Chương 3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô không định chạy trốn chứ, đúng không?"

"... Hả?" Chân tôi đột nhiên dừng lại giữa không trung.

"Nếu cô làm thế... cô nghĩ thằng nhóc này sẽ ra sao?"

"... Hả? Hả?" Khi nghe thấy thế, mặt Naegi-kun chuyển từ xanh sang trắng. Wow, nó có khuôn mặt thật sặc sỡ!

"Đây là cảnh cáo cuối cùng cô nhận được... nên cẩn thận đấy. Nếu cô không nghe lời ta, đầu thằng này sẽ bị đập nát thảm thương trong một tai nạn đáng tiếc."

"C-cái quái..." Tôi chỉ thấy bối rối, cả hai nhìn tôi.

Nói gì đi - Ánh mắt Madarai làm tôi sợ, như thể hắn sắp làm điều gì đó liều lĩnh.

Giúp tôi với - Ánh mắt Naegi-kun cầu xin tôi.

Ánh mắt đe dọa và ánh mắt cầu xin.

Cả hai đều tập trung hoàn toàn vào tôi và...

Thật phiền phức.

Thật phiền phức khi phải làm một trong hai việc. Tôi đoán là thực sự chẳng thể làm gì, hoặc muốn làm gì. Đó là lý do tại sao đối với tôi, điều này...

"Không liên quan gì đến tôi..."

Đúng vậy, nó không liên quan gì đến tôi. Chắc chắn, tôi tình cờ bị cuốn theo dòng chảy, nhưng thế thôi, tôi không hề liên quan đến việc tạo ra tình huống này. Tôi thậm chí còn không biết bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra, đó là lý do tại sao nó...

"Chẳngliênquanđếntôichẳngliênquanđếntôichẳngliênquanđếntôichẳngliênquanđếntôichẳngliênquanđếntôichẳngliênquanđếntôi..." Tôi lẩm bẩm, nhắc nhở những người trước mặt tôi, cũng như chỉ riêng tôi. Tôi đang lẩm bẩm câu thần chú ma thuật của mình.

"Hả?"

"Hả?" Nghe vậy, cả Madarai và Naegi-kun đều nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng.

"Ý cô là sao khi nói nó không liên quan gì đến cô...?" Madarai bối rối lên tiếng. "Không đời nào cô không liên quan... sau khi lỗi của cô khiến cậu trai này bị cuốn vào tất cả chuyện này."

"Anh sai rồi," tôi thấy mình trả lời một cách thẳng thừng, "Tôi không phải là lý do khiến cậu ta dính líu vào toàn bộ chuyện này, cậu ta tự mình dính líu vào, không phải lỗi của tôi khi cậu ta có vận xui khủng khiếp. Cuối cùng thì tôi thực sự không liên quan gì đến chuyện này."

"N-Này, đợi đã-" Khi Naegi-kun cố ngắt lời tôi, tôi lên tiếng để tiếp tục luận điểm.

"Thật đáng tiếc, nhưng rõ ràng là Naegi-kun chẳng có chút may mắn nào cả," tôi nói với giọng bình tĩnh nhất có thể, "Cậu ta chỉ có quyền năng điên rồ để lấy và cho đi sự sống vì cậu ta hoàn toàn không có may mắn. Vì vậy, tôi nghĩ anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ."

Dù sao thì, dù trường hợp nào đi nữa, tôi cũng đã quên rồi. Rốt cuộc, sớm muộn gì tôi cũng quên hết mọi thứ, ngoại trừ Matsuda-kun. Vì vậy, theo như tôi thấy, thực sự không có nhiều thứ ngoài kia thực sự liên quan đến tôi - tôi tiếp tục lẩm bẩm những từ này với chính mình, trong tất thảy sự thực tôi thực sự chẳng dính dáng gì đến nó.

Sau đấy thì tôi cũng sẽ quên luôn cả cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của tôi với Naegi-kun, những thông tin mà cậu ấy biết, tôi cũng sẽ quên luôn. Không có lý do gì để tôi cảm thấy có lỗi với cậu ấy. Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi luôn nói rằng điều này chẳng việc gì đến tôi.

"... Cô quyết định làm gì chưa?"

"Tôi không biết. Tôi cứ nói với anh rằng điều này không liên quan gì đến tôi đấy." Tôi trả lời một cách trống rỗng.

"Vậy sao? Tôi hiểu rồi," Madarai nhe răng, lẩm bẩm bằng giọng nhỏ, "Tôi hy vọng cô đã chuẩn bị để thấy được độ quyết tâm của tôi."

Thật sự có những kẻ kỳ lạ sẵn sàng đi xa đến mức giết một con người khác để chứng minh quan điểm của mình. Thật điên rồ khi nghĩ rằng anh ta sẽ đạt được bất cứ điều gì bằng cách giết Naegi-kun.

Naegi-kun thực sự không có chút may mắn nào.

Rốt cuộc thì cậu ta đã tự đưa mình vào tình huống bị bắt làm con tin.

"Đây là hồi kết." Madarai nắm chặt hộp sọ của Naegi-kun bằng tất cả sức mạnh trong tay và-

"... Ngươi sai rồi!" Một giọng nói vang vọng khắp phòng dường như làm tan biến sự căng thẳng trong không khí. Một kẻ điên rồ chạy vào phòng thí nghiệm. Bóng người đó dường như trượt về phía Madarai, và đập mu bàn tay vào mũi người đàn ông, khiến nó cong thành một góc kỳ lạ. Madarai nheo mắt nhắm nghiền vì đau. Anh ta dường như không còn nhìn thấy kẻ tấn công mình khi anh ta ngã xuống.

Sau khi thúc vào ngực Madarai, kẻ lạ mặt quay sang Naegi-kun và nắm lấy đầu cậu ta trong tay trước khi di chuyển để nhấc Naegi-kun lên. Hắn nhẹ nhàng đặt cậu ta lên giường và quay lại - Madarai bay về phía họ. Người lạ mặt đá vòng cầu một cách duyên dáng và đánh thẳng vào cằm Madarai. Cú đánh hoàn toàn đập vỡ điểm then chốt của anh ta và lắc đầu dữ dội, anh ta ngã xuống đất, không còn chút sức lực nào.

Nhân tiện, cảnh tượng tôi vừa chứng kiến, nó trôi qua trong chớp mắt. Người lạ mặt khéo léo tiếp đất mà không phát ra tiếng động nào sau khi hắn đá xong. Váy của hắn nhẹ nhàng trôi xuống - ôi, hắn là con gái à?

"I-Ikusaba-san!" Naegi-kun gọi từ trên giường trong sự nhẹ nhõm.

Ikusaba-san - có vẻ như đó là tên của cô gái này. Tất nhiên, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên cô ấy.

Naegi-kun đứng dậy khỏi giường và vội vã chạy đến chỗ cô gái.

"C-cảm ơn, Ikusaba-san! Cảm ơn rất nhiều!" Cậu ấy nói, cảm ơn cô ấy hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, cô gái vẫn hoàn toàn bình tĩnh và điềm tĩnh đáp lại. Ờ thì tôi nói là bình tĩnh và điềm đạm, nhưng tôi nghĩ đúng hơn là cô ấy chẳng cảm thấy gì cả.

"Tôi chỉ giúp bạn cùng lớp thôi mà..." cô ấy lẩm bẩm một mình. Ikusaba-san cứng đầu tránh ánh mắt của cậu ta.

Nhưng thật kỳ lạ, nhìn cô ấy bây giờ, bạn sẽ không đoán được cô ấy vừa mới chiến đấu xuất sắc chỉ vài phút trước đó.

"À... nhưng Ikusaba-san, sao chị lại ở đây?"

Tôi phải thừa nhận là tôi cũng đang thắc mắc điều tương tự, thường thì chỉ có Matsuda-kun ở phòng thí nghiệm này - đó là những gì tôi đã ghi chép trong sổ tay, ngoài ra có vẻ như hôm nay cậu ấy vắng mặt, nhưng cậu ấy lại có rất nhiều khách đến thăm. Có lẽ cậu ấy đang làm việc gì đó lớn lao?

"Ồ... ừm..." Ikusaba-san hơi cao giọng, nhưng chỉ hơn tiếng thì thầm một chút, tôi lắng nghe thật kỹ. "... Tôi chỉ đi ngang qua thôi à?"

"Ể, sao câu trả lời như câu hỏi vậy?" Tôi hỏi mà không suy nghĩ.

"... Ikusaba-san, chị vẫn chẳng thay đổi gì cả," Naegi-kun ngắt lời. "... Vậy là chị chỉ đi ngang qua khi tình cờ chứng kiến ​​chuyện gì đang xảy ra và đến cứu chúng tôi, đúng không?" Ikusaba-san gật đầu đáp lại.

"Đúng thật rồi... và chị đã cứu tôi. Tôi đã lo lắng một lúc rồi... Cảm ơn chị, Ikusaba-san. Cảm ơn chị rất nhiều!" Naegi-kun thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục lặp lại lời cảm ơn chân thành của mình, khiến Ikusaba-san ngượng ngùng.

"Tôi thực sự may mắn... chị chỉ đi ngang qua... Tôi may mắn quá..."

May mắn - bằng cách nào đó, chúng tôi đã được cứu. May mắn thuần túy. Nhưng đó chỉ là một cách nói. Tất cả là nhờ một người mạnh mẽ như vậy đi ngang qua, chúng tôi đã có thể thoát khỏi tình huống khó khăn như vậy nhưng...

May mắn thật tốt và tiện lợi.

Mặt khác, ít nhất mà nói thì hành vi của Madarai rất bất tiện.

À, vậy đây là Tuyệt đỉnh may mắn trung học sao?

Nhưng nếu là may mắn, tôi không thể không cảm thấy rằng tất cả là vì nó mà chúng tôi bị cuốn vào tất cả những điều này.

"Xin lỗi."

"... Hả?" Tôi đột nhiên nhận ra Ikusaba-san đang đứng ngay trước mặt tôi. "AWAWAWAI!" Tôi nhảy lùi lại mà không suy nghĩ. Giờ nghĩ lại thì, tôi thực sự không để ý đến cô ấy sao? Cô ấy dịch chuyển tức thời à?

"..................." Không hiểu sao Ikusaba vẫn im lặng.

"..................." Tôi đợi cô ấy có dấu hiệu mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng tôi đành phải đầu hàng và lên tiếng.

"Ừm, rất vui được gặp chị... cảm ơn chị rất nhiều vì chuyện trước đó."

"Ể?" Naegi-kun lên tiếng ngạc nhiên. Cậu ấy bước về phía chúng tôi, chiếm hết tầm nhìn của chúng tôi khi chớp mắt ngạc nhiên - Nhưng có gì đáng ngạc nhiên chứ?

"... Tôi là Ikusaba Mukuro" Tôi hơi nghiêng đầu sang một bên, đáp lại, Ikusaba-san lại lên tiếng một chút, "Tôi là 'Tuyệt đỉnh bộ đội trung học' của khóa 78... Rất vui được gặp cậu." Thậm chí không chớp mắt, cô ấy di chuyển miệng càng ít càng tốt khi giới thiệu bản thân. Ngay khi cô ấy nói xong, cô ấy trở lại trạng thái im lặng hoàn toàn.

"..................."

Nói thật lòng, cô ấy có vẻ là một cô gái trầm tính bẩm sinh. Nhưng mà, cô ấy là một Tuyệt đỉnh bộ đội trung học, cô ấy có lẽ hành động như vậy với tất cả mọi người - có lẽ mọi quân lính đều như vậy? Tuy nhiên, tôi chưa từng gặp bất kỳ thành viên nào của quân đội trước đây nên tôi không có cách nào để biết được. Tôi chỉ không biết...

"..........................." Tôi im lặng với cô ấy.

"..........................." Ngay cả Naegi-kun cũng im lặng, nhưng cậu ấy vẫn bối rối như trước.

"..........................." Madarai, vẫn sùi bọt mép, tất nhiên, cũng im lặng.

Mọi người đều im lặng.

Một sự im lặng ngượng ngùng.

Nhưng sự ngượng ngùng đó không kéo dài lâu. Sau một lúc, tôi quên mất sự im lặng ngượng ngùng đó. Thay vào đó, một suy nghĩ khác lại nảy trong đầu tôi.

À, giờ nghĩ lại thì Matsuda-kun không có ở đây.

Đúng rồi. Điều duy nhất tôi có thể nhớ là Matsuda-kun.

Không biết Matsuda-kun có đi làm việc vặt không.

Tôi muốn gặp cậu ấy sớm. Tôi hy vọng cậu ấy sẽ sớm quay lại.

Suy nghĩ của tôi vẫn tiếp tục khi tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không và-

"...!" Cô gái đột nhiên khom người xuống... Ừm, tôi nghĩ tên cô ấy là Ikusaba-san.

"C-Có chuyện gì vậy?" Cậu trai đang ngạc nhiên, Ờm, tôi nghĩ tên là Naegi đã hỏi. Cô gái trả lời bằng giọng cảnh báo.

"... Có người ở đâu đó." Không khí trong phòng thí nghiệm trở nên căng thẳng hơn nhiều.

"Hả? Có kẻ trốn à...?"

"Xin lỗi vì đã ngắt lời. Tôi không cố trốn đâu! Nhưng chị không nên tung tin đồn về người khác như thế!" Một giọng nói vang lên và mọi người theo bản năng nhìn quanh phòng thí nghiệm.

"... Hả?" Nhưng dù chúng tôi có nhìn kỹ đến đâu thì cũng chẳng có ai ở đó.

"Không, tôi ở đây! Nhìn này, ở đây này!"

"Hả? Ở đ-đâu...?" Cảm thấy hơi hoảng loạn, tôi tiếp tục nhìn quanh phòng một cách bồn chồn.

"Đ-Ở đằng kia!" Naegi-kun chỉ ra, Ikusaba-san bước đến cửa phòng thí nghiệm.

"À!" Tôi nhận ra muộn hơn những người khác một chút, trước cửa là một cậu bé với khuôn mặt ngây thơ, trong sáng.

"Ồ, cuối cùng chị cũng để ý đến tôi à?" Khuôn mặt cậu bé không có nét gì đặc biệt, giọng nói của cậu cũng hoàn toàn không có bất kỳ âm điệu độc đáo nào. "Mất một thời gian nhưng cuối cùng anh cũng để ý đến em... Ờ thì, lỗi là do năng khiếu của em nên không thể tránh khỏi... Em sẽ tha thứ cho anh."

"T-Tại sao lại có một đứa trẻ ở đây?!" Naegi-kun đột nhiên nói, sửng sốt trước cậu bé.

"Này, này, anh không nên đối xử với em như thể em là một đứa trẻ. Em không nghĩ là hiếm khi thấy ai đó có khuôn mặt trẻ thơ nhưng em là một học sinh trung học xuất sắc tại Học viện Hope's Peak! Em thậm chí còn mất công dùng một từ khó, như 'xuất sắc'... ôi, vậy thì sao chứ?" Ánh mắt của cậu bé hướng về phía Madarai, "Ôi trời, trời ơi... có vẻ như các người đã tự đưa mình vào mớ hỗn độn rồi..."

"Ah! C-Cậu sai rồi!" Naegi-kun nhanh chóng chạy vào giữa cậu bé và Madarai, cố gắng che khuất tầm nhìn của cậu, "N-Nói thế nào nhỉ... có vẻ như là một tai nạn nhỏ nhưng..."

Cậu bé vỗ nhẹ vào vai Naegi-kun.

"Ah, đừng lo lắng. Không cần phải viện cớ với tôi đâu. Thực ra tôi cũng đang điều tra vụ án này... Đúng không, chị?"

"Hả?" Mặc dù quyền kiểm soát câu chuyện vĩ đại của cậu ấy đã được giao cho tôi, tôi vẫn không nhớ gì về nó cả. Tôi không thể tập trung được gì hơn, "Tôi đoán vậy?" và nghiêng đầu sang một bên.

"... Hả? Đừng nói với em là chị lại quên về em rồi nhé?" cậu khoanh tay và gật đầu vui vẻ, "Ờ, tôi quen với việc mọi người quên mất tôi là ai rồi nên không sao cả. Đó chỉ là một tác dụng phụ khác của tài năng của tôi thôi. Này, tôi đã nói là tôi không có sự hiện diện mà, đúng không? Mọi người không để ý đến em thường xuyên lắm, và họ nói rằng họ đã quên em rất nhiều... nhưng chị biết đấy, chị cả,"

Cậu bé bắt đầu xoa tay và lại lên giọng, "Em có một yêu cầu là lần này khi em gọi tên chị thì chị phải nhớ lấy! Em tên là Kamishito Yuuto! Em là "Tuyệt đỉnh điệp viên trung học" khóa 77!"

"Đ-Đợi đã... một chút..." Tôi phản đối khi cậu bé tiến lại gần mình, tôi mở 'Sổ tay ký ức của Otonashi Ryouko' và cố gắng nhanh chóng tìm ra bất kỳ ký ức nào nhắc đến cậu bé, "À, tôi hiểu rồi! Kamishiro-kun! Tôi nhớ cậu! Kamishiro-kun hoàn toàn không có nét gì đặc biệt cả!"

"Tôi sẽ không nói là không phải..." Ikusaba-san lẩm bẩm với vẻ mặt trung lập, "Cậu ta trông giống như một con búp bê được làm ra bởi một người có óc sáng tạo của một chính trị gia, cậu ta tỏa ra những tâm trạng xấu..." Tôi không nghĩ cô ấy là kiểu người nói thẳng thừng như vậy.

Kamishiro-kun trừng mắt nhìn Ikusaba-san một lúc trước khi đáp trả lại tôi và nói bằng giọng điệu rất khoa trương.

"Được rồi!! Thật tệ khi chị đãng trí như vậy, chị gái! Lần đầu nghe chị kể em nghĩ chị đang đùa, em suýt bật cười, haha!"

"K-Khoan đã... Đó không phải là điều cậu nên thú nhận trước mặt một người... !!" nghe thế, Naegi-kun nhanh chóng xen vào nhưng Kamishiro-kun không thèm để ý.

"Ahaha, tôi không cần phải cẩn thận. Tôi luôn nghĩ rằng cẩn thận là dành cho những kẻ thua cuộc. Nhưng, tôi không nghĩ là anh có kinh nghiệm về điều đó, phải không, anh trai... anh thấy đấy, tôi hiểu hoàn toàn," Kamishiro-kun lướt qua Naegi-kun và đứng trước mặt tôi và đảm bảo rằng chúng tôi đối mặt với nhau trước khi nói thêm, "Chị thực sự hay quên một cách đáng kinh ngạc. Nói những điều ngớ ngẩn như vậy không thực sự phù hợp với chị, nhưng em thích thế. Thực ra, giờ nghĩ lại thì có rất nhiều cô gái ngoài kia có tính cách ngớ ngẩn... thực ra, trang bị phần ở dưới của em cứng lên khi nói về họ!"

Chúng tôi đều chớp mắt ngạc nhiên. Hung thủ tất nhiên là cái trò đùa người lớn rõ ràng và tọc mạch.

"Ờ, dù sao thì chị ấy cũng là khách hàng của tôi nên tôi thực sự nhẹ nhõm khi thấy không có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Nhưng, cuối cùng thì..." Kamishiro-kun quay lại nhìn Madarai, "Dù tôi có suy nghĩ nhiều tới đâu, tôi cũng không thể quyết định được đây có phải là tình huống tồi tệ hay không. Tôi nghĩ là thực sự tệ. Các người biết đấy, họ nói rằng tính cách của tôi đủ ấm áp và thân thiện để làm tan chảy tất cả kem trong một cửa hàng tiện lợi, mặc dù tôi cho rằng điều đó có thể khiến một số người khó chịu." Tôi thực sự không hiểu được phần cuối này.

"Èm, tôi nghĩ là c-có lẽ cái này hơi quá..." Naegi-kun một lần nữa bắt đầu xin lỗi về tình huống này, "Giải quyết sao đây... tốt hơn hết cứ nói đây là tự vệ..."

"Đó không phải là ý của tôi." Kamishiro-kun nói, đánh nhẹ vào người cậu ấy, cậu ta từ từ bước đến xác Madarai và lẩm bẩm, "Thành thật mà nói, hãy nói về tình huống xấu nhất... ừm, dù sao thì nó cũng chẳng giải quyết được gì. Nhưng khi tên này tỉnh lại, các người có định dùng vũ lực nữa không? Mấy người sẽ làm gì? Mấy người bây giờ không thể để hắn ấy ở đây được, đúng không?"

"Được rồi... nếu tất cả chúng ta đến bộ phận an ninh và giải thích-"

"Chúng ta không thể làm vậy, anh cả," Cậu ta nhìn chằm chằm vào Naegi-kun, phân tích cậu ấy, "Anh biết là tôi đã đi cả chặng đường dài đến đây chỉ để có thể nói chuyện quan trọng với chị gái, khách hàng của tôi chứ? Anh hiểu chứ? Đó là một cuộc nói chuyện quan trọng, hiểu không? Ý tôi muốn nói là bọn tôi rất bận!"

"U-Um... nhưng..." Naegi-kun hoàn toàn bị khuất phục trước cái nhìn lạnh như băng của Kamishiro-kun.

Bất ngờ, một giọng nói vang lên khắp phòng.

"Tôi sẽ thử làm gì đó với chuyện này..." Mọi người quay lại nhìn Ikusaba-san. Cô gái nhanh chóng cúi mắt xuống đất và lặp lại, "T-tôi sẽ thử làm gì đó với chuyện này..."

"Và chị có thể tự mình làm được sao?" Kamishiro-kun hỏi, tiến lại gần cô. Cô gái gật đầu. "Cái quái, chị thậm chí có hiểu tôi không!" Ngay sau đó, mắt Kamishiro-kun sáng lên, "Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Giờ thì tôi hiểu rồi! Chị có thể tự mình xử lý tất cả những chuyện này sao? Hm, hm, nghe vậy thực sự khiến tôi thấy an tâm! À, nhân tiện, tốt hơn là không nên đề cập chuyện này với bộ phận an ninh. Vì sẽ rất khó để đối phó với họ."

"Đ-Đợi đã!" Naegi-kun lại ngắt lời cậu ta. "Nếu chúng ta không giải thích rõ ràng tình hình, Ikusaba-san sẽ bị đổ lỗi."

"Hả?" Kamishiro-kun vẫn nhìn chằm chằm vào Naegi-kun. Tôi không thể tưởng tượng ra khuôn mặt trẻ con của cậu ta nữa và cảm thấy mình nóng bừng, Naegi-kun vẫn im lặng. "Anh vẫn không hiểu tôi mặc dù tôi đã nói điều đó hàng triệu lần rồi sao? Chị gái và tôi đang bận. Chúng tôi không có thời gian để giúp anh giải quyết chuyện này. Đám nhân vật phụ có thể tiếp tục đi làm nó mà không cần xin phép. Ngay từ đầu, vì các người là những kẻ dùng đến giải pháp bạo lực như vậy, điều này làm mấy người trở thành kẻ xấu. Nếu là tôi, tôi đã làm tốt hơn nhiều."

Cậu ta tiếp tục nói về sự quan trọng của bản thân. Naegi-kun có thể tìm ra bất kỳ từ nào để cãi lại nhưng bằng cách nào đó cậu ta vẫn chưa mất bình tĩnh.

Ikusaba-san lẩm bẩm thêm một chút.

"Không sao đâu... Tôi sẽ làm gì đó về chuyện này nên..."

"I-Ikusaba-san!"

"... Không sao đâu," với một câu ngắn gọn, Ikusaba-san đã làm Naegi-kun đang lo lắng im lặng.

Kamishito-kun và tôi quay sang nhau và cậu ta lẩm bẩm, "Có lẽ tốt hơn là nên đi ngay bây giờ..."

"Được rồi, quyết định vậy!" Kamishiro-kun nở một nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt và cậu ta vỗ tay vui vẻ. "Giao công việc cho chị gái ở đằng kia... chị gái ngốc nghếch và tôi sẽ đi nơi khác!"

Kamishito-kun nắm lấy tay tôi và nói nhanh, "Yay, đi nào, đi nào!" cậu ấy bắt đầu hành động như một đứa trẻ kéo cha mẹ tội nghiệp của mình đến cửa hàng đồ chơi.

"K... Khoan đã-"

"Ổn mà, ổn mà! Chị muốn quay lại cuộc sống bình yên trước kia của mình, đúng không, chị gái? Vậy nên chị nên im lặng và đi cùng em!" Kamishiro-kun tiếp tục kéo tôi theo sau cho đến khi chúng tôi đến cửa phòng thí nghiệm, tôi nhìn lại một cách vô vọng. Ikusaba-san vẫn vô cảm và Naegi-kun lại lo lắng đứng dậy.

Naegi-kun bước một bước. Cậu ấy có vẻ quyết tâm. Tuy nhiên, cậu ấy nhanh chóng giật mình - Ikusaba-san đã đặt tay lên vai cậu ấy. Cậu ấy quay lại nhìn cô ấy, cô ấy cảnh báo cậu ấy và gật đầu nhẹ. Thấy Naegi-kun có vẻ đầu hàng, thả lỏng vai. Cậu ấy quay lại nhìn tôi một lần nữa - hai bóng người biến mất trong khoảng cách.

"Giờ thì, chúng ta hãy tiếp tục và làm hết sức mìnhhhhh!!" Ngay khi chúng tôi bước vào hành lang, Kamishiro-kun đã reo lên phấn khích. "Chúng ta hãy giải quyết vấn đề của chị điiiiii!!"

Kamishiro-kun tiếp tục bước đi, bỏ lại tôi phía sau.

"... À, đợi tôi với!" Tôi gọi lớn khi vội vã chạy theo cậu ấy - nhưng, tâm trí tôi lại trôi dạt đi nơi khác.

Tôi đang nghĩ về Naegi-kun đang nhìn tôi trong khoảnh khắc cuối cùng đó. Đôi mắt cậu ấy khiến tôi cảm thấy bồn chồn. Người có tên Naegi Makoto khiến tôi cảm thấy không đáng tin cậy và có thái độ yếu đuối - nhưng sâu thẳm trong đôi mắt cậu ấy lúc đó, có một sức mạnh đáng kinh ngạc từ chính tâm của cậu ấy đã làm lung lay mọi định kiến ​​trước đây của tôi về con người này. Cậu ấy nhìn tôi với một luồng hào quang chói lọi. Cho dù có vấn đề gì, cho dù cậu ấy có kẻ thù bất khả chiến bại, cậu ấy luôn có một sức mạnh mạnh mẽ đến mức cậu ấy không bao giờ có thể từ bỏ.

Một người không thể lường trước như vậy nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt đó. Tôi không hiểu tại sao tôi lại có thể cảm thấy như vậy khi ở bên một thế lực kỳ lạ, bí ẩn như vậy. Tuy nhiên, tôi nghi ngờ rằng mình sẽ không bao giờ cần biết. Rốt cuộc, cậu ấy chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng đó không chỉ là lý do tôi sử dụng vì nó phù hợp với tôi, tôi chỉ cảm thấy rằng về cơ bản cậu ấy chẳng liên quan gì đến tôi. Ví dụ, nếu bọn đang ở trong những chiều không gian khác, chắc chắn câu chuyện của Naegi-kun và câu chuyện của riêng tôi sẽ không bao giờ giao nhau nữa. Tóm lại là bọn tôi chẳng liên quan gì đến nhau.

Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy như vậy.

Vậy nên, tôi sẽ quên cậu ta với lý do đó, đó là điều tôi đã kết luận khi bước xuống hành lang tòa nhà sinh học.

Thực tế là, chỉ trong vài phút - tôi đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro