Chap 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tên truyện: Vì yêu.

Tác giả: Su Kem.

Chap 4.

Cô bước về nhà... đêm qua tuy cô và anh không đi quá giới hạn nhưng anh đã là người con trai mà cả đời cô muốn chiếm lấy. Cô yêu anh...

-"Này... cậu có sao ko?"-Vũ nhi từ trong nhà chạy ra, nhìn cô, tay nắm bàn tay, thân tình lo lắng.

-"Ơ... mik ổn."-Cô nói.

-"Tên tay sai đó không làm gì cậu chứ?"-Là Thiên Khải. Nam nhân này đang nói gì vậy? Chẳng lẽ Katori và Khải quen nhau sao? Cô nhíu mày nhìn Khải.

-"Không... anh ấy đưa mình về trường... mình ngủ ở trường đêm qua."-Cô nói. Lướt nhẹ qua Khải, Thiên Khải khẽ nhíu mày căm giận.

................................................

-"Cháo đây?"-Ngày hôm sau nó ko đi học, Vũ Nhi qua nhà chăm sóc cô... cứ chạy qua chạy lại làm cô chóng mặt vô cùng... Còn Thiên Khải, anh đơn giản chỉ ngồi im lặng trên bàn học của cô, chép lại bài tập cho cô.

-"Thiên Khải?! Anh nghỉ ngơi một chút đi."-Cô đến bên anh và ngồi xuống bên cạnh anh, nét chữ của anh đều đều trên trang giấy trắng... cô khẽ mỉm cười. Thiên Khải cũng chỉ gật đầu rồi làm tiếp. Cô đặt xuống bên cạnh một ly cà phê sữa thơm thoảng theo không khí xung quanh.

-"Em đi nghỉ đi."-Thiên Khải dịu dàng nói. Cô gật đầu, nam nhân trước mặt cô quả là một người chu đáo và ôn nhu. –"Có phải em thích Ranya ko?"

-"...đơ..."-Cô đứng sững người... làm sao để trả lời câu hỏi này đây.-"Em..."

-"Em sẽ cưới hắn sao?"-Thiên Khải lạnh lùng.

-"..."-Không khí này là sao? Cô không thể lí giải nổi, người con trai kia đang nghĩ gì? Trái tim cô đập nhanh... rất nhanh...

-"Em... đừng lấy hắn được không?"-Thiên Khải quay lại, hất đổ ly cà phê sữa trên bàn...

-"Choang..."- Những mảnh thủy tinh vỡ tan, rơi khắp nói trên mặt đất. Chỉ trong một giây ngắn ngủi... Thiên Khải ôm chặt lấy cô.

-"Anh yêu em... Yêu em từ cái nhìn đầu tiên."-Cô bỗng thấy yếu lòng... Thiên Khải sao? Cô rất tin tưởng người con trai này... luôn muốn có một tình bạn đẹp với người con trai này... Nhưng... anh yêu cô? Cô không muốn làm anh tổn thương. Cô đứng yên... cô không muốn dịch chuyển lúc này. Nhưng... bàn tay cô vô thức hành động, gạt tay anh ra... và bước đi.-"Em... Em yêu Ranya phải không?"

-" Khải à?"-Cô quay lại...

-"Thiên Khải thiếu gia... Lâm chủ tịch cho mời thiếu gia?!"-Cô hầu nữ bước vào. Gương mặt Thiên Khải trở lên lạnh lùng vô cảm đến mức đáng sợ.

-"Ta biết rồi. Ngươi lui đi. Ta sẽ theo sao?"-Anh ra lệnh... mỗi câu nói dường như làm cô rợn người... thì ra đây chính là cuộc sống nơi vinh quyền. Cô nhìn Thiên Khải... Anh nhìn lại cô... ánh mắt kia lại ôn nhu dịu hiền... Con người này thật khó đoán. Anh bước ra ngoài.

-"Cạch..."-Cánh cửa đóng lại.

-"Á."-Cô vô tình bị mảnh thủy tinh hôn nhẹ vào bàn chân nhỏ bé kia...

-"Thật hậu đậu?!"-Là anh... Katori.

-"Katori..."-Cô ôm lấy anh... Cô thật lòng rất nhớ anh... Nhớ phát điên đi được... một lần nữa anh lại là hi vọng sống cho cô... à không... từ rất lâu... rất lâu rồi mới phải.

-"Chân em kìa... sao lại bất cẩn vậy hả?"-Anh lo lắng, bế cô lên giường... lấy băng cá nhân mà băng bó lại cho cô.

-"Sao giờ anh mới đến chứ? Biết là em nhớ anh lắm không?"-Cô nũng nịu ôm lấy anh...

-"Cô nương à? Tôi đi làm mà..."-Anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi bước ra dọn dẹp những mảnh vỡ kia.

-"À... Katori... Anh và Thiên Khải... Chỉ là quan hệ bạn bè thôi phải không?"-Cô hỏi. cô muốn biết suy nghĩ của mình là đúng...

-"Không hẳn đâu... nhưng em cứ tin là vậy nhé."-Anh cười... đẩy cô nằm xuống, hôn nhẹ lên cổ cô... Cô mỉm cười...

-"Anh sẽ ở lại chứ?"-Cô hỏi.

-"Không... Tạm biệt nhé."-Anh cười, nháy mắt... ôi quả là đốn đổ bao nhiêu tâm hồn của các mĩ nữ... Nhảy qua cánh cửa sổ khép hờ... Cô sững người... anh chính là như vậy... đến rồi đi...

-"Hương Lan..."-Ba cô bước vào phòng cô.-"Ba vào được chứ?"

-"Dạ..."-Cô gật đầu... Ba cô bước gần đến bên giường cô. Ngồi xuống bên cạnh cô.

-"Con gái à?"-Ba cô vuốt ve mái tóc hồng phấn dịu nhẹ kia...-"Gia đình mình..."

-"Con biết mà ba..."-Cô mỉm cười... Ba cô nhìn cô... cảm thương cho chính đứa co gái ngây thơ này, cô chưa một lần cảm nhận được sự nguy hiểm khi bắt tay với ác ma... chưa một lần biết thế nào là tranh đấu, sống còn hay là... tồn tại...

.........Đám cưới.........

-"mẹ à... cuối cùng con gái mẹ đã lấy chồng rồi mẹ à? Con gái mẹ trưởng thành thật rồi... Con biết... Con yêu mẹ nhiều lắm... Con lớn rồi mẹ à... con sẽ sống thật tốt..."-Cô mỉm cười... Nước mắt tràn khóe mi...

Đám cưới diễn ra không hề đơn giản như cô nghĩ... có cả những vị khách vô cùng xa lạ... Katori ngày hôm đó lạnh lùng, đáng sợ vô cùng... đám cưới tưởng như là ngày hạnh phúc nhất đời cô... nhưng đó là nơi một tội ác bắt đầu. Khi vòng nhẫn cưới được trao đi một giọt máu rơi từ khóe mi một người con trai đứng từ xa... Thiên Khải.

Cuối cùng đám cưới cũng kết thúc... Cô mệt lả nằm xuống giường... Anh bước vào.

-"Cạch..."-Chốt cửa...

-"Lan nhi..."-anh lao vào cô... Anh say quá rồi... Anh hôn lên bờ môi mọng kia... Tay cởi từng nút cúc áo của cô ra... Cô quá mệt mỏi, có ý chống cự lại... Anh hôn xuống cổ cô, bàn tay đã nắm chặt chiếc áo sơ mi của cô vứt xuống sàn nhà... đẩy cô xuống tấm ga trắng tinh khôi...

-"Katori à... Em mệt..."-Mặc kệ cô nói, anh vẫn đẩy cô xuống giường, cô mặc kệ anh hành hạ cái thân xác đã không còn chút sức lực nào của mình... Cứ tưởng như mọi chuyện sẽ như cô nghĩ, nhưng... Nam nhân kia bỗng dừng lại... siết chặt cô vào người anh.

-"Em muốn mặc kệ anh như thế này sao?"-Anh thì thầm và cắn nhẹ vào tai cô, bàn tay đang yên vị nơi đường cong thon gọn di chuyển xuống, chiếc váy ngủ rách tan ra...

-"Anh muốn xé bao nhiêu bộ quần áo của em nữa?"-Cô bật cười, nhìn anh... Ôm lấy cổ anh làm điểm tựa, chân cô đã mất đi cảm giác rồi, cảm giác làm cô nóng ran người, cuồng nhiệt ngấu nghiến lấy bờ môi của nam nhân kia. Dưới ánh đèn mờ, thân thể cô lộ ra phần thân thể trắng trẻo, ngọc ngà kia... Anh tham lam không dừng lại những nụ hôn trên bờ môi, cổ, vai, hay trên ngực cô... Cô gồng mình lên trước cảm giác mà anh đem lại... Đêm đầu tiên của cô... tưởng như sẽ mệt mỏi như ban đầu... nhưng anh quả là một người nam nhân mẫu mực. Sau cuộc mây mưa thú vị, cô ngủ gục trong lòng anh... cảm giác vô cùng an toàn và bình an...

������@+��{�:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro