Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng chói chang của mặt trời chiếu xuống vỉa hè bên ngoài ký túc xá sáng đến nỗi tôi không thể không nheo mắt lại mặc dù nó không đủ mạnh để cảm nhận trên da tôi. Thực tế, tôi thậm chí còn rùng mình một chút khi cơn gió lạnh thổi qua. Mặc dù vậy, tôi cảm thấy thư giãn và không căng thẳng khi ngồi xuống một chiếc ghế dài gần đó và thở dài.

Ah, một ngày thật yên bình.

Tôi muốn hét lên những suy nghĩ của mình với gió - Tôi đột nhiên nghiêng đầu sang một bên.

Hả? Không phải có nơi nào đó mình cần đến sao?

Tôi lấy 'Sổ tay ghi nhớ của Otonashi Ryouko' ra khỏi ba lô và mở nó ra để xác minh xem mình phải làm gì nhưng tay tôi đột nhiên dừng lại. Tình cờ trang tôi mở sổ tay ra lại có hình vẽ một người con trai. Tim tôi đập nhanh hơn một chút.

"Ồ, Matsuda-kun...?" Tôi không thể nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào giữa hình ảnh và thực tế nhưng tim tôi chỉ đập nhanh hơn một chút. Có lẽ, thực sự không giống nhau lắm. "Hmmm, tôi đoán nếu mình thay đổi một chút thì trông sẽ giống cậu ấy hơn...?"

Không phải là tôi không nhớ được khuôn mặt của Matsuda-kun, chỉ là tôi cần sử dụng nhịp tim thay cho ký ức.

Có lẽ là do mắt, hoặc có lẽ là do miệng... Tôi tự nhủ khi vẽ. Sau một lúc, tim tôi đập thình thịch như thể đang đứng trước người thật.

"Yup! Giống hơn rồi!" Tôi kiên nhẫn xem xét nó khi tôi nhìn chằm chằm vào nó, Matsuda-kun. Matsuda-kun. Matsuda-kun. Tôi lặp lại tên cậu ấy trong đầu - Thấy không? Tim tôi đập thình thịch.

Tim tôi đập mạnh hơn khi tôi đưa bức chân dung lại gần mặt mình hơn. Càng vẽ, cảm giác đó càng mạnh hơn. Tôi không nghĩ mình là người biến thái hay gì cả nhưng tôi không muốn hôn nó theo cách không liên quan đến tình dục - tôi đột nhiên nghiêng đầu sang một bên.

Hả? Không phải có nơi nào đó mình cần phải đến sao?

Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi tạm biệt bức ảnh của Matsuda-kun và bắt đầu lật giở cuốn sổ tay của mình. Sau khi lật giở các trang một lúc - cuối cùng tôi cũng nhớ ra, đồng thời tôi có thể cảm thấy tâm trạng của mình giảm mạnh. Tôi không biết chính xác tại sao nhưng toàn bộ cơ thể tôi bắt đầu run rẩy. Tôi nhớ ra - tôi nhớ ra lời thú tội lố bịch của tên sát nhân đó.

Đúng vậy. Enoshima Junko cũng đã nói với tôi mục đích của ả vào thời điểm đó.

Giết người yêu của mình, Matsuda Yasuke.

"Ả nói... dù tôi không nhớ... tôi vẫn liên quan..." Tôi vẫn run rẩy, ả không được làm thế. Tôi nên nhanh chóng cảnh báo Matsuda-kun về tình thế mà cậu ấy đang gặp phải! Tôi cần đến tòa nhà sinh học ở quận phía đông - đó là nơi nghiên cứu thần kinh học của Matsuda-kun!

"Mình không có thời gian để mất!" Tôi nhảy lên khỏi băng ghế và bắt đầu chạy nước rút với tất cả sức mạnh của mình. Ngay lúc này là giờ ra chơi hoặc giờ ăn trưa và trường học đã đông nghẹt học sinh ở ngoài trời. Tôi đẩy mọi người qua khi tôi chạy hết tốc lực trên vỉa hè. Tất nhiên, những người tôi đẩy qua sẽ hét lên và hét những điều như "WAAH!" và "KYAA!" - nhưng tôi không quan tâm.

Dù sao đi nữa, tôi đang chạy qua vỉa hè, bỏ lại những suy nghĩ của mình và chạy nhanh nhất có thể. Tôi để lại mọi suy nghĩ vớ vẩn, không cần thiết bay theo gió, viên đạn tình yêu của tôi đang bắn thẳng về phía Matsuda-kun.

Tôi đi thẳng qua Quảng trường trung tâm và đến khu phía đông, tôi tiếp tục chen qua những sinh viên khác và lao về phía khu sinh học. Cổ họng tôi khô khốc và đau đớn, trong tích tắc tôi nhảy lên cầu thang. Hơi thở của tôi hỗn loạn và nặng nề, tôi tiếp tục đè nén những suy nghĩ của mình như cổ họng tôi đau đến mức nào hoặc tôi muốn nghỉ ngơi khỏi tâm trí mình đến mức nào và tiếp tục chạy nước rút. Ngay khi đến phòng thí nghiệm, tôi không thèm gõ cửa, thay vào đó tôi mở tung cửa.

"MATSUDA-KUUUUUUUUUUUUUUUN!" Tôi hét lên bằng tất cả sức lực còn lại của mình.

Một cậu học sinh trung học thấp bé ở giữa phòng đứng thẳng dậy vì ngạc nhiên và bắt đầu run rẩy. Đôi mắt cậu mở to vì ngạc nhiên và quay sang tôi, cậu hoàn toàn cứng đờ và đông cứng.

Không hiểu sao, trông cậu ta chẳng quen chút nào.

Nghĩ lại thì, tim tôi không đập nhanh hay mạnh hơn bình thường.

"L-lẽ nào... em không phải là Matsuda-kun?"

"Mmm..."

"Đ-Đó không phải là câu trả lời rõ ràng... ! 'mmm' ý em là gì?" Cuối cùng tôi hét lớn hơn mức cần thiết, nhưng đó là vì tôi vẫn đang thở hổn hển.

"Erm... Ý em là em không phải anh ấy khi nói 'mmm'..."

"Vậy thì Matsuda-kun đâu rồi?!" Tôi nhanh chóng nhìn quanh phòng thí nghiệm.

Chết tiệt, không còn ai khác ở đây nữa.

"Anh ấy ra ngoài rồi, có lẽ..."

"Cái - Nếu em nhìn, em sẽ thừa biết mà!" Tôi gầm lên với em ấy, tôi đã đến giới hạn của mình. "Argh, thôi nào!" Tôi cảm thấy sức chịu đựng của mình nhanh chóng biến mất và khuỵu xuống. "Trong tất cả những lần cậu ấy đã biến mấtttt! Cậu ấy đã đi đâuuuuuu?!"

Tôi vẫn tiếp tục càu nhàu trong khi ngồi trên xe căng hải, cậu trai chạy đến chỗ tôi.

"Không sao đâu, chị đừng lo lắng quá. Em chắc là anh ấy sẽ sớm quay lại thôi!"

".................."

Em ấy nhìn xuống tôi, tại sao em ấy lại lo lắng cho tôi đến vậy? Em ấy nhìn tôi với đôi mắt đầy lo lắng, hoặc có thể nó trái ngược với sự lo lắng. Có thể nó là-

"... Thực ra em hơi bị đáng nghi." Tôi nói.

"...Hả?"

"Hay nhân cách của cậu chỉ như vậy thôi? Ý tôi là, có thể cậu là kiểu người nhìn chằm chằm vào những cô gái trung học đang đau khổ... Éc, tránh xa ra!" Tôi ngã mông xuống và cố gắng chạy trốn - Cậu bé nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Quá sốc, váy tôi bị lật lên, và càng lúc đùi tôi lộ ra càng nhiều.

"Éc!" Tôi đè váy xuống.

Cậu bé vẫn nhìn đi chỗ khác với khuôn mặt đỏ bừng và lên tiếng

"Em k-không làm thế! Chị có vẻ lo lắng nên tất cả những gì em làm là nói chuyện với chị..."

"C-cậu nói dối! Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi là người lạ, thật kỳ lạ khi lo lắng cho một người mà nhóc chưa từng gặp trước đây. Tôi cá là nhóc có động cơ thầm kín hoặc ý định bí mật hoặc kế hoạch xấu xa hay gì đó..."

"... Hả?" Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn. "... Một người hoàn toàn xa lạ?" Cậu ta quay lại và nhìn thẳng vào tôi, ngạc nhiên.

À, phản ứng đó, vậy thì -

"... Hả? Cậu đã từng gặp tôi trước đây chưa?" Khi tôi nói vậy, cậu bé chỉ trông ngạc nhiên hơn, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, cậu nhanh chóng thay đổi biểu cảm sang vẻ trang trọng hơn.

"Tên tôi là... Naegi Makoto." Cậu ấy nói, đột nhiên giới thiệu bản thân.

"... À, rất hân hạnh." Khi tôi trả lời, tầm nhìn của tôi hướng xuống 'Sổ tay ký ức của Otonashi Ryouko'. Rõ ràng là tên cậu ta nghe không quen chút nào với tôi, nhưng tôi đã kiểm tra xem có dấu hiệu nào cho thấy tên cậu ta trong sổ tay của mình không - Tên cậu ta không có ở đó.

Vậy là chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây.

Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt bối rối, cậu ta đáp lại bằng vẻ mặt khó hiểu. Phản ứng của cậu ta ngày càng trở nên đáng ngờ - bất kể cậu ta nói gì, cậu ta chắc chắn là một tên biến thái. Tôi cầm sổ tay của mình bằng một tay, đứng dậy và hỏi cậu ta thêm.

"Vậy, tại sao cậu lại là học sinh của trường này?"

"...Hả?"

"Hả? Không có lý do gì sao?" Rốt cuộc thì cậu ấy rất đáng ngờ, tôi nhìn cậu ta chằm chằm, nheo mắt.

"À, không, có lý do, chỉ là... Em không gọi nó là năng lực đăng biệt..." Khi câu nói của cậu ấy kết thúc, cậu ấy nhìn đi chỗ khác, cậu ấy ngày càng trở đáng nghi ngờ hơn - Tôi vẫn nheo mắt.

"Em h-hiểu rồi..." Cậu bé miễn cưỡng gật đầu, có vẻ như cuối cùng cậu cũng quyết định nói. "Ờ, vì em đặc biệt may mắn..."

"... Xin lỗi gì cơ?"

"Nên em là 'Tuyệt đỉnh may mắn trung học'."

"Tuyệt đỉnh may mắn trung học...?" Có vẻ như có một vấn đề tiềm ẩn mà tôi khá muốn tìm hiểu. "... Vậy là cậu nói rằng tài năng của cậu là may mắn?"

"Em cũng không hiểu lắm... nhưng, đó là những gì trường nói với em. Hàng năm, một người được chọn từ cuộc xổ số toàn quốc gồm những học sinh trung học bình thường, học sinh đó được vào trường với danh hiệu 'Tuyệt đỉnh may mắn trung học'. Vì vậy, tình cờ thay... em là người chiến thắng."

Hmm, bằng cách nào đó -

"Điều đó có vẻ hơi nhảm nhí..."

"Đúng vậy, đúng là như vậy, phải không?" Naegi-kun có vẻ cũng bối rối về điều đó như tôi.

Dù sao thì, sự ngây thơ của cậu ấy ngày càng rõ ràng hơn - Tuy nhiên, tôi vẫn không có lý do gì để tin cậu ấy. Dễ dàng hơn nhiều khi chấp nhận mọi chuyện như vậy, mặc dù tôi không phải là kiểu con gái lẳng lơ.

"Vậy, anh 'Tuyệt đỉnh may mắn trung học' đang làm gì trong phòng thí nghiệm này? Nói cho tôi biết, cậu có phải là người quen của Matsuda-kun không? Không nói dối!"

"Ừm, thì..." Naegi-kun lấy thứ gì đó ra khỏi túi đồng phục. Đó là thứ gì đó trông giống như một chiếc smartphone mỏng. "Matsuda Yasuke-san làm rơi thứ này. Luôn luôn phiền phức khi ai đó làm mất thứ gì đó nên em nghĩ mình sẽ trả lại cho anh ấy nhưng..."

"... Cái gì thế? Tôi chưa từng thấy nó trước đây."

"Em chắc rằng đây không phải lần đầu tiên chị nhìn thấy nó... nhìn này, đó là một cuốn sổ tay điện tử dành cho học sinh."

Naegi-kun giải thích rằng 'sổ tay điện tử dành cho học sinh' này chỉ được phát cho học sinh của khóa chính. Đó là một thiết bị công nghệ cao có nhiều công dụng, cũng như đóng vai trò là thẻ học sinh. Nếu học sinh không xuất trình, họ sẽ mất quyền truy cập vào một số tiện nghi.

"Em tìm thấy nó bên một bụi cây trong sân. Thật bất tiện khi làm mất nó nên em nghĩ mình nên đến đây để có thể trả lại cho anh ấy càng nhanh càng tốt... nhưng có vẻ như anh ấy không ở đây."

Cái gì? Vậy thì, điều đó có nghĩa là Naegi-kun là-

"N-Nó không phải việc tốt! Mình không thể làm thế!!"'

"C-Cái gì cơ?"

"Tôi không thể xin lỗi vì đã nói rằng cậu đáng ngờ, cạu chỉ giả vờ làm người tốt thôi!"

"E-Em không đáng ngờ!" cậu ta nhanh chóng lắc đầu, "Em cũng không giả vờ tốt bụng hay gì cả... Em chỉ đến đây để trả lại món đồ bị mất của Matsuda-san! Thực sự chỉ có vậy thôi!!"'

"... Thật sao?"

"T-Thật!"

Vậy thì, tôi cho rằng dù có thêm chuyện gì nữa hay không - thì tôi cũng phải tin cậu ấy thôi.

"Được rồi... Tôi hiểu rồi."

"... Giờ thì chị tin em rồi à?" Naegi-kun thở phào nhẹ nhõm khi đặt tay lên ngực.

Tôi quay sang cậu bé, tôi chỉ ngón trỏ về phía cậu, với động lượng đó tạo ra hiệu ứng âm thanh cứng đờ giống như những âm thanh bạn đọc trong manga.

"Những gì cậu nói khá là gây hiểu lầm! Cậu nên nói ngay từ đầu là cậu không đáng ngờ!"

"Hả? Ừm, ừm... Xin lỗi."

Tôi không biết tại sao cậu ấy lại đột nhiên nói xin lỗi nhưng cậu ấy có vẻ mặt hối lỗi.

"Nhưng cậu biết đấy, tôi đoán điều đó khiến cậu trở nên xui xẻo. Ý tôi là, đi cả chặng đường dài đến đây để trả lại một món đồ bị mất chỉ để phát hiện ra anh ấy không có ở đây. ... À, tôi không nên nói là xui xẻo khi mà cậu chính là ngài Tuyệt đỉnh may mắn trung học mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro