Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện Hi vọng khu phía đông.

Ở tòa nhà giảng viên.

Trong hành lang tầng bốn hẻo lánh, chỉ có thể nghe thấy hai tiếng bước chân. Một bước chân thuộc về bác sĩ của trường. Cái còn lại thuộc về Tuyệt đỉnh Thần kinh học, Matsuda Yasuke. Bác sĩ, với gương mặt đen sầm, dẫn dắt Matsuda, không khí có cảm giác u ám. Matsuda mặc chiếc áo sơ mi trắng tồi tàn lỏng lẻo vừa vặn như thường của anh ấy, viền áo anh chạm quần và anh ấy mặc một chiếc áo khoác ngoài cùng. Nó bám vào vai anh cứng ngắc khi anh bước đi, rất có thể là vì anh chưa bao giờ mặc nó.

"... Chà, tôi thực sự nợ cậu lần này", anh ấy nói rằng bác sĩ đi trước anh ấy, Matsuda ngẩng đầu lên, "Cậu ta không còn nằm trong chuyên môn của tôi... Tôi vô cùng bối rối không biết phải làm gì. Vì vậy, tôi đánh giá cao sự hợp tác của ông trong việc này." Ông bác sĩ có một giọng nói nhẹ nhàng - Matsuda trả lời bằng giọng thờ ơ.

"Dù sao thì sau này ông cũng nên nói chuyện với chuyên gia về vấn đề này. Nhưng nếu ông không làm được, đến gặp tôi... Chỉ có vậy thôi, đúng không?"

"Đ-Đó là-" Vị bác sĩ nghẹn lời. Matsuda không thể nhìn thấy khuôn mặt của ông ta từ vị trí của anh ấy, nhưng anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra người đàn ông trước mặt mình trông có vẻ lo lắng.

Có chuyện gì đã xảy ra?

Matsuda hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

"...Được rồi. Tôi sẽ không lấy cớ tôi là học sinh với ông nữa. Không, thay vào đó tôi nên giúp đỡ các chuyên gia nhiều hơn."

"Tôi ... tôi thấy ... dù gì, tôi nợ cậu lời cảm ơn." Khuôn mặt bác sĩ trở lại bình thường. Tuy nhiên, Matsuda lại càng trở nên căng thẳng và bực bội hơn. Anh tự nhắc nhở mình phải kìm nén cảm xúc.

Nói cách khác, không còn đường lui.

Để bảo vệ cô ấy mình phải tiếp tục

Không, còn có nghĩa là ... tôi cần tiếp tục sa ngã...?

Bác sĩ tiếp tục dẫn anh ta đi quanh góc hành lang. Matsuda đi theo ông ta - bầu không khí ngay lập tức thay đổi. Phần hành lang này im lặng đến rợn người, anh cảm thấy nhiệt độ giảm nhanh chóng. Ở một bên hành lang, mọi cửa sổ đều được che bằng rèm dày. Phía bên kia được xếp thành nhiều cửa ra vào, trên mỗi cửa đều có một cửa sổ nhỏ màu tối. Hành lang này dài hơn hành lang trước. Khu giảng viên chính xác như Matsuda đã tưởng tượng kể từ khi anh biết đến sự tồn tại của nó.

"... Bình thường, tất cả các phòng đều trống." Bác sĩ đột nhiên bắt đầu giải thích. Ông ta có thể đã cảm nhận được thắc mắc của Matsuda.

Vì vậy, tôi hiểu ý ông ấy nghĩa là những phòng này chỉ thực sự được sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

Anh đi theo bác sĩ, nhìn xung quanh một cách vô thức. Người bác sĩ đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.

"... Đây rồi." Vừa nói, ông ta vừa chỉ tay về phía cánh cửa bên cạnh. Cánh cửa không có gì đặc biệt, thực ra ông có thể phân biệt mấy cái cửa là kỳ tích. "Có vẻ như tất cả các thiết bị đã được chuyển đến rồi nhưng... Cậu thực sự có thể tự mình đi sao? Hiệu trưởng đã yêu cầu hai người..."

"Không sao đâu." Matsuda trả lời thản nhiên.

"Không, nhưng..." Vị bác sĩ do dự. Matsuda nói ra lập luận vô dụng của mình.

"Hiệu trưởng và ban lãnh đạo đã cho tôi toàn quyền tiếp cận, khi họ vắng họ để tôi làm. Hơn nữa, nếu hai người đi thì cũng chẳng có gì khác biệt. Thực ra, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến vấn đề theo hướng xấu. Vì vậy, tôi yêu cầu ông vui lòng để tôi làm nốt phần còn lại."

"Mhm" Vị bác sĩ trông có vẻ bình tĩnh - Ông nhanh chóng từ bỏ và gật đầu, không thèm tranh cãi nữa. "Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi để cậu quyết định." Vị bác sĩ quay lưng lại với Matsuda và đi vòng qua góc vào sâu trong hành lang.

Sau khi Matsuda nhìn ông ta bước đi, anh quay lại nhìn cánh cửa trước mặt. Anh từ từ mở cánh cửa - đằng sau cánh cửa là một không gian rộng, mờ ảo. Điều đầu tiên anh nhận thấy là căn phòng được lấp đầy bởi đủ loại thiết bị điện tử. Nơi này có nhiều thiết bị công nghệ cao hơn cả bệnh viện khiêm tốn của trưởng hay cơ sở nghiên cứu.

Vâng, chỉ có thể là Học viện Hope's Peak.

Đó là ấn tượng mà căn phòng trước mặt mang lại cho Matsuda. Tuy nhiên, anh cảm thấy căng thẳng khi bước chân vào phòng. Ánh đèn huỳnh quang trên người anh có vẻ không đáng tin cậy so với những ánh đèn được sử dụng trong các lớp học, cửa sổ trên bức tường phía sau cũng được che bằng một tấm rèm treo dày, ánh sáng tổng thể của căn phòng khá tối. Do đó, ánh sáng phát ra từ các thiết bị điện tử nổi bật hơn. Ở giữa phòng là một chiếc giường, xung quanh là những ánh đèn sáng chói.

Ánh mắt của Matsuda hướng về phía hình bóng trên giường. Có một người đàn ông đang ngủ. Anh từ từ bước đến bên giường gần anh nhất và nhìn xuống người đàn ông đó. Anh ta có dáng mặt nông và khuôn mặt trong sáng và chân thành, như thể anh ta là một kiếm sĩ bước ra từ một bộ phim dựa trên Nhật Bản thời phong kiến, nhưng có một thứ thu hút sự chú ý của anh hơn - có một miếng băng quấn nhiều lần trên vết thương trông rất đau đớn trên đầu anh ta.

Matsuda biết anh ta là ai. Tên của người này là Murasame Soushun. Ở vị trí cao nhất trong hội học sinh, anh ta là 'Tuyệt Đỉnh Hội Trưởng Hội Học Sinh Trung Học'. Anh ta cũng là một trong những 'người sống sót' của Sự cố tồi tệ nhất, lớn nhất trong lịch sử Học viện Hope's Peak. Như thể đang kiểm tra, Matsuda hướng ánh mắt về phía người đàn ông. Người đàn ông nằm ngửa, mắt mở to - mặc dù không nhìn thấy gì cả. Nó nhìn thẳng lên trần nhà, không cử động, không chớp mắt.

"... Lâu rồi không gặp." Matsuda thử gọi to - nhưng không có tiếng trả lời. Anh cầm lấy hồ sơ bệnh án bên cạnh giường. Anh đã được kể trước ít nhiều những gì được viết ở đó.

Murasame Soushun đã tham gia vào "Sự cố tồi tệ nhất, lớn nhất trong lịch sử Học viện Hope's Peak", trong đó cậu bị chấn thương đầu nghiêm trọng. May mắn thay, không có chấn thương đe dọa tính mạng, cậu được cho là có thể hồi phục tuy nhiên vài ngày thậm chí sau vài tuần cậu vẫn không phản ứng gì cả. Lý do tại sao vẫn chưa được biết.

Khi Matsuda đặt hồ sơ bệnh án lên tủ đầu giường, anh lại cố gắng lên tiếng lần nữa.

"Cậu biết tôi là ai không? Tôi là Matsuda Yasuke, học cùng lớp với cậu. Tôi là Tuyệt Đỉnh Thần Kinh Trung Học. Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần rồi." Đúng như anh dự đoán, không có phản hồi nào. Matsuda tiếp tục thúc giục, "Vậy, cậu nghĩ tại sao tôi lại đến đây?"

Khi ngồi xuống, anh nhìn khuôn mặt Murasame. Anh nhìn chằm chằm, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu phản ứng nào.

"Hiệu trưởng nhà trường và các thành viên của ủy ban chỉ đạo đã hỏi tôi. Tôi nói rằng tôi muốn giúp cậu hồi phục. Mặc dù tôi đã nói rằng tôi muốn nghe về những gì đã xảy ra - nhưng họ không nói với tôi bất cứ điều gì. Trên thực tế, họ đã làm ngược lại. Để che giấu điều đó, có vẻ như họ muốn nghe toàn bộ câu chuyện từ cậu." Matsuda dừng lại và nhấn mạnh những từ tiếp theo. "Ừ thì họ cố ý."

Như thường lệ, Murasame không trả lời nhưng Matsuda vẫn tiếp tục.

"Nếu cậu hỏi tôi, họ không thích cậu quay lại. Đó là lý do tại sao họ gửi tôi đi. Vì vậy, ngay cả khi tôi làm mọi thứ có thể, anh cũng không thể sống lại. Vì vậy, tôi thực sự không quan tâm dù thế nào. Việc cậu đi đời có lẽ sẽ tốt nhất cho họ. Nhưng nếu cậu không biến mất thì sao? Nếu cậu quay lại, điều đó thực sự sẽ phá hỏng kế hoạch của họ, phải không? Khi điều đó xảy ra, tôi tự hỏi họ sẽ làm gì... Một khi họ moi được sự tình từ cậu, họ sẽ phải chịu rất nhiều áp lực..." Khi Matsuda giải thích hoàn cảnh, anh ta nhấc tay phải của Murasame lên - Sau khi nhấc nó lên, anh ta nhanh chóng thả nó ra. Tuy nhiên, bàn tay của hắn không có dấu hiệu nào của sức lực và rơi thẳng xuống giường.

"Nhưng, tôi cũng không thực sự biết về điều đó... Họ đang cố gắng che giấu và bỏ rơi chủ tịch hội học sinh... Bởi vì có một tên tội phạm đứng sau vụ việc, đúng không?" Matsuda nghiêng người về phía trước. Khuôn mặt của họ gần như chạm vào nhau. Anh nhìn sâu vào đôi mắt vô hồn của Murasame. Chỉ cần lệch một chút series này sẽ biến thành bê đê ronpa.

"Vậy, anh nghĩ sao? Cậu có biết thủ phạm không? Cậu cần phải nói cho tôi biết. Tại sao họ lại bảo vệ hắn?" Như thường lệ, không có câu trả lời. Bất kể là từ biểu cảm hay từ đôi mắt, đều không có một chút dấu hiệu nào.

"Thật là vô dụng..." Matsuda lắc đầu, vẻ mặt thất vọng. "Được rồi, chỉ là kiểm tra đó là thất bại thôi." Anh ta lẩm bẩm một cách khó chịu khi gãi đầu.

"Ồ, đúng rồi." Anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó - sau đó anh hỏi bằng giọng điệu giả vờ thản nhiên. "Có phải cậu biết ai đó tên là Enoshima Junko không?"

Murasame giật nhẹ và mắt cậu ta chuyển động. Biểu cảm của Matsuda nhanh chóng chuyển thành cái trừng mắt. Murasame quay thẳng về phía anh ta. Thấy vậy, phản ứng của Matsuda khá bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.

Tôi biết mà.

Anh không khỏi cảm thấy nản long

Sẽ tốt hơn nếu cậu ta vẫn bất tỉnh.

Nhưng, không có gì ngạc nhiên khi cậu ta không bất tỉnh. Mặc dù điều đó cũng dễ hiểu. Matsuda đã chuẩn bị cho điều đó từ rất lâu rồi. Anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sa ngã từ đây. Giống như một số phận mà anh ta đã phải chịu đựng ngay từ đầu. Anh ta bị nguyền rủa với một số phận không thể thay đổi. Anh ta biết mình không thể ngăn cản nó, bất kể anh ta làm gì. Mặt đất mà anh ta

đang vững vàng bước đi cho đến bây giờ đã sụp đổ. Khi anh ta rơi xuống đáy vực sâu và anh ta có thể nếm được nó trong miệng mình.

Đó chỉ là một phép ẩn dụ nhưng nó cũng khá thực tế.

Ngay cả khi sa ngã sâu vào trong, Matsuda biết chính xác những gì đang xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro