CHƯƠNG 2: HẠ VŨ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[    21:00, kí túc xá
Như đã nói, bây giờ là 9 giờ tối tại kí túc xá nữ của trường, hầu hết các sinh viên đều đang học bài hoặc dành thời gian chăm chút cho bản thân, chính vì vậy nên bầu không khí nơi đây khá yên bình. Ah, trừ căn phòng gần cuối của khu kí túc, nơi ấy hiện đang ồn ào lắm, huyên náo đến mức làm mấy nữ sinh phòng bên chỉ muốn sang tát cho chủ nhân căn phòng ấy mỗi đứa một cái thật thấm, thật đau cho chừa cái tội cứ thích làm phiền người khác. Tất nhiên căn phòng đang gây chú ý này thuộc về Uyển Đồng cùng lũ bạn của cô rồi.
Uyển đồng dáng người cao ráo, đầy đặn. Mái tóc đen dày, óng mượt của cô được bút lên gọn gang, vài sợi tóc mai lưa thưa thả nhẹ xuống, chạm vào vành tai trắng nõn cùng gò má hồng hào. Cô từ nằm chuyển sang ngồi trên giường, mũi khẽ chun lại, đám bạn cô ồn ào quá thể đáng, cô tự hỏi xem xem mình nên tát chúng nó trước khi có ai đến đạp cửa vào tát chúng nó hay đợi có người đến rồi cùng tát cho vui. Thực sự quá ồn ào, chỉ một việc bé như con kiến thôi mà chúng nó cũng làm ầm lên được.
À mà cũng không phải là chuyện nhỏ lắm, vì chuyện này mà trái tim Uyển Đồng cứ phập phồng mãi không thôi: Cô nhận được tin Nhật Tâm- người mà cô thầm thích bấy lâu nay ngay ngày mai sẽ được cùng cô ngồi một lớp, ngày ngày đều gặp nhau. Mọi thứ đều trùng hợp một cách hoàn hảo, ngay cả khi cô gặp anh cũng là một sự nhầm lẫn trùng hợp, đưa trái tim cô lại gần anh hơn, càng lúc càng gần…
Uyển Đồng nhắm mắt, mặc kệ những tiếng ồn cùng những câu hỏi dồn dập, đầy hoài nghi kia đi, bắt đầu hồi tưởng… “ Hôm đó là một ngày mưa, mưa rất lớn, tiếng mưa át đi tất cả mọi thứ, như thể bầu trời muốn để cho cả thế giới biết rằng mình đang buồn lắm, nên mới khóc to như vậy.. Và, cô nhận được một cuộc điện thoại, là số lạ. Tay nhanh hơn não, cô nhấc máy:
-Alo..?
Đầu dây bên kia lặng thinh, không có tiếng trả lời, không có gì ngoài tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn của người bên đó. Uyển Đồng không biết có phải cô đang say hay hoang tưởng gì không mà cô lại có thể nghe được hơi thở của anh, của Nhật Tâm, cô nghe rõ ràng mặc dù bên ngoài mưa vẫn đang xối xả
-Alo..?
Cô hỏi lại, cũng không có tiếng trả lời, cô bắt đầu lo lắng đan xen sợ sệt. Cô là Uyển Đồng mà, chuyện trên trời dưới biển gì chẳng nghĩ ra được, và trí tưởng tượng phong phú của cô lập tức phát huy: Bắt cóc? Đe dọa? Hay người ta đột ngột lên cơn trụy tim trong lúc gọi? Vụ này căng căng à nhe..
Cô hoang mang thật sự, tính dập máy thì nghe thấy giọng nói, thật nhỏ, thật nhẹ nhàng:
-Tiểu Bát?
-Dạ?
-Tiểu Bát, có phải chị không?
-Xin lỗi?
-…, xin lỗi, có lẽ tôi nhầm số…- Đầu dây bên kia nói, giọng anh vốn trầm nay trầm hẳn xuống. Có lẽ anh hơi thất vọng chăng?
Uyển Đồng thích những câu chuyện lãng mạn, muốn được ai đó yêu thương mình nhiều thật nhiều như trong tiểu thuyết, nhưng không có nghĩa là cô luôn luôn không tỉnh táo. Dù hay mơ, nhưng cô luôn biết điểm dừng, cô biết cô không phải là nữ chính. Vậy nên, lo chuyện bao đồng không phải là tác phong của cô, thế nhưng, không hiểu vì sao lần ấy cô lại có chút để ý, quan tâm tới anh. Và rồi, họ quen nhau như thế đấy.
Một lần nhầm nhọt, một cú điện thoại sai người nhận đã tạo nên một mối nhân duyên. Lúc đầu, cô chỉ coi anh như bạn, một người bạn tâm giao, nhưng lâu dần, cô thích anh…
Cô không dám nói, ngăn cách hai người còn một người nữa mang tên Tiểu Bát. Cô hơi buồn, lần đó, nghe giọng anh ấy như vậy, hẳn cô gái đó quan trọng với anh lắm lắm. Có một ngày, cô dồn hết dung khí, hỏi anh:
-Nhật Tâm.
-hm?
-Cô gái tên Tiểu Bát cậu tìm hôm đó là ai?
Một tràng dài im lặng. Nhưng sau đó, anh vẫn trả lời:
-Chị mình.
Uyển Đồng khấp khởi trong lòng, vậy là cô còn cơ hội…”
Và rồi, Tử Đằng, Ái Lạp và Tiểu Lệ- đám bạn ồn ào biết được câu chuyện như đùa của cô, chúng nó ngay lập tức hóa điên.
Ừ thì nghe có vẻ khó tin thật đấy, nhưng cô đã vì Nhật Tâm mà từ chối biết bao lời làm quen, tỏ tình, nói chính xác hơn thì cô không thích những người như vậy, họ làm cô bất an và thiếu cảm giác an toàn.
Tuy thân hình cô không đẹp như người mẫu, nhưng khuôn mặt cô thì đúng là dễ nhìn thật: Da mịn màng, đôi mắt to tròn lấp lánh, hàng mi dày và dài, mái tóc đen nhánh cuốn hút cùng đôi môi mỏng đỏ hồng. Nếu ai không nhìn ra được điều đó, chứng tỏ là họ bị mù rồi, mà nếu như họ nhìn ra được, thì okay, cô sẽ lại lôi Nhật Tâm ra để đỡ đạn: “ Em có bạn trai rồi.”
Hồi tưởng xong xuôi, cô nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, đến giờ đi ngủ rồi, lũ bạn cô vẫn nghịch không có nghĩa là cô sẽ nghịch cùng chúng nó. Ngày mai.. cô phải chuẩn bị thật tốt để đón Nhật Tâm. Ngày mai…]
***
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh và tỉnh táo. Bằng tất cả sức lực của mình, tôi chậm rãi đi về phía khu giảng đường. Ngay trước khu giảng đường có một cái cây rất lớn, không ai rõ đó là cây gì, chỉ biết nó đã được trồng ở đó từ rất lâu- “ cây tỏ tình” huyền thoại của trường.
Tầm giờ này sinh viên đã về hết, ánh mặt trời đỏ ối nhuộm màu những đám mây hờ hững, vô âu vô lo trên nền trời đang chuyển dần về đêm, một bầu trời sặc sỡ được tạo thành trước khi đêm đen buông xuống. Những đám mấy vốn trắng tinh như tuyết nay mang màu hồng, màu tím, màu cam vàng,.. bố trí hài hòa trên nền trời, cứ như thể là một tuyệt tác của tự nhiên mang đến.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, làm rung động bông hoa ngọn cỏ, làm xào xạc tán cây xanh rì. Bên dưới gốc cây, có một cậu con trai dáng người mảnh khảng đang đứng. Đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc đen ánh lên ánh đỏ được vuốt keo thẳng thướm. Vài chiếc khuyên tai được đeo lên, làm nổi bật vành tai của hắn. Hắn không mặc đồng phục, người hơi dựa vào thân cây, hai tay đút trong túi quần, hết sức ung dung, tự tại.
Tôi nuốt nước bọt đánh “ực” một cái, rảo bước tiến lại gần, hai tay tôi nắm chặt, đồng tử dãn to, vô cùng căng thẳng. Tôi gọi, giọng lí nhí, như đang ép cổ họng mình phải phát ra âm thanh:
-Hạ Vũ.
Hắn từ từ mở mắt, đôi mắt rất đẹp, rất sâu. Bỏ tai nghe ra, hắn cười:
-hm?
Ngụ ý bảo tôi nói tiếp, tôi càng căng thẳng hơn, nhưng chuyện gì đến rồi cũng phải đến, tôi hắng giọng, xổ ra một tràng:
-Hạ Vũ, lúc đó là tôi thực sự nhận nhầm người, tôi không ngờ rằng vào cùng ngày hôm đó cậu lại xuất hiện. Tuy rằng tôi là người sai, là tôi không chú ý khi nghe cậu giới thiệu nên mới nhận nhầm, nhưng tôi không thích cậu, tôi có người tôi thích rồi.
-Rồi sao?- Tôi tức trào máu não
-Là cậu không hiểu hay cố tình không hiểu vậy? Tôi đã nhận là tôi không đúng rồi, những lần đó đều do tôi hiểu nhầm cậu thành Nhật Tâm, nên mới cư xử như vậy. Nên xin cậu đừng gây rắc rối cho tôi nữa được không?
-Nhật Tâm? Người chị nói “thích” sao?
-Phải.
Tôi hơi khó chịu khi phải thừa nhận điều đó với hắn, đã vậy lại còn là người bị tôi hiểu nhầm rồi bám dính lấy, nhưng lúc này tôi thực sự hết cách rồi.
Hắn nhìn tôi, nụ cười trên môi cứng lại, hắn không cười nữa, nhưng trong mắt vẫn lóe lên ý cười. Hạ Vụ nhếch môi, nhả ra mộ từ:
-Okay!

Nếu tôi nghĩ như vậy là ổn thì… được, TÔI ĐÃ NHẦM TO RỒI ĐẤY. Tên nam sinh năm nhất kia có chịu buông tha cho tôi đâu? Hắn là Hạ Vũ, một tên nghịch ngợm, phá phách, một tên đội sổ độc tài, cái lí lịch trình ngang kể về tội lỗi cùng với những “ chiến công” của hắn phải dày như cái quyển lịch sử thế giới ấy. Tôi nghe phong thanh đâu đó rằng hắn còn là đại ca của một nhóm côn đồ, xã hội đen nào đấy, suốt ngày đi cãi lộn đánh nhau, ừ thì mấy miếng urgo trên mặt hắn cũng phải có tiểu sử chứ. Cái gì cũng có lí do của nó mà lại.
-Vậy là xong, tôi và cậu không còn liên quan gì nữa nhé. Tôi về đây- Tôi thở phào nhẹ nhõm, tính quay lưng bước đi.
-Ai nói với chị rằng chúng ta không còn liên can gì nữa vậy?
Khóe miệng Hạ vũ cong lên thành một nụ cười, giọng nói thật quỷ dị, mang đầy âm khí. Câu hỏi của hắn như mang ý “ Bà chị à, chị nghĩ chị chuốc cho tôi một mớ hiểu nhầm siu to khổng lồ kia rồi đánh bài chuồn được là được á? Còn lâu nhé!”
Tôi giật mình, đầu óc rỗng tuếch, chẳng nghĩ được gì cả. Tôi quay mặt lại, cố nặn ra một nụ cười, cười như mếu:
-Vậy… cậu muố….
Chưa kịp nói hết câu, tay tôi đã bị hắn nắm chặt, kéo giật lại. Được đà, hắn ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
-Chị gái à, từ mai mới là NHỮNG NGÀY THÁNG “ TƯƠI ĐẸP” NHẤT của chị đấy.
Hắn cố ý kéo dài thật dài từ “ những ngày tháng TƯƠI ĐẸP nhất” như đang cảnh cáo tôi. Tôi sợ đến mất mật, thằng nhóc này lại tính làm gì đây? Mới có 18, 19 năm hít oxi trên đời mà đã côn đồ, hống hách như vậy, sau này có khi có thể giết người như chơi ấy. Lại cả tôi nữa, lớn tướng vậy rồi mà vẫn bị một thằng nhóc dọa cho hồn vía lên mây.

Tôi mất hết sức lực, lết về kí túc.
-Sao rồi? Sao rồi? Mọi chuyện ổn không mày?
-Ừ đấy, mày nói chuyện với nó chưa?
-Thế nào? Kể đi mày!
Lũ bạn nhao nhao lên khi vừa thấy bóng tôi. Một lần nữa, tôi bơ chúng nó, ngã phịch xuống giường, chân tay tê cứng, mỏi nhừ, không muốn cử động dù chỉ một chút. Tôi dồn chút sức lực cùng tỉnh táo cuối cùng, thều thào:
-Toang. Tao chết thật rồi chúng mày ạ.
Nói xong, tôi ngủ luôn, mặc kệ trời, mặc kệ đời, mặc kệ tất cả mọi thứ. Rắc rối to rồi, nhìn vào mắt hắn, tôi biết hắn nghiêm túc, tôi có chạy cũng không thoát nổi. Thằng nhóc này thực sự đúng là quái vật, một con quái vật mang khuôn mặt điển trai ngây thơ chuyên đi lừa người già và trẻ nhỏ.
Tôi bất lực, để mặc bản thân rơi vào cơn mê. Trong giấc ngủ, tôi mơ thấy sai lầm của mình, mơ thấy khi mà bản thân tôi đang tự kéo về cả một đống rắc rối, mua dây buộc mình.
***
Hai tháng trước…
-Đồng! Đồng!! con kia, sao mày chạy nhanh thế hả?
-Mày rốt cuộc có đợi bạn bè không vậy??
-Từ từ thôi!! Mày đến sớm thế chứ sớm nữa thì hoàng tử của mày cũng chưa xuất hiện đâu Đồng ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !!
Tiếng hò hét vang vọng khắp hành lang khu giảng đường, kèm theo đó là tiếng chân nện trên đất cùng tiếng thở gấp gáp. Đấy, lũ bạn tôi đấy, chúng nó chạy đuổi theo tôi ấy mà, nói chung, ừ thì tôi là nguyên nhân của cái vụ chạy nhảy náo loạn này, cơ mà tôi cũng không quan tâm cho lắm, Nhật Tâm của tôi hôm nay sẽ chính thức nhập học, không vui sao được? Tôi đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi.
Tôi chạy như bay, không để một thứ gì vào mắt cả, cứ thế mà phi. Lồng ngực tôi như sắp nổ tung ra vậy, mặc dù biết rằng đến sớm cũng không thể gặp anh nhanh hơn, nhưng tôi thực sự không chờ được. Tôi muốn nhìn thấy anh, nắm tay anh, tặng cho anh những món quà xinh xắn do một tay tôi làm. Thiếu nữ đang yêu mà, ai chẳng vậy, và cũng tự thừa nhận luôn, hồi đó tôi ngu không tả nổi.
Và rồi…… BÙM!!! Một sự cố đã xảy ra, okay, tôi đâm trúng người rồi.
Chẳng phải đã nói rồi đấy sao? Tôi không phải là nữ chính trong một câu chuyện tình ướt át, nên thân hình tôi cũng không có “ liễu yếu đào tơ” đâu, cứ nhìn mặt cậu con trai tôi vừa đâm vào là biết.
-Ah…xin lỗi..
-Sức cũng không tệ…- Cậu ta lẩm bẩm.
-Xin lỗi?
-Ah, không có gì, không sao.
Thay vì nói là “ cậu con trai” tôi nên gọi nó là “ thằng nhóc” thì đúng hơn. Nó hình như thấp hơn tôi một tẹo, cơ thể rắn chắc, nhưng hơi mảnh khảnh. Đôi mắt nó luôn ánh lên một tia cười, nhưng cũng rất sâu, tuyệt đẹp. Khuôn mặt thì được duyệt vào hàng cực phẩm rồi, nhưng trông ranh mãnh lắm, lại còn non choẹt nữa. Nó là học sinh mới thì phải.
Và điều đáng nói ở đây là.. một học sinh mới vào trường mà không thèm mặc đồng phục, tóc tai thì vuốt keo dựng hết cả lên, tai đeo vài ba chiếc khuyên trông như dân chơi, phong cách thời trang thì quái dị. Tôi tuy không có hảo cảm với nó, nhưng dù sao thì Uyển Đồng này cũng là đàn chị mà, nên giúp đỡ đàn em một chút chứ? Tôi đứng dậy.
-Chị là người xô ngã tôi đấy, chị không định đỡ tôi dậy hay sao?
-…- Bọn trẻ bây giờ cần dạy dỗ lại!
Thở dài, tôi đưa tay đỡ nó dậy, nhưng nó không nắm lấy tay tôi, mà tự đứng lên. Miệng cười cười như trêu tức:
-Chị gái à, chẳng lẽ chị thấy tôi yếu đến mức phải để chị kéo dậy hay sao? Tôi dù sao cũng là con trai đấy.
-…-Tôi muốn đấm nó thật sự!
-Chẳng phải cậu muốn chị đỡ hay sao?
-Chẳng lẽ chị lại đi nghe lời của một đứa nhỏ tuổi hơn chị hay sao? Não chị để làm cảnh à?
-…- Okay, ai đó gọi xe cấp cứu cho thằng nhóc này dùm tôi cái!
Tôi cố giữ bình tĩnh, không thể để thằng nhóc này phá vỡ tâm trạng ngày hôm nay của tôi được, thôi thì tìm cách kết thúc cuộc nói chuyện vô bổ này nhanh nhanh chút vậy:
-Thôi được rồi, là chị sai, nhưng đây là khu giảng đường năm hai, năm nhất ở bên kia kìa.
-Vậy sao? Vậy chị có thể chỉ đường giùm không ạ?-Đột nhiên nó ngoan quá thể.
-Đi xuống cuối hành lang rồi rẽ trái, trường tuy rộng nhưng rất dễ nhớ, ít ai bị lạc lắm, lần sau đi nhớ cẩn thận.
-Nhưng tôi đâu có lạc đâu?- Thằng nhóc cười.
-*Khóc thầm*
Nó nhìn tôi đang đau đầu giải quyết mớ thông tin vừa được nhồi vào, trông có vẻ thích thú lắm, riêng tôi thì không vui chút nào cả. Thấy đấu khẩu với nó kiểu gì cũng thua nên tôi quyết định ngậm miệng và bước đi. Nhưng hình như thằng nhóc vẫn chưa có ý định buông tha thì phải. Thấy tôi tính chuồn, nó cười nhạt:
-Chị à, mới gặp nhau mà bất lịch sự như thế là không được đâu đấy. Chị có biết rằng chào hỏi khi gặp mặt và rời đi là phép lịch sự tối thiểu không?
Tôi nghẹn họng rồi, thực sự đấy.
Đúng lúc ấy, lũ bạn tôi đuổi đến nơi:
-Đồnggggggggggggggggggggggggggg !
-Tao phải giết màyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!!
Xuất hiện đúng lúc thật, Tử Đằng, Ái Lạp và Tiểu Lệ thực sự là vị cứu tinh của tôi lúc này. Tôi nhìn lũ bạn đang thở phì phò do chạy, rồi lại nhìn thằng nhóc ác ma kia:
-Được, tạm biệt, hẹn gặp lại nhé. Bạn chị đến đón rồi.
-Okay, nếu chị đã thành tâm như vậy, hẹn gặp lại.
-…- Là do thằng nhóc này chê sống lâu quá rồi hay là do tôi hiền quá nhỉ!?
Tôi nhanh chóng kéo lũ bạn đi
-Khoan đã!
Câu gọi của nó khiến tim tôi đập loạn xạ, tôi nuốt khan, lắp bắp:
-Còn chuyện gì sao?
Nó nhếch môi cười, đôi mắt quét qua khuôn mặt tôi:
-Không có gì, chỉ là chị khá thú vị. Tiếc là tôi không thích người lớn tuổi.
Tôi muốn đập đầu vào tường chết ngay tức khắc. Okay, tôi thừa nhận là tôi hơn tuổi nó, nhưng sao thằng nhóc này lại có thể nói như là tôi già lắm vậy? Với cả, tôi đâu có cần nó thích tôi? Đau đầu chết mất.
-Tôi có người tôi thích rồi.- Tôi buột miệng.
-Uh? Ai?
Giọng nó trầm xuống, tra hỏi tôi y như tra hỏi phạm nhân vậy. Đã vậy lại còn thiếu hết chủ ngữ vị ngữ. Nhận tôi già hơn nó thì ít nhất nó cũng phải nói chuyện với tôi lễ phép một chút chứ? Nhưng cũng là do tôi buột miệng, thôi thì…. Tôi tặc lưỡi:
-Nhật Tâm.
Nó nở một nụ cười như có như không:
-Nhớ đấy, tên tôi là…..-TÙNG TÙNG TÙNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG –Tiếng trống chen ngang lời nó nói, tôi không nghe được gì cả. Khi tôi tính hỏi lại, thì nó đã đi rồi.
Tôi nói với thanh âm nhỏ nhất: “ Đồ kì quặc!”
                                                                                                           “ là..Hạ Vũ! ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro