chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu. Cảm xúc trong lòng hỗn loạn đến mức chỉ có thể thốt lên duy nhất một câu...muốn chửi!

"Mày không cần yêu tao như vậy cũng được. Follow mình tao, coi chừng fanclub mày giết tao chết bây giờ." Sở dĩ phải nói là vì lo lắng cho mạng sống của bản thân. Fanclub thằng Sarawat đáng sợ thế nào ai mà chả biết. Đừng để phải thanh minh nha, coi chừng xếp thành một hàng dài còn hơn kẹt xe ở Sukhumvit.

"Bạn bè follow nhau có gì phải suy nghĩ nhiều. Nếu như là kiểu khác thì hẵng nói." Coi nó trả lời đi...

"Tụi nhóm mày sao không thấy follow?"

"Hỏi lâu nữa không? Hay là muốn thành kiểu khác?"

"Kiểu khác là kiểu gì?"

"Vợ bé."

"-_-" Ok, không muốn cãi. Nói nhiều đau miệng. Thà để thời gian xúc cơm bỏ miệng rồi hưởng thụ còn hơn, mặc kệ cái người da ngăm đen ngồi lướt điện thoại. Bỗng dưng mấy đàn chị khóa trên và đám bạn bên kia hú hét chẳng khác gì ma quỷ cầu phúc.

"Sarawat like hình mình tag nèeeeeeeeeeee."

"Sarawat~"

"Tặng cho chị ấy nữa kìa. Người ta thích mày lắm đó."

Cái thằng đẹp trai trừng mắt nhìn tôi, song chẳng nói năng gì. Cho đến khi...

"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii >///< Sarawat like rồi. Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Give away đây. Give away hình polaroid của Sarawat cả store luôn. Ngày mai tất cả đàn em cổ động đến trước cửa khoa nhận nhé. Ôiiiiiiiiiiiiiiiii." Như thế này người ta gọi là...hạnh phúc lan tỏa muôn nơi dù chỉ là trong giây phút. Thằng Sarawat...giơ ngón tay lên rồi quay sang móc cứt mũi, sau đó chét lên mặt tôi với vẻ khoái trá. Thằng quần. Mặn!

"Tại sao chụp hình lại làm mặt như vậy?" Một lát sau nó hỏi tôi.

"Cái gì?"

"Hình trong IG mày." Chẳng nói chẳng rằng, đối phương mở hình sample cho tôi xem. Tấm hình này phải nói là ánh sáng đẹp vô cùng, location cũng đỉnh. Quan trọng là đứng cái tư thế này gần 20 phút mới ra được tấm hình perfect nhất. Tôi xin được sử dụng caption "hé môi xịn sò".

"Đẹp trai chứ gì."

"Mặt cứ như vi khuẩn nốt rễ."

"Thằng trâu. Đó là trend 4 mùa của người ta nha." Lúc chụp tôi còn nghĩ mãi là do tao đẹp trai hay do máy ảnh xịn nữa. Gần 500 like mà còn dám chửi tao là vi khuẩn nốt rễ à. Thồ...Cái thằng móc câu. Cái thằng rắn độc.

"Thấy có gì mà phải phô trương như vậy."

"Ai đẹp mã như mày. Lúc nào mặt cũng đơ như con cơ mà tụi con gái vẫn khen đẹp trai."

"Thế mày thấy có đẹp trai không?

"Bình thường."

"Sờ ngực nhau cũng bình thường."

"Đệt. 2 chuyện khác nhau mà." Nói cái quần què gì cũng vòng lại chuyện ngực hết.

"..."

"Thật sự thì mày thích ai tao không có ý kiến. Không cần follow mỗi mình tao đâu. Tao cho phép mày thích người khác, trừ những lúc có thằng Green."

"Ăn cơm đi."

"Thế mày không nói cho tao biết mày thích ai được à?"

"Đã bảo là thích người nào thì sẽ theo dõi người đó."

"Nghiệp chướng. Ý tao là người mày có ý định nghiêm túc ấy. Ờ! Mẹ nó, không hỏi nữa."

Lại rơi vào bầu không khí ảm đạm một lần nữa. Không có gì để tranh cãi, song lạ ở chỗ tôi lại không hề cảm thấy ngột ngạt một chút nào hết. Nhiều khi có lẽ là do quan hệ bạn bè nên mới không cảm giác kỳ quặc và luôn thấy thoải mái, cho dù là lúc nói chuyện hay giữ im lặng với nhau cả giờ đồng hồ.

"Tập dùng IG mấy đêm liền, giờ mới biết không save hình được." Nhưng chỉ được 5 phút mà thôi.

Làm rối loạn logic của tao hết, khốn kiếp.

"Ngu ngốc. Tao tưởng mày biết."

"Hôm qua lúc thằng Man nói mới biết."

"Ờ, rồi giờ đang ngồi làm cái gì đấy?"

"Cap hình."

"Đệttttttttttttt. Người như mày cũng có moment này cơ á? Đâu đâu, để tao nhiều chuyện xem là hình ai."

"Hình cái thằng thích phô trương."

"Thích phô trương nào?"

"Là mày đó, cái thằng gây phiền nhiễu."

"..."

"Nếu bộ nhớ điện thoại của tao đầy, mày phải chịu trách nhiệm."

Mới đầu lúc nói rằng việc được ở cùng bạn bè khiến con người ta không bức bối, cơ mà có lẽ...chúng tôi là bạn không thân cho lắm. Bởi lẽ không chỉ thấy ức chế một cách khốn nạn, tôi còn cảm giác không thở được nữa cơ. Tim tôi...

Việc trở thành đầy tớ của đàn chị khóa trên chính là vận xui lớn nhất trong cuộc đời của người ngầu lòi. Tới hiện tại thì đã nhảy ghép nhạc không dưới 10 lần rồi. Thời gian cũng trôi qua gần tới 11 giờ đêm, thế mà các chị vẫn chưa thả tự do tụi đàn em. Không những thế còn bắt thằng Sarawat lãnh chung vận xui phải ngồi đợi ở gần đó.

Mặt mũi đúng thảm thương luôn. Nhưng mà biết sao được, bị đàn chị khóa trên năn nỉ ở lại ngồi trông coi. Thật ra nó lỉnh về kí túc xá trước cũng được, cơ mà không biết tại sao lại giả vờ chiều lòng bồi đắp danh tiếng cho mình đến nỗi phải ngồi đập muỗi bất chấp nguy cơ bị sốt xuất huyết như vậy.

"N'Tine, giơ tay lên cao nữa...Cao nữa. Ờ...vậy đó."

Em sợ độ cao, phải vẫy tay thấp thấp thôi. Đợi đến lúc đàn chị đi tới chỗ của người đứng cuối hàng, tôi bèn hạ tay xuống vì quá mỏi.

"Chị ơi, thằng Tine bỏ tay xuống."

"N'Tine!!"

Thằng khốn. Thằng Sara-đểu. Mẹ nó, mới nghỉ xíu mà đã vội méc rồi.

Tôi chỉ có thể lẩm bẩm miệng rủa thầm nó. Nhìn cách cái tên hot boy của dân chúng ngồi chống cằm cười cợt một cách gợi đòn, tôi chỉ muốn đạp một phát cho bõ tức. Mày hãy đợi đấy, đừng để tao lên cơn.

"Tine, giơ lại bảng."

"Vâng."

"Ăn cơm rồi, chắc có sức rồi ha."

"Muỗi cắn ạ. Máu em ngọt." Nói thật nha, không có nói xạo đâu. Không chỉ mỏi mà còn ngứa nữa.

"Vậy hết bài này chị sẽ cho các em về. Nhưng phải tập trung đấy."

"Vâng ạ."

Làm thôi, lần cuối cùng rồi. Thế nên tất cả đều dồn toàn lực khua tay đến nỗi vai muốn lệch sang một bên khiến đàn chị vỗ tay khen tấm tắc. Cơ mà chỉ được 3 giây thôi. Sau đó thì các chị ấy quay qua dọn dẹp đồ đạc rồi bám rịt lấy thằng Sarawat.

Tao còn quan trọng không vậy.

"N'Tine. Chị cho nghỉ rồi. Về nhà đi." Thấy tôi cứ xà quần tới lui không chịu đi, đám đàn chị khóa trên đồng loạt quay sang nhìn.

"Em muốn lấy balo ạ." Nói ra ngại ghê. Vấn đề nằm ở chỗ thằng Sara-đểu đang cầm baolo của tôi, vậy nên mới không đi được. Chen ngang đàn chị để nói chuyện với nó thì ngại. La to kêu nó trả balo thì cũng kỳ. Kết quả là đành đứng nghệch ra cho muỗi cắn một hồi lâu.

"Vậy em về đây." Lần này đến lượt thằng Sarawat lên tiếng, sau đó nó ngồi dậy khỏi ghế đi qua chỗ tôi.

"Về rồi hả?"

"Vâng."

"Về nhà cẩn thận nha." Đối phương gật đầu.

"Đưa balo tao đây." Giãn ra một chút liền mở miệng ngay.

"Về cùng đi. Tao hộ tống."

"Tao có mang theo xe."

"Hộ tống tới xe."

"Mày nghĩ tao là con nít mẫu giáo thắt bím khóc nhè cần bạn đưa về hay sao?"

"Nhóc con như mày không phải thì cũng gần giống." Bàn tay dày giơ ra cốc nhẹ đầu tôi, sau đó luồn xuống nắm tay tôi dắt đi một cách hiên ngang.

"Hôm nay sơn phòng chưa?" Miệng hỏi, chân vẫn tiếp tục bước theo người đằng trước.

"Chưa."

"Sao bảo hôm nay sơn cơ mà?"

"Không có mày, không có chân sai vặt."

"Khốn nạn!"

"Ngày mai qua phụ chút đi." Mới mắng tao là chân sai vặt, ngay giây sau đã năn nỉ đi phụ. Đợi kiếp sau đi ha, cái thằng mặt mũi kém cỏi.

"Không. Mai là thứ 7, phải ngủ đến tận chiều."

"Nếu đến, tao sẽ cho sờ ngực."

"Không thích ngực phẳng lì."

"Tao mua đồ ăn vặt cho."

"Tao không ham ăn tục uống."

"Chỉ bài tập cho."

"Tao với mày học khác khoa."

"Dạy guitar cho."

Tôi khựng lại ngay. Đem cái muốn làm ra dụ nên lọt bẫy liền. Thời gian này tôi đúng muốn chơi guitar thành thạo để tán nhỏ khoa Y luôn. Nếu nuôi hi vọng tiến bộ nhanh nhờ câu lạc bộ thì chắc chắn không thể rồi. Thế nên đành ngẩng mặt lên nhìn người cao hơn một cách trầm ngâm...

"Mấy giờ?"

"6 giờ sáng. Đến thì đánh thức tao dậy. Lái xe cẩn thận." Tôi bị đẩy mạnh đầu. Đến khi định hình lại thì thằng Sarawat đã bỏ đi hướng khác mất rồi. Thằng đểuuuuuuuuu. Bắt tao dậy sớm bảnh mắt như vậy, sao không kêu tao ngủ lại phòng luôn đi.

Tôi càm ràm trong bụng, song đối phương nào có biết. Rồi cái gì mà đánh thức vào sáng sớm. Gõ cửa phòng gây ra tiếng động lớn, bạn chung kí túc xá có lao ra đập tao không đây. Ghét lắm mà không làm gì được. Đành đá bánh xe trút giận vậy.

Trút giận kiểu người ngầu lòi xong, tôi đi vòng qua cửa phía bên ghế lái. Thọc tay vào balo tìm chìa khóa, song đồ vật bàn tay chạm phải lại là...xịt chống muỗi, chưa kể còn có thêm chiếc chìa khóa lạ hoắc móc một con búp bê hình Luffy. Khỏi cần nói cũng biết là của cái tên hot boy kia. Giờ nên chửi hay cảm ơn đây.

Cảm ơn đã mua xịt muỗi cho. Cơ mà muốn chửi một trận là tại sao không đưa cho tao lúc tập cổ động, thằng nghiệp chướng!

Ting!

Ngồi vào xe chưa được bao lâu, còn chưa kịp bấm nút Start, message từ điện thoại đã vang lên.

Sara-đểu
- Tiền cơm 10 gộp 350 bajt
- Tiền nước 10 chài 80 baht
- Tiền xịt muôi 35
Tổng cộnf nợ 465 baht

Xong phim. Thật sự chỉ đến đây thôi. Ghẹo gan. Keo kiệt. Quan trọng là nó gõ chữ không có tí tiến bộ nào mà. Hớoooooooo, tụi nam chính ới ời, tao nghĩ nếu lỡ tao có tình tính tang với thằng khỉ gió rare item này thật thì thằng Green cũng sẽ không ghen tỵ đâu. Tim tôi.

Đừng tưởng tôi sẽ sợ người như thằng Sarawat. Hẹn 6 giờ, 7 giờ tao mới dậy. Tắm rửa thay đồ xong là vừa đúng 8 giờ. Đi đến trước cửa phòng bèn quyết định gõ cửa một cách lịch sự. Song dường như người bên trong chết mất xác rồi hay sao vì chẳng nghe thấy tiếng hồi đáp. Vậy nên tôi đành tự tiện mở cửa đi vào.

Thế nhưng hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy...

Pang!!

"Chết tiệttttttttttttt." Tôi la lớn, hai chân gần như xụm xuống. Cái gì đây chứ.

Hình ảnh khỏa thân trước mặt quả thật là hình ảnh vô cùng ác độc với đôi mắt của tao. Đã biết trước là sáng sớm sẽ có người đến phòng mà vẫn nằm ngủ banh càng hớ hênh một cách thoải mái, chẳng thèm vuốt mặt nể mũi ai cả. Để nghĩ hashtag chút.

#show_hàng #lộ_chuối #Sarawat_bệnh_hoạn #mục_đích_cao_cả #Sarawat_expo

Nghĩ được một lúc bèn lắc đầu xoa tan hết ý nghĩ bậy bạ ra khỏi đầu. Thân hình cao cao ngóc đầu dậy ngồi dụi mắt kiểu mơ màng như chưa tỉnh hẳn. Nhưng mà tao đây này, tỉnh banh mắt!

"Đến rồi hả?" Còn mặt mũi hỏi à.

"Thằng khốn. Sao mày không mặc đồ?" Chẳng nói chẳng rằng ,tôi đi tới giật chăn che lấp đi hình ảnh không phù hợp trước mắt.

"Đi ngủ phải mặc nữa hả?"

"Chứ bình thường mày không mặc hay sao?"

Đối phương lắc đầu. Khốn kiếp. Mày bị liệt cảm xúc rồi hả. Sao tôi có cảm giác cái gì nó cũng thờ ơ hết. Muốn chửi muốn mắng cũng không được. Người ta sẽ cho rằng tôi làm quá vì ngay cả chính chủ còn phản ứng ít hơn cả dân tình.

"Tập mặc đồ đi. Lỡ ai đến mà nhìn thấy, tao tội nghiệp mắt người ta."

"Tao ở một mình, tại sao phải mặc?"

"Lỡ tao đến thì sao?"

"Nếu mày muốn tao tập mặc thì tao sẽ mặc." Tôi y chang mẹ nó vậy.

"Đi tắm đi."

Đối phương gật gà gật gù như một chú mèo, không ghẹo gan, không cãi lại. Kết luận sau cùng là thật ra nó chỉ đang bị tình trạng nửa tỉnh nửa mơ thôi.

Sau đó thằng Sarawat lê thân đi tắm rồi mở nhạc nghe cho đỡ chán. Thế là tôi đành nghe nhạc trong lúc ngồi đợi đối phương, sau đó nhìn quanh phòng để đánh giá. Một số món đồ đã bị dời khỏi vị trí trước đó. Tủ và đồ đạc bị kéo ra giữa phòng. Duy chỉ có cây guitar đắt tiền là được đặt nằm trên giường, cách xa những đồ vật khác.

Tôi đứng dậy thu dọn tài liệu học của nó rồi chất lên chiếc tủ sách đã bị kéo ra xa bức tường trước khi quay qua nhìn màu sắc của sơn.

Lần này là màu xám. Thật ra màu gì cũng đẹp hơn màu đen trong căn phòng quỷ ám này.

"Sarawat!" Tôi la lớn tên người đang ở trong phòng tắm.

"Gì?"

"Ăn gì để tao ra ngoài mua?"

"Có cơm hộp trong tủ lạnh. Lấy ra bỏ vào hâm đi. Trời nóng như thế này, có ngu mới ra ngoài." Giọng điệu kiểu đó...cái tính ghẹo gan lại quay trở lại rồi.

"Ờ, mẹ nó." Chỉ đáp lại nhiêu đó thôi, không đứng lên động tay động chân cái quần gì hết mà chỉ ngồi nghe nhạc đợi đến khi thân hình cao cao bước ra ngoài. Đừng tưởng bộ dạng của nó sũng nước đầy gợi cảm. Hứ! Không có mùa xuân đó đâu. Tên này thay đồ xong xuôi rồi. Chắc là sợ bị ăn chửi tập 2.

Thằng Sarawat mặc một chiếc áo T-shirt có in chữ "Drink vodka save water" cùng với chiếc quần boxer của nó. Đúng là nhìn không quen mắt cho lắm. Thì tại bình tường toàn thấy mặc đồng phục sinh viên với áo đá bóng thôi.

"Nhìn cái gì?" Giọng nói trầm thấp cất lên. Tôi liền lảng ánh mắt sang chỗ khác.

"Không có."

"Đói không?"

"Một chút." Thân hình cao cao liền đi tới mở tủ lạnh lấy ra hộp cơm rồi bỏ vào microwave.

"Chỉ có Ka Prao* thôi nhé."

"Có gì ăn đó. Rồi tay mày đỡ chưa?" Mới sực nhớ ra tay nó vẫn chưa lành với cả cũng không biết có đi tập nhạc thật hay không.

"Lo cho tao chứ gì."

"-_- Tao đã bảo là tao focus chuyện của câu lạc bộ."

"Mày không cho sờ ngực nên không lành mấy."

"Xàm xí."

Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ. Sau đó chúng tôi vừa ngồi ăn hết hộp cơm vừa cãi cọ mất cả tiếng. Lần này thì đến lượt tôi thực hiện nhiệm vụ ôxin rồi. Để đổi lấy việc chơi guitar pro, tao phải đầu tư đến mức này luôn hả. Nghĩ tới là muốn khóc.

Hãy tưởng tượng cảnh 2 thằng con trai phụ nhau vác giàn giáo lên phòng đi. Đây! Chính là hình ảnh tôi và thằng Sarawat lúc này. Hỏi là tại sao không kêu bạn tới giúp thì mẹ nó, nó dám đê tiện nói là bạn không biết kí túc xá. Tóm lại là Tine người ngầu lòi là người duy nhất biết được căn phòng bí mật này. Kể ra cũng chẳng vẻ vang gì lắm khi có được cơ hội một trong một triệu như vậy.

Vận chuyển xong giàn giáo rồi thì bắt tay vào sơn. Đúng chất công việc nhẹ nhàng luôn. Khiêng tủ, bê đồ ra giữa phòng chính là nhiệm vụ của tôi. Còn công việc nặng nhọc như ngồi sơn và huýt sáo là nhiệm vụ của nó. Ok. Đàn ông con trai, chỉ là khiêng đồ thôi mà. Xí!

Cực nhất là tủ giày bị đẩy ngã úp ngược trong quá trình dịch chuyển khỏi tường. Gánh nặng đổ lên đầu tôi chính là sắp xếp lại giày dép. Vợ thì chẳng phải, thế mà không hiểu sao vẫn cứ phải làm.

Tôi ngồi ngó đông ngó tây nhìn cả chục đôi giày của chủ nhân căn phòng.

Nike, Adidas, Reebok, Vans, New balance. Khoan đã! Dép lào...

Dép lào nhiều thấy mẹ!

"Mày, đây là dép của ai?" Tôi chỉ vào đôi dép hàng Thái màu xanh nước biển trước khi cái người ngồi gần đó quay đầu sang trả lời.

"Của tao."

"Nhiều vậy luôn hả?"

"Đi thoải mái."

"Có nên nói cho fanclub của mày biết không ta? Người ta mua cho thì sao."

"Của người khác mua tao không đi."

"Rồi, bố đời có tự trọng."

"Nhưng nếu mày mua, tao sẽ đi."

"Mắc gì tao phải mua?" Thằng Sarawat nheo mắt nhìn với vẻ lạnh lùng.

"Ờ, đôi giày ở cửa không cần xếp vào tủ đâu."

"Ôxin mày chắc?"

"Chính xác." Trâu bò. Đúng là đấu không lại sự ghẹo gan đẳng cấp thượng thừa mà. Tôi đứng dậy đi về phía góc phòng, định bụng xách đôi giày nó bảo để ra giữa phòng vì sợ sẽ dính sơn. Nhưng ngay khi trông thấy nó, trong đầu tôi chợt dâng lên nỗi tò mò.

Mày còn dám gọi nó là đôi giày nữa hả. Ở nhà tao gọi là rác rưởi thì có. Quan trọng là những đôi giày hiệu khác đều mới coong, ngoại trừ đôi Converse và Onitsu trước mặt đây. Sao mày không đi mỗi đôi tần suất bằng nhau chứ, thằng trâu.

Ca thán xong, công việc ôxin và quét sơn vẫn tiếp tục thêm vài tiếng nữa. Song trong khoảng thời gian đó, căn phòng chưa bao giờ rơi vào tình trạng yên ắng vì không phải tiếng tôi và thằng Sarawat trò chuyện thì tiếng nhạc bật khẽ cũng thực hiện nhiệm vụ của nó. Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa phòng vang lên. Một sự đề phòng chợt dâng lên.

Cốc cốc.

"Bạn mày đến hả?" Tôi hỏi, song thằng Sarawat lắc đầu rồi nhíu mày giống như chẳng biết gì cả.

Cốc cốc.

"Ra mở đi." Đối phương nói lần nữa. Tôi bèn đứng dậy đi ra xoay nắm cửa. Giây phút đó tôi bắt gặp một người.

"Sao hả, thằng hổ báo? Ơ! Con là bạn thằng Sarawat hả?" Người phụ nữ đối diện tỏ vẻ vô cùng bất ngờ một cách quá đáng. Sau đó tôi lui về sau nhường đường cho người vừa đến đi vào mà không cần sự cho phép.

"Mẹ tao." Húiiiiiiiiii, mẹ nom đáng yêu chết đi được. Chả trách nó được thừa hưởng khuôn mặt đẹp từ ai kia.

"Hụ hụ. Xi...xin chào ạ." Tôi chắp tay chào.

"Mẹ đến sao không nói?" Người đang đứng trên giàn giáo và cầm cọ quét sơn điềm tĩnh hỏi.

"Nói thì còn gì bất ngờ nữa. Định âm thầm đến xem có lén giấu bồ không."

"-_-"

"Cứ tự nhiên. Mẹ chỉ tạt qua gặp vậy thôi." Làm sao mà tự nhiên được chứ. Bây giờ gượng gạo muốn đau bụng ỉa chảy luôn này. Hơn nữa còn thân thiết đến mức mau chóng nhét túi trái cây đang cầm trong tay vào tủ lạnh rồi ngồi lên giường quan sát tôi và thằng Sarawat.

"Con tên gì nhỉ?"

"Tine ạ."

"Là bạn Sarawat hả?"

"Vâng."

"Lạ nhỉ. Bình thường không mấy khi thấy nó đưa ai về phòng."

"Chẳng có gì lạ cả." Lần này người được nhắc đến vội phản bác. Mẹ nó gật gù, sau đó đi xung quanh phòng thám thính. Chỉ có duy nhất một mình tôi chẳng biết làm thế nào. Không biết nên đứng ở đâu vì gượng gạo hết cả. Dù cho sự thân thiết nhận được từ mẹ nó là rất nhiều, song chúng ta đều hiểu một điều rằng giữa người lớn và người trẻ luôn tồn tại một bức tường.

Bức tường của sự ngượng ngập.

"Qua đây giúp tao quét sơn. Khỏi phải đứng quay quay như gà mắc tóc. Thấy mà tội nghiệp."

"Cái thằng..." Lỡ miệng nói to nên vội ngậm lại liền. Có mẹ nó ở đây, ăn nói tục tĩu là chết tao.

"Đôi giày này đem vứt được rồi. Mòn quá." Nhưng còn chưa kịp cầm cây quét sơn lên, người tôi đã nhào tới chỗ mẹ thằng Sarawat với tốc độ ánh sáng.

"Dì ơi, đôi đó của con."

"Ơ, của Tine hả con? Dì tưởng của Sarawat." Ôi, dì quay qua nhìn đôi giày của con dì đi. Mòn hơn của con gấp trăm lần. Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của người nhiều tuổi hơn, sau đó đành lê bước chân về góc phòng tiếp tục quét sơn.

"Thế nghĩ gì mà sơn lại phòng? Bình thường con có thích phòng màu khác đâu."

"Có người không thích nên phải đổi đó mẹ."

"Ai? Bạn gái hả?"

"Bạn."

"Tiếc thế. Sao con của mẹ lại không có bạn gái nhỉ. Bất lực hả con?"

"Mẹ..." Tôi biết rồi. Biết từ ngay giây phút đó rằng cái tính ghẹo gan di truyền từ ai. Người ở ngay đây chứ đâu xa...

"Tine, để dì kể cho nghe. Sarawat chưa có bạn gái bao giờ nha."

"Thật ạ?" Ô hồ, nghe mẹ nó nói xong trợn tròn mắt liền luôn. Khó hiểu mức độ cao. Hot boy vạn người mê sao có thể chưa yêu ai bao giờ. Hay là thật ra nó có nhưng không nói với mẹ nhỉ.

"Dì từng lục phòng rồi. Toàn thấy DVD phim sex thôi."

"Cái đó là của bố." Đối phương lập tức phản bác.

"Thế Tine từng có bạn gái chưa con?"

"Từng rồi ạ."

"Bao nhiêu người?"

"Nhiều lắm ạ. Haha." Nói xong liền bật cười. Casanova giết người không chớp mắt chính là tao. Những cô gái xuất hiện trong cuộc đời tôi nhiều vô số. Mặt mũi không quen anh đây sẽ cua cho thành quen hết. Để cho nó biết ai là ai.

"Dạy Sarawat với nhé. Tên nhóc này không thèm cái gì cả ngoài..." Rồi dì không nói nữa, hít một hơi thật sâu như thể cố kiềm nén nước mắt.

"Sarawat, mẹ biết mẹ đã mất con kể từ ngày hôm đó..." Một bầu trời drama.

"..."

"Cái ngày con mua cây guitar đầu tiên thì liền quên mẹ luôn." Holllllllllllll. Sao tao tội nghiệp cái gia đình này quá đi.

Không được cười. Tao sẽ không cười.

Hahahahahahahahahahahahahaha, cho anh đây giải tỏa căng thẳng một chút.

Sau đó mẹ thằng Sarawat ngồi nói chuyện với chúng tôi thêm nửa tiếng. Hỏi ra thì mới biết hóa ra do bố nó có công vụ ở gần đây nên mới ngồi máy bay từ Bangkok tới Chiangmai. Sáng đi chiều về, vứt lại mỗi túi apple trong tủ lạnh và đống Kitkat mua ở Nhật.

Căn phòng tối tăm lúc này đã chuyển sang chế độ màu xám kiểu ngầu ngầu rồi. Đúng kiểu phòng theo style Mỹ mà tao thích đây mà. Bữa sau phải xin đống sơn còn dư mang về sơn phòng mới được.

"Mày, tao muốn biết." Thằng Sarawat ngồi trên sàn nhà, tay gọt vỏ táo bỏ lên đĩa cho một mình tôi ăn.

"Là?"

"Mẹ mày bảo mày chưa có bạn gái bao giờ. Thật hả?"

"Như vậy đó."

"Thật á?" Không dám tin luôn. Rare item cỡ này sao lại lọt ra được nhỉ. Hay là do cái tính ghẹo gan của nó nên với ai cũng không ổn. Nhưng con gái nào chẳng thích con trai vừa đẹp trai vừa giàu có, lại còn phải có gợi đòn nữa cơ. Cỡ tôi đây còn có mà.

"Vậy mày thích kiểu con gái nào?"

"Hỏi làm gì?"

"Để giúp chứ chi."

"Nhiều chuyện." Đau...nhưng quen rồi.

"Nói đi mà."

"..."

"Ok. Thế này đi. Mày chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi. Ok chưa?" Với sự tò mò mãnh liệt, tôi bèn nghĩ cách để moi bằng được bí mật của đối phương. Và dường như người bên cạnh cũng xuôi xuôi nên tôi bắt đầu câu hỏi đầu tiên.

"Mày thích người đẹp?"

"..." Đối phương lắc đầu.

"Thích người giỏi giang, đáng yêu?"

"..." Đối phương lại lắc đầu.

"Thích người giàu?"

"..." Lắc đầu.

"Thế thì mày có thích con gái không?"

"..." Lắc đầu.

"Hới, mày thích con trai hả?"

"..." Lắc đầu.

"Cái này không thích, cái kia không thích. Rốt cuộc mày thích cái quần gì?"

"Ừm, tao thích mày."

Ô hồ, câu trả lời của nó. Có khốn nạn quá không mày.

"Nếu tính lừa để chửi tao cỡ đó thì không cần nói thích đâu. Không có xúc động tí nào luôn." Nhưng mà đau thật...

Rồi bị cái gì vậy chứ. Tại sao tim lại đập mạnh. Táo có độc hả. Hưuuuuuu. Tim đập nhanh quá.

Cuối tuần trôi qua, cuộc sống của Tine ngầu lòi vẫn không có gì nhiều. Sống một cuộc đời chất chơi với tụi nam chính, chơi guitar ở câu lạc bộ âm nhạc. Đi học thì bữa học bữa cúp đúng theo phong cách của những thanh niên muốn trải đời. Thằng Green cũng chẳng biến mất đi đâu, vẫn dính chặt lấy cuộc đời tôi tựa như lông chó Poodle. Hôm nay cũng thế. Mua đồ ăn tới cho rồi phao tin với tụi bạn là tao thích.

Cái vẹo gì chứ.

Quan trọng hơn thảy là quan hệ giữa tôi và Prae, nhỏ khoa Y mặt xinh. Hầu như đêm nào chúng tôi cũng trò chuyện, nhưng chỉ một chút xíu thôi. Không phải vì nàng ta thức khuya, không phải vì lo sợ tiền điện thoại mà là vì thằng khốn Sarawat đêm nào cũng khoái gọi làm gián đoạn niềm hạnh phúc.

Và thay vì vào những ngày thứ 7 thế này tôi sẽ dẫn gái đi ăn kem hay xem phim bồi đắp tình cảm, giấc mộng ngọt ngào liền tan tành mây khói vì tụi thành viên câu lạc bộ âm nhạc chúng tôi phải phụ nhau khuân vác đồ đạc cho sự kiện Alter-đến-tán vào chủ nhật này. Prae cũng đến, cơ mà chỉ một chút thôi vì còn bận việc của khoa Y. Thế nên tôi đành ngồi một chỗ ủ rũ với...thằng Green.

"Tine...Tine nghĩ mình đề xuất tiết mục thể hiện với các đàn anh được không?" Giọng nói eo éo của nó thật sự rất chướng tai.

"Thể hiện cái quần gì chứ. Không." Vừa nói vừa hất mạnh cánh tay khỏi sự đeo bám dai dẳng của đối phương.

"Thể hiện tình yêu của hai chúng ta đó. Sẽ càng tạo hiệu ứng mạnh mẽ hơn."

"Hôm nay tao không đùa. Làm ơn tránh xa tao ra."

"Bao giờ mới mềm lòng đây?"

"Thế bao giờ mới thôi cứng đầu?"

"Khó lắm."

"Vô vị."

"Ahuiiiiiiiii, buồn ghê."

"..."

"Với Sarawat sao rồi? Theo như mình biết thì hình như là bạn Tine đúng không?" Lát sau liền bắt đầu lôi người thứ 3 vào. Mà cái tên đồng lõa biến đi đâu rồi không biết. Phàm những lúc quan trọng lại im hơi lặng tiếng ghê.

"Lại bao đồng."

"Thấy Sarawat follow một mình Tine. Nhưng mình nghĩ giữa Tine và Sarawat chắc là không có gì hơn thế đâu đúng không?"

"Nó đang theo đuổi tao."

"Đừng nói dối. Thấy trả lời với người khác chỉ là bạn thôi mà." Ghét cái sự biết tuốt của nó ghê.

Nhắc đến cái tên gây náo loạn Instagram ấy là toát cả mồ hôi. Không lâu sau khi chàng hot boy của toàn trường bấm theo dõi tôi, lượng follower tăng vọt như mưa rào, kèm theo đó là vô số inbox được gửi đến qua cả Instagram lẫn Facebook. Đa phần hỏi tôi là gì với nó, tại sao nó phải follow.

Câu trả lời duy nhất mà tôi có thể gõ ra và sử dụng technique copy chính là "bạn bè".

Chắc là câu trả lời này đã truyền tới tai thằng Green nên nó mới biết tỏng mọi chuyện. Giả vờ theo đuổi cũng làm rồi, chửi thì cũng chửi hết nước hết cái luôn rồi, kết quả vẫn là đời tôi sẽ luôn có thằng Green ám theo còn hơn cả Kumanthong và ma quỷ.

"Anh kêu tới phụ sắp xếp sự kiện nha mấy đứa, không phải để ngồi một đống như vậy. Green! Đi khiêng trống mau. Còn Tine, mày phụ bạn dựng khung. Đệt...Sơ sẩy một chút là trốn việc ngay." Và thiên đường đã phái thằng cha đàn anh Disathat miệng chó đến tách tôi và thằng Green ra khỏi nhau. Chúng tôi răm rắp làm theo mệnh lệnh vì sợ bị đuổi khỏi câu lạc bộ.

Như đã nói rồi đấy, toàn là mấy đứa có chống lưng. Tôi có thằng Sarawat chống lưng, còn thằng Green thì có sợi hủ tiếu*.

(*) trong tiếng Thái, เส้น có nghĩa là sợi, tuy nhiên เด็กเส้น lại mang nghĩa người có nhiều mối quan hệ; ở đây Jitti chơi chữ

Lễ hội âm nhạc của câu lạc bộ tổ chức khá hoành tráng, địa điểm là phần sân chuyên dụng cho các hoạt động ngoài trời của trường. Câu lạc bộ kết hợp với chuyên ngành âm nhạc sắp xếp. Bên trong gói gọn đúng với tên gọi. "Alter-đến-tán" lấy từ trong từ alternatives, là dòng nhạc Indie vào thập niên 80-90, cùng nhau trở lại thời đại trước đây.

Tôi đi thẳng tới mặt trước sân khấu đang được một nhóm sinh viên năm 1 và 2 trang trí. Những tảng rơm rạ được xếp vào thay cho ghế ngồi, trông rất country. Vậy nên tôi nhận nhiệm vụ bê những tảng rơm đến các vị trí chỉ định để khiến bản thân không rảnh rỗi.

"Giúp chọn bài hát đi." Một lát sau thằng Sarawat đi tới khều khều tôi.

"Hới, từ đâu hiện ra thế? Hồi nãy có thấy đâu."

"Tập bóng ở khoa. Chuẩn bị có sự kiện của trường còn gì." Hot quá ha. Đắt show quá ha. Nhiều khi tôi cũng quên mất hôm qua mình cũng vừa tập cổ động cho hoạt động của trường xong. Mẹ nó, đúng là việc tìm đến thân thật mà.

"Ờ, hồi nãy mày nói cái gì?"

"Giúp chọn bài hát."

"Bài hát khỉ gì?"

"Bài để chơi ấy."

"Mày đi mà hỏi mấy người trong nhóm chứ, hỏi tao làm gì." Sự kiện lần này có rất nhiều nhóm lên chơi. Bất kể là sinh viên năm mấy cũng phải lập nhóm lên biểu diễn. Thằng Sarawat và bạn nó chính là đại diện của sinh viên năm 1.

"Thôi mà, nói đi." Phiền phức, cơ mà cũng suy nghĩ ra bài hát trong đầu một lúc lâu.

"Bài của Scrubb đi."

"Mày là vợ của Scrubb hả? Kêu đề xuất bài gì cũng của nhóm này."

"Nói cũng chửi mà không nói cũng chửi. Mày muốn kiếm chuyện với tao hay gì?"

"Kiếm bài nào của thập niên 90 đi. Tên sự kiện là alternatives mà."

"Nhưng các anh nói không cần của thập niên 90 cũng được. Mày chọn đại bài nào ở thời hiện tại mà Indie đi."

"Thì mày gợi ý đi."

"Bài của Scrubb."

"Không được. Đổi nhóm khác."

"Scrubb."

"Nhóm khác."

"Scrubb."

"Nhóm...khác."

"Mày qua hỏi P'Oi, P'Chot đi."

"P'Oi, P'Chot là ai? Đàn anh cùng mã số của mày hả?" Đúng ghét điệu bộ dửng dưng của mày luôn á, thằng khốn. Mày chưa bao giờ coi Club Friday the series hả.

"Ờ, đàn anh cùng mã số của tao. Nhưng chắc mấy anh cũng nói y chang tao thôi. Chơi nhạc của Scrubb."

Cuối cùng chấm dứt bằng việc tôi bị lắc đầu thật mạnh, còn cái tên đến gây náo loạn thì bỏ đi chỗ khác. Cái gì chứ. Tới kiếm chuyện cãi cọ rồi tự nhiên bỏ đi. Tôi đúng khó hiểu với cái sự Sarawat của nó luôn. Quan trọng là nó đang từng chút tiêm nhiễm cái thói ghẹo gan đó cho tôi. Đến lúc nhận ra thì...tao đã cách rất xa so với tiêu chuẩn của người bình thường rồi.
Sự kiện Alter-đến-tán.

Tiếng nhạc rộn ràng và ánh sáng màu cam vô cùng romantic khiến cho không khí ở sự kiện như trở về những năm thập niên 80-90. Tôi đứng giữa dòng sinh viên tấp nập ra vào các gian hàng đồ ăn khác nhau. Đồ ăn hay đồ trang trí vậy chứ. Dễ thương ghê, nhìn hoa hết cả mắt.

Tôi đến cùng tụi nam chính, nhưng cũng phải tách nhau ra vì tôi phải đi phụ câu lạc bộ âm nhạc chuẩn bị âm thanh trên sân khấu, còn tụi nam chính có nhiệm vụ đuổi thằng Green ra khỏi tầm mắt. Sau khi được nghỉ giải lao, tôi liền rủ nhỏ khoa Y là Prae đi mua đồ ăn vặt rồi ngồi tám chuyện cả tiếng đồng hồ. Mãi cho đến khi nhóm của sinh viên năm 1 câu lạc bộ âm nhạc lên biểu diễn, chúng tôi mới kéo nhau đứng trước mặt sân khấu.

Hôm nay thằng Sarawat trông rất ngầu.

Đối phương đi lên sân khấu cùng các thành viên khác trong nhóm giữa tiếng hò reo quên trời quên đất của khán giả phía dưới khán đài.

"Íiiiiiiiiiiiiiiii, N'Sarawat."

"Sarawat đẹp trai quáaaaaaaaaaaaaaaaaaa."

"Em trai lại đây nào. Lại đây chị bao nuôi. Chị giàu. Chị có tiền."

Vô số tiếng mời gọi cứ vang lên không dứt. Tôi và Prae từ chỗ đang đứng ngay trước mặt nay đã vô thức bị xô đẩy về phía sau. Tuy nhiên cũng không gây nhiều cản trở với tôi cho lắm.

Trong đáy mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy người cao cao một cách rõ ràng. Hôm nay nó mặc chiếc áo thun màu trắng có in dòng chữ "Alter-đến-tán" mà tất cả thành viên âm nhạc đều bắt buộc mặc rồi khoác cây guitar điện bước lên sân khấu.

"Xin chào, chúng tôi là nhóm Ctrl + S." Giọng nói êm ái của ca sĩ chính là thằng Taem khoa Kiến trúc gây nên làn sóng hò reo quá khích không kém.

Nhiều người có lẽ sẽ thắc mắc cái tên nhóm kỳ quặc như thế là do đứa nào nghĩ ra.

Tôi không biết rốt cuộc là do ai đặt, nhưng theo như những gì tôi nghe ngóng được thì Ctrl S là phím tắt trên keyboard máy tính có ý nghĩa save, cũng giống như việc nhóm muốn mãi lưu lại trong hard disk của mọi người. Ọeeeeeeee, cho tôi ói một chút.

"Tôi tên là Taem, sinh viên năm 1 khoa Kiến trúc."

"Íiiiiiiiiiiiiii."

"Kế bên tôi đây là tay guitar chuyển sang chơi bass. Tên Jane nha. Tay keyboard tên là Nont. Bên tay trái tôi là Sarawat, chơi guitar."

"Íiiiiiiiii. Huýtttt!! Sarawat!"

"Và tay trống của nhóm tên Boom."

Tiếng cổ vũ vang lên không ngớt trước khi đoạn intro của một bài hát bắt đầu cất lên, cùng với đó là tiếng thằng Taem liên tục giao lưu với khán giả.

"Bài hát này...dành tặng cho những người đau lòng vì tình yêu."

"Mình nè. Mình đang ế nè, Sarawat!!"

"Người đang đứng trong cô độc..."

"..."

"Anh muốn quên nó đi, song những chuyện xưa cũ lại chưa bao giờ biến mất dù là trong...mùa hè"

"Ayyyyyyyyyyyyyyyy."

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Bài hát "Mùa hè" của nhóm Paradox được ngân nga bởi ca sĩ và đám sinh viên âm nhạc cùng lứa với tôi. Nhịp điệu bài hát du dương khiến cho người tham gia sự kiện bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc. Tôi nhìn qua Prae với hi vọng hôm nay chúng tôi sẽ nhảy cùng nhau. Nhưng không...

"Tine."

"Hửm?"

"Mình phải về rồi."

"Ơ thế hả? Thế cậu về bằng cách nào? Cần mình tiễn không?"

"Mẹ mình đến đón. Chơi vui ha. Mai gặp." Tất cả diễn ra rất nhanh, bỏ lại tôi..."Đứng bơ vơ giữa dòng người quá sức hỗn độn ~ Quay đầu tìm hoài không thấy khi em đã bỏ tôi mà đi. Ngắm bầu trời nay đã không còn như xưa. Một mùa hè không còn em như những ngày tháng ấy...như khi xưa thiếu vắng em."*

(*) lời bài "Mùa hè" của Paradox

Sựt! Hợp với lời nhạc chết đi được.

Chỉ có thể thốt lên một câu là đúng thảm. Nhưng cũng chỉ được vài phút thôi vì khi bài hát thứ 2 cất lên, tôi điên cuồng nhún nhảy mặc nỗi tủi thân trong lòng.

Ctrl S chơi 3 bài, đó là bài "Mùa hè" của Paradox, "Khói mờ" của Desktop error và bài "Trước đó" của nhóm nhạc huyền thoại Moderndog. Nhưng trước khi đến hát bài cuối cùng, thằng Taem nói một câu khiến cho khán giả ồ lên tiếc nuối.

"Lẽ ra chúng tôi sẽ chơi thêm một bài nữa do thằng Sarawat đề xuất."

"..."

"Nhưng vì nó cãi không lại chúng tôi nên là...xin lỗi nhé. Haha."

"Tiếc quá ~"

"Không sao cả vì bài hát tiếp sau đây mà các bạn sắp nghe sẽ khiến chúng ta nhớ lại kỷ niệm ngọt ngào của mối tình đầu. Trước bầu trời một màu trong veo, trước sự ấm áp của vầng thái dương...*"

(*) Lời của bài "Trước" của Moderndog

Bài hát của Moderndog tiếp tục cất vang.

Và kết thúc hoàn mỹ trong những tiếng hò reo của đám fanclub của thằng Sarawat. Một số người bận rộn với việc rút điện thoại lên chụp hình và quay video lưu giữ lại khoảnh khắc đẹp trai muốn rụng rời của hot boy trường. Riêng tôi thì sau khi bài hát kết thúc và có nhóm mới lên trình diễn lập tức quay qua hỗ trợ bạn bè sau cánh gà.

"Đói không?" Tôi hỏi tất cả các người bạn vừa bước xuống từ sân khấu, song đa số đều lắc đầu. Chỉ có duy nhất thằng Sarawat là gật đầu khí thế.

"Đồ ăn đâu?"

"Chưa mua. Cần ra gian hàng mua không?"

"Ừm."

"Ra ngoài đi." Tôi kéo cổ tay đối phương, song dường như người thân cao chẳng chịu bước ra khỏi chỗ tối.

"Hồi nãy trước sân khấu tao thấy rồi nha." Tôi đảo mắt 2-3 lần mới nhớ ra. Hóa ra là vì chuyện của Prae.

"Mày đã biết tao đang tán gái thì làm ơn tạo vụ việc gì đó trước đi. Sợ thằng Green sẽ bám theo làm phiền người ta."

"Đang tán tao, ai cho phép tán người khác?"

"Mày đừng có ảo tưởng. Là mày tán tao mà."

"Thì thế."

"Chỉ là giả vờ thôi mà. Nghĩ gì mà lắm thế."

Thấy thằng Sarawat im bặt tôi liền kéo cổ tay nó lần nữa rồi dỗ dành. Chậc chậc. Sao tao lại lâm vào cảnh phải đứng đây làm lành với thằng thân thì to như trâu như gấu mà tâm địa thì hẹp hòi cơ chứ.

"Tao muốn ăn xiên que."

"Mua đi." Vẫn dỗi. Thế ra đây lại là một người vợ nữa của Tine à.

"Bao đi."

"Bạn mày đâu?"

"Thằng Fong đang vẽ Henna bên gian hàng khoa Kiến trúc. Thằng Peuk chụp hình ở gian hàng ẩm thực để về review page. Còn thằng Ohm thì kia kìa!!" Ngón tay chỉ về phía chủ nhân cái tên đang ngồi cười đùa rôm rả với đám con gái. Chẳng biết nó lo vụ xua đuổi thằng Green làm thằng nhỏ biến đi đâu mất rồi. Song sự hiếu kỳ lập tức biến mất khi tôi nhìn thấy P'Disathat, chủ tịch câu lạc bộ đang chĩa ngón tay sai bảo thằng Green khiêng dàn trống.

"Ờ, đi mua."

Trên đường đi, cuộc trò chuyện lại tiếp tục...

"Mày không chơi bài của Scrubb."

"Ờ."

"Nhưng không sao. Thằng Taem hát hay, tao cho qua."

"Chưa."

"Hả? Không hay hả?"

"Chưa."

"Tao thấy hay mà."

"Còn chưa chịu ngừng khen nó nữa? Tao ở đây cơ mà, khen tao trước."

"Ối, mày là trẻ mẫu giáo đấy à? Lúc nào cũng thích được khen." Phàn nàn thế thôi, rốt cuộc cũng trở lại bộ mặt lạnh lùng của chàng hot boy nổi tiếng. Nản.

"Tiệm này nè." Tôi khều vai người bên cạnh dừng lại trước gian hàng bán xiên que.

"Mấy cây ạ?" Người bán hàng hỏi. Cũng là sinh viên như chúng tôi. Sự kiện này là sự kiện nội bộ, vậy nên chỉ toàn người trong trường thôi.

"Sarawat, ăn mấy cây?"

"2."

"Vậy cho 4 cây." Tôi gọi, song để ý thấy người bán hàng và bạn bè cứ cười tủm tỉm suốt, chưa kể tay cứ liên tục bỏ xiên que vào túi. Đếm sơ bằng mắt thì cũng phải 7 cây rồi.

"Dư...có bị dư không vậy?" Tôi lập tức nhắc nhở.

"Không sao. Cái này là tặng thêm cho Tine và Sarawat."

"Cảm ơn."

"Nhưng mà xin...chụp chung với Sarawat được không?" Câm nín luôn, đành quay qua nhìn người đang tỏ vẻ chán đời bên cạnh rồi khều vai nó.

"Sarawat."

"Cái gì?"

"Người ta xin chụp hình chung kìa."

"Mắc ỉa rồi. Tao đi nhà vệ sinh trước." Ghéttttttttttttttt.

Cuối cùng đành xin lỗi đám con gái vì cái người mặt đơ đã chuồn đi mất. Đến khi tôi muối mặt thoát khỏi chỗ đó mới nhìn thấy nó ngồi trên một khối rơm ở đằng sau gian Padthai từ bao giờ.

"Xiên que của mày. Phải trả đúng giá đó thấy chưa?"

"Thì đúng rồi. Đồ người ta bán cơ mà." Coi nó nói kìa. Cơ mà hình như tôi thấy nó lén cười liên tục. Đúng là nghiệp chướng mà.

"Mẹ nó, mày lúc nào cũng làm tao mất mặt. Nào là xiên que, cả bài hát nữa."

"..."

"Scrubb của tao đâu?"

"Nhiều chuyện."

Đáng lẽ phải làm quen với việc bị chửi rồi chứ, thế mà vẫn chẳng strong lên tí nào. Thế là đành ngồi xuống bên cạnh rồi cầm xiên que lên ăn một cách ngon lành. Cho đến khi ánh mắt bắt gặp người ngồi đối diện giơ điện thoại lên giống như đang selfie. Cơ mà...

Tao biết. Cái này tao từng retweet rồi.

"Mày. Có người chụp lén mày kìa." Tôi nói với thằng Sarawat. Khuôn mặt hắc ám lập tức ngước khỏi túi xiên que rồi nhìn sang người ngồi cách đó chưa tới 10m.

"Ayyyyyyyyyyyyy." Tiếng hét của người đối diện khiến tôi giật mình.

"Sarawat cười. Sarawat cười với mình. Hự!" Chết nguyên con.

"Mày cười làm cái quần gì thế?"

"Thì họ muốn chụp hình mà."

"Lúc người ta xin thì không cho, thế này thì nhanh quá ha."

"Tao muốn có tấm hình đó."

"Cái gì cơ? Ma nhập hả? Người tag hình trên IG mày có cả trăm, tại sao phải muốn một tấm hình như vậy?"

"Hình đó có mày."

"..."

"Chụp hình với mày mà không phải đạo mạo."

"..."

"Đáng yêu."

Tum! Tim nổ tung mất rồi.

Tôi vừa sống lại sau triệu chứng tim ngừng đột ngột. Có bạn như thằng Sarawat mệt thật. Thả thính liên tục. Thả tính tùm lum. Thả thính bất chấp thằng Green có ở đó hay không.

Chúng tôi đi dạo và kiếm đồ ăn mãi đến khi sự kiện sắp kết thúc với tiết mục cuối cùng của nhóm thằng cha Dim mà chúng ta vẫn hay gọi là thằng cha Disathat, đàn anh chủ tịch câu lạc bộ miệng đúng chó. Nhóm Smoky bite* của hắn lên trình diễn trên sân khấu nên tôi và thằng Sarawat kéo nhau đứng chen chúc ở phía trước để cùng nhau thưởng thức bài hát cuối cùng. 

(*) Smoky bite là một hiệu xúc xích

"Xin chàoooooooooooooo." Giọng của đàn anh giao lưu với mọi người đan xen với tiếng hò hét của người phía dưới.

Màn giới thiệu chỉ diễn ra trong ít phút, sau đó tiếng nhạc theo phong cách alternatives vang lên. Chúng tôi nhảy nhót, đung đưa theo bài "Sqweez animal" rồi lại chuyển sang lắc lư theo điệu nhạc chậm rãi của nhóm Pru. Chỉ 10 phút thôi nhưng lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

"Và cũng đã đến bài hát cuối cùng..."

Sau đó tôi không còn để tâm nghe xem P'Dim nói gì nữa vì bởi bàn tay dày của người kế bên đã khều nhẹ tôi.

Tôi quay qua nhìn người bên cạnh một lát. Nó đứng một bên small talk với tôi một cách vô cùng ám muội.

"Mày nói muốn nghe nhạc của nhóm Scrubb."

"Ừ. Nhưng mà mày không chơi."

"Không cãi lại bạn."

"Hiểu mà."

"Giờ sự kiện sắp kết thúc rồi..."

"Ừm."

"Cùng nhau nghe nhạc của Scrubb nhé." Bày tay dày nhét tai nghe bên trái vào tai nó, thế nên tôi đành nhét tai nghe bên phải vào tai mình.

Trước mặt chúng tôi là nhóm nhạc cuối cùng đang biểu diễn bài hát nào đó mà tôi chẳng biết nữa, không có chú tâm nghe. Xung quanh chúng tôi bị bao vây bởi rất nhiều người đang bắt đầu ngân nga theo ca sĩ. Thế mà tôi và thằng Sarawat lại mong đợi...giai điệu của bài hát được phát qua tai nghe.

Và chỉ có hai người chúng tôi nghe thấy.

Tôi nhận ra ngay khi đoạn intro vừa cất lên. Đây thật sự là bài "Tất cả" của nhóm Scrubb.

"Hát cùng nhau nhé. Hãy vẫy tay nữa."

Thằng cha Dim nói vậy nên thằng Sarawat liền khe khẽ hát theo bài hát đang vang lên trong tai chúng tôi.

"Sẽ làm tất cả...sẽ làm mọi cách để em cảm thấy ấm lòng vì anh
Nhưng hai ta vừa quen biết, chỉ lướt qua ánh mắt, thế thôi anh đã hiểu câu chuyện sẽ diễn ra thế nào"

"Dù em đã có ai cũng không quan trọng, chỉ cần em nhìn về phía anh, như thế thôi là đủ rồi."

Khi ấy tôi vô thức hát theo...

"Dù em đã có ai cũng không quan tâm, dù hiện thực có ra sao anh không cần biết, chỉ cần có em ở trong tim."

Và sự kiện Alter-đến-tán năm nay trở thành sự kiện mà tôi thật sự được nghe nhạc của Scrubb.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove