6. TRIỆU ĐÀ_Âu Lạc diệt vong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âu Lạc được thành lập vô cùng hoành tráng, nhưng cũng xịt ngóm nhanh đến hốt hoảng.

Nguồn cơn đến từ bố con ông Triệu Đà. Triệu Đà vốn là tướng của nhà Tần, được Tần Thủy Hoàng giao cho một đội quân be bé, xinh xinh để chinh phạt phương nam. Tới khi Tần Thủy Hoàng ngỏm tỏi, nhà Tần diệt vong thì Triệu Đà quyết định tự ý thôi việc để đi khởi nghiệp.

Với câu châm ngôn kẹp nách: "Mình thích thì mình làm thôi", Triệu Đà xưng Đế mà đếch cần bố con thằng nào đồng ý, rồi đặt tên nước là Nam Việt mà cũng đếch cần hỏi ý kiến bố con thằng nào. Thi thoảng buồn buồn Triệu Đà lại xuất binh chọc ngoáy Âu Lạc chơi.

Âu Lạc có anh tướng quân tên là Cao Lỗ. Lỗ-không-thấp nghịch ngợm kiểu gì đó mà tự dưng lại chế tạo ra cái nỏ Liên Châu, bắn một phát được bao nhiêu là mũi tên. An Dương Vương thích quá bèn cho xây dựng ngay thương hiệu Nỏ Thần, quảng cáo là lẫy nỏ được làm từ móng của Rùa Thần chính hiệu.

Mặt khác, An Dương Vương cho xây thành bằng gạch hiệu cái loa. Gọi là Loa thành. Loa thành có ba vòng, giữa các vòng thành có sông lớn, thuyền chiến bơi lội tung tăng.

Đội quân xâm lược của Triệu Đà chỉ cần nghe phong phanh An Dương Vương đem Nỏ Thần hiệu con rùa ra bắn thì đã hồn vía lên mây. Lại thêm cả tòa thành hiệu cái loa, cắm đầu vào thì không biết đường đâu mà lần. Triệu Đà ức cái nỏ hiệu con rùa và tòa thành hiệu cái loa lắm mà không làm gì được, buộc phải cắn răng tạm hòa.

Triệu Đà có một thằng con chắc-cũng-đẹp-trai tên là Trọng Thủy. Vì Âu Lạc không biết mĩ nhân kế là cái quần gì nên Triệu Đà buộc phải gả Trọng Thủy đi. Đắn đo mãi cuối cùng mới quyết định gả cho Mị Châu thay vì An Dương Vương.

An Dương Vương tính nông dân chất phác nên thấy Đà cầu hôn thì hớn hở đồng ý. Trọng Thủy về làm dâu suốt ngày chỉ thích rong chơi trong thành để do thám địa hình.

Mị Châu thì mê tít Trọng Thủy. Thủy nói gì cũng nghe, bốc phét gì cũng tin. Thủy bảo:

- Cái nỏ hiệu con rùa xịn hén mậy. Cho coi tí.

Châu liền hớn hở dẫn Thủy đi coi. Thủy xem xong thì chế ra cái lẫy giả rồi đánh tráo. Xong Thủy bảo:

- Anh nhớ ba, nhớ má, buồn đến hao gầy.

Châu bèn để Thủy về nước thăm ba, má. Trước khi đi Thủy còn đưa Châu cái áo hiệu con ngỗng, bảo sau này lỡ lạc thì rắc lông để anh tìm.

Thủy về nước đem theo bí mật bố phòng của Loa thành cùng với cái lẫy nỏ xịn, Triệu Đà lập tức hớn hở dẫn quân sang đánh.
An Dương Vương thấy Đà tấn công tuy có bất ngờ một tẹo nhưng vẫn hết sức bình tĩnh mặc cái áo, xỏ cái quần. Xong xuôi mới lấy Nỏ Thần ra biểu diễn. Nhưng rất tiếc đó là hàng nhái, nhãn hiệu là con DÙA chứ không phải con RÙA, nên An Dương Vương bắn hoài không được.

Tòa thành hiệu cái loa cũng không còn ngăn được quân địch. An Dương Vương lúc này mới hết hồn dẫn Mị Châu đi trốn.

Mị Châu ngồi sau lưng ngựa dù bị xóc tung ass vẫn cứ cố gắng rắc lông ngỗng đều đều. Lúc cái áo hiệu con ngỗng trụi lông cũng là lúc ngựa phi tới bờ biển. Con rùa thần ngày xưa bị bứt móng làm nỏ ngoi lên bảo: "Giặc ngồi sau kìa mậy."

An Dương Vương ngoái đi ngoái lại cũng chỉ thấy mỗi Mị Châu đang ngơ ngác ngó mình. Chợt hiểu ra, bèn rút kiếm chém bay đầu con gái rồi theo rùa thần xuống biển.

Trọng Thủy đuổi tới nơi bở cả hơi tai, lại thấy Mị Châu chết cmn rồi thì buồn thương vô hạn. Về nhà mắc chứng trầm cảm. Gia đình đã thuốc men chạy chữa các kiểu nhưng vẫn không thể giúp anh hòa nhập lại với xã hội. Có lần Trọng Thủy hoang tưởng thấy Mị Châu dưới giếng, bèn cắm đầu nhảy xuống, tàn một đời hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro