CHƯƠNG 1: LỜI MỞ ĐẦU.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[“ Bầu trời buổi chiều tà mới thật đẹp, những áng mây mỏng tựa như sương lướt nhẹ nhàng cùng gió, khuất dần sau màn sương tinh xảo ấy, ánh mặt trời dần phai nhạt, nhuộm nên một bầu trời với những sắc màu ấm áp, rực rỡ, nhưng cũng không khỏi khiến người ta cảm thấy nuối tiếc, cảm thấy trống vắng, hụt hẫng như vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng lắm.. Thanh âm trầm ấm, nhẹ nhàng vang lên giữa khoảng không tĩnh mịch:
        -Cậu không cần phải lo lắng về điều đó…
       Giọng nói bật ra khỏi đôi môi đang nhoẻn một nụ cười, đôi mắt hổ phách vốn tinh anh nhắm nghiền, hơi thở rất nhẹ, thoang thoảng một mùi hương thanh mát..
       -Tớ sẽ khiến thời gian ngừng trôi…và biến ước nguyện của cậu thành sự thật.
       Kéo theo đó là một khoảng lặng im, chỉ còn tiếng suối róc rách len lỏi bào mòn những góc cạnh sắc nhọn của sỏi đá, kèm với tiếng lá xào xạc rơi… Để mà nói cho người đời hay, vào lúc ấy, giờ ấy, dưới bầu trời ấy, một cánh đồng khô cằn bỗng chốc đã nở hoa, rồi lại nhanh chóng lụi tàn, và để nói tiếp, cũng vào khoảng khắc ấy, đã có những cách hoa bay rợp trời như mưa rơi….
       -Vậy mình sẽ còn gặp lại nhau nữa đúng không..?
      Một cô bé với mái tóc dài, dưới đuôi xoăn nhẹ tựa sóng, cùng đôi mắt to tròn, đen láy lên tiếng. Hàng mi xinh xắn, cong vút như búp bê của em khẽ cụp xuống, đôi mắt loáng thoáng chút đau thương và mất mát, em đang buồn, rất buồn.
       Cậu con trai đứng trước mặt em là ai? Em không biết, chúng e chỉ mới gặp nhau cách đây không lâu, nhưng sự chia li này lại khiến em cảm thấy vô cùng cô đơn và trống vắng. Vạt nắng cuối cùng biến mất sau dãy núi, để lại một bầu trời đêm đầy sao. Tâm trạng em bây giờ hệt như bầu trời ấy, bao la, rộng lớn và đen kịt, như thể để em không thể tìm được lối ra trong cái mê cung cảm xúc này.
       Như đọc được dòng suy nghĩ của em qua ánh mắt, cậu bé nở một nụ cười thật tươi, đưa tay bẹo má em.
       -Ahhhh đau đau…đauuuuuu
       -Tớ là người không đáng để tin tưởng đến như vậy sao? Dù gì cũng đã rất lâu rồi mới có người tới thăm, tớ sẽ không để cậu buồn đâu, đừng trưng ra cái vẻ mặt như sắp khóc ấy nữa.
       Cậu vừa cười vừa nói, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào em. Mắt em nhắm chặt, hai má ửng lên, em cầm tay cậu bé, nói:
      -Được, được rồi mà, đau quá. Cậu buông tay ra đi  Cao Lãng!
      -Okay.
       Bàn tay đang bẹo má em buông dần ra, hai gò má bây giờ thực sự rất đỏ. Em phùng má, giận dỗi chạy vụt đi.
       -Ơ này? Sao vậy?? Niệm, này, Tiểu Niệm!!!
       Tiểu Niệm chạy nhanh thật nhanh, nhắm mắt nhắm mũi vào mà chạy, nhưng mà.. chạy thế chứ chạy nữa cũng sẽ không thắng nổi Cao Lãng. Cậu kéo tay cô lại, ghé sát vào tai cô và thì thầm với một giọng thật nhẹ, thật trầm, thật quỷ dị:
       -Chạy nhanh như vậy làm gì? Đằng nào cậu cũng có thoát được đâu.
       Kèm theo đó là một nụ cười quỷ dị không kém, nụ cười ranh mãnh, đầy ẩn ý, trông cậu hệt như một tiểu ác ma. Nhanh chóng, cậu đưa bàn tay vuốt tóc Tiểu Niệm, và rồi…
       -Aghhhhhhhh!!! Dừng lạiiiiiiiiiiiiiii. Tớ không muốnnnnnnnnn – Cô hét to.
       Cậu chụp lên đầu cô một chiếc mũ lưỡi trai : “ cẩn thận say nắng”
       Tiểu Niệm ngớ người, ánh mắt tràn đầy ý hỏi. Chưa buông tha cho cô, Cao Lãng tiếp lời:
       -Cậu hét lên như thế là có ý gì? Chẳng lẽ… là muốn tớ làm gì sao?
      Như nhận ra điều gì đó, mặt cô đỏ bừng lên:
       -KHÔNG, KHÔNG CÓ GÌ HẾT!!
        -Ha ha ha, mặt cậu đỏ lên rồi kìa. Biến thái quá đi. Lại suy nghĩ điều gì đen tối chứ gì?
       -ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG CÓ GÌ MÀ. CẬU THÔI ĐI!
       -Được rồi được rồi, nhưng mà… buồn cười thật đấy. Ha ha ha
       Tiếng cười cùng tiếng cãi nhau chí chóe của hai đứa nhóc làm cho khu rừng được một phen náo loạn. Mặc dù có cãi nhau đấy, có bẹo má, có tung ra cho đối phương một cú sút thật NHẸ NHÀNG đấy, nhưng cả hai đều rất vui, xung quanh hai người, thời gian như thể ngừng lại, đau thương như thể sẽ không có cách nào chạm tới. Ấy vậy mà… vẫn có đấy…
       Cuối cùng cô vẫn phải trở về, ngày mai… ngày mai có lẽ là ngày cuối cùng hai người có thể nhìn thấy nhau, có lẽ là ngày chia li, là ngày phải nói lời tạm biệt…
       Tiểu Niệm nhìn bóng người con trai đang quay lưng bước đi, trong lòng nôn nao khó chịu, cô nhìn cậu, nhớ lại câu nói của cậu:  “cẩn thận say nắng”.
       -Eh? Nhưng mà lúc đó trời có nắng đâu?
        Cô giật mình, rõ ràng lúc đó trời đã tắt nắng, vậy cậu làm thế để làm gì? Chắc chắn là lại chọc cô rồi. Cậu dọa cô, trêu chọc cô, làm cô tức đến điên mà không làm gì được, cậu đúng là một con quỷ nhỏ đội lốt thiên thần được chúa trời phái đến làm quay cuồng cuộc sống của cô, khuấy đảo cái thế giới nội tâm vốn bình yên của cô. Thật tức chết mà, nhưng… cô không có ghét cậu, thực sự không có ghét…”]
       ***
-…
Uyển Đồng – cô sinh viên năm hai khoa tiếng anh của một trường đại học nhất nhì Hà Nội nào đó đang nằm ườn trên giường, lười biếng buông quyển truyện đang đọc dở xuống đất- một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Và y như trong tiểu thuyết, cô đã gặp và đem lòng yêu mến một chàng trai trên mạng mang tên Nhật Tâm- tấm lòng tươi sang như mặt trời.
Uyển Đồng không có đủ dũng khí để nói cho anh biết tình cảm của mình, nhưng cô rất muốn được gặp anh, nhìn thấy anh ngoài đời thực, chứ không phải qua cái màn hình điện thoại hay máy tính trước mặt cô bây giờ. Nhưng tất nhiên, anh luôn từ chối.
Bỗng, một điều kì diệu xảy ra, anh thông báo rằng anh sắp chuyển đến trường cô để học, và may mắn thay, anh đã được xếp vào lớp cùng với cô. Tin này với Uyển Đồng thực sự là một tin tốt, cô rất vui, vậy mà lại có thể cùng người mình thích học cùng trường, lại chung một lớp, thật khó để có thể có thể tin rằng mọi sự lại có thể trùng hợp đến thế.
Ah uhm… Đáng ra thì mọi sự sẽ vô cùng tốt đẹp, nếu như cô không ngây ngốc hiểu nhầm Nhật Tâm hiền lành, chàng hoàng tử của cô thành cậu sinh viên ngỗ nghịch và hách dịch nhất cái trường đó- Hạ Vũ, một nam sinh viên năm nhất.
Okay, một cô gái bình thường với một mối tình bình thường và một cuộc sống bình thường trở nên bất thường từ đây. Cuộc sống tại trường học của cô trở nên rắc rối hơn bao giờ hết, mọi thứ bị đảo lộn nhờ “ tiểu thiên thần” mang bộ mặt ngây thơ nửa đùa nửa thật kia bày ra, BAN TẶNG cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro