Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Phiên chợ - buông tay – em và anh...

Chúng ta đi về 2 hường. Vừa đi em vừa nghĩ về anh. Không điện thoại, không tin nhắn, không chat chit. Không hỏi han, không hẹn ước và chỉ tìm nhau ở phiên chợ vào mỗi tối thứ 7 hàng tuần. Cho đến khi tìm thấy nhau... Liệu em có đủ can đảm và anh có đủ kiên nhẫn? Liệu chúng ta có đi đến tận cùng của trò chơi, và tận cùng của nó ở đâu? Là "lạc mất mất" hay "tìm thấy"...

Vừa buông tay anh ra là em đã nhớ anh rồi. Vậy mà em lại bắt anh tham gia vào trò chơi quái gở này.

- Chúng ta sẽ tìm thấy nhau chứ?

- Nếu chúng ta đủ kiên nhẫn...

- Nếu anh và em mãi mãi không tìm thấy nhau...

- ...

- Đừng nói với anh là mọi thứ sẽ kết thúc?

- Không. Không hề. Không thể. Em không muốn.

- Vậy thì đừng bắt anh tham gia vào trò chơi điên rồ này được không em?

- Nhưng em thật sự muốn biết kết thúc. Và em tin chúng mình có duyên.

- Em có hối hận không?

- Không, vì em biết chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

- Còn anh thì rất sợ, anh sợ mất em

...

Anh mắt anh nhìn em đau đáu. Vậy mà em vẫn buông tay anh ra và chúng ta đi về hai hướng. Em quay lại nhìn anh lần cuối. Tấm lưng to và thân thuộc cứ ngày một khuất xa em. Biết bao nhiêu thời gian để có thể nhìn thấy anh lần nữa.

1 tuần... 2 tuần...

1 tháng... 2 tháng...

hay 1 năm... 2 năm...

Chính em cũng không chắc chắn. Thế mà em đã mạo hiểm đánh đổi đẻ có thể thỏa mãn tất cả những tò mò. Dòng người cứ trôi qua em, nhịp nhàng và ồn ã.

Em có sai khi bắt đầu trò chơi?

(Mọi ngưởi thả sao ủng hộ mình nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro