chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà chế Tun, cựu sinh viên khoa Kiến trúc năm 8, là địa điểm quen thuộc của tụi nam chính chúng tôi. Vào những ngày trong tuần như thế này, không có gì hạnh phúc hơn việc thầy cho nghỉ lớp buổi sáng. Cuộc đời thật tươi đẹp. Thời gian này nói luôn là chúng tôi đã quen thói cúp học đến nỗi mặt dày luôn rồi nên đành kéo nhau ra ngồi thư thái ở tiệm cafe trước cửa khoa Nông nghiệp.

Chúng tôi thích thay đổi không khí thật đấy, nhưng nhiều khi ghiền tiệm nào là sẽ chết dí ở đó cho đến ngày tiệm đóng cửa luôn. Nơi đây cũng vậy. Không dữ dằn không vào được đâu. Bởi vì chúng tôi sẽ trông thấy rất nhiều vai u bắp thịt mặc đồng phục kỹ thuật ngồi đầy trong này. Có mấy bàn nhìn cũng phát ớn nhưng nhóm nam chính chúng tôi không sợ đâu. Vì khoa Luật không có đồng phục nên tụi Nông nghiệp and Kỹ thuật chẳng thèm để ý đến tụi con trai hạng bét trong tiệm như chúng tôi.

"Uống gì?" Thằng Peuk lúc này đang ngồi dính vào sofa lên tiếng, song con mắt lại nhìn chằm chằm bàn đối diện không rời. Mẹ nó, nếu mắt mà có chân, không chừng nó tót qua bàn bên kia kiếm gái rồi cũng nên.

"Gì cũng được." Tôi đáp.

"Gì cũng được." Thằng Ohm nói.

"Gì cũng được." Thằng Fong cũng lên tiếng. Cái tụi không có chính kiến là như vậy đấy.

"Vậy anh ơi, cho 4 ly cái gì cũng được!!" Giọng nói trâu bò gào lên trước khi tất cả mọi người trong tiệm đồng loạt quay lại nhìn chúng tôi. Tim tôi...Ghét moment thế này ghê.

"Ok, đợi một chút nhé." Nhưng khốn nạn hơn thế là nhân viên còn đáp lại với vẻ mặt tủm tỉm đúng kiểu hiểu ý. Ở đây không có baristong barista gì cả, chỉ có nhân viên kiêm luôn chức vụ ông chủ thôi. Chưa kể mấy thằng mặc đồ sinh viên quấn tạp dề lượn qua lượn lại cũng chính là đám đàn anh đàn em chung trường đại học đến phụ việc.

Nơi đây là một cửa tiệm lớn và đúng ấm áp, cơ mà người phụ việc thì ít quá đáng. Còn tưởng đâu gọi xong phải 2 giờ chiều mới có. Thử làm không ngon đi thì biết mùi.

Tôi và the gang ngồi tán phét một lúc, nào là thả thính mấy đứa con gái, nào là chòng ghẹo vợ thiên hạ. Buồn tay nên lôi điện thoại ra scratch một cách vui vẻ. Cho đến khi thông báo mới bất thình lình rung lên. Có người add friend tôi trên Facebook. Đây vốn là chuyện bình thường, song điều bất bình thường là ở hình profile của người nào đó. Bởi tôi có cảm giác trông rất quen mắt.

"Ồ..." Tôi kêu lên kiểu không kèn không trống. Trong lòng mừng thầm, tay mau chóng bấm đồng ý lời mời kết bạn.

Mỹ nhân kế là vậy đấy. Không chống đỡ được. Mặt không mắc cỡ nhưng chết khối người chính là tao.

"Kêu cái gì đấy mày?" Thằng Peuk lập tức cắt ngang.

Xin đừng hiếu kỳ. Người add tôi không phải ai xa lạ mà là thành viên câu lạc bộ âm nhạc quốc tế mới tham gia ngày hôm qua. Và chúng tôi cũng đã giới thiệu mình với nhau. Cô nàng tên Prae, học khoa Y, mục tiêu mới trong tầm ngắm của tôi.

Người mà tôi không muốn chơi đùa, muốn nghiêm túc. Và cũng không muốn cho thằng Green biết.

"Không có gì. Gái add thôi. Không biết làm cách gì mà tìm được Facebook của tao."

"Chắc là tìm không ra đâu ha, thằng trâu. Mày chơi trò promote mình trong nhóm kín Freshy năm 1 như vậy cơ mà."

"Mất cả hứng. Chán!"

"Rồi người ta là ai? Úp mở thế này rồi, đừng để tao nhiều chuyện nha." Chẳng nói chẳng rằng, thằng Ohm nhanh chóng nghiêng người qua nhìn sự biến động trên timeline điện thoại của tôi.

"Bạn mới ở câu lạc bộ."

"Thằng Green ấy hả?"

"Mất dạy. Không phải. Người ta là gái khoa Y. Đúng đáng yêu luôn."

"Thế còn thằng Sarawat? Mày thả dính nó rồi giờ chạy đi kiếm vợ bé hả?" Đệttttttt. Nói tới làm đời tôi trông phóng đãng quá chừng. Thằng Sarawat thì có liên quan gì chứ. Nó chỉ là vật phòng thân mỗi khi thằng Green sắp sửa lao bổ vào tôi thôi, chẳng có ích lợi gì hết.

"Chuyện này, thằng đó không liên quan."

"Ờ, tao sẽ chống mắt lên xem nó có liên quan không." Tôi chỉ biết trợn mắt với 3 thằng chó nhiều chuyện này trước khi chuyển sự chú ý sang việc bắt đầu cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi. Không biết nên mở lời thế nào đây. Mỗi lần tán gái là như vậy đấy. Gan thỏ đế liền.

Bắt đầu bằng "xin chào, mình là Tine đây" có được không nhỉ.

Nghĩ tới đó liền gõ ngay. But now, khi 5 phút đã trôi qua...

Cạch!

"Hưuuuuu, N'Sarawattttttttt." Tiếng reo khe khẽ từ người trong cửa tiệm khiến đám nam chính thường dân chúng tôi lập tức hướng sự tập trung về phía cửa vào. Giây phút ấy tôi chợt nhận ra cái người nói chuyện điện thoại đến nỗi ngủ quên tối qua.

Hot boy của cả trường.

Đi diễu hành parade cùng với dàn trống giao hưởng và drum major, áo người nào người nấy bỏ ngoài quần hết. Mọi khi tôi chưa bao giờ thấy thằng Sara-đểu ăn mặc như vậy. Cà vạt thì không thắt, tóc tai thì rũ rượi, thật nhịn không nổi mà thắc mắc là "tụi mày đi làm cái quần què gì về thế?".

Khoa Khoa học Chính trị mở lớp đào đất cho sinh viên à?

"Mày né ra. Dọn bàn đi. Chỗ này còn trống nè!" Tôi đúng sợ tụi con gái luôn. Bởi chỉ trong chưa đầy 3 giây, bàn bên cạnh mới nãy còn có 2 người ngồi giờ đã bị lấy lại để nhường chỗ cho người mới đến.

Thằng Sarawat quay qua nhìn một cách khinh bỉ, song không nói gì mà chỉ đi luồn bằng lối khác trong tiệm như thể tai bị điếc bẩm sinh. Hơn thế biểu cảm còn gợi đòn, trưng ra bộ mặt lạnh lùng với thiên hạ.

Nhưng mọi người đều biết nên chẳng bao giờ có ai giận nó. Quan trọng là còn thích nó nhiều hơn.

"Sarawat hấp dẫn ghê." Èo...

Có gì mà hấp dẫn chứ. Thử nhìn kỹ mà coi, cái gì cũng giống tôi thôi.

"Mày kìa." Thằng Fong hấp háy mắt trêu ngươi.

"Cái gì?"

"Bồ mày kìa. Thằng Sarawat ấy. Không qua chào hỏi tí nào à?"

"Tại sao phải chào hỏi? Thằng Green có ở đây đâu."

"Lát nó tới bây giờ."

"Đừng nói! Tao đấm vỡ miệng bây giờ. Mẹ nó, hễ nhắc tới là nó xuất hiện liền." Thằng Green y hệt thầy bói, cái gì cũng biết cứ như ngồi một chỗ tính ra. Đến giờ tôi vẫn chưa biết liệu nó có tin tôi và thằng Sarawat đang tán tỉnh nhau không nữa.

"Americano đá ạ." Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên nhưng không một ai trong tiệm rời mắt khỏi thân hình cao cao đang đứng trước quầy thu ngân.

"Sarawat uống Americano. Ghi lại để sau này mua tặng." Tiếng từ bàn bên cạnh đấy. Có vẻ vô cùng õng ẹo.

"Thật ra thích ăn Pork Chop nữa cơ. Hôm bữa thấy em ấy gọi món đó."

"Hình như em ấy cũng thích Blue Hawaii. Bữa gặp ở căn tin trung tâm, thấy vừa đi vừa uống trông hạnh phúc lắmmmmmm." Cái đó của Tine mà. Thật sự thì đó không phải món thằng Sarawat thích đâu.

"Tai đỏ bừng luôn...Ghen vì nó hả?" Thằng Ohm nói khẽ, tuy nhiên tôi biết giọng điệu và ánh mắt của nó ghẹo gan cỡ nào.

"Mày với tao làm bạn chưa được bao lâu nhỉ. Cắt đứt tình bạn chắc cũng không ảnh hưởng gì lắm đến cảm xúc của tao đâu ha."

"Hồ, tao mới chọc nhiêu đó thôi mà. Làm gì mà căng vậy?"

"Mày ở yên đi."

"Món cái gì cũng được có rồi đây!!" Thấp thoáng đằng sau thằng Sarawat, đàn anh trong tiệm kêu lên để chúng tôi đến nhận order bằng giọng không to cho lắm. Cơ mà...cũng đủ để mọi người đều nghe thấy.

"Của James Ji, sữa dâu xịt sốt cà chua từ sao Hỏa. Của Pope là trà Nhật Bản gửi trực tiếp từ núi Phú Sĩ. Còn Mario, ờ...đợi một chút." Dứt lời liền vội vàng quay đi chỗ khác, bỏ lại mấy món nước shock cinema trước mặt.

Tao đúng ghét tụi đàn anh làm phục vụ trong tiệm này luôn. Tụi nó đều có sẵn máu ghẹo gan trong người. Lần nào cũng chơi lớn, làm quá. Mấy cái món này đố kiếm được trên đời luôn. Trí tưởng tưởng đúng là không có tí gì thực tế.

"Yeh yeh, của tao ra rồi. Sốt cà chua từ sao Hỏa." Cái tụi này lớn lên từ xó xỉnh nào đây, lướt như một cơn gió tới quầy thu ngân để lấy đồ uống.

Tiệm cafe này có cơ chế hoạt động riêng của nó. Tự ra gọi rồi tự ra lấy. Và quan trọng là tiền trao cháo múc.

Cũng có lần hỏi chế Tun, đàn chị năm 8 tại sao phải làm vậy. Mãi sau này mới có câu trả lời là vì có một số đứa hay đến uống nước cho đã rồi trốn luôn, không trả một baht nào. Giờ thì trường hợp uống xong đánh bài chuồn không còn nữa, chỉ còn lại trường hợp thu ngân viết nợ đối với những đứa ngân sách eo hẹp mà thôi.

Tôi nghĩ bây giờ chắc sổ nợ phải dày cỡ kinh Tam Tạng rồi cũng nên.

3 phút sau...

"Mario! Bingsu xoài Columbia, món đắt nhất tiệm ra rồi đây." Quay đầu lại trông thấy thằng Fong mếu máo là lại buồn cười. Tội nghiệp nó phải đi tới quầy thu ngân rồi nói thì thầm không thành tiếng "cho em nợ nhé".

"Được thôi. Chế!! N'Fong năm 1 khoa Khoa học Chính trị lại nợ một bingsu." Khốn nạn...

Thế là đành thất thểu quay về, cố hết sức nén nước mắt, trong tay là món đắt nhất của tiệm. Bingsu cái đệt gì chứ. Đây rõ ràng là tô nước đá giá 10 baht mà. Mày bị "luộc" sạch rồi, thằng trâu. Cơ mà tao sẽ không nói ra đâu. Tao thương bạn, không muốn bạn trông ngu ngốc trong mắt bất kỳ ai.

Tiệm làm món của tao cũng lâu quá cơ. Ngồi móc mỏ nãy giờ rồi đây.

"Americano."

Bụp! Tôi vội nhỏm dậy ngay khi nhân viên của chế Tun gọi. Chắc chắn đó là của tao. Song lúc tới được quầy thu ngân, cả người tôi suýt bị đẩy ngã bởi thân hình to ngồng của thằng Sarawat đứng chắn ngang một cách ngứa mắt. Nhưng với tinh thần không chịu khuất phục, tôi liều chen hàng một lần nữa.

"50 baht phải không anh?" Miệng hỏi song tay đã rút tiền từ trong túi quần ra rồi cắm ống hút ở bên cạnh vào hút lấy hút để.

Ẹ! Đắng. Tôi không thích uống cái gì đắng đắng cho lắm.

"N'Tine, cái đó không phải của em."

"...?" What! Phải gọi là cứng miệng luôn. Nhục mặt thật sự.

"Cái này là của Sarawat. Của N'Tine đây cơ mà." Icecream vị dâu đang ở trong tay chế Tun, người lúc này đang sững sờ vì ly Americano trên tay tôi, sau đó hết nhìn tôi lại nhìn sang người bên cạnh.

"Thế em phải làm thế nào đây?"

"Để chế làm ly mới. Sarawat đợi một lát nhé." Tao nhìn ra sự cưng chiều trong ánh mắt của cựu đàn chị năm 8 xấu xa dành cho chàng ngốc năm 1 nào đó.

"Không sao đâu ạ. Em uống được." Dứt lời, bàn tay dày cầm ly Americano trước mặt lên, không những thế còn nhướng mày nhấp một ngụm lớn cafe.

2 lần rồi nhé! Mày làm như vậy 2 lần rồi đấy nhé.

"Vậy thì 50 baht."

"Người này trả tiền ạ." Rồi chỉ vào tao.

"Cái gì của mày thế?"

"Mày uống rồi."

"Tao uống có chút xíu. Này, tao trả lại 2 baht." Tôi vội lục tìm đồng 2 baht rồi nhét vào tay đối phương.

"Chưa đủ."

"Sao lại chưa đủ? Uống chưa tới 2 hớp nữa là."

"Chưa đủ tiền điện thoại tối qua."

"Thế ai bắt mày gọi không biết."

"Chả ai bắt cả, chỉ là không thích."

"Không thích cái quần què gì chứ?"

"Không thích mày nói chuyện với người khác...lúc đêm khuya. Mất thời gian ngủ nghỉ của người ta."

"Ừ. Lúc mày gọi cho tao, mẹ nó không mất thời gian ngủ nghỉ của tao đâu ha." Thành ra ngủ khuya lắc khuya lơ luôn. Tỉnh dậy thì trời đã sáng mất rồi. Nói những gì cũng không nhớ nữa.

"Tóm lại là người này trả ạ." Không để cho cuộc cãi cọ kéo dài thêm, chỉ chỏ xong nó liền không thèm nói năng gì với tôi nữa mà đi một mạch về lại bàn với đám bạn, buộc tao phải móc tiền ra trả vì không còn lựa chọn nào khác. Biết sao được, nó đi mất xác rồi còn đâu.

Thế là tôi đành bưng cốc kem về lại chỗ ngồi với con tim vụn vỡ. Ngồi ăn được một lúc thì thằng bạn trong nhóm khều tay rồi chìa điện thoại của nó cho tôi xem.

"Cái gì thế, thằng Ohm?"

"Bố mày ra tay rồi."

Mới đầu cũng hơi khó hiểu, song khi nhìn vào màn hình điện thoại đang mở giao diện của Instagram, tôi hiểu ngay rằng thằng Sarawat đã khơi mào cuộc chiến cân não với tôi xong xuôi.

Sarawatlism Free.

Đó là tấm hình ly Americano oan nghiệt ban nãy. Và hiện tại nó đã trở thành đề tài trên IG của đám fanclub chỉ vài giây trước thôi. Tôi không đáp trả gì hết, mặc kệ nó khai chiến một mình. Nhưng thay vì đám fanclub của nó nhảy cẫng lên như trong dự tính, những gì tôi nhìn thấy lại là tên IG của tụi bạn thằng Sarawat cộng với tiếng ô hồ sỗ sàng vang lên từ góc tiệm mà chắc như đinh đóng cột là phát ra từ bàn của nó.

Boss-pol Chắc là mày thích uống Americano lắm nhỉ.
Bigger330 Tao biết của ai rồi nha.
KittiTee Bàn bên kia dễ thương quá đi. ^^
Man_maman @Sarawatlism Cho tao tag không?

Tôi quay trái quay phải quan sát xung quanh. Nó nói tới bàn nào nhỉ. Con gái trong tiệm đông lắm và ai cũng trong tâm thái muốn ăn tươi nuốt sống thằng Sarawat. Quan trọng hơn thế là anh nhân viên đang thi hành sứ mệnh trọng đại đi một mạch tới bàn của thằng Sarawat rồi bày đồ uống la liệt.

"Có người gọi Americano cho N'Sarawat."

"Hả!"

Cái sự hot đó...

Đếm bằng mắt thì có những 56 ly. Giờ mà uống hết chắc thức tới kiếp sau. Cái sự fanclub đúng là đáng sợ. Bạn bè nó cũng thi nhau mắt tròn mắt dẹt.

Tôi thấy đối phương nói gì đó với anh nhân viên một lúc. Chắc là hỏi thăm xem những ai đã gọi. Riêng tôi trả điện thoại lại cho chủ nhân của nó trước khi quay sang nghịch điện thoại của mình. Thì...không có ghen tỵ đâu, chỉ là hơi có cảm giác nếu như fanclub của tôi cũng mua đồ như vậy thì tốt quá. Chuyển cảnh sang thằng Green một lát.

Đến tận ngày hôm nay...hộp cookies Arsenal đó vẫn còn. -_-

"Bồ mày hot không ngừng nghỉ luôn đó." Một thằng trong nhóm lại bắt đầu gợi chuyện để nói. Chắc nó sợ buồn miệng.

"Hot thì cũng vậy thôi. Đẹp trai có ăn được đâu." Tôi nói. Thật sự thì đẹp trai ăn được chứ. Đó giờ tôi vẫn tỏ vẻ mình đẹp trai đấy thôi. Chỉ là không muốn khen thằng khỉ kia nhiều quá nên phải giả bộ đạo mạo thế thôi.

"Thế hả? Để đợi xem mày có ăn được thứ đồ đẹp trai không nha."

"Nổi da gà thấy mẹ."

"Vậy thằng Green sao rồi? Thấy mày bảo nó theo tới tận câu lạc bộ cơ mà."

"Còn sao nữa. May là có thằng Sarawat đỡ cho. Nhưng mà cũng chẳng biết được mấy bận. Nó bám tao còn hơn nữ chính series Hàn Quốc nữa. Mẹ nó, chả biết làm sao luôn."

"Trong có rủi sẽ có cái may. Rồi mày sẽ vượt qua được thôi."

"Cake vanilla với cake cam đây." Còn chưa kịp chốt hạ thì câu chuyện đã tạm dừng khi anh nhân viên của tiệm đặt đĩa bánh ngay giữa bàn một cách khó hiểu.

"Anh ơi...em không có gọi."

"Có người gọi cho. Trả tiền luôn rồi."

"Ai thế ạ? Mà gọi cho ai cơ?"

"Người đó nói là gọi cho Tine. Đừng hỏi nhiều, tao lỡ miệng bây giờ." Thế rồi bỏ đi luôn, để cho tôi nhìn quanh quất xem ai là chủ nhân miếng bánh. Song chẳng ai có vẻ gì là khả nghi hết.

"Phải Prae không ta?" Tôi lẩm bẩm một mình.

"Prae nào?" Chuyên gia tọc mạch phải là thằng Ohm. Chưa kể tai còn thính nữa.

"Thì nhỏ học khoa Y tao kể đó."

"Tiến triển đến mức lén lút mua bánh cho nhau luôn à?"

"Hay là fanclub tao ta?" Bắt đầu nghĩ xa xôi. Đẳng cấp đội cổ động khoa Luật như tôi đâu phải hạng xoàng xĩnh. Có khi là thầm cảm mến nhưng không dám nói.

Giây phút này chia thành rất nhiều giả thuyết. Nào là fanclub, rồi mấy đứa con gái đang thả thính, ngay cả thằng Green cũng liệt vào luôn. Nhưng chắc không phải nó đâu. Với thằng Green, mỗi khi làm gì đều sẽ công khai. Tôi biết tính nó mà.

"Lắm chuyện quá, thằng Tine. Là ai thì cũng kệ đi. Mau ăn đi, tao muốn thử."

"Khoan! Chưa được nếm."

"Cái đệt gì thế mày?"

"Phải chụp hình đã." Cảm giác như mình bắt đầu lây cái tính giống cô nàng bạn gái cũ hóa rồ vì máy ảnh rồi. Ai mua cũng kệ đi, tôi chỉ muốn cảm ơn bằng cách đăng hình lên IG cùng với dòng trạng thái mới nghĩ xong tức thì.

Tine_chic Không biết là ai. Bữa nay mua tặng, bữa sau để mời lại nhé :)

Tụi bạn tôi vào chọc như thường lệ. Nặng nhất là thằng Fong với mớ lý thuyết phân tích những khả năng có thể xảy ra gì đó của nó. Gõ qua gõ lại một lúc, comment của ai đó xuất hiện khiến tôi phải nheo mắt đọc đi đọc lại dòng bình luận trước mắt.

Man_maman Có bữa sau luôn kìa. Aiya!
Boss-pol @Tine_chic Đáng yêu. Bạn mình bảo là đáng yêu.

Ai đó hãy trả lời tao đi là không phải bạn thằng Sarawat đúng không. Cố gắng nghĩ thành hướng khác, cơ mà...

Thetheme11 Bánh ngon không?

Tôi đành đáp lại rằng...

Tine_chic @Thetheme11 Ừm.

"Iyaaaaaaaaaaaa~" Một lát sau tôi nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ bàn của thằng Sarawat. Lúc bấy giờ tôi hiểu ngay là chắc chắn bạn nó vào IG để phá đám cho vui đây mà. Còn cái thằng Theteam này là ai chứ. Đúng tọc mạch chuyện của tao luôn. Hay chính nó là đứa đã mua bánh ta. Vì không muốn phải nghi ngờ lâu thêm, tôi không chần chừ mà đứng dậy đi sang bàn đám bạn của thằng Sarawat ngay.

Đám nhóc Bạch Hổ ngẩng đầu lên nhìn tôi trước khi ai đó lên tiếng với vẻ mặt lạnh lùng.

"Có chuyện gì?"

"Tụi mày có vấn đề gì với tao không vậy? Tao biết tụi mày đang chơi khăm tao." Tôi nói thẳng, song thay vì căng thẳng thì tụi nó lại cười rúc rích làm tôi chỉ muốn đập nát sọ từng đứa.

"Không có gì. Chỉ là muốn thân thiết với mày thôi."

"Thân thiết với tao làm gì?"

"Thì mày là bạn thằng Wat. Hay là mày chảnh, không muốn làm bạn với tụi tao?"

"Muốn làm bạn thì đi qua chào hỏi, không phải phá IG tao như thế này. Mày cũng thế, nói gì đi chứ." Dứt câu tôi liền quay sang trách móc ngọn nguồn của mọi rắc rối. Thằng Sarawat lại ngẩng đầu lên nhìn tôi một lần nữa.

"Muốn nói cái gì?"

"Nói cái khỉ mốc gì thì cũng nói đi chứ."

"Đáng yêu."

"..."

"Xong chưa? Về lại bàn ngồi được rồi đó. Keke." Thế là tôi vò đầu bứt tóc trở về bàn trong trạng thái hoang mang, không biết phải sắp xếp cái nào trong đầu trước. Tụi nam chính đổ xô vào gặng hỏi về vụ đi giải quyết, song thật tình là không tóm tắt được mà. Nhớ được mỗi từ "đáng yêu" thôi.

Thật đúng là chết đứng như Từ Hải, chết kiểu không có cơ hội biết đến từ "sinh ra" luôn.

Tim tôi...Mẹ nó, lại Rilakkuma nữa rồi.

Tôi ngồi bẹp dí ở nhà chế Tun hàng tiếng đồng hồ cho tới tận trưa mới ra ngoài kiếm gì ăn rồi vào ca học chiều. Thằng Fong, thằng Peuk thu dọn bài tập bỏ vào balo, thằng Ohm dẹp điện thoại, riêng tôi thì tách ra vào nhà vệ sinh vì đột nhiên mắc ỉa. Ngồi được một lúc thì tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đi tới.

Tôi cố gắng xì hơi thật khẽ và ỉa thật tinh tế để không phải làm phiền người khác, thế mà cái thằng ở bên ngoài kia lại làm phiền đến thời gian riêng tư của tao quá nhiều. Tiếng guitar bỗng văng vẳng bên tai. Tôi cố nhịn không hét ầm lên với toàn bộ sức bình sinh, mau chóng hành sự xong trước khi ra ngoài xả hết cơn phẫn nộ.

Và đúng là xả được cơn phẫn nộ thật bởi cái người ngồi ngay bồn rửa tay kia chính là chàng hot boy của con gái cả trường, người mà ai ai cũng tôn thờ là hoàn hảo.

"Hóa ra là mày, thằng Sara-đểu! Sao lại chơi guitar ở đây chứ? Tao phiền phức."

"Chuyện của tao. Tao chơi guitar ở đâu mà chẳng được."

"Ờ." Cãi không lại nên đành giậm chân thình thịch đi tới bồn rửa tay. Chỉ trong một khắc tôi đã nhận ra một tay của nó bị thương và chảy máu.

"Mày đi đâu, làm gì về?" Thắc mắc cũng được một lúc rồi rằng dáng vẻ của nó và bạn không hề giống người đi học tí nào.

"Đi tập nhạc."

"Tập đến nỗi tay què quặt vậy luôn hả?"

"Băng bó vết thương cho đi."

"Không. Tao thấy máu là sẽ ngất, thấy ngực đi rồi tính." Thật ra giúp được đó nhưng không muốn giúp. Fanclub nó đông biết bao nhiêu, bạn bè thì cả đống. Nhờ ai băng bó cho cũng được hết mà.

"Vậy thì vạch ngực ra khoe. Đổi lại với việc băng bó." Tôi vội quay ngoắt sang nhìn đối phương.

"Có ai nói với mày là mày đúng ghẹo gan chưa?"

"Chưa bao giờ. Chỉ toàn là người khen tao đẹp trai. Lúc nghe cũng thấy hơi ngại, cơ mà đó là sự thật."

"..." Đúng là lố bịch. Mặt mày mà cũng biết ngại ấy hả. Mẹ nó, đúng là rare item mà. Quen biết nhau cũng một thời gian rồi, chưa bao giờ cảm nhận được sự ngại ngùng trên gương mặt chán đời của mày dù chỉ một lần, thằng quần!

"Sắp sơn phòng." Đột nhiên thằng Sarawat gợi chủ đề nói chuyện mới, chẳng thèm hỏi thăm tình hình của tao một câu. Mày qua được bài kiểm tra GAT* với số điểm 150 có đúng không vậy.

(*) GAT: General Aptitude Test (Bài kiểm tra đánh giá năng lực ở Thái, 150 điểm gần như tuyệt đối)

"Nói với tao làm gì?"

"Phụ sơn đi."

"Sao mày không làm đi?"

"Màu gì bây giờ?" Miệng nói nhưng tay vẫn bận rộn ngồi gảy đàn guitar một cách vui vẻ, chẳng hề quan tâm đến việc hiện tại mày có ở trong phòng nhạc đâu, mày đang ngồi ở bồn rửa tay trong nhà vệ sinh đấy, thằng trâu.

"Tao có nói là sẽ giúp mày sao?" Tôi lập tức phản đối.

"Màu xám cũng được. Hay là mày thích màu trắng?"

"Khoan đã, Sarawat. Mày có nghe tao nói không vậy?"

"Đang nghe đây. Tóm lại mày thấy màu nào được?"

"Tao không phải mày, làm sao tao biết được?"

"Vậy 5 giờ gặp ở phòng tao."

"..."

"Nếu mày đến đúng giờ, tao sẽ cho sờ ngực free."

Tao có nói là tao thích ngực, cơ mà không có nghĩa là bộ ngực phẳng lì của mày đâu, thằng chết tiệt. Thằng mặt đơ, mỗi lần nói chuyện với nó là tao mệt não thấy mẹ.

Hôm nay đủ thứ chuyện phiền não trong đầu, nào là học nặng, bị bạn thằng Sarawat chơi khăm, mà quan trọng là phải đứng tập cổ động cho khoa nữa. Thế cho nên tôi để tụi nam chính lôi đi xin đàn anh cho nghỉ một ngày. May mắn một xíu là không có thằng Green tới làm trời làm bể cho nhức đầu, vậy nên cũng an tâm được một lúc.

Nhưng chỉ được một lúc thôi. Chưa đầy mấy ngày nữa là tới sự kiện Alter-đến-tán rồi. Sự kiện này tôi và thằng Green phải đi cùng nhau.

Cơ mà thôi kệ. Hiện tại quan trọng hơn. Sau khi học xong ở khoa Khoa học Xã hội, tôi quay ngược trở về khoa để đợi đàn chị tập cổ động như thường lệ. Trong lúc đó vẫn không quên chat với mấy cô nàng khoa Y để nạp năng lượng cho trái tim. Bỗng các đàn chị khóa trên nối đuôi nhau 2 người một tiến tới, tôi đành chắp tay lại chào theo phép lịch sự của đàn em.

"N'Tine, hôm nay N'Sarawat có đến không?" Còn nhớ cái nhóm bảo rằng sẽ mua giày tặng thằng Sarawat không. Ờ! Chính là nhóm này đấy.

"Không đến ạ. Nó đến làm gì chứ?"

"Ơ! Chị tưởng cậu ấy theo đuổi em." Sao lúc nói câu này chị phải nghiến răng.

"Theo đuổi gì chứ chị. Em là bạn nó."

"Chị thấy bạn Sarawat chọc em trên IG." Đệtttttttttttttttttttt.

"Chọc theo kiểu bạn bè thôi chị. Không có gì đâu."

"Ồ, thế Sarawat có đang nói chuyện qua lại với ai không?"

"Không biết ạ."

"Nhờ hỏi giùm nhé."

"Vâng, hehe." Đành gật đầu để đàn chị bắt đầu luyện tập đi. Chiều tối rồi, đẹp trai cũng biết đói nha. Muốn tập lẹ để về ngủ banh càng trong phòng, không muốn ở khoa đâu. Muỗi thì lắm, chưa kể còn nóng đến nỗi gan sắp chảy luôn.

Kỹ thuật tay đối với việc tập cổ động không có bao nhiêu tư thế cả, chỉ là bài hát thì có cả trăm. Quẫy muốn liệt nách trong suốt 2 tiếng mà vẫn chưa xong. Thế nên buổi tập luyện khắc nghiệt có thể sẽ ngốn thời gian tới tận tối mịt may ra mới kịp cho sự kiện của trường.

Sau 2 tiếng đồng hồ ròng rã và hiện đã bước sang tiếng đồng hồ thứ 3, tia nắng từ vầng thái dương bị thay thế bởi ánh sáng từ đèn điện trên trần nhà, bao tử cũng từ từ bị thay thế bởi 2 chữ "đói bụng" khiến ruột rà sắp quặn lại đến nơi. Vậy mà đàn chị không chịu cho nghỉ giải lao. Tội nghiệp tụi con gái thôi, tập đến mức mồ hôi đầm đìa, chỉ có nước suối mới cứu vớt nổi cuộc đời.

"N'Tine, quẫy mạnh tay lên. Quẫy cứ như không có sức ấy!" Thì em làm gì có sức chị ơi, đào đâu ra sức mà quẫy.

"N'Golf, quỳ xuống theo mấy bạn gái làm gì?"

Ơ! Tao quỳ...tao bắt chước y chang tướng của thằng Golf luôn.

"Tập trung chút đi."

Đói ~ Trong đầu chỉ tồn tại mỗi từ này thôi.

Rrrrrrrrrrrrrrr

Cho đến khi điện thoại của thằng trâu nào đó rung lên, chúng tôi mới được nghỉ.

"N'Tine, điện thoại." Ơ, của tao à.

"Vâng."

"Sara-đểu gọi đến." Đàn chị rướn mắt ngó nghiêng số điện thoại đang gọi tới. Lúc đó tôi bèn chạy thật nhanh đến chụp lấy chiếc điện thoại. Đã hứa với thằng khốn Wat rồi là sẽ không tiết lộ số điện thoại của nó cho ai biết. Bằng không người chết sẽ là tao.

[Đang làm gì? Tao hẹn mấy giờ?] Vừa nghe máy, chưa kịp chào hỏi đầu dây bên kia đã cắt ngang.

"Tập cổ động. Mày sơn phòng thì sơn đi, sai gì tao nữa. Tao đói sắp chết rồiiiiiiiiiiiiii."

[Ở đâu?]

"Khoa."

[Muốn ăn gì?]

"Nói cứ như sẽ đến ấy."

[Muốn ăn gì?]

"Gì cũng được miễn no bụng. Nếu mày đến thì nhớ mua nhiều nhiều nhé. Mấy đứa tập cổ động cũng đói."

[Tao có nói sẽ đến hả?]

"..." Giống như đang hồi hộp chờ mong nhận giải Oscar, cuối cùng lại nghe MC công bố sai. Không còn gì đau hơn thế nữa.

[Khóc rồi hả?]

"Ghét mày."

[Tùy mày.]

"Nếu mày đến, tao sẽ cho sờ ngực."

[Ok, 5 phút nữa gặp!] Sau đó đối phương vội cúp máy. Đệt, thằng quầnnnnnnnnnnn. Mày không có dâm dê đâu ha. Nếu fanclub nghe được thì sẽ sao nhỉ. Chết tiệt! Rồi tại sao tao lại vẽ đường cho hươu chạy chứ. Trả lời đi!

Chưa đầy 5 phút sau, thân hình cao cao của người vừa nói chuyện ban nãy xuất hiện giữa một loạt tiếng hú hét của đám bạn và đàn chị khóa trên. Vụ này đúng là phá hỏng sự tập trung. Không còn ai chìm đắm trong việc tập cổ động nữa. Giờ phút này thiếu điều chỉ mong lao bổ vào người thằng Sarawat đã là thắng lợi lắm rồi.

"N'Sarawat dễ thương ghê. Mua đồ ăn cho nữa."

"Thằng Tine nhờ mua ạ. Còn của mày đây." Bàn tay dày đặt túi plastic xuống bàn trước khi bỏ ra chỗ xa xa rồi ngồi xuống. Nó là như vậy đó. Chẳng quan tâm bất cứ thứ gì. Như thế nào thì vẫn sẽ như vậy.

"Ghi điểm nữa rồi nhé." Tôi đi theo chọc ghẹo, đồng thời ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với thân hình cao cao.

"Ăn cơm đi." Hộp cơm trong tay được giơ ra trước mặt kèm theo nước uống.

"Mày tốt bụng lắm. Tao xin lỗi đã từng nói mày ghẹo gan."

"Cho tao sờ ngực được chưa đây?"

"Thằng nghiệp chướng, tao nói đùa thôi." Còn chưa nói hết câu, cái sự ghẹo gan đã return rồi. Thằng Sarawat không thích ai đến làm phiền thật đấy, không thích nhiều lời với người khác, không thích là tâm điểm chú ý, nhưng với những người đã thân rồi thì đúng là một trời một vực. Nó vừa nói nhiều, vừa ghẹo gan, chưa kể còn tưng tửng nữa chứ.

"Tao nghĩ nghiêm túc."

"Thằng khốn, tao sợ..."

"Bao giờ mới xong?" Miệng hỏi nhưng mắt lại nhìn tôi ăn cơm một chăm chú như thể sắp nuốt luôn đầu tao vậy.

"Không biết. Cơ mà hôm nay mày có đến câu lạc bộ không?"

"Không, tay đau." Tôi cúi đầu quan sát ngón tay đối phương, nhìn thấy dán băng cá nhân thì liền an tâm hơn.

"Lần sau đừng chỉ chăm chăm làm màu nữa. Nghỉ ngơi đi. Cuộc đời con người lúc nào cũng phải biết refresh chứ. Ngay cả cái đồng hồ đến 12 giờ cũng biết chỉnh lại về 00.00 kia kìa."

"Hồi nào? Bình thường của tao là 24.00 nha."

"Mày không chống đối tao một chuyện là mày sẽ chết hay sao hả? Rồi có lành kịp không? Mấy ngày nữa là đến sự kiện âm nhạc rồi."

"Lo hả?"

"Nực cười. Không liên quan đến mày. Tao focus chuyện của câu lạc bộ."

Chúng tôi im lặng một hồi lâu. Thằng Sarawat để tôi vui vẻ ăn cơm trong khi nó bận rộn với việc xử lý tiếng thông báo cứ vang lên không dứt. Lượng tăng follow Instagram của nó rất rất nhanh. Và tôi tin chắc cái thứ âm thanh vừa vang lên kia là do các đàn chị khóa trên và đám bạn cổ động của tôi thi nhau...

"Sarawat, tag IG rồi đó. Like nha." Trọng điểm nằm ở chỗ đó.

"Like đi." Tôi nói với nó.

"Lười."

"Để bấm cho. Đưa điện thoại đây." Một tay cầm thìa, tay còn lại xòe ra ngoắc ngoắc làm đối phương mềm lòng giao nộp chiếc điện thoại quý giá cho tôi. Hôm nay không xài Samsung Hero nữa ta.

"Hồ..." Tôi cảm thán ngay khi nhìn thấy tấm hình mà rất nhiều người tag thằng Sarawat vào. Không chỉ là hình đồ ăn của hôm nay mà còn có hình chụp lén nó ở mọi góc độ. Vừa tag vừa suy diễn kiểu vô cùng đáng sợ. Quan trọng là mục chat trong IG tồn đọng cả đống nhưng đối phương chưa bao giờ trả lời. Tôi thật sự chịu thua nó luôn.

"Người ta nhắn tin cho mày cả kiếp rồi, sao không trả lời?"

"Ai nhắn tin?"

"Fanclub mày chứ ai. Đây này!" Tôi chìa khung cửa sổ chat cho người đối diện nhìn.

"Không biết dùng."

Ừa, tao xin lỗi. Là tao sai. Quên mất đây là Sarawat, người không biết cái gì về mạng xã hội hết. Tạo IG chỉ với một mục đích duy nhất, đó chính là theo đuổi người ngầu lòi là tao đây trước mặt thằng Green. Cơ mà thằng Green có bao giờ nhận ra đâu.

"Cần tao trả lời giùm không?" Tôi đưa ra đề nghị. Muốn nó xóa mù công nghệ thật mà.

"Không cần. Cứ để đó đi." Thế là tôi đành trả lại điện thoại về chỗ cũ.

"Ờ, mày. Đàn chị nhờ hỏi." Ngồi tới ngồi lui chợt nhớ ra nên khơi chủ đề mới theo đúng phong cách Sarawat luôn.

"Cái gì?"

"Mày chưa có bạn gái đúng không?"

"Nhiều chuyện."

"Đấm cho chảy máu miệng bây giờ. Tao nghiêm túc nha."

"Tao đã nói sẽ tán mày mà, còn muốn tao dây dưa với ai nữa?"

"Đâu có liên quan gì với chuyện giả vờ tán đâu. Ý là mày có đang thích ai không?"

"Bấm như vậy đúng không?" Không thèm nghe tao luônnnnnnnnn. Muốn chết hàng ngàn lần khi phải nói chuyện với người như nó. Thấy cứ cúi cúi ngẩng ngẩng quần què gì đó nên tôi đành mặc kệ luôn.

Ting!

Điện thoại của tôi rung lên...Vậy nên toàn bộ sự chú ý đều hướng về chiếc máy có chức năng liên lạc ở gần kia.

Sarawatlism started following you

Tôi vội ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Thân hình cao cao vẫn cặm cụi vào màn hình điện thoại, sau đó thì phát ra âm thanh trầm thấp nhưng rõ ràng từng câu từng chữ với tôi.

"Ừm..."

"..."

"Theo dõi ai thì thích người đó."

Và tài khoản Instagram của tôi dường như là tài khoản duy nhất mà thằng Sarawat theo dõi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove