé. Tự họ tìm đến đấy chứ. Mày đừng có mà đổi trắng thay đen chuyện của hai đứa mày. Đừng nghĩ tao sẽ quên."

"Thì tại người ta không kịp phản ứng chứ bộ."

"Đừng làm vậy nữa. Tao giữ kỹ."

"Im đi."

"Giữ kỹ."

"Tao sút bay bây giờ."

"Người ta giữ kỹ mà."

"Nói chuyện gì với nhau đấyyyyyyyyy?" Thằng Peuk chõ mũi vào, sau đó bị tôi đáp lại một cách bình tĩnh.

"Nhiều chuyện."

"Phải rồi! Tao có phải vợ chồng của nhau đâu. Làm cái gì cũng sai." Mẹ nó, còn dám làm ra cái bộ dạng õng ẹo. Tưởng thế là dễ thương à. Nhìn chỉ muốn giẫm bẹp dí như thằng Sarawat thôi.

Tình cảm của tôi...Không biết nữa. Cố gắng chối bỏ mọi lời nói của nó, song cảm xúc đã phản bội lại tao.

Bản thân cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

10 phút sau, chúng tôi thấy thân hình xiêu vẹo của thằng Man trở về cùng 3 chai bia ôm trong tay. Mẹ nó, làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra dù vừa bị đạp một cách đầy nhục nhã. Thế mà trong một khắc nó còn dám quay sang quắc mắt với thằng Sarawat.

Đêm hội hát hò karaoke và nhâm nhi bia tiếp tục diễn ra. Ban đầu còn uống một cách từ tốn, sau khi bắt đầu ngà ngà say thì đổi thành tu bằng miệng luôn cho đã. Tôi say. Thằng Sarawat cũng say. Người ngợm đúng hôi mùi alcohol. Nhìn đồng hồ đeo tay đã là 3 giờ sáng nên phải giải tán rồi kéo nhau về.

Tôi được bạn thằng Sarawat cõng ra khỏi quán trong bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ. Không dám tin mình có thể say đến mức này. Tao nghĩ chắn chắn là do số tiền công 3000 baht kia. Không biết chỉ hối lộ một mình nó thôi hay là luôn cả đám. Mẹ nó, một lũ đểu. Báo hại chân tao rụng rời bước đi không nổi.

"Thằng Theme, bỏ nó xuống. Để tao tự bồng."

"Không sao đâu, bạn Wat. Tao muốn giúp. Tao hi sinh thân mình."

"Nhiều chuyện."

"Mày mới nhiều chuyện ấy. Tao cõng nó trước mà."

"Mày từng chết chưa?"

"Đệt...Thế thôi mà đã giữ kỹ. Này, trả." Thằng Theme, một mẩu của Bạch Hổ thả tôi xuống khỏi lưng nó trước khi ném tôi qua cho thằng Sarawat một cách thô bạo. Tôi cố nhấc miệng để nói rằng tao tự đi được nhưng không dám, sợ nói cho đã mà không làm được thì lại càng mất mặt.

Tình trạng của 3 thằng bạn cũng không khá khẩm hơn. Trông cái tướng bị lôi đi xềnh xệch thật không khác tao tí nào. Như tôi là còn đỡ vì còn nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

"Vậy còn bạn thằng Tine?"

"Đưa về kí túc xá tao đi." Tôi nói. Mọi khi say chúng tôi vẫn hay kéo nhau về phòng của một đứa bất kỳ trong nhóm ngủ.

"Không cần. Tới kí túc xá tao đi. Ngay gần đây thôi."

"Ok. Quyết định vậy đi." Thằng Man-ối-giời đề xuất, sau đó đám bạn của nó quyết cái rụp không thèm hỏi ý kiến tao một câu nào.

Chúng tôi từ biệt ở bãi đậu xe. Tôi và thằng Sarawat đi hướng khác nên đêm nay tôi đành phó mặc thân thể dưới sự chăm sóc của nó.

Tôi bị sờ soạng một hồi lâu trước khi bật ra tiếng rên rỉ vô thức trong cổ họng, chầm chậm mở mắt lên liền nhìn thấy thằng Sarawat đang lục tìm chìa khóa phòng trong túi quần tôi. Rồi mày đang tìm thật hay kiếm cớ sờ "em trai" của tao vậy chứ. Cứ mò mẫm ngay chỗ chính giữa. Túi quần tao ở hai bên nha, thằng chó.

"Tìm thấy chưa?" Tôi hỏi.

"Chưa."

"Bao giờ mới tìm thấy?"

"Đến khi nào tao dâm dê mày đã mới thôi."

"Khốn nạn."

Vừa mới chửi một câu thì chìa khóa đã tìm được rồi. Mở khóa cửa phòng xong, nó vừa lôi vừa kéo tôi vào trong trước khi ném tôi xuống giường một cách đầy thô bạo. Tao là người nha, không phải tê giác thuần chủng. Nhẹ nhẹ tay thôi chứ.

Tôi khép mắt một cách mệt mỏi giữa ánh đèn điện sáng trưng, chẳng thèm để ý đến bất kỳ ai nữa. Chỉ biết rằng mệt đến mức muốn ngủ đến khi nào chết thì thôi. Đánh một giấc đến chiều, tỉnh rồi lại ngủ cho thật đã. Tuy vậy tôi chẳng thể nào ngủ yên khi mà thằng Sarawat bắt tôi xoay người nằm ngửa, tay liên tục sờ mó quần tao.

"Hới, làm gì tao thế?" Sau khi mở mắt lên nhìn, tôi trông thấy nó đang cố gắng cởi chiếc quần jeans của tôi ra.

"Để cởi cho." Còn tỉnh bơ trả lời kiểu vô cùng gợi đòn.

"Không cần. Đừng có động vào. Người ta đang ngủ."

"Không khó chịu hả? Cởi quần thôi mà."

"Không...khó...chịu."

Phựp! Nói rồi cũng như nước đổ đầu vịt. Mẹ nó, không thèm nghe cái khỉ gì hết mà chỉ chăm chăm kéo chiếc quần jeans yêu thích của tôi xuống tới háng. Lần này thì của tao "sừng sững" liền luôn, chỉ còn lại mỗi chiếc boxer kẻ sọc che đậy phần thân phía dưới.

Một lát sau thằng Sarawat lần mò cởi áo của tôi một cách điên cuồng. Tao chỉ có thể chống trả trong vô vọng như nữ chính trong mấy bộ phim chiếu trong khung giờ vàng. Bị nó đè ra lột sạch áo nằm xụi lơ trên giường. Ờ, tao đầu hàng. Tao say rồi.

"Hưuuuuuuu, đừng động đến tao."

"Biết rồi."

"Người ta đang ngủ."

"Ngủ ngon."

Đó là âm thanh cuối cùng tôi nghe được trước khi chìm vào giấc ngủ...

Lúc tỉnh dậy đã là xế chiều. Đầu đau âm ỉ, ngồi ngẩn ngơ gần cả phút mới nhận ra mình đang ở trên giường, bên cạnh trống trơn, không thấy bóng dáng của người đưa về.

Tôi nhấc điện thoại lên, nhìn thấy 10 cuộc Missed call của tụi nam chính nên quyết định gọi lại cho tụi nó bớt lo. Với cả tôi cũng muốn biết xem tụi nó thế nào rồi. Trông bộ dạng tối qua thì cũng không gây chuyện không kém đâu. Đợi máy khoảng 10 giây thì thằng Ohm bấm nút nghe.

[Alo.]

"Thằng Ohm hả? Tụi mày ok chưa? Gọi tao có gì không?"

[Tụi tao ổn. Mày ấy, sao rồi?]

"Sao rồi hả...Thì hơi choáng xíu như mấy người say hay bị thôi. Hỏi lạ."

[Mọi bữa thì không lạ. Cơ mà mày có như hồi trước đâu. Tao gọi hỏi xem mày đã mất đời trai cho thằng Sarawat chưa. Tối qua tao say không biết trời trăng mây đất gì cả.]

"Mất đời trai cái đầu mày. Tao vẫn ổn."

[Thế hả? Vậy là tao yên tâm rồi. Thấy hình mày đăng trên IG tao lại tưởng đâu mày có chồng là người của công chúng rồi chứ.]

"Hình gì? Tao đăng hồi nào chứ?"

[Từ tối hôm qua đó.]

"Tao không có đăng."

[Vào xem cho rõ ràng đi rồi hẵng la lối là không biết chuyện. Vậy nhé.] Sau đó thằng Ohm cúp máy, để lại tôi với nỗi băn khoăn tột độ.

Tay tôi lướt tới application quen thuộc là Instagram. Nhìn thấy gần cả trăm cái thông báo tôi lập tức hết hồn. Phân nửa là của một account lạ hoắc nhưng cũng đoán được là của cái đứa tối qua đến xin số điện thoại của tôi.

Mẹ nó, chơi trò like tất cả hình của tôi. Phân nửa thông báo còn lại là của vô số người không quen không biết. Vì không muốn tò mò lâu hơn, tôi bấm vào xem tấm hình mình vừa đăng. Sau giây phút ấy con ngươi tôi như muốn rớt ra ngoài.

Đó đúng là hình của tôi.

Tôi...đang nằm xải lai trên giường, trên người mặc độc chiếc boxer và áo đá bóng. Sẽ không có vấn đề gì nếu áo đá bóng đó không phải áo của khoa Khoa học Chính trị. Cũng may là tôi không nằm sấp để lộ ra dòng chữ có in tên thằng Sarawat ở sau lưng.

Bằng không tao sẽ bị giẫm chết chắc. Ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Chuyện gì xảy ra với tao thế này.

Như thế vẫn chưa đủ shock, ngoài tấm hình ra thì dòng caption cũng làm chấn động đến tinh thần tao một cách dữ dội.

Tine_chic Có người tám rôi, không thch ai làm phiến.

Tao đâu có đăng đâuuuuuuuuuuuuuuuuu. Tao cũng không khùng điên đến mức tự đăng hình rồi gõ chỗ sai chỗ đúng như vậy. Hưuuuuuuuuu.

Trượt xuống đọc comment thì chỉ thấy bạn của tôi và bạn của thằng Sarawat đổ thêm dầu vào lửa. Nước mắt sắp chảy, cho tao xin 10 phút khóc thầm.

Man_maman Ô hồ! Mặc áo đá bóng khoa tao ngủ luôn hả?
Bigger330 Đăng hình rồi không được xóa nhé, thằng Tine. Xóa là đồ hèn.
Boss-pol Câu nói thể hiện chủ quyền?
KittiTee Tee xin phép translate. Nó có nghĩa là "có người tán rồi, không thích ai làm phiền". Hiểu đúng chưa nè.
Thetheme11 Dở lâu rồi. Ơ, cố lên bạn hiền.
I.amFong Đề nghị mày tập gõ chữ lại. Càng ngày càng giống ai đó, cứ gõ chỗ sai chỗ đúng.
Bigger330 Ơ, không phải ai kia là người gõ à? Cute cute.
i.ohmm Làm gì bạn tao!!
Man_maman Tao hiểu rồi, bạn Tine. Tao sẽ không động đến mày nữa. Chó cản đường dữ lắm.
Boss-pol @Man_maman Chó nào vậy mày? I i.
Man_maman Chả biết. Hỏi thử người này xem.@Sarawatlism

Tôi quỳ rạp trên giường đọc đi đọc lại những dòng bình luận đó. Không biết nữa nhưng tôi hi vọng ai đó vào đính chính để làm dịu đi cơn bức bối trong lòng tôi lúc này.

Ting!

Lại có thông báo mới. Tôi lập tức bấm vào xem bình luận vừa xuất hiện. Nhưng nào có phải thằng Sarawat. Là bạn của nó.

Bigger330 Bạn ơi, thứ 2 này phải mặc áo khoa đi đá bóng đấy nhé. Áo của ai không ở cùng chủ nhân thì mau lấy về. Cái này nhắc trước.
KittiTee Đệtttttttttt, còn có người vứt áo ở chỗ khác à? Chết chưa. Thứ 2 này là đấu rồi.

Một lúc sau thằng Sarawat đáp lại.

Sarawatlism Đêr đi lấy.
Man_maman @Sarawatlism Ơ, hóa ra áo thằng Tine đang mặc là của mày hả? Ái chà! Lộ mất rồi. 5555555

Thay vì đỡ lo lắng

Thằng Sarawat lại khiến tôi chột dạ hơn trước. Tim tôi...

Một tuần lễ trôi qua, sáng thứ 2 ập đến cùng câu hỏi của rất nhiều người dồn dập gửi tới. Hoặc là nhờ bạn hỏi, hoặc không thì cũng bạn nhờ hỏi rằng "áo đó của Sarawat hả?".

Tôi cứ ậm ờ mãi, cuối cùng đành có sao trả lời vậy, bảo rằng do nó đánh quên ở phòng tôi lúc nguyên một nhóm đông người đi uống rượu. Nhấn mạnh là nguyên một nhóm đông người. Nó làm cho sự trả thù của tụi vợ thằng Sarawat soft đi thấy rõ.

Đẻ ra đẹp trai thôi chưa đủ, phải nhanh trí nữa thì mới sống sót nổi. Sau đó mọi vấn đề được giải quyết chỉ với một bài đăng theo phong cách ngầu lòi.

Tine là người ngầu lòi
Dạo này các bạn gái liên hệ nhiều quá nên không thể trả lời hết mọi người. Vì tôi là vai ác, chỉ có thể vậy thôi*...

(*) lời bài "Vai ác" của UrboyTJ

Rồi tao hát tiếp đến hết bài. Đủ đểu chưa. Hôm đó sau khi xảy ra vụ việc trên Instagram, tôi lập tức gọi điện chửi thằng Sarawat muốn cháy máy. Thế mà đáp án nhận được lại chỉ là "giữ kỹ". Ô hồ, để tao nhắm mắt nhắm mũi chửi rõ lâu, bản thân nó cũng im lặng lắng nghe. Tôi còn mong chờ nó trả lời cái gì đó nhiều hơn thế. Đây thì...

Ờ, dù có giận đến mấy cũng kệ đi. Mắng nhiếc thậm tệ đến đâu cũng kệ đi. Nếu nó đã đáp rằng "giữ kỹ" thì tất cả coi như kết thúc. Ok. Ok cái đầu mày ấyyyyyyyyyyyy, thằng quần!

Buổi chiều tôi ghé qua câu lạc bộ để tập guitar như thường lệ. Căn phòng trống trải hầu như chẳng có ai. Hỏi thăm này kia mới biết là đi cổ vũ thằng Sarawat đá bóng hết rồi. Bữa nay là trận giữa khoa Khoa học Chính trị với khoa tổ hợp như khoa Nghệ thuật Truyền thông.

Riêng tôi đã định trước là sẽ không đi. Không muốn bị ai săm soi dò xét. Tránh phiền phức thì hơn dù từng hứa với nó trận nào cũng sẽ đi cổ vũ.

Kịch!

Lát sau cửa phòng bị đẩy vào. Tôi lập tức quay sang nhìn người vừa đến. P'Dim mặt mày sưng sỉa sẵn sàng phát tiết bất cứ lúc nào.

"Đi đâu hết cả rồi!!"

Hét đúng to. Đệt...Cả phòng có mỗi 2 mống.

"Đi cổ vũ đá bóng rồi ạ." Có vẻ như đứa bạn còn lại đang ở góc phòng kia là người trầm tính nên tôi đành ra mặt đáp thay.

"Ờ! Vậy đi."

"Vâng." Chuyện này tao không liên quan. Tao xin ở yên một chỗ của tao thôi.

"Rồi mày không đi hả?"

"Không ạ."

"Sao mày không đi cổ vũ nó?"

"Hả...Ơ, cổ vũ ai ạ?"

Thằng cha Dim không trả lời mà chỉ lắc đầu, sau đó cúi đầu lướt lướt ấn ấn gì đó trên màn hình điện thoại một lúc lâu rồi mới chuyển sang chủ đề mới.

"Tao sẽ lần lượt đăng clip tụi mày gửi 2, 3 hôm trước."

"Anh đăng rồi hả?"

"Chưa. Đợi ôxin tao làm xong việc cũ đã. Mày tập xong rồi thì đóng cửa luôn nhé. Ngày mai tao sẽ lôi đầu từng đứa ra trị tội. Được cả đàn anh lẫn đàn em." Thằng cha Dim bỏ đi sau một hồi càm ràm lẩm bẩm. Tôi cực kỳ hiếu kỳ với một người như hắn. Thật muốn hỏi xem xung quanh hắn liệu có ai bình thường không.

Phải rồi...Chắc chỉ có tao là tâm trí vẫn ổn định. Hời ơi ~

20 phút sau, thông báo từ Facebook trang "Hội âm nhạc nổi tiếng" vang lên khiến tôi mau chóng bấm vào xem. Trong đó có video của rất nhiều người. Tôi chỉ bấm vào xem của những người tôi hứng thú. Lần này Prae không gửi clip. Kể từ hôm thằng Sarawat dỗi tao vì đi thăm vợ cả ở tòa nhà khoa Khoa học Sức khỏe, tôi không gặp lại Prae nữa.

Hay là cô nàng giận tao nhỉ. Bình thường làm con gái mích lòng, lúc nào cũng phải cắp đít đi làm lành ngay. Thế mà lần này lạ ở chỗ tôi chẳng hề háo hức muốn gặp như mọi khi.

Ngồi xem clip một lúc thì lướt qua mặt mình. Ô hồ...Thấy mà run cả tay. Người đâu mà đẹp trai dữ thần. Hát cũng hay nữa. Đến khi trượt xuống đọc comment, nước mắt tao chảy thành từng dòng. Thằng cha Dim chết tiệt. Chửi tao như hận thù nhau từ kiếp trước. Khốn nạn nhất là câu:

"Chord C còn gảy sai, đời này không cần làm cái khỉ khô gì nữa."

Thằng cha Dim...Thằng cha chỉ được cái mặt chứ nhân cách thì vô cùng thối nát.

May là còn có sự động viên của bạn bè và tụi con gái nên tôi mới cảm thấy tự kiêu hơn. Và càng tự kiêu hơn khi nhìn thấy clip...

Thằng Sarawat.

Cũng chẳng có gì đâu nếu mày quay đàng hoàng như người ta!

Thằng quỷ. Không thấy gì hết ngoài lông chân. Chưa kể máy quay còn nghiêng hẳn một góc 45 độ, chỉ để lộ ra cây guitar yêu quý của nó trong tích tắc. Còn lại toàn bộ đều là lông chân! Duy nhất chỉ có lông chân trong suốt 3 phút.

Tôi không tập trung xem mấy vì chẳng có gì hấp dẫn, thay vào đó ngồi nghe đối phương vừa hát vừa chơi guitar cho đỡ chán.

Rồi các bạn biết nó chọn bài gì không? "Đường hầm thời gian" của nhóm Inspirative vừa có dịp nghe cách đây không lâu. Nhạc đỉnh. Cách sắp xếp hợp lý. Nhưng...ca từ thì chưa tới 10 giây. Quá khôn lỏi rồi đó, thằng chết tiệttttttttttttttttt. Biết mình hát không hay nhưng vẫn xử lý tốt. Tao phục rồi. Không những vậy thằng cha Dim còn khen lấy khen để như thể thằng Sarawat thuê hắn về để bình luận. Chốt hạ bằng câu cuối cùng thế này.

"Chơi tốt hơn trước nhiều. Không giống như ai kia, gảy chord C còn hỏng. Rảnh thì quan tâm nó nữa."

Rõ ràng là nói tao. Đệttttttttttttttttt.

(*) Bài "Đường hầm thời gian" của Inspirative.

Tôi ở trong phòng tập guitar gần cả tiếng. Mò mẫm cả buổi đến phát chán. Gọi cho tụi nam chính thì không đứa nào bắt máy. Quay qua nói chuyện với đứa bạn duy nhất trong phòng thì nó cũng chẳng thèm để ý mà quay hẳn lưng lại về phía tôi. Thế là tôi đành cầm điện thoại lên chơi cho đỡ buồn chán, đợi đóng cửa phòng rồi trở về kí túc xá.

Tay cứ lướt theo quán tính. Lâu lâu mới có hình xuất hiện trên newsfeed vì tôi không follow nhiều người. Cho đến khi hình ảnh mới nhảy ra trước mắt và ngay lập tức giành hết mọi sự chú ý từ phía tôi.

Boss-pol Bạn bị thương, phải an ủi bạn. Giờ đang khóc bù lu bù loa này. @Sarawatlism

Bạn của thằng Sarawat đăng một tấm hình lên. Là hình của thằng kia đang ngồi, mồ hôi đổ đầm đìa một bên sân với vẻ mặt điềm tĩnh. Còn cái vụ khóc bù lu bù loa, tao thấy nó ngồi...

Máu!!

Chết tiệt. Máu đầy đầu gối luôn. Xung quanh là một số người đang hốt hoảng chạy đến. Nhưng vì là ảnh tĩnh nên tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể ngồi đọc comment lặng lẽ theo sát tình hình dù tâm trí chẳng còn ở lại nơi thân thể nữa.

amibabyliss @Sarawatlism Sarawat bị sao vậy?
bell2882 Bên đội Truyền thông đá rắn quá. Sarawat đừng bị gì nha. Hưuuuuuuuuu.
Jener-ploy Hiện giờ một bên sân đúng hỗn loạn luôn. Dù sao thì vẫn luôn ủng hộ N'Sarawat ở đây.@Sarawatlism
i. ohmm @Tine_chic Có đến không? Đang om sòm hết nè mày. Bạn ra thi đấu hết trơn, không có ai chăm sóc.

Muốn trả lời lại là bộ nửa số IG vào comment không có ai chăm sóc hả, thế nhưng hai chân lại không nghe lời mà bật dậy rồi mau chóng cất cây guitar như người đi trốn nợ, sau đó nhờ đứa bạn đang ngồi trong góc phòng coi giùm phòng âm nhạc.

Tôi lao đến sân đá bóng chỉ trong ít phút, mắt cố gắng lướt tìm người mà bạn cũng biết là ai một cách gấp gáp. Vì trận đấu đang diễn ra nên khi quan sát thấy phần khán đài của khoa Khoa học Chính trị, tôi không chần chừ mà co giò chạy qua thật nhanh.

Ở đây không có nhiều người tụ tập ngoài những cầu thủ dự bị đang theo dõi trận đấu một cách hăng say, mặc kệ thằng trâu bạch tạng ngồi thơ thẩn cái quần gì đó một mình. Chưa kể tụi Bạch Hổ, bạn thân của nó đang tập trung thi đấu ở giữa sân nên không có ai quan tâm. Chó bị bỏ rơi chính là thằng Sarawat này đây.

"Mày." Tôi cất tiếng ngay khi tới gần thân hình cao cao trong bộ dạng sụt sùi thương cảm.

"Cũng tới cổ vũ nữa hả?" Chết tiệt! Vừa nói vừa bĩu môi khiến tao tự nhiên cảm thấy tội lỗi.

"Sao không xử lý vết thương đi, cứ để máu chảy như thế mà được à? Staff đâu hết rồi? Team vợ mày đâu? Bạn mày đâu? Mẹ nó! Sao mày cứ ngồi yên một chỗ thế? Bộ không đau hay sao? Da mất cảm giác luôn rồi hả? Mày muốn cưa chân lắm đúng không?"

"Chỉ bị ngã thôi." Nó nói trước khi tôi kịp tụng kinh tiếp.

"Chỉ thôi ư? Vết thương trông cứ như bị xe tải tông ấy."

"Cản bóng nên vô tình bị. Bình tĩnh đi."

"Bình tĩnh cái con khỉ." Nóng đến mức mồ hôi chảy từng dòng. Tôi quyết định quỳ xuống để xem xét vết thương chỗ đầu gối vẫn không ngừng rỉ máu. Bộ đồ đá bóng nó mặc lấm bẩn còn hơn chó hoang bên vệ đường. Mày thi đấu đá bóng hay thi đấu làm ăn xin vậy chứ.

"Tao bảo với họ sẽ tự xử lý vết thương." Thằng Sarawat chẳng nói chẳng rằng, khom người nhấc hộp sơ cứu nhỏ nhỏ đưa cho tôi. Tao nói sẽ băng bó vết thương cho mày hồi nào chứ, thằng quầnnnnn.

"Đưa tao làm gì? Tự làm đi."

"Tự làm không nổi. Giờ đau quá."

"Đáng thương quá ha. Lúc người khác đòi giúp thì chảnh chó. Lúc tao đến thì sai quá sai. Lỡ đâu tao không có ở đây thì phải làm sao?"

"Thì cứ để đau cho đến chết luôn đi..."

"Rồi mày sẽ được chết." Y hệt câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tôi cầm chai alcohol lên thấm vào bông gòn rồi lau vết thương vẫn đang rỉ máu một cách mạnh bạo.

"Á...Shitttttttttt. Ốiiiiiiii, shittttttttttt."

"Thằng Sarawat, shit cái gì chứ."

"Đụng vô nó xót." Đáng lẽ ra nên nhét bông gòn vào miệng nó cho chết ở đây luôn mới phải. Cũng may là ở một bên sân, bên cạnh toàn mấy đứa cầu thủ dự bị của khoa, chẳng ai để ý đến ai ngoài trận đấu trên sân. Hơn nữa tụi vợ của nó đứng cách cũng khá xa để giành thời gian tăm tia các cầu thủ.

"Betamin đâu?" Tôi hỏi tiếp sau khi lục tìm trong hộp mãi không ra.

"Betamin hết rồi."

"Rồi mày bị thương lúc Betamin hết làm gì chứ, thằng Sarawat? Cái đồ không biết lựa thời điểm."

"Tao sai hả?"

"Sai từ lúc bị thương rồi."

"Lo lắng chứ gì. Kệ đi, không sao đâu." Chắc là đành vậy thôi. Không có Betamin nên đành thoa alcohol để sát trùng rồi về phòng băng bó là cách tốt nhất.

"Tay mày run." Tôi ngừng việc lau vết thương, ngẩng đầu lên nhìn tên gây rắc rối.

"Chắc là tao sợ máu thật."

"Tao cũng run." Nó nói.

"Cái gì run?"

"Tim."

"Chắc do mày uống nhiều cafe quá."

"Có thể như vậy thật..."

"..."

"Cafe vị đậm đặc luôn."

"Ờ, của tao chắc cũng sợ máu kiểu siêu siêu sợ luôn." Tim tôi...

Scrubb Live tổ chức cực kỳ hoành tráng...

Sự kiện bắt vào lúc 8 giờ ở indoor stadium. Tôi và tụi bạn bao gồm tụi nam chính và đám Bạch Hổ đều có mặt đông đủ. Soát vé xong thì đứng xem các hoạt động đang diễn ra trên sân khấu do sinh viên trường chúng tôi tổ chức. Tuy nhiên điều khác lạ và đặc biệt hơn bất cứ sự kiện nào ở chỗ cho phép người ngoài tham gia.

Vậy nên hôm nay tôi nhìn thấy rất nhiều học sinh, sinh viên các trường khác cũng đến tham dự.

Tôi không gặp thằng Sarawat đã 3 ngày kể từ trận đấu giữa khoa Khoa học Chính trị và Nghệ thuật Truyền thông với tỷ số hòa muôn thuở 1 - 1. Thấy nó than tập nặng đến mức quên ăn quên ngủ trong phòng âm nhạc nên tôi không muốn làm phiền. Vì vậy hôm nay tôi đích thân đến ngó mặt xem người ngợm ra sao, có còn đi cà nhắc hay không. Sao trông tao như người mẹ thứ 2 của nó vậy ta.

Hôm nay tôi mặc áo của Scrubb đến, đứng chen chúc gần phía trước sân khấu để đợi chờ nghệ sĩ tôi yêu thích nhất chính là P'Meuay và P'Ball. Tuy vậy, trước khi tới được thời khắc đó tôi còn phải đứng đợi một hồi lâu.

"Thằng Tine, chừng nào thằng Sarawat lên sân khấu, tao nhờ mày chụp hình nó nhé." Thằng bạn thân cao của nó là thằng Man-ối-giời lên tiếng.

"Tại sao phải là tao?"

"Ai biểu mày là vợ nó. Thực hiện tốt nghĩa vụ của người vợ đi chứ."

"Vợ cái đầu mày!"

"Vậy thì tùy. Mày muốn chụp thì chụp. Muốn chụp hay không là quyền của mày." Nghiệp chướng. Nói đến cỡ đó, tao mà không cầm điện thoại lên chụp thì chẳng khác nào tao quá khốn nạn. Lần nào có live cũng thế. Nhiệm vụ chụp hình luôn là của người không quan trọng. May là tôi không mang theo máy cơ cỡ DSLR, bằng không tao trật khớp cổ chết trước khi live kết thúc là cái chắc.

Chúng tôi đứng đợi hoạt động trên sân khấu diễn ra một lúc lâu thì ánh đèn bị giảm xuống rồi tắt ngúm. Sau đó spotlight màu xanh nước biển bật sáng cùng lúc với tiếng đệm trống.

Tất cả hướng mắt về phía sân khấu, hồi hộp còn hơn thông báo kết quả trúng giải xổ số. Tôi cố gắng tìm kiếm thân hình cao cao quen thuộc giữa sân khấu dưới ánh đèn mờ ảo, song tôi không thấy mặt nó.

"Xin chào. Chúng tôi là nhóm Sssss...!" Chỉ trong tích tắc, giọng nói trầm thấp của ca sĩ chính cất lên giữa những tràng hò reo của người phía dưới. Đó là tín hiệu báo hiệu rằng đã đến lúc chúng tôi bắt đầu nhảy múa vui chơi.

"Chúng tôi là nhóm nhận được giải Music Awards của trường năm ngoái. Mong mọi người ủng hộ nhé."

"Íiiiiiiiiiiiiiiiiii."

"Được rồi. Bây giờ chúng tôi muốn hỏi các bạn một câu. Các bạn đã sẵn sàng để vui chơi chưa nàoooo?"

"Sẵn sàng! Ayyyyyyyyyyyyyyyy."

Âm thanh của các loại nhạc cụ đồng loạt vang lên giai điệu sôi động. Mọi người bắt đầu nhún nhảy và hò hét cổ vũ theo nhịp điệu intro của bài hát.

Tôi nghe khá quen vì đã từng nghe trong buổi tập dượt ở quán rượu kế bên trường mấy ngày trước. Nhưng hôm nay nó lại khác ở chỗ địa điểm tổ chức rộng hơn, ánh sáng hoành tráng lệ hơn. Và quan trọng nhất là...thằng Sarawat trông đỉnh hơn mọi khi rất nhiều.

"Oáiiiiiiiiiiiiiii, N'Sarawat!"

Ánh đèn spotlight chiếu thẳng mặt giúp khán giả nhìn rõ từng thành viên một. Dù thằng Sarawat có đứng gần ngay cánh gà thì cũng không thể né tránh luồng sáng với cường độ cao như vậy. Tôi chỉ biết nhìn nó bấm chord guitar một cách thanh thoát. Những ngón tay bự chảng của nó có thể không phù hợp với việc bấm điện thoại, song khi đặt chúng trên cây đàn guitar thì lại khiến tôi không tài nào rời mắt nổi.

Hôm nay nó cũng mặc áo của nhóm Scrubb giống tôi. Và dường như chỉ có mình nó mặc vì các anh trong nhóm đều chơi trội bằng cách đồng loạt mặc jacket như sống chết muốn giành scene.

"Cùng nhau hát nhé. Ai xung thì có thể nhún nhảy theo chúng tôi. Ơ! Hãy mở mắt dậy đi, nước nhà đang rối ren, nhìn lên bầu trời, những điều ta vẫn hằng tìm kiếm, giữ chặt bao lâu nay, giấc mơ vĩ đại trước khi chạm đến..."

Bài "Dancing" khơi dậy sự phấn khích và vô vàn tiếng reo hò của khán giả. Tôi chớp thời cơ cầm điện thoại lên, di chuyển từ vị trí trung tâm sang một bên cánh gà để chụp hình thằng Sarawat nhân lúc bàn tay dày còn đang bận rộn với việc gảy đàn. Tôi bấm chụp rất nhiều lần vì tin chắc nó sẽ không phát hiện ra.

Xung quanh tôi toàn tụi con gái xinh xắn, đáng yêu. Lúc buông điện thoại xuống tôi mới để ý. Và không phải khu vực nào cũng như vậy đâu. Chỉ có zone trước mặt thằng Sarawat mới có sức hấp dẫn mãnh liệt hơn những chỗ khác gấp mấy lần.

"Cậu!! Đẹp trai quáaaaaaaaaaa. Hưuuuuuuuuuuuu."

"Siêu siêu đẹp trai luôn. Tên gì thế, muốn làm quen."

"Hới, cậu ấy nhìn mình kìa. Íiiiiiiiiiiiiiiiii." Giọng nói nhão nhoẹt làm người nghe đinh tai nhức óc. Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên sân khấu mới chợt nhận ra thằng Sarawat đã nhìn chằm chằm về hướng này từ lúc nào.

"Đúng đẹp trai. Đúng dễ thương. Đúng nổi bật. Hư...Tán liền mày ơi." Từ ngữ kiểu này, cách nói kiểu này, chắc chắn không phải sinh viên trường tôi bởi làm gì có ai mà không biết thằng Sarawat. Giờ thì sự hot của nó đã lan truyền đến tụi con gái trường khác rồi. Thay vì cảm thấy ngứa mắt thì sao lại cảm thấy khó chịu trong lòng nhỉ.

Không muốn nó làm quen ai và cũng không muốn ai làm quen nó.

"Lát ra sau sân khấu xin làm quen."

"Được hả?"

"Được chứ. Tự tin vào bản thân xíu đi. Cậu xinh vậy mà."

Tôi bất động một hồi lâu, mặc kệ cho suy nghĩ trôi đi thật xa. Đến khi tỉnh táo lại thì thấy mình đã bị đẩy ra vòng ngoài, cách xa sân khấu một vài năm ánh sáng. Nhưng bạn tin không? Cho dù cách xa như vậy nhưng tôi vẫn không thể rời mắt khỏi nó.

Mẹ nó, chắc chắn là nó bỏ bùa tao, thằng quần.

Từ một bài thành hai bài, cứ liên tục như vậy không ngừng nghỉ. Các anh không hề có tiết mục giới thiệu thành viên, chỉ tập trung dồn hết sức lực biểu diễn những bài hát đã chuẩn bị. Còn tôi...Bài khỉ nào cũng không biết hát ngoại trừ bài của Scrubb nên đành đứng ngây ra như phỗng ở phía sau dù nếu nhìn lên sân khấu cũng sẽ không rõ mấy.

Bài hát kết thúc trọn vẹn với cái gập người tạm biệt của nhóm Sssss...!. Một vài người hét lớn tên thằng Sarawat, bảo rằng muốn có tiết mục giới thiệu bản thân nhưng đều vô ích khi mà chàng trai phương Bắc đã đặt guitar xuống và là người đầu tiên bước khỏi sân khấu.

Tôi cố gạt hình ảnh của thằng Sarawat ra để dành sự tập trung cho sự xuất hiện của nghệ sĩ trong tim tôi - Scrubb. Bóng dáng quen thuộc di chuyển trên nền sân khấu tối mịt. Bỗng ánh đèn bắt đầu vụt sáng. Giây phút ấy tôi quên hết tất cả, chỉ hét lớn một cách không ngại ngùng.

"Xin chàoooooooooooo."

"Hollllllllllllllllllllll." Cảnh tượng này, tao chết thật đây. Sau khi nhìn thấy P'Meuay và P'Ball trên sân khấu, tôi cố gắng chen chúc để đứng gần sân khấu nhất có thể nhưng mọi thứ đều vô ích khi tao hoàn toàn không nhúc nhích nổi. Nhìn cũng chẳng rõ. Chết tiệt! Tại mày làm tao ngơ ngẩn đến nỗi bị đẩy ra ngoài đấy.

Không trách ai được nên chuyển sang đổ tội cho thằng Sarawat, mục tiêc số 1 của tôi.

Cuối cùng thì đành chấp nhận thôi. Ờ! Kệ mẹ nó đi. Các anh đến đây diễn là tốt rồi. Không được đến gần cũng chẳng sao. Tôi tự an ủi mình như vậy cho đến khi có ai đó chen vào đứng kế bên.

Vừa quay qua thì tôi đã nhìn thấy người nào đó mặc áo thun màu trắng có in dòng chữ Scrubb phối với quần jeans 250z đang nhướng mày kiểu gợi đòn. Không những thế còn nắm tay tôi một cách trắng trợn mà không thèm hỏi ý kiến tôi một câu nào.

"Sao tìm được tao?" Bên cạnh tôi lúc này là thằng Sarawat.

"Lúc nào cũng nhìn, sao có thể không tìm thấy?"

"Vậy hả? Tưởng đâu bận mà. Đoán chừng chắc gái xin số điện thoại sau cánh gà nhiều lắm."

"Sao mày biết?" Nó đáp tỉnh bơ khiến tôi chỉ muốn đập đầu nó một cái cho bõ ghét.

"Thật hả? Hot quá ta."

"Chuyện hiển nhiên."

"Rồi có cho người ta số không?"

"Không cho. Mày quan trọng hơn nên đi tìm."

"Tìm làm gì? Tao quan trọng đến vậy hả?"

"Lo."

"..."

"Sợ mày dụ dỗ người khác."

"Đúng khốn nạn!" Muốn chửi ghê nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lại bằng cách trút giận lên lòng bàn tay của đối phương. Càng ngứa mắt bao nhiêu càng bóp mạnh chừng ấy. Thằng Sarawat cũng cảm nhận được nên bóp tay đáp trả với lực mạnh tương đương.

Lost thảm bại. Ngón tay tao liệu có gãy dưới móng vuốt của con gấu trâu kia không nhỉ. Đau quá trời quá đất.

"Bài hát này gợi cho tôi nhớ về nơi đây bởi tôi sáng tác nó khi còn sống ở Chiang Mai. Và đó là bài..." P'Meuay còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã lẩm bẩm với chính mình.

"See Scape."

"Biết luôn hả?" Thằng Sarawat hỏi.

"Biết chứ. Năm ngoái anh ấy cũng có nói câu này, nhưng là trong buổi live ở Bangkok."

"Ở đâu?"

"Silpakorn*." Đối phương gật đầu. Cái này không phải quá lời nhưng thật sự đó là buổi live mà tôi chơi vui nhất. Đến tận bây giờ không khí của ngày hôm đó vẫn như hiện hữu trước mắt.

(*) Một trường đại học ở Bangkok

"Vui không?"

"Đúng náo nhiệt. Đúng ra gì. Đúng hạnh phúc."

"Biết."

"Sao mày biết được?"

"Nhìn từ vẻ mặt của mày lúc này."

"Ừm. Nhưng mà hồi đó được đứng gần sân khấu lắm, khác xa với bây giờ. Mày nhìn bên đó đi. P'Meuay với P'Ball bé bằng gỉ mắt tao luôn." Quét mắt một lượt để diễn tả nó khốn khổ thế nào.

"Muốn nhìn không?"

"Siêu muốn."

"Vậy thì leo lên." Dứt lời, thân hình cao cao của thằng Sarawat khuỵu gối xuống chạm đất giữa dòng người đông đúc. Nó không nói gì hết mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi vỗ vai 2, 3 cái.

"Không chịu."

"Lên đi. Tin tao. Không làm mày ngã đâu."

"Không phải tao sợ ngã. Nhưng mà...mày kêu tao cưỡi cổ mày ấy hả?"

"Được mà. Mau! Sắp đến đoạn cuối rồi." Tôi nhìn thằng Sarawat với vẻ nửa dám nửa không trước khi chịu thua ánh mắt của nó. Tôi gác hai chân lên vai thằng Sarawat, sau đó đối phương đứng thẳng dậy. Lúc bấy giờ hình ảnh trong tròng mắt hiện lên rõ mồn một đúng như tôi mong muốn.

"Ốiiiiiii, mày. Mẹ nó, đúng rõ. Đúng hay luôn." Tôi đặt tay lên đầu thằng Sarawat một lúc. Khi đã chắc chắn mình sẽ không ngã mới bắt đầu vẫy tay và hát theo bài nhạc.

Bài "See Scape" kết thúc. Ngay sau đó là bài "Đáp án" tiếp tục. Tiếp đến là bài "Gần", "Hòa hợp", "Của chúng ta", "Cậu quay quanh tớ, tớ quay quanh cậu", "Một đôi" và rất nhiều bài nữa được chơi đến nỗi mồ hôi ướt đẫm người.

Cho đến bài hát cuối cùng. Bài hát mà cả tôi và thằng Sarawat cùng tất cả mọi người trong hall đều hát theo, vẫy tay tạm biệt và hứa hẹn gặp lại nhau vào một ngày nào đó.

Bạn có tin không? Thằng Sarawat để tôi cưỡi cổ nó bao nhiêu bài, nhưng duy chỉ có bài này nó lại đồng ý cho tôi xuống tự đứng.

"Bài hát này...dành tặng cho những ai tình yêu đang nảy nở trong tim. Có lẽ chúng ta vẫn đang phân vân liệu đó có phải là tình yêu...Không sao. Tạm thời cứ để như vậy. Quên hết đi tất cả, chỉ nhìn người bên cạnh chúng ta là đủ. Hiện giờ người ấy đang có biểu cảm như thế nào?"

"..."

"Cười với chúng ta."

"..."

"Nhìn vào mắt chúng ta."

"...."

"Nắm tay chúng ta."

"..."

"Nếu người ấy làm hết tất cả những điều này thì hãy cùng nhau hát vang bài hát này nhé.

"Íiiiiiiiiiiiii." Tiếng hò reo vang dội của người dưới khán đài đan xen với tiếng nhạc cùng giai điệu sôi động hòa lẫn một chút ngọt ngào khiến người cứ bay bổng như ở trên mây.

Mọi điều P'Meuay nói tôi đều hiểu vì vừa mới nhận được từ người bên cạnh đây thôi.

"Sâu thẳm nơi trái tim đều hiểu rõ, mỗi giây mỗi phút đều ẩn chứa một câu chuyện
Mà anh và em phải gặp gỡ nhau
Ngày đêm nối tiếp nhưng ta vẫn ở cạnh nhau
Tìm kiếm...trong từng cảm xúc, sâu bên trong...sự quen thuộc
Vẫn đang lênh đênh, muốn tìm kiếm để gặp được*"

(*) Lời bài Sâu thẳm (Deep) của Scrubb.

Tôi là người rất khó cắt nghĩa. Nói cho đơn giản thì là...ờ, tao không hiểu gì đâu. Chỉ biết rằng ánh mắt nó nhìn tôi lúc này làm tim tôi siêu cấp rung động.

Chúng tôi không ai nói gì với nhau. Chỉ nhìn...nhìn rồi hát theo đến đoạn cuối cùng. Mồ hôi chảy thành từng dòng trên khuôn mặt, song tôi không có ý định lau nó đi. Thằng Sarawat cũng thế.

"Có lẽ là vì thời gian chúng ta gặp gỡ
Hay vì những xúc cảm khiến tim anh rung động
Hình ảnh khi xưa hiện rõ mồn một
Và là khoảng thời gian chúng ta vun đắp tình cảm
Ít nhất có em ở bên, anh hiểu một điều rằng
Dù lâu đến đâu, chỉ cần có em và anh"

Âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy là giọng nói ngắt quãng của P'Meuay thông qua micro. Và chính lúc đó, lần đầu tiên tôi hiểu được hành động của thằng Sarawat.

"Và người đang cười, đang nhìn vào mắt, đang nắm chặt tay chúng ta từ đầu đến cuối bài hát. Chính nó...Sâu bên trong chính là..."

"..."

"Tình yêu."

Tôi trở về phòng, ngả người xuống giường một cách mệt mỏi. Sau khi chia tay tụi bạn và thằng Sarawat, giờ phút này tao không còn tâm trí làm việc gì ngoài việc nằm thẳng cẳng trên giường nghe tiếng thông báo không ngừng vang lên.

Tôi nằm nhắm mắt một lúc lâu trước khi mò mẫn tìm chiếc điện thoại vứt đâu đó trên giường rồi mở ngay Instagram ra xem. Ban đầu cũng chẳng quan tâm thông báo lắm đâu vì khuôn mặt của tụi nam chính và đám Bạch Hổ xuất hiện trong clip nhảy nhót điên cuồng hiện trên newsfeed hấp dẫn hơn.

Xem xong clip đó thì lướt xuống tùy ý like 2, 3 tấm hình. Vì hình ảnh quá nhiều nên chuyển sự chú ý sang thông báo. Là bình luận của thằng Man-ối-tèo có tag tên tôi vào comment dưới một tấm hình.

Man_maman @Tine_chic Nó bảo là cố gắng gõ lắm mới đúng chính tả đó.

Và hình ảnh hiện lên trước mặt khiến tôi trợn tròn mắt. Đây là Instagram của thằng Sarawat. Và đây là hình nó trong bộ đồng phục học sinh đang đứng chụp hình cùng banner sự kiện live show của Scrubb rất đỗi bình thường. Tuy nhiên điều không bình thường ở đây lại là...

Có tôi ở trong khung hình nữa! Đệttttttttttttttttttttt.

Hình ảnh gần nhất mà thằng Sarawat đăng lên Instagram có tổng cộng 3 hình. Hình đầu tiên là tấm hình vừa nãy, hình thứ 2 là hình chụp góc xa lúc tôi cưỡi cổ nó rồi hát theo bài nhạc. Còn hình thứ 3 là hình tôi và nó đang...

Nắm tay nhau bước khỏi sự kiện.

Cả 3 tấm hình đó đều có caption ở dưới. Tôi phải đọc thật chậm rãi để thẩm thấu điều gì đó vào trái tim.

Tấm hình đầu tiên...

Sarawatlism Năm ngoái ở Silpakorn.

Tấm hình thứ 2...

Sarawatlism Năm nay ở Chiang Mai.

Và tấm hình cuối cùng...

Sarawatlism Những năm về sau ở đâu cũng được...chỉ cần có mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove