CHƯƠNG 3: NGUỒN CƠN CỦA RẮC RỐI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
-Tao xin lỗi, xin lỗi mà. Tại lúc đó nôn quá không chịu được.
Tôi ngồi vắt vẻo trên ghế, luôn mồm xin lỗi ba con bạn thân đang phùng má chu môi giận dữ.
-Mày ngon lắm Đồng ạ, bạn bè mà mày xem như cái giẻ lau thế sao?- Tử Đằng nói.
-Đúng đúng, mày có biết trái tim bé bỏng của tao đang đau đớn lắm hay không?- Tiểu Lệ tiếp lời.
Hết bị thằng nhóc kia trêu tức nay lại phải ngồi dỗ dành ba đứa này, tôi thầm than trách sao số mình lại y như cái đít nồi thế, hẩm hiu đến thảm thương. Nhưng tôi là kẻ cầm đầu, họa này phải cắn răng mà chịu, nuốt nước mắt vào trong mà chờ cho nó qua mau mau, ai bảo tôi để não rong chơi chốn tiên cảnh sáng nay cơ chứ?
Ái Lạp đang giận dỗi bỗng lại mang trên môi nụ cười. Thôi xong rồi…
-Đồng à ~ Ngày hôm nay là mày sai, là mày làm bọn tao buồn. Thôi thì…tẹo nữa tan học mày bao mỗi con một cốc trà sữa“ lấy công chuộc tội” đi. Thế nào?
Đó biết ngay mà, tôi đoán có sai đâu. Tử Đằng và Tiểu Lệ nghe “ trà sữa” thì mừng rơn, y như mèo vớ được mỡ, gật gù:
-Đúng đó, đúng đó, mày phải đền bù tổn thất tinh thần cho bọn tao chớ!
-Lấy đâu ra chuyện đó? Là chúng mày tự đuổi theo tao mà?
-Thôi mà ~~
-Mày không sợ uống rồi mày thành heo quay hả?
- Không sợ! Mày bao điiiii, baoooo điiiiiiiiiiiiiii.
-Okay, okay. Fine!
Tôi gật đầu đồng ý, dù sao tôi cũng quý chúng nó mà, không thì còn khuya tôi mới chịu bỏ tiền ra cho mấy đứa lạ hoắc, lấc ca lấc cấc tiêu xài. Với lại, chúng nó cũng không định bắt tôi bao thật, chỉ là muốn cảnh cáo tôi mà thôi. Nhưng thôi kệ, thỉnh thoảng hoang phí chút đỉnh cũng không sao.
Tinhhhhhhh!
-Mày có tin nhắn kìa Đồng.- Ái Lạp nhắc nhở.
Đúng thế thật. Tôi cầm điện thoại lên, mở mess, vào phần tin nhắn tìm đọc. Là tin nhắn của anh ấy, của Nhật Tâm:
-Uyển Đồng, mình đến trường rồi đấy. Sắp vào đến lớp rồi. Tẹo nữa thầy giáo gọi là mình vào liền.
Tôi mừng lắm, nhanh chóng soạn tin trả lời lại:
-Thật vậy sao? Vui quá! Mình có quà tặng cậu đấy.
-Uây, cái gì thế?
-Bí mật!
-Thôi nào, đằng nào cậu chẳng tặng mình, nói cho mình sớm xíu đi.
-Không. Thầy vào lớp rồi, chút nữa gặp lại.
-Okay.
Tôi cất điện thoại. Bây giờ, không chỉ đầu óc tôi lên mây mà cả hồn vía tôi cũng lên đó tất.
Giáo sư Trần bước vào lớp, ho khan vài tiếng ổn định trật tự, sau đó hắng giọng:
-Các em, các em năm nay đều là sinh viên đại học cả rồi, ở thời điểm này sẽ không còn cái trò giới thiệu học sinh mới nữa. Nhưng, đây là trường hợp đặc biệt, một nam sinh sẽ chuyển tới lớp chúng ta, em ấy nhảy lớp.
Nghe xong, cả giảng đường ồ cả lên, ai cũng ngạc nhiên và khâm phục cậu sinh viên đó. Thứ nhất, ngôi trường này là một ngôi trường tốt, để có thể nhảy lớp thì điểm thi sẽ phải cao hơn điểm chuẩn rất rất nhiều. Ít nhất mỗi môn phải được 9,5. Thứ hai, trong lịch sử của trường chưa bao giờ xuất hiện bốn từ “ học sinh nhảy lớp” do ngoài việc điểm thi cao, người đó còn phải làm một bài kiểm tra chuyên ngành, liên quan đến khoa người đó học. Bài kiểm tra đó phải được ít nhất là 9, và kiến thức thì đều là kiến thức mà những sinh viên cuối năm hai, đầu năm ba mới được học. Dù là đối tượng chính sách cũng phải làm theo, cái trường này quái gở ở chỗ đó. Giỏi thì giỏi thật, cơ mà quái gở.
Cánh cửa phòng học bật mở, một cậu con trai bước vào. Không! Khoan đã!! Mái tóc được vuốt keo thẳng thướm, bộ quần áo kì dị, khuyên tai lủng lẳng, cộng thêm hai miếng urgo trên mặt… Chính là nó! Thằng nhóc lạc đường hồi nãy.
Tôi sốc không nói nên lời, tất nhiên không phải vì biết nó là tên sinh viên “ huyền thoại” lần đầu tiên được nhảy lớp, mà tôi sốc vì nó là Nhật Tâm.
Nhật Tâm hiền lành, ngoan ngoãn của tôi nay lại là một tay siêu quậy, một dân chơi thứ thiệt. Từ khi nó vào trường, mọi thứ cứ phải nói là loạn cào cào cả lên, nó đánh đấm suốt ngày, cúp tiết, bùng học,… đều đủ cả. Mới có một tuần đầu tiên thôi mà cái danh sách ghi “ thành tích” của nó đã dày lắm lắm rồi.
Trong trường, những tin đồn về nó bắt đầu nổi lên ầm ầm như vũ bão: “ Nhật Tâm- sinh viên năm hai khoa tiếng anh của trường là học sinh nhảy lớp”. “ Nhật Tâm- mới 19 tuổi đã cầm đầu một băng đảng xã hội đen”. “ Nhật Tâm- học sinh mới đến khiến các anh chị khóa trên, các thầy cô cũng phải nể mặt”. “Nhật Tâm- một cao thủ tình trường, thay bạn gái như thay áo, mỗi ngày một cô, không làm quen ai, không nói chuyện với ai quá 5 câu”. “Nhật Tâm- thiếu gia nhà giàu tiêu tiền như xả rác”. “Nhật Tâm… Nhật Tâm…”
Nói tóm lại, Nhật Tâm nhà ta là phần tử hiếu chiến, bạo lực, là một kẻ không có lương tâm gì sất. Ai động vào nó thì xác định thôi rồi.. Trước mặt nó, ai cũng khúm núm nghe lời, không dám hó hé nửa chữ. Tuy đa phần là những lời đồn vô căn cứ, nhưng mọi người ai nghe tên nó cũng đều sợ đến hồn xiêu phách lạc. Cuộc sống mà, qua miệng thiên hạ, hạt thóc bé tẹo lăn qua lăn lại thành quả dưa hấu; để người ta thổi phồng lên như vậy cũng hay, sẽ không ai dám làm phiền nó nữa, tôi cũng sẽ dễ dàng quan tâm tới nó hơn.

-Nè!!!
Tôi xòe trước mặt Nhật Tâm một chiếc kẹo.
-Huh? Này bà chị, chị tính làm gì đấy?- Nó hỏi.
-Cứ cầm đi.
Tôi không giải thích nhiều, tặng kẹo cho người mình thích là hành động trong mấy cuốn truyện ngôn tình, sến súa lắm, làm sao tôi nói cho nó biết được. Tuy vậy, tôi vẫn muốn làm…
-Heh? Chị phiền thật! Mấy ngày nay toàn lẽo đẽo theo tôi đấy nhé.
Tim tôi chợt nhói lên. Mấy ngày… mấy ngày nay nó cư xử lại lắm, thực sự rất lạ. Nhật Tâm vốn luôn dịu dàng quan tâm tôi nay như biến thành một người khác vậy. Đêm đến, những tin nhắn hỏi thăm vẫn đều đặn nhận được, ấy vậy mà ban ngày, nó hống hách, ngang ngược, luôn tỏ thái độ với tôi, tôi rất buồn, cứ loay hoay tìm mãi mà không thấy được câu trả lời…
Tôi không phải kẻ thích bám đuôi người khác, cũng không hẳn là loại sẽ vì tình yêu mà theo đuổi điên cuồng. Nhưng với Nhật Tâm thì khác, tôi không điên, cũng không mất bình tĩnh. Chỉ vì nó đêm đêm vẫn nhắn tin ân cần với tôi như chưa có chuyện gì, hơn nữa, nó cũng đã thấy tôi, nếu không thích, há gì lại tốn thời gian với tôi hàng ngày như vậy. Vì nghĩ như thế, nên tôi mới đi theo làm phiền nó mấy ngày hôm nay.

-Nhật Tâm. Nước nè.
Trước mặt nó là một chai nước suối mát lạnh.
-Tôi có nước rồi.
Nói xong, nó quay đi.

-Nhật Tâm đói không? Tôi mua đồ ăn vặt đó.
-Tôi không ăn đồ cay.
-Tôi mua cái khác rồi nè.
-Qúa nhiều đường.
-Vậy cái này thì sao?
-Nhiều dầu mỡ.

Nó không bao giờ nhìn thẳng vào tôi. Đối diện với tôi luôn là bóng lưng của nó: cao ngạo, lạnh lùng, khó tiếp xúc. Mỗi khi chạm mặt nhau, tôi có cảm giác khoảng khắc giữa hai đứa xa dần. Tôi đã chạy theo Nhật Tâm một cách mù quáng, tôi đi theo sau nó, ngày nào lúc nào cũng nghĩ về nó, nhớ tới nó. Vậy mà hình như… nó cũng chẳng buồn liếc mắt một lần.
Đêm hôm đó, tôi nằm thao thức.
Tinhhhhhhh!
Tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí im lìm u uất trong phòng. Tử Đằng, Ái Lạp và Tiểu Lệ hình như cũng nhận ra tôi đang không tốt, không dám huyên náo như mọi ngày.
-Hi
-Nhật Tâm đó hả?
-Uh. Cậu sao vậy?
-Không có gì..
-…
-..Nhật Tâm …
-Ukm?
-Nếu mình nói.. mình thích cậu. Thì cậu nghĩ sao?
-Hả?
-Không, không có gì. Xin lỗi, chỉ là tâm trạng mình hôm nay hơi tệ.
Tôi bối rối, giải thích qua loa. Tôi không tính nói cho Nhật Tâm biết sớm như vậy, tôi sợ nó sẽ khó xử, nhưng thái độ của nó mấy hôm nay làm tôi bất an, nên lỡ lời. Nhật Tâm im lặng một hồi, rồi trả lời tôi:
-Uyển Đồng, cậu là một cô gái tốt, cậu không cần phải tự làm khổ mình như vậy. Mình cũng rất thích Uyển Đồng, vậy nên, lời nói này, hãy dành đến khi chúng ta gặp nhau đã, có được không?
Tôi khá bất ngờ, Nhật Tâm vừa nói thích tôi, nó vừa thừa nhận nó thích tôi. Qủa nhiên, Nhật Tâm vẫn là Nhật Tâm, luôn luôn chu đáo, dịu dàng.
-Nhật Tâm!
-Sao?
-Mình đang gấp 1000 ngôi sao giấy.
-Giỏi quá! Cậu gấp làm gì vậy?
-Tỏ tình!- Xong, tôi tắt máy, vùi đầu vào chăn ngủ. Tôi quyết định rồi, mai tôi sẽ tỏ tặng nó món quà cuối cùng, bên trong chứa lời tỏ tình, nếu như lần này nó vẫn từ chối, tôi liền buông tay…
***
Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm, quanh đi quẩn lại cũng không có gì làm, nên quyết định ra sân đi lòng vòng.
Sân trường buổi sớm quả nhiên vắng vẻ, lớp sương dày bao phủ khắp mọi nơi. Tiếng chim ríu rít khe khẽ trên cành. Hình như tối qua mưa to lắm, sân hẵng còn rất ẩm, hạt sương long lanh vẫn còn rung rinh trên phiến lá. Đằng đông, mặt trời từ từ ló dạng, xua đi màn sương đêm u ám.
Thẫn thờ, rồi lại thẫn thờ.. Tôi bước đi như người mất hồn, suy nghĩ xem làm thế nào để tặng 1000 ngôi sao giấy, tỏ tình với nó, thực sự, tôi vẫn chưa đủ dũng cảm, nhưng mà hết cách thật rồi. Trước sau gì rồi cũng phải đối mắt, thôi thì vì tương lai, bà chị này liều một phen!
-Chị làm gì ở đây vậy? Không phải là theo dõi tôi đấy chứ?
Tôi giật mình, là giọng của nó.
-Tôi…
-Biến thái!- Nó tặc lưỡi.
-Tên nhóc này, cậu ngứa đòn có phải không?
-Gì chứ? Trời mới tờ mờ sáng, tôi ngày nào cũng dậy tầm này chạy bộ, sinh viên trong trường đều đang ngủ, chị sao lại “trùng hợp” xuất hiện ở đây? Không phải biến thái lén lút theo dõi tôi thì là cái gì?
Tôi uất nghẹn, tên nhóc này cũng nhanh mồm nhanh miệng thật. Từ nhỏ tới giờ, mỗi khi cãi nhau, miễn là cho tôi cãi đến cùng thì tôi luôn luôn là người chiến thắng. Thế mà khi đứng trước nó, thì tôi lại là người phải giương cờ trắng đầu hàng. Thật đúng là tên tài phiệt độc ác, đến cho tôi một đường lui cũng không, lúc nào cũng dồn tôi vào thế bí, không thể phản kháng được.
Thấy tôi không nói gì, Nhật Tâm bước tới, hất hàm hỏi:
-Chị đến tìm tôi?
Tôi sực nhớ đến chuyện cần làm, gật đầu:
-Ừ. Tôi có chuyện.
-Chuyện gì?
-Chuyện giữa chúng ta.
Khóe miệng nó cong lên thành một nụ cười, khuôn mặt lộ vẻ thích thú.
-Quan trọng không?
-Chắc là có… hoặc không…
-Vậy tôi đi.
- Khoan, khoan! Tôi nói nhầm, chuyện quan trọng lắm!!- Tôi giật mình, kéo tay nó lại.
-Đi.
Tôi nghe nó nói như ra lệnh, có chút bất an, nhưng chuyện hôm nay phải giải quyết xong, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, đi theo Nhật Tâm.
Thấy nó cười, tôi nhận ra mình vẫn đang tay trong tay với nó, vội buông ra, lúng túng.
...
Hai đứa đã ngồi yên vị trên ghế.
-Okay!-Nó đan hai tay vào nhau, mắt nhìn thẳng vào tôi- Chị có thể bắt đầu.
Tôi hơi khó xử.
-Chị có định nói gì không đấy?
-Ah, thì…. Tôi chỉ định... tặng cậu.
Tôi đưa bình sao giấy ra. Bình bằng thủy tinh, trong suốt như pha lê, thân tròn, miệng hẹp. Chiếc bình này không có nắp, tôi đã lấy một miếng vải trong, trang trí bằng những hình tròn phủ nhũ bịt lại, lấy dây ruy-băng cột thành nơ, buộc gần miệng, hơi lệch chút tạo nên sự duyên dáng, đáng yêu. Bên trong bình là những ngôi sao năm cánh bằng giấy, đa sắc màu, mỗi ngôi một vẻ, một kích cỡ. Ngoài những ngôi sao giấy, tôi còn thả nhêm một ít xốp tròn vào. Những viên xốp tròn tròn, nhẹ, nhiều màu sắc làm cho bình sao giấy thêm sặc sỡ hơn, quả thực rất đẹp.
-Huh?
-Tôi tự gấp đấy, tặng cậu.
-Chị nghĩ tôi có thích không?
-Tôi biết nhà cậu giàu có, bình sao này cậu vốn dĩ không để vào mắt. Nhưng dù sao tôi cũng đã mất rất nhiều công sức, hi vọng cậu không quăng nó đi. Đây sẽ là món quà cuối cùng, cũng là lần cuối cùng tôi làm phiền cậu.
Tôi cắn môi, nói.
-Chị đã thành tâm thành ý như vậy, không nhận thật là bất lịch sự quá. Cảm ơn.
-Cậu mà cũng biết phép lịch sự á?
- Tất nhiên, tôi là đứa trẻ ngoan mà.
-Cậu bé à, em có biết nói dối là xấu không đấy?
Nhật Tâm phì cười:
-Gan chị thực sự rất lớn đó. Không sợ tôi sao?
-Có sợ.
Nghe câu trả lời, mặt nó méo mó dễ sợ, như thể đang cố nhịn cười ấy. Tôi không hiểu, tôi chỉ là trả lời đúng sự thật thôi mà? Nó hỏi thì tôi đáp thôi, có gì đáng cười chứ?
-Vậy sao còn tặng quà cho tôi?
-Vì tôi thích cậu, Nhật Tâm.
-Tôi là Hạ vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro