Mẹ Loan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết từ bao giờ, hễ mở miệng nó lại gọi cô là mẹ. Thằng bé chơi đùa , nghịch ngợm thế nào mà bị té, khóc ré lên. Cô hốt hoảng chạy lại đỡ nó, ôm vào lòng, vừa xoa dầu lên chỗ đau vừa dỗ dành.
"Mẹ Loan ơi con mắc ..."
Trưa trời trưa trật. Cả lớp hai mươi mấy nhóc thiu thiu trên những chiếc chiếu nhỏ nhắn trải dưới sàn phòng.
" Ừ, để cô dắt con đi."
"Xi" xong, kéo quần lên cho nó, cô bẹo yêu má thằng bé một cái.
" Con là con hư lắm, chẳng bảo giờ chịu ngủ trưa đâu, toàn nhắm mắt để đấy. Cô là cô biết hết đó nha."
" Dạ .Nhưng mà con không có buồn ngủ ạ. Mẹ ơi hay là Mẹ ru con ngủ nha mẹ ."
Thằng nhóc lanh quá. Gần chục năm gắn bó với mái trường mầm non, hết lứa này đến lứa khác, trẻ thương và bám cô rất nhiều Thế mà, chẳng hiểu sao dạo gần đây Riêng thằng bé con cứ hay làm cô xúc động. Nhiều lúc xúc động lắm, nghe tiếng mẹ thôi cũng đủ để làm cô hoen cả hai mắt.
Như thể giữa cô và nó vốn sẵn tình mẫu tử, máu mủ ruột rà vậy.
Cô là út, sống một mình với cha mẹ. Mấy anh chị em đều làm ăn xa, rồi dựng vợ gả chồng hết, thỉnh thoảng lâu lau mới về chơi. Nên một tay cô chăm sóc hai ông bà già. Rồi lần nọ, Mẹ run run cầm tay cô bảo:
"Đi làm chăm trẻ về nhà chăm già,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro