chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm kín #Team_vợ_Sarawat
Admin đến rồi đâyyyyyyyy. Đến cùng tin tức sốt dẻo nhất ngày. Hiện tại chồng của chúng ta đang tán hoạt náo viên. Có bằng chứng luôn. Ai có thể giải thích mối quan hệ trong hình được thì hãy vào nhận đi. Trao thẻ thành viên bà tám trọn đời ngay và luôn.

Dưới bài đăng có tổng cộng 3 tấm hình mà thằng Sarawat đăng trên Instagram đập ngay vào mắt. Thời gian đăng bài là 8 tiếng trước. Đoán chừng...ngay khi thằng Sarawat vừa đăng hình lên, tụi vợ của nó đã lao vào mổ xẻ vấn đề một cách điên cuồng rồi.

Tôi lướt xuống đọc bình luận. Cũng chẳng trông mong gì nhiều, chỉ là trong lòng có hơn phân nửa là cố tình. Chết tiệt! Tao không thể không nhiều chuyện mà.

"Phải không vậy? Họ là bạn bè mà."
"Không phải bạn đâu. Sarawat công khai cỡ đó, chắc là thích lâu lắm rồi." 
"Thế ra mị lại thất tình à."
"Tine? Nếu là hoạt náo viên năm 1 thì mị chịu. Đúng dễ thương luôn."
"Hồi trước đào hoa lắm mà, sao giờ bị Sarawat bắt về làm vợ rồi."
"Huýttttttttttttttttttttt, vậy còn trái tim của người vợ này, Sarawat sẽ chăm sóc nó như thế nào? #trái_tim_vụn_vỡ"
"Sao bảo chỉ là bạn bè thôi mà? Đồ nhẫn tâm. Đồ độc ác. Đồ xấu xa. Đúng đểu!"
"Buổi live của Scrubb mị đứng gần nè. Sarawat nắm tay Tine không buông thật. Giữ kỹ lắm. Không cho ai đến gần luôn."

Cuộc chiến trong nhóm kín dữ dội đến mức tát nước vào nhau còn hơn chơi Songkran ở khu Silom. Thậm chí một dòng bình luận thanh minh tôi cũng chẳng dám đăng. Đúng ra người nào gây chuyện thì nên ra mặt giải quyết đi chứ. Tại sao người đứng mũi chịu sào lại là tôi.

Rrrrrrrrrrrrrrrrrr

Và rồi cuộc gọi của thằng Fong đã cắt ngang sự nghiệp tọc mạch suốt cả một đêm của tôi.

"Ờ."

[Dậy chưa?]

"Ờ." Thật ra tao chưa ngủ được miếng nào luôn, bạn hiền. Khốn nạn nó nằm ở chỗ đó.

[Tao qua kí túc xá nha. Định rủ đi ăn sáng.]

"Hưuuuuuuu."

[Mau tắm rửa, thay đồ đi.]

"Ừm."

[Thằng trâu, có hiểu không vậy?]

"Ư hư!"

[Nửa tiếng phải xong đấy. Không thì biết tay tao!]

Trái tim của Tine ngầu lòi vừa mỏng manh vừa yếu đuối. Sau khi Instagram bùng nổ vào tối qua, tôi thức trắng một đêm cho đến sáng hôm sau. Sao hả. Tính cho tao làm presenter sản phẩm Eye Roll-on của Garnier hay sao đây. Hừm...

Bởi lẽ quầng thâm dưới mắt bây giờ đen thui không khác gì gấu trúc. Đến nỗi lúc ngồi ăn cháo với thằng Fong dưới kí túc xá, bác chủ tiệm còn hỏi có phải vừa trốn khỏi sở thú không. Lý do duy nhất thì chỉ có do những thành viên thường trực trong team vợ Sarawat thôi. Còn tra hỏi tao xem giữa tôi và ông chồng quốc dân đã xảy ra chuyện gì.

Nói luôn là hiện giờ cảm xúc lẫn lộn hết cả. Vừa bối rối khó hiểu, vừa kinh ngạc lộn máu, lại vừa tim đập mạnh không tài nào kiểm soát nổi. Đang yên đang lành bỗng dưng gặp surprise giữa đêm hôm thế này, đừng nói là tụi vợ của thằng Sarawat, thậm chí cả tôi cũng ngạc nhiên là chúng tôi đã từng gặp nhau sao.

Nếu tấm hình đó không có tôi trong khung hình, có lẽ tôi sẽ không tin vì thời gian đã trôi qua gần cả năm rồi. Tôi không hề biết mình đã từng gặp thằng Sarawat. Một chút cũng không. Nhưng lạ ở chỗ sau khi đọc xong dòng caption của đối phương, mắt tôi lại bừng sáng như thể vừa hít cần sa.

Chứ hỏi thử tình trạng mất ngủ, bồn chồn, tim đập nhanh, chỉ nhớ khuôn mặt của một người như vậy, bác sĩ nào mà chữa được chứ. Triệu chứng của tao chắc là bước vào giai đoạn chết lâm sàng rồi.

"Tối qua đúng shock luôn." Người ngồi đối diện lên tiếng, tay vẫn múc một thìa cháo bỏ vào miệng với vẻ mặt háo hức xen lẫn một chút tọc mạch.

"Chuyện?"

"Mày đừng hòng giả nai. Thì chuyện thằng Sarawat đó. Tóm lại mày từng gặp nó rồi phải không? Sao không nói với tao?"

"Nói cái khỉ gì chứ? Tao còn không biết." Tóm lại là ngu cả lũ. Có thông minh thì cũng chỉ có mình thằng đầu têu cùng đám bạn của nó. Quan sát hành động của tụi Bạch Hổ, tôi đoán tụi nó phải biết chuyện này không nhiều thì ít.

"Tóm lại nó thích mày thật?"

"Thích cái đầu mày ấy."

"Ơ! Caption rõ ràng thế kia. Thật ra về sau này tao thấy nó tấn công mày tới tấp. Tụi tao còn nghi ngờ không biết mày và nó có bồ bịch với nhau gì không."

"Vớ vẩn."

"Mở lòng đi."

"Mở cái quần gì. Tao thích con gái."

"Ok. Tao tin." Nhưng biểu cảm của nó trông có vẻ không tin cho lắm, thằng chết tiệt. Bạn tôi...sao tôi lại không biết cái nào là nói thật, cái nào là nói đểu. Cũng may là chưa rủ thằng Peuk và thằng Ohm đến cùng, bằng không tao bị xử sạch sẽ luôn.

"Dạo này tao đang nói chuyện với Prae." Tôi vội chuyển chủ đề. Thật ra thì cũng không xa so với chuyện cũ bao nhiêu.

"Nhỏ khoa Y? Mấy tuần trước tao có thấy mày hay nhắc đến, cơ mà về sau thấy im ắng nên tao tưởng mày không nghiêm túc." Đến mức trốn tập câu lạc bộ để đi chơi với gái, sao có thể không nghiêm túc chứ. Mẹ nó, siêu nghiêm túc luôn.

"Không biết nữa. Không lý giải được."

"Vì thằng Sarawat chứ gì."

"Hả! Không phải." Tôi cật lực lắc đầu. Nói chuyện người khác một xíu là lại quay về nó cho bằng được.

"Vậy thì tao không giúp gì được rồi. Cảm xúc của mày mà. Tự tìm câu trả lời đi nha." Sau đó thằng Fong cắm đầu ăn cháo tiếp, tay lướt lướt màn hình điện thoại, không nhắc đến chuyện hồi nãy dù chỉ một chút. Chỉ có tao là không biết điểm dừng, chuyện điện thoại không cần hỏi, ám ảnh từ tối qua nên không mang theo. Không có gì làm thì lại nghĩ ngợi lung tung chứ sao.

Tôi hít một hơi thật sâu. Cháo nuốt không trôi nên quyết định nói vài lời bâng quơ.

"Tao nghĩ chắc tao bị bệnh rồi quá." Thằng Fong khựng lại trước khi dời mắt khỏi điện thoại để nhìn tôi.

"Nói triệu chứng đi." Ghét biểu cảm này của nó ghê. Mặt lúc nào cũng sẵn sàng tọc mạch, con mắt ánh lên niềm sung sướng đặc biệt.

"Mày không cần làm mặt hóng hớt đến vậy đâu."

"Tao đang nhập tâm. Nhanh đi. Khai mau."

"Fong, lúc còn hẹn hò, mày với bạn gái mày có từng vậy không...Phân vân không biết nên đối xử với người ấy như thế nào. Bình thường thích ai là tao ngỏ lời luôn. Đằng này lại không phải..." Không quen. Có lẽ bây giờ đó chính là lý do duy nhất. Trước đây mỗi lần cảm thấy thích ai, có niềm vui khi ở cùng ai, tôi đều không lưỡng lự mà theo đuổi ngay và quyết định quen luôn. Không ổn thì chia tay. Xong!

Đằng này lại không phải. Nó còn hơn thế. Không phải cảm giác nghĩ phát là bắt tay làm luôn. Thật ra phải nói rằng thậm chí còn không dám đưa ra quyết định ngỏ lời với đối phương mới đúng.

"Ờm! Chưa bao giờ. Thấy ai dễ thương là tao ra tay liền. Không bao giờ có hai chữ "chần chừ".

"..." Xem như là lời khuyên rất có ích. Quả thật đã dẫn lối cho cuộc đời tao. Cảm động thấy mẹ.

"Thế mày phân vân cái gì? Với thằng Sarawat hả?" Người kia hỏi tiếp.

"Không. Với Prae."

"Vậy lý do khiến mày không dám ngỏ lời với người ta là gì? Phải có lý do chứ. Cái gì đó đặc biệt hơn mọi lần. Chướng ngại tâm lý gì đó cản trở tình cảm của mày." Hình như thằng Fong đọc sách triết học quá nhiều rồi. Nói câu nào câu nấy dài dòng làm tai tao lùng bùng hết cả.

"Chắc mày cũng biết mà. Ờ...nó đó." Lần này tôi lí nhí trong cổ họng, tuy nhiên tôi biết người đối diện nghe thấy hết.

"Hết ngốc rồi nhỉ. Mày không thể hẹn hò với Prae vì mày đang để ý một người khác." Hự! Đau chết đi được.

"Nếu tao thật sự để ý nó, lẽ ra tao phải dám tiến tới chỗ nó chứ. Nhưng mà bây giờ tao vẫn phân vân."

"Phân vân vì nó là gay?"

"Không phải!"

"Thế thì như thế nào?"

"Không biết nữa. Trái tim cứ xoay mòng mòng, đầu óc thì mơ màng nửa tỉnh nửa mơ suốt."

"À...Triệu chứng của người ngủ không đủ giấc."

"Nhưng bình thường tao ngủ mỗi ngày 10 tiếng lận." Tụi nam chính còn thắc mắc rốt cuộc là tao ngủ hay giả chết. Thế cho nên vấn đề này xem như rất không hợp tình hợp lý.

"Thì tối qua mày không ngủ."

"Lúc nào ở cùng nó là tao lại run."

"Biểu hiện của việc lạnh. Không thì cũng do chỉnh điều hòa thấp quá."

"Con tim rung động ấy. Với lại lúc đó thời tiết cũng nóng nữa."

"Chắc do thân nhiệt nóng. Đợi nó hạ xuống chút xíu là ổn à." Thằng Fong nói rồi vỗ vai động viên. Không phải mà. Thân nhiệt tao nóng hồi nào chứ.

"Lạ hơn thế nữa là...khi ở cùng nó, tao luôn cảm nhận được bài hát của Scrubb. Mẹ nó, hay hơn tất cả những lần tao từng nghe luôn."

"Thì đó là live show. Biểu diễn trực tiếp phải vui hơn rồi."

"Năm ngoái tao có thấy vậy đâu."

"Ok, hiểu."

"Lúc nó cho tao cưỡi cổ để nhìn P'Meuay và P'Ball rõ hơn, tim tao đập càng mạnh."

"Tin mà. Nếu Prae để mày cưỡi cổ, chắc mày cũng cảm thấy vậy thôi."

"Tao nghĩ không giống đâu."

"..." Thằng Fong không nói nên lời nên đành dựa người vào lưng ghế, sau đó thở dài một cách chán chường.

"Rất nhiều lần rồi tao đều không tìm được câu trả lời cho chính mình."

"Mày thì tìm được câu trả lời quần què gì chứ. Nó là triệu chứng của người rơi vào nấm mồ tình yêu đấy, vừa lòng chưa? Ít nữa mày sẽ chết yên ổn thôi vì cái nấm mồ thằng Sarawat đào nó sâu lắmmmmmmmmm. Khốn kiếp!"

Thật lòng mà nói tôi cực kỳ không muốn đến ngày thứ 2 vì điều đó đồng nghĩa với việc team tọc mạch sẵn sàng đối đầu với tôi bất cứ lúc nào. Cuối cùng tôi phải kiếm cớ để tránh không trả lời những vấn đề gây đau đầu nhức óc này.

Thằng Sarawat cũng lặn mất tăm tự cứu mình trước. Tôi không rõ mấy cô vợ của nó ủng hộ hay căm hận tôi nhiều thế nào bởi ánh mắt chăm chú khi tôi bước xuống xe khiến hai chân không tài nào nhúc nhích nổi, chỉ có thể đứng yên một chỗ và siết chặt balo đeo vắt vẻo trên vai.

"Chào Tine."

"Ch...ch...Ờ, chào." Tôi vẫy tay với một cô nàng đi ngang qua. Giọng nghe ra thì khá thân thiết, không có ẩn ý gì khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Đừng tát tao nha. Tao không muốn lên trang nhất báo trường đâu.

"Đây này. Người này nè."

"Hới, đẹp trai thế. Hới, thích ghêeeeeeeee."

"Mình thấy dễ thương."

Tiếp đó là rất nhiều tiếng xôn xao. Có người cười với tôi, trong lúc đó cũng có một số người huých vai đi ngang qua kiểu ngại ngùng. Tao còn chưa tán đâu nha, đỏ mặt cái gì mà đỏ mặt chứ.

Rốt cuộc chịu không nổi ánh mắt lập lờ của một số người, tôi vội ba chân bốn cẳng thoát khỏi chỗ đó. Nhưng chỉ được một chút thôi. Cuối cùng tao cũng bình an đến được dưới chân tòa nhà khoa nơi tụi nam chính đang ngồi. Quan trọng là tụi nó đang bị bao vây bởi một nhóm đàn chị tầm 10 người.

Tao có cần giả bộ làm mặt hung dữ không. Ai cũng sẽ không dám giẫm đạp tao.

"N'Tine đến rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii." Còn chưa kịp đi tới bàn, đội quân cảm tử đã nhanh chóng xông vào tôi. Sau đó thì kéo tay hộ tống tôi đến bàn, ấn tôi xuống bắt ngồi yên một cách khó hiểu, kèm theo đó là biểu cảm hớn hở của thằng Peuk, thằng Fong và thằng Ohm.

"Bé với Sarawat đang tán tỉnh nhau hả?" Khực! Câu hỏi đầu tiên dồn tập tới tấp.

"Không ạ. Không có tán tỉnh."

"Nhưng mà Sarawat thích bé. Đúng không?"

"Không biết ạ."

"Từng gặp nhau rồi hả?"

"Không chắc ạ. Em cũng vừa mới biết." Tao có nên chạy trốn đám phóng viên như bọn nghệ sĩ hay làm không nhỉ. Ai kêu đẹp trai quá làm chi, ai cũng muốn tọc mạch.

"Chị hỏi thêm một chút được không?"

"Ờ...được ạ."

"N'Tine có người yêu chưa?"

"Chưa ạ."

"Thế đã thích ai trước đó chưa?"

"..." Tôi không đáp mà chỉ đảo mắt. Tao nên nói thế nào đây. Thời gian qua chỉ đi theo tán tỉnh một mình cô nàng khoa Y thôi. Tuy vậy cũng đâu dám trả lời vì chưa biết mối quan hệ sẽ tiến xa đến đâu. Cảm giác nó đã đứt gánh giữa đường từ khi thằng Sarawat xâm nhập vào trong tâm trí tôi rồi.

"Vậy là không có rồi. Thế chị hỏi tiếp nhé."

"Vâng."

"Thích Sarawat không?"

"Em..." Nói làm sao đây. Bảo rằng thích thì chắc bị đám đàn chị cắt cổ quá. Chưa kể bản thân tôi cũng chưa xác định mình có thật sự dành tình cảm cho nó hay không. Nhưng nếu bảo rằng không thích...thì ngại với thằng chuyên gây rắc rối quá. Tim tôi...

Tao không chọn được nên đành cúi đầu cạy móng tay, không chịu hé môi nửa lời. Tụi nam chính căng thẳng vì tôi bị dồn ép như vậy liền đạp chân nhau ra hiệu tìm đường thoát thân. Mãi cho đến khi tiếng hú hét của người xung quanh vang lên vì mục tiêu mới đã xuất hiện. Mọi sự chú ý đều thu vào thân hình cao cao của ai kia.

"N'Sarawat đến!"

Có ai đó lên tiếng trước khi tránh đường cho tên mặt đơ đi vào một cách hiên ngang. Sắc mặt của thằng Sarawat trông chẳng có vẻ gì là lo lắng.

"Đồ gây phiền nhiễu, sao không nghe điện thoại của tao?" Chỉ câu hỏi đầu tiên đã làm tao shock rồi. Muốn thò tay ra khều cho đối phương để ý người xung quanh nữa, thế mà mặt nó cứ trơ ra nhìn chằm chằm tao.

"Điện thoại ở trong balo."

"Rồi ngồi đây làm gì? Sắp có concert của Scrubb à?" Concert cái quần què gì chứ, Sara-đểu. Đây là buổi mổ xẻ chuyện của mày với tao đó, thằng ngu. Các đàn chị không ai hó hé gì thêm mà chỉ đứng yên dỏng tai nghe.

"Không phải. Tao chỉ đang nói chuyện với các đàn chị." Tôi vội đáp để người thân cao thôi nghi ngờ. Song không biết do nổi hứng ghẹo gan hay sao đó mà thằng Sarawat nói tiếp.

"Cho nghe với."

"Tránh xa đi mà." Ngay khi tôi vừa nói xong câu này, một vài đàn chị mặt đanh lại, lao tới níu kéo không cho thằng Sarawat đi đâu khiến tôi không thể không bất ngờ.

"Chị chỉ ghé qua hỏi N'Tine vậy thôi." Cuối cùng cũng có một giọng nói quả cảm cất lên. Thằng Sarawat lập tức quay qua nhìn chủ nhân giọng nói với biểu cảm hơi khác so với bình thường.

"Hỏi gì cơ ạ?"

"Chuyện N'Sarawat ấy mà."

"Hỏi em này." Đệttttttttttttttttttt. Đến rồi. Địa ngục ghé thăm người ngầu lòi rồi. Ông chồng quốc dân đã ra mặt xuất hiện mà không thèm hỏi đến tình trạng của tao một câu. Shock hết cả lũ kể từ lúc tụi nam chính cản đám đàn chị.

"Hình trong Instagram là do Sarawat tự đăng hết hả?"

"Có cái tự đăng, có cái do bạn chơi khăm."

"Hình mới nhất trong sự kiện live của Scrubb là do bạn Sarawat chơi khăm đúng không?"

"Cái đó em tự đăng."

"N'Sarawat từng gặp Tine rồi hả?"

"Vâng, ở Silpakorn."

"Cùng là fanclub của Scrubb đúng không?" Lần này đối phương lắc đầu rồi khom người nhìn tôi đang ngồi yên một chỗ ở bàn bằng ánh mắt gì đó.

"Em là fanclub Solitude is Bliss và Inspirative."

"À." Mọi người gật gù. Tao không muốn nói rằng thằng khốn này là fanclub của tất cả các nhóm đâu. Mỗi buổi chiều lúc tập nhạc, lúc nào tôi cũng hỏi nó thích nhóm nào. Câu trả lời nhận được đó là tất cả các bài mà nó chơi. Mà...tính sơ sơ cũng gần 20 nhóm.

"Hết câu hỏi rồi. Từ bây giờ các chị sẽ không tụm lại tra hỏi thằng Tine nữa phải không?" Thằng Sarawat mau chóng kéo cổ tay tôi, toan lôi tôi đi như lôi nô tì trong phim truyền hình. Tuy nhiên chúng tôi phải dừng lại để nghe câu hỏi cuối cùng từ một đàn chị.

"Khoan đã. Thêm một câu. Sau đó chị sẽ không làm phiền nữa."

"..."

"Hai em đang hẹn hò hả?"

Tôi im lặng một lúc lâu trước khi chủ nhân lòng bàn tay đang nắm chặt tay tôi là người trả lời.

"Không ạ."

"..."

"Nhưng khi nào hẹn hò sẽ báo."

Bưm!!

"N'Sarawat. Hưuuuuuuuu."

Câu trả lời của ông chồng quốc dân khiến những người xung quanh đó hú hét điên loạn. Chấn động còn hơn bị trâu mộng húc. Không biết nữa. Câu trả lời làm trái tim người nghe như tôi đập loạn xạ không ngừng. Tâm trạng như xem phim sex free trên Google, như có tình yêu đầu hồi còn trẻ trâu, như lúc trộm tiền bố đi mua giày, như thứ gì đó vô cùng đặc biệt nhưng không cách nào giải thích được.

"Khi nào hẹn hò sẽ báo". Khoan đãaaaaaaaaaaaaaa. Thế đã hỏi tao có muốn hẹn hò với mày chưa hả.

Tim tôi...Lần này thì toang thật rồi, thằng khốn!

Nhóm kín #Team_vợ_Sarawat
Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Tine là người ngầu lòi không hụt đâu. Tụi này mới hụt này. Hưuu #hụt_có_tổ_chức #Amen

"Lần đầu tiên hội bánh bèo và bóng gió brand name bị đá tập thể."
"Họ tán tỉnh nhau thật hả? Khóc được không?"
"Thảo nào tối qua nằm mơ. Mơ thấy một đàn chim* bay đến đậu trên đầu. Ayyyyyyyy, toàn chim là chim."
"Phải thua cuộc trước hoạt náo viên bao nhiêu nữa? Mị không tốt chỗ nào?"
"Ở chỗ cậu "chim" thế nào. 55555555555"
"Uổng công theo đuổi, nhưng dù thế nào mị vẫn #team_vợ_Sarawat nha."
"Bỏ vợ hẵng gặp lại nhau nha, Sarawat. #Tine_là_ai_tôi_không_quen"

(*) chim nghĩa bóng là hụt/lỡ tay

"Đừng có đọc nữa."

"...Thì người ta nhắc đến tao. Kêu tao không đọc thế nào được. Cả Facebook lẫn IG, toàn bộ đều share chuyện của chúng ta. Hỏi thật. Mày không có cảm giác gì hả?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân làn da rám nắng trước mặt. Sau khi tan học, thằng Sarawat rủ tôi trốn tập câu lạc bộ đến tiệm chế Tun, tiệm cafe quen thuộc của tôi và tụi bạn trong nhóm uống nước.

Ban đầu tôi cứ nghĩ sẽ trốn được ánh mắt của người trong câu lạc bộ. Nhưng không. Ở đây còn khủng khiếp hơn tôi nghĩ nhiều. Nhìn đi đâu cũng toàn người là người, chưa kể còn túm tụm bàn tán liên tục không ngừng nghỉ.

"Phải có cảm giác gì?"

"..."

"Cảm giác muốn hôn mày hả?"

"Khốn nạn. Để ý xíu đi chứ."

"Thích mày chứ không thích người khác. Để ý mày chứ không để ý người khác." Câu trả lời nghe ra thì có vẻ hay nhưng ngữ điệu thì đầy sự ghẹo gan.

"Rồi người khác sẽ nhìn thế nào đây?"

"Không biết. Không nhìn người khác, chỉ nhìn mỗi mày."

"Đúng khốn nạn." Đầu tao bốc hỏa rồi nha. Cái sự trơ mặt của thằng Sarawat không bao giờ có điểm dừng thật. Chưa hết, nó còn không ngừng vớt thạch táo bỏ vào ly cacao của tôi nữa chứ.

"Tao không ăn thạch. Lấy lại đi."

"Tốt cho sức khỏe mà. Táo có vitamin."

"Nó là đồ nhân tạo, thằng đểu." Vitamin cái đầu mày ấy, thằng quầnnnnnnnnn.

"Đưa whip cream của mày cho tao nếm thử đi." Tao không cho thì mặt dày giành ly nước trong tay tôi rồi tự xử luôn. Trông có vẻ là người rất chuyên tâm. Ờ, tao xin lỗi, tham lam không chừa một ai là có thật.

"Mày yêu tao quá ha."

"Tao lo cho sức khỏe của mày thôi. Ăn nhiều whip cream không tốt. Tao sợ..."

"Sao hả? Lo bị mỡ trong máu hay sao?"

"Không có. Sợ mày ăn ngon một mình."

Ô hồ, tao cảm động...Thúi!

Còn đâu hot boy, còn đâu ông chồng quốc dân, còn đâu chàng trai khiến con gái cả trường gào thét. Hóa ra cũng chỉ như ổ bánh mì gặm một nửa mà thôi. Toàn là lừa đảo. Thật muốn phỉ nhổ. Cho tao làm một lần nữa. Thúi!

"Thạch này ngon nên muốn share ăn chung. Không biết từ lúc nào, mỗi lần gặp món gì ngon cũng muốn để phần mày, thấy cái gì hay cũng nhớ đến mày đầu tiên. Có dịp đi chơi đâu đó đẹp đẹp lại càng muốn mày đi cùng. Nghe bài hát yêu thích của một nghệ sĩ nào đó cũng thế. Muốn share." Thằng Sarawat nói một tràng thật dài khiến tôi chỉ biết chớp mắt ngồi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi buông một câu.

"Bình thường thôi mà. Khi con người ta gặp điều gì hay ho đều sẽ muốn chia sẻ cho người khác biết."

"Muốn chia sẻ hay muốn khen ngợi? Nếu khen ngợi thì tao khen bạn cả rồi, nhưng muốn chia sẻ thì chỉ muốn làm với mày thôi."

"..."

"Ngoại trừ bạn bè thân thiết, duy nhất chỉ có mày biết tao thế này. Ghẹo gan thế nào, nói nhiều ra sao, khẩu vị nặng đến đâu." Đúng! Tôi biết rõ thật sự thằng Sarawat không phải người hay mắc cỡ, nó chỉ là người tự xây cho mình một bức tường thật cao, ngăn không cho ai bước vào một cách dễ dàng. Những gì nhìn thấy được bên ngoài chỉ là phần nào con người của nó thôi, không phải tất cả.

"Vậy thì tao cũng nằm trong chế độ bạn bè thân thiết mà."

"Không phải như thế. Người khác phải cố gắng trèo lên bức tường trên người tao. Ngay cả bạn thân cũng phải leo cầu thang để đi lên. Nhưng với mày thì không phải."

"..."

"Mẹ nó, mở cửa chào đón ngay từ đầu rồi. Ai kêu mày ngốc."

Tôi ngẩn người. Thật lâu sau mới bừng tỉnh và lấy lại được bình tĩnh...

"Từ hồi nào?" Rất nhiều sự thắc mắc không ngừng nảy nở. Từ bao giờ tôi xuất hiện trong tầm mắt của thằng Sarawat. Ở Silpakorn, ở dưới tòa nhà khoa Khoa học Chính trị hay ở câu lạc bộ âm nhạc? Từ lúc nào tao bắt đầu đi vào trong suy nghĩ của nó?

"Cảm giác này bắt đầu từ khi nào?"

"Silpakorn."

"Lâu vậy?" Thời gian đó tao có bao nhiêu cô vợ rồi ta. 4...hay 5...

"Thế tại sao khi tao tới tận khoa để chào hỏi mày, mày lại tỏ vẻ như không quen tao?"

"..." Thằng Sarawat không đáp mà chỉ im lặng nhìn tôi.

"Từ trước tới giờ mày vẫn luôn biết?"

"..." Nó vẫn không trả lời.

"Thích tao thật hả?"

"Ừm." Lần này chẳng nói chẳng rằng, đối phương vẫn chỉ gật đầu ngúc ngắc.

"Sao lại thích tao? Tao còn nặng gánh."

"Để tao trả tiền học phí cho con mày."

"Đệt. Ý tao là người tao đang theo đuổi là Prae. Rồi còn người theo đuổi tao là thằng Green nữa."

"Sao mày biết Green thích mày? Tự tin vào bản thân vậy luôn hả?"

"Ý là sao?"

"..." Lại không trả lời. Nó nên nhét thạch táo đầy miệng cho nghẹn chết trên bàn luôn đi. Đôi khi không ít thì nhiều tôi vẫn cảm thấy khó chịu với cái tính ghẹo gan của nó. Cái nết gõ sai chính tả của nó đã một phần rồi, giờ thêm khoản ăn nói khiến tôi chỉ muốn lên tăng xông.

"Sarawat."

"Mày từng hỏi tao tại sao lại học Khoa học Chính trị dù thích âm nhạc như vậy." Ơ, đổi chủ đề à, thằng gian xảo! Đáng lẽ tôi nên quen với tính nết thích gì làm nấy của nó rồi chứ nhỉ. Cơ mà lạ thật, lần nào nghe cũng cảm thấy không quen.

"Mày bảo rằng không muốn học điều mình thích vì sợ một ngày nào đó mày sẽ ghét nó. Tao nói đúng không?"

"Đó chỉ là một phần. Sự thật còn nhiều hơn thế. Âm nhạc là thứ tao rất yêu. Tao sẽ chơi khi tao muốn chơi và dừng khi tao muốn dừng. Còn Khoa học Chính trị là thứ tao không cần yêu quá nhiều, song tao phải hiểu rõ nó, chấp nhận nó vì tao quyết định nó sẽ là cuộc đời tao, sự nghiệp, xã hội, tương lai."

"..."

"Mày cũng vậy. Lần đầu tiên tao gặp mày...tao không hề có cảm giác yêu đương. Tuy nhiên đó là cảm giác tao muốn học hỏi, muốn chấp nhận, muốn thấu hiểu. Đó chỉ là cảm giác của một cậu học sinh cuối cấp ngốc nghếch, nhìn thấy ai hút mắt liền bắt đầu đặt dấu chấm hỏi. Nhưng lạ ở chỗ...bây giờ tao lại trở thành cậu sinh viên ngốc nghếch vẫn muốn tìm hiểu chuyện của mày dù thời gian đã trôi qua cả năm trời."

Đây là lần đầu tiên mọi lời nói mà thằng Sarawat nói ra đều lọt vào trong tiềm thức. Tôi nghe thấy, thấu hiểu và để cho những câu chữ đó lẩn quẩn trong đầu không dứt. Ngỡ ngàng còn hơn lúc bị hôn mà không kịp chuẩn bị, niềm vui sướng mà trước đây chưa từng cảm nhận dù đã được biết bao nhiêu người tỏ tình.

Chúng tôi giữ im lặng, mặc kệ tiếng ồn xung quanh vang lên như nó vốn phải. Song chỉ cần người đối diện mấp máy môi, âm thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy lại chỉ là giọng nói trầm thấp. Và lúc này cũng vậy...

"Lúc mày gặp Prae lần đầu tiên, mày có cảm giác yêu hay thích cô ta liền không?"

"Ừm...chắc là có."

"Cứ yêu rồi đến một ngày lại hết yêu, như vậy không chán sao?"

"..."

"Thử không? Thử tìm hiểu nhau?"

"..."

"Không cần thích quá nhiều, chỉ cần hiểu nhau là đủ."

Thông báo đến băng Bạch Hổ
Khu vực nghiêm cấm vợ
Bạch Hổ The party
Thời gian bạn bè độc thân trước khi vào tròng
Thứ 6 này, chỗ cũ

Man_maman Ở trong phòng một mình. Thế thì đi thôi. I i. @Bigger330 @Boss-pol @KittiTee @Thetheme11 @Sarawatlism

Sự khốn nạn của thằng Man-ối-tèo một lần nữa thể hiện sau khi thằng Sarawat đưa điện thoại của nó cho tôi. Và tao vẫn bị shock cinema như trước. Tụi Bạch Hổ lại chuẩn bị phá phách nữa rồi.

Một tuần sau, tôi quyết định ra sao thì ra, cứ thử sự khùng điên của thằng Sarawat một lần xem sao. Bạn tôi và bạn nó tán thành cứ như được thuê về để mai mối. Giả mà đẩy cho tôi chạm môi với thằng Sarawat được chắc tụi nó cũng làm. Khốn nạn!

"Cái gì đấy?" Tôi chạm vào màn hình Instagram đang mở ra tấm hình hẹn hò tiệc tùng gì đó.

"Cho đi không?" Đối phương hỏi ngược lại với vẻ điềm tĩnh.

"Bạn rủ thì mày đi đi."

"Mày đi cùng không?"

"Mày lại sao nữa thế? Liên quan gì đến tao không biết."

"Tiệc này nghiêm cấm vợ, mày đi theo sao được." Ốiiiiiiiiiiiiiii, thằng quầnnnnnnnnnnnnn.

"Tao không phải vợ mày nha!"

"Được thôi. Mày không phải vợ. Thế thì đi được."

"Đệ..."

Muốn tát cho lệch hàm, cho mất mặt mà phải núp váy tụi vợ của nó luôn. Kia kìa! Bây giờ đang dàn hàng hăm he tao đó. Có người ủng hộ, có người phản đối, song cũng giải quyết vấn đề cho tao bằng cách mở miệng an ủi vài câu "quan tâm làm gì, cứ giả ngơ đi". Sau đó thì tao ngơ luôn cả tuần. Đệt mợ...

"Thằng Man chắc có rủ cả bạn mày nữa đó. Vậy tối mai gặp nhau ở quán cũ nha." Tao hoang mang ghê. Đầu óc nó bị sao thế nhỉ.

Sau khi quyết định bước vào giai đoạn tìm hiểu nhau, tôi phát hiện ra nhiều sự khùng điên trong con người thằng Sarawat hơn. Trước đây đã vậy, nay còn thăng cấp hơn. Đối với người khác thì nó hoàn toàn không thay đổi, vẫn lạnh lùng, vẫn kiệm lời và...hot như vậy.

Vẫn có người đem đồ ăn vặt treo trước cửa phòng học của nó, vẫn có con gái ở câu lạc bộ và lớp guitar liếc mắt đưa tình dù thiếu điều chỉ muốn giẫm đạp tôi, vẫn có người đi theo la hét cổ vũ ở tất cả những trận đấu bóng. Phải nói rằng mọi thứ trong cuộc sống của thằng Sarawat vẫn như cũ, chỉ thêm vào là tao...

Tự nhiên ở đâu nhào tới. Toàn là người nguyền rủa cho chúng tôi ghét nhau rồi đợi ngày chen ngang. Ô hồ....Team vợ Sarawat thù dai chết đi được.

Tôi nhìn bàn tay dày nhận lại điện thoại trước khi cắm cúi gõ bình luận một cách hăng say.

Boss-pol Ai bỏ lỡ vụ này chắc tiếc đứt ruột.
Thetheme11 Cho xin link phim 18+ đi. Chịu hết nổi rồi.
i.ohmm Tiệc thác loạn hả, thằng quần? Tên slogan gớm chết đi được.

Và không lâu sau nỗ lực của người vừa mím môi vừa nheo mắt chăm chú nhìn màn hình điện thoại rõ lâu cũng xuất hiện.

Sarawatlism Vợ xn đi nữs.

Mong một ngày nó sẽ gõ đúng chính tả như người ta. Nhưng không...

Ờ, tao xin lỗi. Tao đã đặt kỳ vọng quá nhiều.

Bigger330 @Sarawatlism Hả! Cái quần gì vậy?
KittiTee Cảm phiền để Tee translate lại nha. Thằng Wat nó gõ là "vợ xin đi nữa". Hiểu nhau rồi ha.
Man_maman Mời cả vợ @Tine_chic và bạn vợ@i.ohmm @I.amFong @I.amPueag
Tine_chic Không phải vợ nha.
Sarawatlism @Tine_chic Cho lám chồng cung đước.

Tôi ném điện thoại xuống bàn rồi quay sang nổi cơn thịnh nộ với người trước mặt.

"Trả lời kiểu đó, muốn gây sự phải không?"

"Thì không muốn gọi mày là Tine nữa. Chán. Muốn gọi vợ cơ."

Bùm! Chỉ một câu mà làm tao chửi không thành tiếng luôn. Tim tôi...
Chỗ cũ mà tụi Bạch Hổ nhắc tới không phải quán rượu hay gì đâu. Thực chất nó là phòng của thằng Man-ối-tèo. Lúc nhìn thấy lời mời, tao còn tưởng đâu Bạch Hổ The Party sẽ hoành tráng và quan trọng lắm. Ai mà ngờ được khi đến, trời ạ...có mỗi 2 nhóm là nhóm của thằng Sarawat và nhóm của tôi.

Chẳng biết hưng phấn kiểu gì mà muốn làm hẳn một cái meeting với cái slogan tệ hại đầy mùi đoạn tuyệt thế kia. Hẹn gặp nhau như bình thường là được rồi mà. Cơ mà người ngoài như tôi làm gì có quyền ý kiến ý cò với người ta. Bạn rủ thì tao tới. Hết giờ thì đi về. Thế là hết một ngày như mọi ngày.

"Tine, muốn ăn gì?" Giọng nói điềm đạm của thằng Sarawat cất lên hỏi sau khi tất cả có mặt đông đủ và thả người ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ của thằng Man, chỉ một vài đứa ngồi bó gối trên sàn vì không còn chỗ. Trước mặt là chiếc TV cỡ bự đang chiếu truyền hình trực tiếp trận đấu thuộc giải UEFA Champions League.

"Chà...Hỏi mỗi thằng Tine. Man cũng muốn ăn này, cái menu ngầu lòi á."

"Khốn kiếp." Câu nói chòng ghẹo nhanh chóng được đáp trả dưới miệng lưỡi của tôi. Thằng Man này tôi ngứa mắt nó lâu rồi. Đừng để tao gặp chốn đồng không mông quạnh, mẹ nó quay đầu xe tông cho bõ ghét luôn.

"Tiệc này không có rượu nha."

"Chỉ có bia thôi. Haha." Thằng Tee đổi chủ đề trước khi một đứa bạn khác của nó đứa tung đứa hứng rồi giơ thùng bia giấu đằng sau ghế sofa ra grand opening một cách vui vẻ. Không những thế còn rót vào ly với vẻ cực kỳ cao hứng.

Chuyện rượu bia quả là không đùa được đâu. Nam chính như chúng tôi say ngoắc cần câu. Trông mặt thằng Fong mà ngán ngẩm, nhìn qua thằng Ohm thì tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn. Thằng Peuk càng không cần nói tới, luôn là đứa nằm một đống trước tiên.

Làm sao đây. Ám ảnh đến mức tim nổi hạch nên tôi đành rủ mọi người trong nhóm nói chuyện để không phải uống nhiều bia như hôm nọ.

"Ờ, tao định hỏi mấy lần rồi. Cái party bạn bè đọc thân gì của mày là cái khỉ gì thế?"

"Thì là tiệc ăn mừng thôi."

"Ăn mừng cái gì?"

"Ăn mừng bạn tao kết đôi với mày chứ gìiiiiiiiii. Nào, cụng ly."

Cạch! Tiếng ly đồ uống có alcohol chạm vào nhau vang lên. Xem chừng tụi Bạch Hổ đã tìm được niềm vui với việc chọc ghẹo và những trò đùa rẻ tiền đáng giá 5-10 baht, ngoại trừ thằng Sarawat tuyệt nhiên không hé môi nửa lời mà chỉ nhìn chằm chằm tôi.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau, gần đến mức ngửi thấy mùi nước xả vải tỏa ra từ áo của đối phương. Thằng Sarawat không bao giờ xài nước hoa. Các thể loại cream quần què gì cũng chưa từng động đến. Đến tận hôm nay vẫn chỉ có một mình shampoo gội đầu. Ngu đến mức dùng để tắm cũng bởi cái tính không nhìn trước ngó sau của nó.

Tại sao tôi biết à. Thì do hôm bữa lúc rủ nó đi Minimart, nó cầm chai shampoo hiệu này ra tính tiền rồi bảo rằng đó là cream dùng để tắm có mùi rất thơm. Khoan đã! Đó là dầu gội đầu mà, thằng trâu. Tới đây lông lá của nó có rụng theo style Kawaii không nhỉ. Đệt mợ...

"Nghĩ gì thế?" Để cho trí tượng tượng bay cao bay xa, cuối cùng cũng phải trở về vì người bên cạnh đã phá vỡ sự yên lặng. Mặc kệ bạn bè trong nhóm vẫn đang chuốc say nhau thế nào, tôi và thằng Sarawat không mảy may quan tâm mà chỉ tiếp tục ghẹo gan.

"Vậy còn mày, nhìn tao làm gì?"

"Tại nhìn không rõ mà. Nếu nhìn trực diện, có lẽ tao đã không cần nhìn chằm chằm quá lâu." Nghe xong chỉ muốn đấm cho vỡ mồm. Yêu sách với tao quá rồi đấy.

"Thế thì nhìn làm gì? Bạn mày trước mặt kìa, nhìn đi."

Gương mặt áp tới gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở đang phà vào gáy. Hành động này khiến lông tay tôi dựng đứng ngay lập tức.

"Muốn hôn."

"Nghiệp chướng."

"Muốn hôn thật mà."

"Im đi."

"Sao mày lại dễ thương như vậy chứ?"

"Tao đẹp trai nha, không có dễ thương." Đẳng cấp cỡ hoạt náo viên thế này, nói vậy làm tao mất hết mặt mũi.

"Đã bắt đầu thích nhau tí nào chưa?"

"..." Lần này tôi không đáp. Mới có một tuần, làm sao đã có câu trả lời. Cỡ tôi và thằng Sarawat ước chừng chắc cũng còn lâu, khoảng 20 năm nữa. Đợi tao không có ai nữa rồi mới tính chuyện với mày ha.

"Nếu tao có mày là người yêu, tao hứa sẽ liếm mày từ bóng cho đến ngón chân luôn."

Khoan đã!

"Mày đúng biến thái luôn."

"Cái này do thằng Man bảo tao thử đem ra chơi với mày. Không ngờ trâu bò cũng có thể ngạc nhiên đến mức này." Gần thành công rồi đó mày. Đẩy tao rớt thẳng xuống vực thẳm. Khốn nạn! Đôi lúc tôi cũng thắc mắc rằng nó thích tao thật hay thật ra nó chỉ muốn chơi đùa.

"Các bạn hiền, trước khi say không biết trời trăng mây đất gì nữa, chúng ta hãy tham gia hoạt động theo phiên bản của Bạch Hổ đi." Thằng Man bật dậy, cầm ly bia trong tay rồi tuyên bố với âm lượng không lớn cho lắm. Đám bạn của nó đều gật đầu tán thành, chỉ có tôi, thằng Peuk, thằng Ohm và thằng Fong là ngồi nghe trong sự mơ màng.

"Hoạt động mà tụi này thường làm mỗi khi party." Không để cho tôi hoài nghi lâu, thằng Sarawat cúi đầu thì thầm.

"Vậy...nó như thế nào?" Tôi hỏi một cách cảnh giác khi nhớ tới dòng bình luận xuất hiện trong Instagram "bạn bè độc thân trước khi vào tròng". Chỉ nhìn cái tên thôi tao cũng biết trước tương lai rồi.

Sợ gặp phải Jackpot là party bán dâm Jingle Bell.

"Tự xem đi." Đối phương không trả lời mà chỉ hướng mắt nhìn theo tấm lưng rộng của thằng Man-ối-tèo đang đứng ở phía trước, che mất hình ảnh của cặp đôi huyền thoại bóng đá, sau đó hắng giọng 2-3 lần để lấy sức.

"Chào các bạn hiền, tao là Man đây chứ còn ai. Hôm nay tao sẽ không nhắc đến ai khác ngoài những người bạn mới của chúng ta đó là thằng Tine, thằng Ohm, thằng Peuk và thằng Fong. Chào mừng đến với "hội những chàng trai dâm tặc all time"." Chỉ tên hội thôi cũng làm tao đau đầu rồi. Xin phép gọi Bạch Hổ như cũ.

"Bình thường có gì trong lòng tụi tao sẽ nói hết cho bạn bè nghe. Ít nhất mỗi tháng một lần. Vậy nên tao mới biết đứa nào có bí mật gì. Ban đầu tao rất ngứa mắt 4 đứa tụi mày. Thằng Tine..."

"Hả?" Tôi chỉ ngón tay về mình.

"Trông mày càng chảnh chó. Chắc tưởng mình đẹp trai lắm. Nhưng phải nói rằng sau khi ở cạnh mày mới biết mày đúng dễ thương luônnnnnnnnnn."

"Hiuuuuuuuuuu." Bốn bề tứ phía hú hét điên loạn, cùng nhau hợp lực khiến cho bữa tiệc thêm phần náo nhiệt.

Thân hình to lớn trở về chỗ ngồi, sau đó gửi một nụ hôn gió tới tôi một cách ghẹo gan trước khi một đứa bạn khác là thằng Boss lên thế vào chỗ thằng Man vừa đứng.

"Thằng Peuk, admin page "không ngon nhưng phải ăn vì nó rẻ". Phải nói rằng đó là cái page vừa nhảm nhí vừa mất dạy, cơ mà tao đúng thích!"

"Yeh!! Uống!" Tiếng vỗ tay đan xen với tiếng cụng ly vang lên lần nữa. Cứ thế xoay vòng hết người này đến người khác lên nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Tôi khoái nghe tụi nói nói chết đi được. Vừa buồn cười mà cũng rất thật lòng, rồi còn biết tụi nó nghĩ gì về tôi nữa.

"Thằng Tine, mày có biết bạn tao thích không?"

"Đệtttttttttttttttttt."

Thằng Theme tỉnh bơ phun ra câu đó khiến những người còn lại gào rú một cách phấn khích, sau đó chạy ào về chỗ ngồi không thèm đợi nghe câu trả lời. Nó huých vai người da ngăm bên cạnh ra hiệu tiến về phía trước như những người khác.

"Thằng Tine..."

"Aiya! Huýtttttt."

"Nhìn hoài vậy ta. Nhìn cỡ đó, bồng bế nhau về phòng luôn đi. Ngứa mắt."

Tao ghét bạn nó ghê...Cơ mà không làm gì được ngoài việc cúi gằm mặt. Người ngầu lòi như tôi lại trở thành cô gái nhỏ hay ngại ngùng, mắc cỡ từ bao giờ vậy chứ. Chưa kể còn đeo theo 3 thằng bạn thân nữa nên tao không đi được.

"Hạnh phúc."

"Ô hồ...Bạn Wat à, sến quáaaaaaaaaaaaaa."

"Tao xin phép ói một chút."

"Ơ, cứ vậy đi về à? Hồ...Gì chứ." Những người xung quanh kêu gào phản đối khi thằng Sarawat chẳng nói chẳng rằng về lại chỗ ngồi trên đất của nó. Vậy nên thành viên cuối cùng là thằng Big-đúng-khốn chuẩn bị lên bóc phốt bạn bè.

"Nói ra làm tao ngại ghê luôn. Chuyện tao muốn nói đó là thằng Tine..."

Tao nữa rồi.

"Thằng Wat bạn tao nó là người giữ của, giữ giày, giữ túi, giữ guitar, giữ địa bàn riêng. Giữ kỹ mọi thứ thuộc về nó. Quan trọng là...mẹ nó, nó đúng giữ kỹ mày."

"Ú tà."

Tựa như lĩnh giáo được Phật pháp. Rõ ràng đến từng tế bào. Càng bị soi mói tôi càng không biết làm gì. Ở trước mặt, thằng Sarawat vẫn tỏ vẻ lạnh lùng không để lộ ra bất cứ phản ứng nào. Cho đến khi thằng Big bước về chỗ ngồi thì bỗng dưng người bên cạnh lên tiếng.

"Bạn tao biết hết rồi."

"Cái gì cơ?"

"Tao rất keo kiệt."

"Cư xử như con nít vậy."

Thằng Sarawat nhún vai trước khi đưa tay vò đầu tôi một cách khoái chí. Tôi không thể để cho đối phương cứ liên tục chọc ghẹo mình thêm nữa nên bắt lấy tay nó rồi ngắt nhéo. Ghét cay ghét đắng cái mặt mo của nó y hệt những ngón tay gõ lúc đúng lúc sai này vậy.

Bữa tiệc tiếp tục diễn ra. Từ 1 tiếng lần lượt thành 2-3 tiếng. Không ai say đến mức nằm một đống vì đều biết tửu lượng của mình. Với lại chắc cũng sợ bị tụi Bạch Hổ đang ế chảy thây đè ra hiếp nên không đứa nào dám mạo hiểm say trước.

"Đá bóng thua rồi, cho bài nào vực dậy tinh thần cái coi." Thằng Man lên tiếng trong lúc đi lấy cây guitar cất trong phòng ngủ đưa cho bạn của nó.

"Thằng Wat, mày chơi cho tụi tao nghe đi."

Nhiệm vụ mau chóng bị đùn đẩy qua cho người thân cao, song thằng Sarawat lắc đầu không chịu đón lấy cây guitar từ tay chủ nhân.

"Không. Guitar rẻ tiền, tiếng nghe không hay."

"Lắm chuyện. Phải rồi!! Guitar tao làm sao mắc tiền bằng của mày. Cái nào là con cưng của mày ấy nhỉ. Theo như tao nhớ thì hình như đâu phải cái Martin mày đang dùng bữa giờ."

"Martin DC-16 hay Takamine đều được."

Thằng Man ngồi xuống đất gảy guitar ngân nga theo điệu nhạc với chất giọng ma chê quỷ hờn của nó. Có the gang phụ họa, featuring cùng khiến bầu không khí có phần vui nhộn hơn. Sau đó party kết thúc vào đúng 12 giờ đêm. Thằng Peuk, thằng Ohm và thằng Fong rủ nhau ra về, bỏ lại tôi trở thành gánh nặng của thằng Sarawat chẳng biết là tình nguyện hay vì đang buồn ngủ.

Trên đường về, dường như người kế bên sực nhớ ra gì đó nên quay sang hỏi tôi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Muốn nghe nhạc không?"

"Mở đi. Có bài gì?"

"Muốn nghe bài gì, để hát cho nghe." Tao vội lắc đầu loạn xa. Noooooooooo. Cho tao xin...Không muốn mơ thấy ác mộng đâu.

"Không cần."

"Vào một đêm thế giới yên ngủ, tâm hồn anh bỗng trống trải
Tiếng nhạc khe khẽ
Chỉ nhớ về một người ở một nơi rất xa"

Hự! Đã bảo không cần hát, đằng này thằng nghé Sarawat lại cất giọng giữa bầu không khí sặc mùi lãng mạn. Không có nhạc nền, không có tiếng guitar phụ trợ, chỉ có giọng hát trầm ấm tựa như tiếng base liên tục ngân nga nhưng lại khiến người nghe lim dim một cách khó hiểu.

"Chẳng bao lâu sau liền dễ dàng chìm đắm trong sự mê muội
Như thể có gì đó khiến anh lim dim..."

Tôi đặt tay lên vô lăng, ngón tay gõ theo nhịp điệu rồi hát theo đối phương đoạn điệp khúc. Bài hát này tên là "Bài hát trước khi ngủ" của Scrubb. Lâu rồi chưa nghe và cũng đã rất lâu rồi chưa hát cùng ai cho đến buổi live hôm ấy vì chưa bao giờ chọn bài này để chơi.

Nhưng khi mở mắt liền trông thấy em đang hiện hữu ngay trước mắt
Đẹp đến mức không cách nào diễn tả nổi
Ánh sáng lấp lánh, em bước đến gần
Chạm phải mắt nhau, anh nhìn em lâu thật lâu
Trái tim bắt đầu rung động
Mọi thứ giữa chúng ta là thật hay là mơ"

Bài hát kết thúc cùng với một cảm giác rất lạ lẫm. Nó là cảm giác vô cùng hạnh phúc khi được hát bài hát chúng ta yêu thích cùng với một người, được là chính mình, không cần lấy lòng ai, không cần ngồi tâng bốc, không cần đi theo dỗ dành bất cứ người nào với những lý do vớ vẩn như trước đây đã từng với các cô bạn gái cũ. Tốt thật.

"Sarawat..."

Xe dừng lại. Hành trình trở về ngắn ngủi đó đã kết thúc. Tôi đang ở trước kí túc xá và trong 2 phút tới sẽ phải lê lết tấm thân tàn nồng nặc mùi rượu đi lên phòng.

"Cái gì?"

"Guitar của mày, bao giờ lấy lại thì nói nhé. Để tao đi mua cái mới."

"Tại sao?" Nó hỏi.

"Tao nghe bạn mày bảo con cưng của mày là cái mà tao đang dùng."

"Không cần trả lại đâu. Thật ra..."

Thằng Sarawat im lặng nhìn tôi, thè lưỡi ra liếm môi khiến tôi sững người. Lui về sau thì đụng ghế, nhích sang bên cạnh thì vướng cửa xe. Chỉ trong tích tắc tôi bất giác cảm thấy không an toàn. Cơ thể liền bị bàn tay dày kéo lại gần rồi khom đầu cúi xuống hôn một cách nhanh chóng.

"Ca...cái...ư." Hô hấp cạn kiệt. Muốn chống cự nhưng vô ích. Muốn đẩy ra nhưng không có sức. Cả cơ thể mềm nhũn.

Đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào khoang miệng làm toàn bộ số bia đã nạp vào như muốn trào sạch ra ngoài. Gương mặt ép sát khiến đầu mũi chạm vào một bên má. Môi chúng tôi vẫn quyện chặt vào nhau. Đầu lưỡi di chuyển khiến hai má phồng lên tạo cảm giác kích thích trước khi đảo một vòng quanh răng một cách thuần thục.

Sao bảo chưa từng có bạn gái cơ mà, điêu luyện còn hơn tao, thằng khốn.

Thằng Sarawat tách khỏi môi tôi để nói một câu gọn lỏn, khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy nhưng lại khiến trái tim người nghe nhẹ bẫng tựa không khí.

"Dùng lưỡi đi. Mày không giúp tao gì hết."

Thấy tôi ngẩn mặt ra, thằng Sarawat cúi đầu hôn tiếp lần nữa. Lần này đối phương lại không để cho tôi kịp trở tay, dễ dàng chen đầu lưỡi nóng bỏng vào bên trong vì cơ thể tôi không còn nghe theo mệnh lệnh nữa, đành phó mặc cho người kia dẫn dắt.

Lưỡi nó quyện với lưỡi tôi trao đổi nước bọt. Bàn tay dày giữ đầu tôi, khuấy đảo đầu lưỡi như muốn trêu đùa khiến tôi phải ngước mặt lên. Nếu không có tay thằng Sarawat đỡ lấy, có lẽ tôi đã nằm xụi lơ trên ghế xe rồi.

Lý trí bảo rằng đủ rồi, không thở được nữa rồi, thế nhưng con tim lại đập thình thịch và phấn khích vì điều vừa xảy ra dù mi mắt vẫn khép hờ. Cuối cùng thì lý trí cũng chiến thắng vì thật sự không thở nổi nữa, mau chóng đưa tay đẩy thân hình của người đối diện ra.

Thằng Sarawat ngoan ngoãn lùi về trước khi cúi đầu cắn nhẹ môi tôi một cách luyến tiếc. Tức thì tôi liền ngửi thấy mùi máu trong khoang miệng. Sadism thật mà, thằng khốn.

"Mày trêu tao." Ngay cả lúc nói vẫn cảm nhận được thanh âm phát ra run rẩy đến thế nào. Cả người mệt mỏi, không còn chút sức lực nào để bước đi.

"Ngứa mắt."

"Mày đúng là."

"Xuống được chưa? Trước khi tao hết kiềm chế nổi."

"...!!"

"Tao không làm nam chính được lâu đâu." Bàn tay dày cởi dây an toàn rồi mở cửa xe đuổi tôi như đuổi tà.

Quần què gì chứ. Hôn tao cho đã rồi đuổi tao như đuổi chó. Ghét ghê.

"Vậy...còn guitar? Có lấy lại không?" Sực nhớ ra chúng tôi đang nói dở thì bị đè ra hôn rồi quên luôn.

"Không cần."

"..."

"Nó là của mày từ lâu rồi."

"..."

"Chăm sóc nó đi."

Đó là âm thanh cuối cùng trong cuộc trò chuyện tối nay. Tôi loạng choạng trở về phòng. Điều đầu tiên đập vào mắt chính là cây guitar hiệu Takamine của thằng Sarawat đang nằm bất động trên giường.

Tôi không chần chừ ngồi xuống rồi cầm cây guitar nguồn cơn của rắc rối lên xem xét với cảm giác kỳ lạ. Ở phần cán đàn có khắc tên thằng Sarawat có thể nhận ra một cách rõ ràng, chỗ tôi luôn bĩu môi mỗi lần nhìn thấy.

Nhưng khi rọi đèn vào và thử lật ngược nó lại thì bên dưới 6 sợi dây đàn guitar kia, xuyên qua soundhole hay còn gọi là lỗ âm, tôi nhìn thấy...

Tên tôi được khắc ở trong đó.

"Tine Teepakorn"

Cây guitar này....Nó là của tôi từ rất lâu rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove