chương 5: quyết tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dazai trở về nhà sau một ngày làm việc. đã vài ngày trôi qua và anh vẫn đang cố gắng hết sức lập ra một kế hoạch thật hoàn hảo để ngăn chặn âm mưu của dostoyevsky. chưa bao giờ dazai nghĩ đến chuyện sẽ giao lại cuốn sách cho dostoyevsky và tiếp tay cho hắn hủy diệt tất cả dị năng giả và lạm dụng nó để làm những điều thần không biết quỷ không hay. nhưng dù sao thì anh vẫn muốn lấy lại kí ức cho chuuya. kể từ lần cậu nhớ lại được một chút kí ức trong phòng khách, đến giờ chuuya vẫn chưa nhớ thêm được gì. và dazai cũng đã dần từ bỏ hi vọng chuuya sẽ có thể tự mình nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ. anh khó chịu thả người xuống ghế sofa rồi thở dài một cách nặng nề. dazai nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng anh nghe thấy tiếng cửa bật mở và tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần. rồi một bên ghế sofa bỗng lún xuống và có ai đó đang tựa đầu lên lồng ngực anh. là chuuya. dù cho người mình yêu vẫn chẳng nhớ được điều gì thì dazai vẫn thỏa mãn với những khoảnh khắc bình yên chóng vánh như vậy. đã hai năm rồi anh mới được hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có chuuya ở bên. dazai đặt tay lên đỉnh đầu chuuya, nhẹ nhàng xoa rối mái tóc cam cháy mà anh say đắm.

"anh trông mệt mỏi quá..." chuuya lo lắng nói.

dazai dịu dàng ngắm nhìn vẻ mặt lo lắng của người mình yêu, không kìm được lòng mà đặt lên trán cậu một nụ hôn phớt.

"đừng lo. anh ổn mà, chỉ là hơi mệt chút thôi. bọn anh đang dốc hết sức để giành lại kí ức của em từ tay dostoyevsky đấy."

chuuya nghe vậy lại càng buồn hơn, cậu cảm thấy có lỗi với dazai. chuuya cúi gằm mặt xuống, cắn chặt môi dưới của mình để kìm lại những giọt nước mắt đang trực trào.

"t-tôi xin lỗi... xin lỗi vì không thể nhớ ra điều gì có ích cả."

từng giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống cánh tay băng bó chằng chịt của dazai. anh đau lòng nhìn người trong lòng nghẹn ngào khóc nấc lên.

"chuuya..."

anh kéo người con trai nhỏ bé vào trong lòng, ôm chặt lấy cậu rồi hôn lên đỉnh đầu chuuya. sau đó anh lại nựng lấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu, dịu dàng an ủi.

"này... nhìn vào anh này em..."

chuuya buồn bã ngẩng lên nhìn dazai. anh mỉm cười với cậu, bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi chuuya.

"nghe anh này chuuya. đừng đổ hết tội lỗi cho bản thân mình. đừng bao giờ làm vậy. bởi đó nào đâu phải lỗi của em. em đâu có bắt ép bản thân mình phải nhận những nỗi đau ấy, và cũng đâu yêu cầu kẻ đểu cáng kia lợi dụng mình. dù sao đi nữa. anh vẫn ở đây bên em, và sẽ mãi yêu em. anh sẽ làm mọi cách để giúp em nhớ lại. và em này... cho dù ta không làm được điều ấy. thì ta vẫn có thể tạo ra những kỉ niệm mới mà, không phải sao?" dazai động viên chuuya.

trước những lời nỉ non an ủi của dazai, chuuya bật cười khúc khích rồi chui tọt vào vòng tay ấm áp của anh, đưa tay ôm lấy thân hình của người trước mặt.

"em yêu anh..."

"anh cũng yêu em. chuuya xinh đẹp của lòng anh." dazai dịu dàng đáp trả cái ôm của chuuya, mỉm cười hạnh phúc trước lời bày tỏ đột ngột của người mình yêu.

fyodor ngồi trước bàn làm việc quan sát dazai và chuuya ôm ấp qua chiếc camera mà hắn gắn ở một trong những lỗ thông hơi của văn phòng thám tử. khung cảnh ấm áp tình cảm ấy khiến có thứ gì đó trong long hắn sục sôi tức giận. chuuya đã là "tài sản" của hắn, và rõ ràng rằng chỉ mới ở lại văn phòng thám tử không lâu mà cậu đã dám phản bội lại hắn. nhưng fyodor cũng sẽ không để sự hạnh phúc nhỏ bé của chuuya được kéo dài lâu.

"eunah?"

eunah quay sang đáp lại fyodor. "vâng?"

"con bé kia đã sẵn sàng chưa?"

"tôi chắc rằng con bé ấy đã sẵn sàng từ lâu. ivan và tôi đã tận lực huấn luyện nó. dù ban đầu nó khá cứng đầu nhưng đã tiếp thu được mục tiêu và định hướng của chúng ta." eunah khẳng định chắc nịch với ông chủ của mình.

"đưa nó đến gặp ta."

"đã rõ, dostoyevsky-kun." eunah cúi chào fyodor rồi rời đi tìm cô bé mà họ vừa nhắc đến.

không lâu sau, eunah quay trở lại cùng một cô bé với mái tóc vàng óng và đôi mắt ánh đỏ toát lên sự sắc bén mà đáng lẽ một đứa trẻ không nên có. cô bé lạnh lùng đứng nhìn chằm chằm fyodor.

"con bé ấy đây thưa ngài."

eunah đẩy cô bé tiến về phía trước, đứng sát bàn làm việc của dostoyevsky.

"sophitia phải không?"

"nếu phải thì sao?"

"lẻo mép đấy. ngươi nên sửa cái thói hỗn láo ấy đi thì hơn." fyodor chán ghét nói.

"ngươi nợ ta một mạng đấy nhãi ranh, ta đã cứu ngươi từ khu ổ chuột thối nát ấy nên hãy biết điều đi."

"ta chưa từng yêu cầu ngươi làm vậy. ta không nợ ngươi điều gì cả."

fyodor nắm chặt chiếc cằm nhỏ của cô bé, cay nghiệt mà bóp mạnh gương mặt non nớt ấy.

"ta không đưa ngươi về để cãi lại và trở thành gánh nặng của tổ chức này."

sophitia thô lỗ phì nước bọt lên mặt fyodor. hắn tức giận đến bật cười, đưa tay lên lau đi vết dơ trên mặt mình.

"thay vì là một cô bé đáng yêu thì ngươi đúng là một kẻ đáng chết đấy. ta nên sửa một chút nhỉ? ngủ đi và khi thức dậy hãy hành xử biết điều hơn chút đi."

fyodor gõ lên đầu cô bé và sophitia ngay lập tức ngất đi, ngã sầm xuống mặt đất.

"có vẻ con nhóc vẫn cần phải huấn luyện thêm đấy. bảo ivan chuẩn bị cho cuộc chiến đi. ta phải lấy lại thứ thuộc về mình. chuuya của ta. một chuuya không hề biết đến sự tồn tại của dazai osamu." fyodor cười khẩy.

hiện tại là sáng sớm tại yokohama. dazai đang có mặt tại văn phòng cùng với đồng nghiệp của mình. và đương nhiên là cả chồng và con của anh cũng ở đây. anh nhận ra gần đây chuuya luôn bị nhốt trong nhà và đáng hận thay người làm ra điều ấy lại là chính anh, cho dù anh chỉ muốn giữ an toàn cho người mình yêu. chuuya và bernadette ngồi trên ghế sofa, cậu đọc cho bernadette nghe cuốn sách yêu thích của cô bé. dazai mải miết nhìn ngắm sự gắn bó khắng khít của hai cha con, khung cảnh y hệt ngày xưa, khi mà chuuya chưa biến mất khỏi thế giới của anh. có lẽ tình yêu con trẻ của chuuya chưa từng biến mất dù kí ức cậu đã nhạt phai. dazai hạnh phúc vì điều ấy.

"kì diệu thật ấy nhỉ?" yosano hỏi dazai.

dazai gật đầu đồng tình với ý kiến của cô nàng. "ừ, thấy họ như vậy tôi cũng hạnh phúc lắm." anh vừa cười vừa bày tỏ sự vui sướng của mình.

"đương nhiên rồi. đã lâu rồi tôi không thấy bernadette hạnh phúc như vậy. tôi cũng mừng khi thấy con bé vui vẻ như vậy, và cả chuuya nữa." cô đáp lại dazai, cũng vì khung cảnh ấm áp trước mắt mà mỉm cười.

"tôi cũng vậy." dazai nhìn lên đồng hồ, đã đến giờ nghỉ trưa. anh đứng dậy đi đến chỗ chuuya và bernadette đang ngồi.

"hai tình yêu của anh đã đói chưa nào?" dazai khúc khích pha trò. hai cha con cũng vui vẻ gật đầu trả lời anh. chuuya đóng quyển sách lại, để cho bernadette đứng xuống sàn rồi cũng đứng dậy chuẩn bị đi ăn trưa. ngay khi cậu đứng dậy, chuuya thấy atsushi đang bay từ cửa vào trong phòng và được kunikida bắt lại trước khi cậu chàng làm một chuyến hạ cánh qua cửa sổ văn phòng.

"atsushi!?" dazai ngạc nhiên nhìn cậu nhóc đáng thương mình đầy thương tích.

"ôi ôi, ta trả nhóc kia cho ngươi đấy dazai. đồng nghiệp của ngươi cũng mạnh đấy, nhưng với ta như vậy chưa là gì đâu."

ivan xuất hiện trước cửa ra vào, hắn đảo mắt quan sát văn phòng và phát hiện chuuya đứng trong góc ôm chặt lấy một đứa nhóc vào lòng.

"chuuya... fyodor rất buồn vì sự biến mất của ngươi đấy. thế nên ta đến đây đón ngươi về thay ngài ấy đây."

"đừng thừa lời!" dazai nạt lại hắn.

ivan khởi động năng lực của mình, ra sức đánh vào các thám tử có mặt trong phòng. dazai cũng không yếu thế, anh chặn từng đòn đánh của hắn rồi nhanh chóng bắt lấy ivan và vô hiệu hóa năng lực của hắn. ivan đánh trả, hắn bóp lấy cổ dazai nhấc lên cao nhưng lại bị cú đá của anh đạp bay vào cửa. ngay khi có cơ hội, dazai vội vã quay sang ra lệnh cho mọi người xung quanh.

"tất cả ra sức bảo vệ gia đình tôi!"

mọi người trong văn phòng đồng lòng gật đầu, lên tiếng đáp lại yêu cầu của anh.

"đừng lo dazai! chúng tôi sẽ cố hết sức!" kunikida nói.

kunikida tóm lấy tay chuuya, kéo cậu cùng bernadette chạy về phía cửa ra. anh biết, hiện tại đưa hai người đến trụ sở mafia cảng sẽ an toàn hơn là ở lại nơi này.

"đ-đợi đã! dazai!" chuuya chạy lại về phía dazai. dazai cũng tiến về phía họ, trân trọng hôn lên bờ môi mềm của người thương và vầng trán của cô con gái yêu nhà mình.

"anh sẽ ổn thôi chuuya. đi mau. bernadette cần em. anh cần em giữ an toàn cho con bé. hãy để anh bảo vệ hai người."

"nhưng còn anh thì sao!?" chuuya bật khóc, nức nở hỏi ngược dazai.

"tôi sẽ yểm trợ anh ta." yosano cam đoan với chuuya.

"đúng vậy." dazai mỉm cười xoa dịu tinh thần căng chặt của chuuya. "giờ thì đi mau lên!" dazai đẩy chuuya vào vòng tay kunikida rồi thúc giục anh ta dẫn hai người rời khỏi văn phòng thám tử.

sau khi tiễn ba người đi, dazai và yosano quay lại đối đầu với ivan, sẵn sàng giết chết tên thuộc hạ của fyodor bất cứ lúc nào.

lâu lắm rồi mới quay lại tiếp xúc với tiếng anh :')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro