Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không, giờ tôi dính với vận rủi này rồi..." Naegi-kun nói, để lộ thêm một vẻ mặt cay đắng.

Tự nhận là 'Tuyệt đỉnh may mắn trung học' rồi nói rằng mình 'dính với vận rủi', bằng cách nào đó, có vẻ như cậu ta có một tài năng thực sự không đáng tin cậy - thật là một chàng trai kỳ lạ.

Cậu ta kỳ lạ - tôi không nghĩ mình có thể tìm được từ nào phù hợp với cậu ta hơn thế.

Vậy thôi, cậu ta chỉ là một chàng trai kỳ lạ.

Cậu ta là một chàng trai bình thường, kỳ lạ.

Theo sổ tay của tôi, tất cả học sinh tại Học viện Hope's Peak đều có động lực và hướng tới tương lai, họ rất cạnh tranh và tràn đầy tham vọng. Họ tràn đầy hy vọng - nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cậu ta, tôi sẽ cảm thấy tồi tệ - tôi đoán vậy.

Nhưng có vẻ như không phải vậy với cậu ta. Đó có thể là lý do tại sao tôi nghĩ cậu ta kỳ lạ như vậy. Naegi-kun đột nhiên ngắt dòng suy nghĩ của tôi.

"Nhưng nếu điều đó là sự thật..."

"... Hả?" Không nhận ra, tôi yêu cầu cậu ta nhắc lại. "Nếu điều gì là sự thật?"

"Hả? K-Không có gì... Không quan trọng!" Cậu ta vội vã trả lời, có vẻ như cậu ta vừa nói chuyện với chính mình.

"Nếu điều đó không quan trọng thì cậu có thể nói với tôi. Ý cậu là gì khi nói nếu điều đó là sự thật?" Cuối cùng, tôi đáp lại bằng giọng điệu mạnh mẽ khác thường. Không hiểu sao, toàn bộ bản chất và thái độ của cậu chàng này khiến cậu ta trở nên kỳ lạ. "Này, nói cho tôi biết đi! Nếu điều đó không quan trọng thì cậu nên nói với tôi. Tôi đúng mà, phải không? Nhanh lên và trả lời đi!"

"Được-được rồi..."

"Cậu chỉ nên trả lời 'được rồi' một lần thôi. Tôi không phải là giáo viên của cậu!"

"... Em mới nói một lần thôi mà, đúng không?"

Hả, thật sao? Tôi đã quên mất rồi.

"Thôi nào! Nhanh lên và nói cho tôi biết đi! Nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi sẽ quên mất cậu đang nói gì với tôi mất!"

"Ờ, chị thấy đấy... Em chỉ nghe một tin đồn, nên em không chắc mình có thể tin được không... nhưng em nghĩ nó có thể là sự thật..."

"... Tin đồn à?" Tôi một lần nữa giơ ngón tay về phía cậu ấy, chỉ cách trán cậu ấy vài cm. "Có phải là tin đồn về tôi không? Tôi sẽ không chịu đựng bất kỳ tin đồn khủng khiếp nào làm hoen ố danh dự của mình đâu!"

"K-Không, không! Không phải như vậy đâu!"

"Vậy thì, đó là loại tin đồn gì?"

"Ừm, ừ-nó là..." Naegi-kun nhìn đi chỗ khác trước khi ngập ngừng nói tiếp, "... tin đồn nói rằng có một học sinh đã trở nên đãng trí..."

"Trở nên...đãng trí...?" Không hiểu sao tôi không thể nói được nữa. Mọi kiến ​​thức về việc xâu chuỗi một câu chữ lại với nhau đã biến mất một cách bí ẩn. Tôi định hỏi cậu ấy xem cậu ấy có biết tôi trước khi tôi trở nên hay quên không -

"A!" Tôi đột nhiên lên tiếng. Tôi rùng mình như thể bị sét đánh.

"C-Có chuyện gì vậy..." Naegi-kun lại quay sang tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi nhanh chóng mở 'Sổ tay ký ức của Otonashi Ryouko' ra lần nữa và lật từng trang, lật, lật, lật-tôi thấy một luồng sáng làm tôi lóa mắt trong giây lát. Có một vụ nổ. Những ký ức trong sổ tay của tôi và một tia sáng lóe lên va chạm vào nhau và gây ra phản ứng hóa học dữ dội.

Kẹp trong sổ tay của tôi là một lá thư duy nhất.

Kính gửi Tuyệt đỉnh đần độn đãng trí trung học,

Tôi là người đã lấy đi tất cả những "ký ức quá khứ" quý ​​giá mà cô đã cẩn thận viết ra. Chúng chứa đầy ắp những "ký ức" về Matsuda Yasuke. Quá khứ mang nhiều sức nặng lắm, phải không? Phải không? Tôi nói đúng chứ? Đúng là như vậy...

"Này, lúc nãy cậu nói một học sinh đã 'trở nên hay quên', đúng không?" Tôi bị một sự phấn khích vô cùng lấn át khi đứng dậy. "Vậy thì những học sinh ở đây biết về tôi trước khi tôi trở nên đãng trí? Cả cậu nữa, đúng không? Cậu cũng biết tôi trước khi tôi trở nên hay quên? Nói đi!"

"B-Bình tĩnh nào!" Naegi-kun tuyệt vọng cố gắng trấn an tôi. "Em không biết nữa nhưng... có vẻ như là do một căn bệnh nào đó, nhưng em không thực sự chú ý lắm... vì em không giỏi nói chuyện với mọi người..."

"Không sao đâu, nhanh lên và nói cho tôi biết đi! Cậu có biết tôi trước khi tôi trở nên đãng trí không không? Cậu có biết không?"

"Ừm... ừm, thì là..."

"Tiếp tục đi!"

"... V-Vâng" Cuối cùng cậu ấy gật đầu nhẹ.

"Tôi... tôi biết mà..." Tôi tự khẳng định với chính mình.

Các học sinh ở trường này biết tôi trước khi tôi trở nên hay quên - nghĩa là tôi đã trở nên hay quên sau khi đến trường này. Vậy thì, còn bức thư tống tiền mà Enoshima Junko đã viết cho tôi về 'ký ức quá khứ' của tôi thì sao? Tôi thực sự từng có một 'cuốn sổ ghi chép ký ức' quan trọng như vậy sao? Không, có lẽ tất cả chỉ là một cái bẫy để cô ta có thể khiến tôi hợp tác với cô ta.

Nói cách khác, là một lời nói dối.

Vậy thì, cô ta còn nói gì nữa? Để xem nào, cô ta nói với tôi rằng cô ta đã giết ai đó ở quảng trường trung tâm, cô ta cũng nói với tôi rằng tôi phải giết Matsuda-kun. Trước hết, một người như Enoshima Junko có tồn tại không-Khi những suy nghĩ của tôi quay cuồng trong đầu, tôi cố gắng tập trung vào cuốn sổ tay của mình. 'Nói dối' và 'Enoshima Junko' là hai cụm từ chính đang trở nên rõ ràng hơn. Những từ ngữ được viết trên trang giấy bắt đầu xoay quanh tâm trí tôi. Chúng dần dần trở nên nhanh hơn, xoay tròn, xoay tròn, chúng trộn lẫn và hòa lẫn vào nhau. Không hiểu sao, sâu trong đầu tôi bắt đầu ngứa ran. Đó là một cảm giác ngứa ran kỳ lạ.

Cảm giác này là...

Hả? Tôi cảm thấy như mình đang nhớ lại điều gì đó...

"Này..." Một giọng nói khó chịu vang lên trong suy nghĩ của tôi. Đó là giọng của Naegi-kun. Cậu ấy có vẻ không bận tâm đến bất cứ điều gì. Tôi ngừng tập trung vào cuốn sổ tay của mình. Tôi nghĩ mình gần như có thể nhớ ra nó...

"Này..."

Im đi!

"N-Này..."

Argh, thôi nào! Tôi đang cố tập trung đây!

"Này... !"

"Cậu có thể im lặng được không?!" Tôi hét vào mặt cậu ta và ngẩng mặt khỏi cuốn sổ tay - tôi cứng đờ người.

Tôi thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng trước mặt chúng tôi.

... Ờ, đó là ai vậy?

Anh ta nắm lấy vai Naegi-kun. Anh ta mặc một bộ đồng phục học sinh lạ lẫm và có mái tóc dài lạ lẫm. Hình bóng đen kịt của anh ta hoàn toàn khác với khuôn mặt trắng bệch như ma của anh ta. Đôi mắt sắc nhọn, giống như mắt của loài bò sát đã được khắc vào khuôn mặt anh ta.

Mắt chúng tôi chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi - một tiếng gọi bên trong đầu tôi vang lên, cảnh báo tôi về tình huống nguy cấp. Tôi cảm thấy như mình đang lên cơn đau tim khi cảm thấy ngực mình đập nhanh hơn.

"N-Này..." Khuôn mặt Naegi-kun trông có vẻ sốc, toàn bộ cơ thể cậu ta cứng đờ và cậu ta mở miệng. "A-Anh ta đến sau chúng ta, chị có biết anh ta không? Nếu chị tình cờ biết anh ta... chị có thể giúp tôi một việc là bảo anh ta thả tôi ra không... ?

"T-Thật không may, có vẻ như tôi không biết anh ta là ai..." Tôi trả lời cậu ta.

"Ồ, gì thế?" Người đàn ông lạ gầm gừ bằng giọng trầm. "Đừng nói với tôi là cô đã quên tôi rồi nhé? Có hơi... khắt khe phải không?"

"... C-Chị thực sự biết anh ta à?" Naegi-kun hỏi bằng giọng bối rối, ánh mắt của người đàn ông nhìn xuống cậu đầy nghi ngờ.

"Chúng ta đã từng gặp nhau hay chỉ là định mệnh... cả hai đều không liên quan gì đến cậu. Cậu chỉ bị cuốn vào thôi. Cuối cùng thì cậu chỉ gặp xui xẻo thôi."

Tôi nhanh chóng dời tầm mắt xuống cuốn sổ tay của mình và tìm kiếm bất kỳ ký ức nào về người lạ này - chỉ có một người hiện lên trong đầu tôi.

"Anh có thể là... Madarai Isshiki-san không?"

"... Đúng rồi. Đêm hôm đó ở quảng trường trung tâm, tôi, Madarai, đã bị chính mục tiêu của mình giết chết."

"Giết... bởi chính mục tiêu của anh?" Mặc dù anh ta nói vậy, nhưng với tôi, anh ta trông hoàn toàn không bị thương -

"Tôi bất tử."

"...Hả?"

Người đàn ông cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi, anh ta cười tươi và khúc khích một cách kỳ lạ.

Bất tử?

Gì đây? Tiểu thuyết giả tưởng à?

"Ừm... anh không nghiêm túc, phải chứ"

"Mấy người chắc chứ?"

"Ờ... Ý anh là gì?"

"Tôi thực sự bất tử. Nếu không, tôi sẽ không thể giải thích được tại sao giờ tôi lại không bị thương..."

"Chúng tôi không chắc về điều đó, nhưng làm sao anh có thể thay đổi thể loại thành thứ gì đó giống như trò chơi chiến tranh vậy..."

"Ờ, cho tôi nói chút được không?" Naegi-kun chen vào. "A-Anh trai đi sau chúng ta... Madarai-san, đúng không?

Ờ... nếu anh là Madarai-san, nghĩa là anh là Madarai-san từ hội học sinh sao?"

"Ể, hội học sinh á?" Tôi nói mà không suy nghĩ.

Không hiểu sao, tôi không nhìn thấy người đàn ông rùng rợn mặc toàn đồ đen này trong hội học sinh.

"Hmmm, tôi hiểu rồi. Cậu này biết mà..." Madarai nhăn mặt và nhắm mắt lại trước khi lẩm bẩm điều gì đó. "... Đúng vậy. Tôi là một người sống sót từ hội học sinh."

"N-Người sống sót?"

"... Cô vẫn giả vờ vô tội sau ngần ấy thời gian sao?"

Madarai mở mắt ra và nhìn tôi chăm chú.

"Chính vì 'sự cố đó' mà mọi chuyện xảy ra. Sự cố đó là lý do đằng sau tình trạng của hội học sinh bây giờ. Tôi may mắn thoát chết nhưng mọi người khác đều..."

Không, không phải vậy - Madarai lắc đầu, như thể đang cố bác bỏ lời nói của chính mình.

"... Có lẽ nói rằng tôi may mắn sống sót là sai. Nói đúng hơn thì tôi chỉ đơn giản là vẫn còn sống. Đúng vậy, đúng vậy, tôi may mắn vẫn còn sống. Tôi thậm chí còn không có cơ hội để chiến đấu... và vì thế, tôi sẽ không tha thứ cho chúng. Tôi sẽ không tha thứ cho chúng vì đã cướp mất cơ hội bảo vệ hội học sinh của tôi. Là ai? Kẻ nào đã làm vậy?"

Madarai khạc nhổ khi siết chặt tay quanh vai Naegi-kun. Khuôn mặt cậu ta méo mó vì đau đớn, nhưng cậu vẫn cố chống đối, mặc dù rất khó chịu.

"X-Xin lỗi, tôi thực sự không biết chi tiết nhưng... Tôi hiểu là anh tức giận về những gì đã xảy ra với hội học sinh... và tôi hiểu là anh ghét người đã làm điều này, nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là nên cân nhắc việc xây dựng lại hội học sinh trước bất cứ điều gì khác..."

"Xây dựng lại ư? Tôi á?" Madarai chế giễu, "Không. Ngay từ đầu, tại sao cậu lại nghĩ một người như tôi lại thuộc về hội học sinh?"

"........ Ể?"

"Tôi chỉ được bầu để các thành viên khác có thể thư giãn. Suy cho cùng, tôi chỉ là 'Tuyệt đỉnh bảo vệ trung học'. Tôi đã làm những gì có thể cho hội học sinh. Trong quá khứ, bây giờ và mãi mãi, tôi chỉ là 'người bảo vệ'. Chỉ vậy thôi..." Tôi nghe thấy Madarai nghiến răng, giọng nói của anh ta đầy sự căm ghét cay đắng. "Trong thời điểm... nguy cấp đó, tôi không đủ tư cách để giúp họ. Tôi thậm chí còn không phải là mục tiêu trong vụ việc. Có lẽ tên tội phạm không coi tôi là thành viên của hội học sinh? Mấy người có thể tưởng tượng được điều này đã làm tôi nhục nhã đến mức nào không? Tôi thậm chí còn không được trao cơ hội để sử dụng tài năng của chính mình. Cảm giác mà tôi có khi tài năng của chính mình bị chà đạp là... Ôi, mấy tên khốn các người tốt hơn nên tưởng tượng cảm giác đó như thế nào để các người có thể liên tưởng..."

Madarai nắm chặt vai Naegi-kun hơn nữa. Nỗi đau mà chàng trai trẻ cảm thấy chỉ tăng lên, và cậu hét lên.

"... Bây giờ tôi chỉ có thể bảo vệ danh dự còn sót lại của hội học sinh. Nó sẽ không kết thúc cho đến khi tôi chuộc lỗi cho hội học sinh... Tôi phải đối mặt với nó. Đó là lý do tại sao tôi phải trả thù. Tôi không thể lơ là nữa. Tôi sẵn sàng làm... bất cứ điều gì."

Đôi mắt của hắn ta nhuộm đỏ, không còn tập trung vào bất cứ điều gì nữa. Trong mọi trường hợp, hắn ta dường như hoàn toàn quyết tâm với quan điểm của mình.

"Tôi k-không... biết bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra..." Cuối cùng, tôi cố gắng bào chữa cho bất kỳ hành động nào đã gây nên của mình. Tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ ập đến khi tôi cố gắng tuyệt vọng tìm một cái cớ để chạy trốn. "Tôi k-không liên quan gì đến hội học sinh hoặc biết bất cứ điều gì về bất kỳ sự cố nào đã xảy ra... hoặc bất kỳ điều gì nguy hiểm nào tương tự... Tôi-tôi chỉ là một người ngoài cuộc vô tội!"

"Nếu thể..." Madarai không đồng ý, giọng anh ta nghe như đang đe dọa giết chết kẻ thù tồi tệ nhất của mình vậy. "Chúng ta đã nói về chuyện đó rồi. Cô biết hết về sự cố đó."

"Tôi th-thật sự không biết gì về chuyện đó cả! Nếu anh nghĩ tôi nói dối... thì hãy xem cuốn sổ này!" Tôi mở 'Sổ tay ký ức của Otonashi Ryouko' và vẫy nó trước mặt Madarai. "Tôi chưa viết gì về chuyện đó ở đây cả! Đây là bằng chứng của tôi! Tôi không biết gì về chuyện đó và tôi không liên quan gì đến nó cả!"

"Cô có thôi ngay cái trò vớ vẩn đó đi không?" Một giọng nói tràn đầy giận dữ xuyên qua cuốn sổ tay rồi chạm đến tôi. "Cuốn sổ tay đó của cô chẳng chứng minh được điều gì cả... tại sao cô lại che giấu sự thật? Cô là đệ tử của tên tội phạm đó sao? Không được nói về chuyện đó sao? Hay có lẽ cô thực sự-"

"Tôi đã nói là tôi không liên quan gì đến chuyện đó rồi!" Tôi đột nhiên hét vào mặt anh ta. Tôi ngay lập tức hối hận vì đã làm vậy. Tôi chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi. Tôi nghĩ anh ta sẽ thực sự tức giận với tôi... nhưng có vẻ như dự đoán của tôi đã sai, thực tế là khuôn mặt anh ta lại vô hồn một cách đáng ngạc nhiên.

".............." Cảm xúc của anh ta đã trở nên phẳng lặng, anh ta thậm chí không chớp mắt. Mọi khái niệm về thời gian xung quanh người hắn đã dừng lại hoàn toàn. Naegi-kun cảm nhận được sự độc ác của Madarai và rụt rè nhìn lại phía sau. "...... Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa nghe tên cậu bé này, phải không?" Anh ta vẫn vô cảm, chỉ có miệng anh ta chuyển động.

"Tôi-tôi là... Naegi Makoto..."

Nghe thấy vậy, Madarai cười khẽ và cúi xuống nói vào tai Naegi-kun.

"Này, Naegi-kun. Cậu có nghe những gì tôi nói trước đó không?"

"... Hả?"

Madarai đột nhiên thả vai Naegi-kun ra chỉ để đặt cả hai tay lên hai bên đầu Naegi-kun.

"Ah... !!" Khuôn mặt của Naegi-kun ngay lập tức biến thành biểu cảm kinh hãi.

"Tôi đã nói trước đó, đúng không? Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để trả thù." Madarai trông giống như một con quỷ khi anh ta mở miệng - anh ta mỉm cười và cười, giọng nói đầy nọc độc.

Tệ thật. Gã đó cực kỳ nguy hiểm!

Không hiểu sao, tôi chỉ còn khả năng run rẩy và sợ hãi như một chú thỏ con - tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn... thật nhanh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro