Chương 8: The Age of Rust - Thời đại Rỉ sét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạng thái cân bằng bị phá vỡ bởi các sự kiện thảm khốc ở cấp độ tuyệt chủng. Đây là số phận của mọi sự sống trong Vũ trụ. Tuy nhiên, một khi nó xảy ra thì nó có vẻ rất riêng tư, rất độc đáo. Mức độ tổn thất rất khó nắm bắt. Có lẽ còn tệ hơn nữa, việc thu hồi các tương lai dường như gần đến mức chúng nằm trong tầm tay.

Bệnh rỉ sét dạy chúng ta rằng bản thân không có quyền lực hay toàn năng giống thần thánh, cũng đồng thời chẳng hề được tuyển chọn đặc biệt. Có lẽ những sinh vật khác sẽ rút ra bài học khác với bài học mà chúng ta chọn cho mình từ thảm kịch này. Bản chất của chúng ta không phải sống trong cảnh hoang tàn. Chúng ta sàng lọc phần còn lại rồi đếm. Chúng ta trú ẩn trong sự thật với số liệu. Chúng ta xem xét các lựa chọn của mình. Những gì chúng ta có thể nói về sự kết thúc cho thấy việc nổi giận chống lại hoàn cảnh là một điều phi logic ngu ngốc. Chúng ta quyết tâm tận dụng tối đa những gì còn lại, dành ra một ngày cho mỗi chu kì để tưởng nhớ quá khứ của mình, mặt khác sẽ tiếp tục hướng về phía trước. Suy cho cùng, tiến về phía trước là lối duy nhất mà cuộc đời phải đi, dẫu cho có muốn hay không.

Một cuộc điều tra, kiểm kê kỹ lưỡng được tiến hành trên Cybertron sau cú sốc ban đầu. Chúng ta nhận thấy hành tinh có dân số tương đối nhỏ, nhưng điều này không thành vấn đề vì trữ lượng Energon trên Cybertron đã cạn kiệt nghiêm trọng. Không có triển vọng phục hồi các lô Energon đã được gửi tới nơi khác, cũng không có phương pháp ngay lập tức để phát hiện xem còn Energon tồn tại ở nơi nào khác hay không. Chúng ta buộc phải cho rằng những gì chúng ta còn lại là tất cả những gì sẽ có. Tin tốt là bệnh rỉ sét không còn nữa. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cảnh giác với bất kỳ dấu hiệu nào của nó trong vài trăm chu kỳ trước khi sự cảnh giác chắc chắn bắt đầu giảm xuống.

Trong khi đó, những trật tự xã hội cũ mà chúng ta vốn quen thuộc từ xa xưa lại được tái lập. Một phần là do cảm giác an toàn trước những điều đã biết, điều mà chúng ta rất cần. Một phần vì nó khiến việc phân bổ nguồn cung cấp Energon trở nên dễ dàng hơn nhiều. Với mỗi người trong vai trò của mình, được giao nhiệm vụ tốt nhất có thể tùy theo cách họ được tạo ra. Sẽ có đủ người để khai thác, xử lý nguyên liệu thô cũng như đáp ứng nhu cầu. Nó không giống như thời đại trước, nơi mà mọi thứ đều hướng ngoại và hướng lên trên, với sự phong phú đến mức hệ thống giai cấp dường như chỉ là một quy ước.

Chúng ta bắt đầu một chương trình không gian khiêm tốn, nhưng nó chủ yếu là một công việc tự mày mò, chỉ được thực hiện nếu còn thời gian sau khi chuyển đổi nguồn năng lượng của các máy móc từ Energon sang điện. Chúng ta cũng phát triển các dạng động cơ khác, chạy bằng nhiều phản ứng hóa học hoặc hạt nhân khác nhau, nhưng đây chỉ là những đối tượng ít được quan tâm. Chúng ta không có nguồn nguyên liệu nào để cung cấp cho chúng với số lượng lớn. Việc sản xuất các lò phản ứng đủ nhỏ là quá khó khăn so với lợi nhuận thực tế. Chúng ta còn sử dụng năng lượng mặt trời vì đã thiết lập được cơ sở sản xuất bề mặt quang phản ứng.

Khi chúng ta phục hồi, điều đáng chú ý là thiếu các dự án mới khả thi trên thực tế theo bất kỳ cách nào. Sự nhàm chán cùng thói quen dần dần ảnh hưởng đến tâm trí tập thể. Sự thất vọng, tham vọng cá nhân từng ngủ yên đã tự quay trở lại. Một tiểu văn hóa mới xuất hiện, bao gồm những trò giải trí bạo lực, cờ bạc, và đủ loại hoạt động cực đoan. Như luật hấp dẫn, một tập hợp các câu lạc bộ lẫn các cuộc tụ họp vô tổ chức nhanh chóng mở rộng, sau đó bị chi phối bởi phần tử tội phạm, tự tổ chức xung quanh những sự kiện có lợi nhất - đường đua, nhào lộn trên không, các môn thể thao mạo hiểm, và, hơn hết là các hố đấu sĩ. Trong số những trận đấu cuối cùng, phổ biến, sinh lợi nhất cho đến nay là các trận đấu tử thần. Các bot bảo thủ kêu gọi xây dựng luật pháp vì kinh hoàng trước sự tàn bạo của các hoạt động trên, nhưng ngoài sự hiện diện lẻ tẻ của cảnh sát, không có gì được thực hiện. Vào thời điểm đó, Hội đồng biết rõ rằng họ không có gì để đổi lấy cảm giác hồi hộp, đỉnh cao mà Thành phố Kaon, như được biết đến, có thể mang lại. Cố gắng đặt nó ra ngoài vòng pháp luật sẽ chỉ đẩy nó ra xa hơn. Chúng ta nghĩ nên để nó ở nơi bản thân có thể để mắt đến.

Các phong trào ôn hòa bắt đầu được khởi xướng, dẫn đầu bởi các robot có lý tưởng nhiệt thành về đạo đức, sức khỏe cùng khả năng tự bảo vệ bản thân. Đồng thời họ cũng thu hút được nhiều người theo dõi. Mặc dù ban đầu họ cố gắng phá hoại Kaon để kéo mọi người ra khỏi đó, thì cuối cùng hai bên lại đi theo những hướng khác nhau, không liên quan gì đến nhau, vu khống qua lại trên báo chí hàng ngày. Tự tử - hầu như chưa được biết đến trước đây - đã trở thành một điều đáng chú ý trên các tạp chí hàng tuần vẫn tổng hợp tin tức từ khắp hành tinh, đưa nó đến tận cửa Iacon.

Những ghi chép về phần lớn thời đại này - một giai đoạn đáng kinh ngạc với hai mươi nghìn chu kỳ sao - cho thấy sự buồn tẻ giống nhau, như thể rỉ sét đã ăn mòn tâm hồn khi nó không thể chiếm lấy cơ thể chúng ta. Đây đó, những khoảnh khắc tươi sáng nổi bật: các nghệ sĩ thực hiện những công việc quan trọng, những người máy thể thao đạt được chiến công kỳ diệu, những thứ kiểu như vậy. Tuy nhiên, hầu hết đều có công việc, và có cảm giác thụ động tự mãn bị đánh bại. Một sự cam chịu rò rỉ khỏi biên niên sử như xỉ nóng chảy, khiến các nghiên cứu trở nên chán nản.

Như thể cũng phải chịu đựng chung sự chán nản, Giếng Tia lửa đã chậm lại rất nhiều trong quá trình hình thành các bot mới. Những gì chúng ta nghĩ ở cuối Thời đại Hoàng kim chẳng là gì so với sự sáng tạo rời rạc vào thời điểm thiên niên kỷ rỉ sét thứ ba trôi qua. Các bot không có tên bắt đầu xuất hiện. Trước đó, quá trình hình thành từ dạng nguyên sinh đến dạng trưởng thành trong độ sâu của Giếng cho phép các cá thể đang trỗi dậy có thời gian quét thông tin rồi xử lý chúng, đủ để họ có thể chọn danh tính cho mình, bao gồm bất kỳ vị trí nào mà họ muốn được biết đến. . Nhiều giả thuyết được đưa ra để giải thích cho việc mất hoàn toàn khả năng tự nhận dạng. Nhưng việc phỏng vấn sâu các bot có liên quan đã tiết lộ sự thật quá rõ ràng - một sự thật mà nhiều người muốn phủ nhận.

Đơn giản là họ chưa tìm được thứ họ mong muốn. Những lựa chọn của nhà nước áp bức này, với các đẳng cấp xã hội được quy định chặt chẽ, cơ hội hạn chế, khiến cho tâm trí họ trở nên vô dụng đến mức họ nổi lên, không giống hệt nhau mà tương tự nhau. Đây là cách họ đáp lại khi những giác quan phát triển của họ phân biệt được các vị trí lao động hèn mọn. Họ nhận thấy không cần thêm, không thèm cố gắng thêm, vì không còn hy vọng gì nữa. Họ tự đặt tên cho mình tùy theo khu vực họ làm việc và loại hình của họ.

Trong Hội đồng, khi chúng ta xem xét lại tình hình này, tâm trạng ai nấy đều ảm đạm. Chúng ta đang trở thành một chủng tộc gồm những đặc vụ vô tâm, về cơ bản chỉ tiến thêm một bước so với những cỗ máy vô tri mà chúng ta chế tạo để phục vụ mình. Những người bot không tên này là bản cáo trạng sống động về tình trạng trì trệ. Chúng ta cứ chuyển qua chuyển lại trách nhiệm cho nhau.

Soundwave là người lên tiếng nhiều nhất với sự tức giận của mình. 

-Tình huống hiện tại là một trò hề! Làm thế nào chúng ta có thể giả vờ rằng tất cả bot đều bình đẳng khi rõ ràng là họ hiện được tạo ra ít hơn nhiều so với các cá nhân khác? Liệu chúng ta có nên cho phép hệ thống quản trị lỗi thời theo Hình thức và Chức năng (Forms and Functions) trở thành quyền lực tối cao ở đây - cỗ máy vô tâm nghiền nát tất cả chúng ta đến mức chúng ta cũng có thể bị rỉ sét không? Nó không thể tiếp tục. Phải có sự thay đổi ngay lập tức!

Soundwave trừng mắt nhìn Sentinel, nhưng cơn thịnh nộ không chỉ dành riêng cho Sentinel. Bằng giọng trầm hơn, cậu nói:

-Cả ngày tôi nghe thấy tiếng trò chuyện của hàng triệu người vỡ mộng. Mục tiêu duy nhất mà giai cấp thấp nhất có được là sống sót hoặc vinh quang đáng thương trong chốc lát dưới hố. Tất cả các anh hùng của họ đều là những kẻ quái dị tàn bạo. Họ không biết mọi thứ đã từng như thế nào, hay chúng ta đã từng như thế nào... họ quên mất rồi. Tôi sẽ không im lặng làm nhân chứng cho việc này nữa.

Soundwave đứng dậy:

-Tôi sẽ không đứng đây giả vờ giỏi hơn những người làm việc trong hầm mỏ và bãi luyện kim. Bây giờ các anh chẳng có ý nghĩa gì cả. Trọng điểm, ngoại trừ cái chết. Ý nghĩa của sự tồn tại của các anh là gì? Và anh - cậu ấy nhắc nhở từng người chúng ta một lần - các anh chờ đợi, kiếm cớ, không làm gì để đá vào cái ống xả vô dụng. Hệ thống là bạo chúa của các anh. Các anh thật yếu đuối, thật thảm hại. Tôi thật xấu hổ khi phải ngồi đây và nghe những lời lảm nhảm tự biện minh của các anh hàng tháng. Các anh đã có hàng đống chu kì và đây là tất cả những gì các anh quản lý được. Nói cho tôi biết, chúng ta sẽ làm gì?

Có một sự náo động, nhưng phần lớn đó là không khí căng thẳng. Sentinel ngồi im với khuôn mặt lạnh lùng. Ta lập hồ sơ của mình, như mọi khi. Cuối cùng, khi mọi người có tiếng nói của mình, thì dường như hiện tại chúng ta sẽ không làm gì cả. Elita One muốn nghiên cứu và có thời gian. Sentinel muốn thực hiện nhiều báo cáo hơn. Halogen sẽ nghiên cứu các phương pháp trao đổi lao động ... tất cả đều khiến Soundwave vô cùng khó chịu.

-Báo cáo nghiên cứu .. . nhiều sự chậm trễ hơn...- cậu ấy gầm gừ - Tôi đã nói chuyện xong với các anh rồi. Mọi thứ đều rơi vào tai người điếc. Không có ích gì trong các bài phát biểu; chỉ có hành động mới được tính. 

Nói xong, Soundwave ném huy hiệu hội đồng xuống rồi quay lưng bước ra ngoài. Từ lúc đó trở đi, theo hiểu biết của ta, cậu ấy đã không thốt ra một lời nào của riêng mình. Sau này chúng ta được biết cậu ấy đã nhận việc tại một trạm chuyển tiếp gần thành phố Kaon, làm việc theo ca, sống cuộc sống của tầng lớp thấp nhất. Bất kể ai viết thư hay cố gắng liên lạc với cậu ấy, thì cậu ấy vẫn sẽ không liên quan gì đến bất kỳ ai trong chúng ta nữa

Soundwave đã đúng về chúng ta. Bộ máy quan liêu của chúng ta phát triển, trở thành một gã khổng lồ mà chúng ta không hề nhận thấy. Những lời nói, việc làm của cậu ấy khiến ta rất bối rối kể từ lúc đó. Ta không ngừng nghĩ về chúng, cảm nhận được sự công bằng cốt lõi của chúng. Trong những tháng đó, ta thường xuyên nhìn vào Orion Pax đang đọc, lưu trữ, ghi chép cẩn thận. Thậm chí Orion còn phải xử lý biên bản cuộc gặp định mệnh đó. Ta đến với Giao ước, mở nó về quá khứ, đến thời điểm chúng ta tạo ra Giếng, để ta có thể sống lại khung cảnh xưa cũ, hy vọng tìm lại được tia cảm hứng khi vẫn còn là những Prime thực hiện nhiều việc quan trọng.

Có hai sự thật nổi bật đối với ta khi nghiên cứu văn bản. Đầu tiên là chúng ta chưa bao giờ xác định chính xác loại khủng hoảng nào đủ để kích hoạt sự hồi sinh của Thirteen. Rõ ràng trận Đại hồng thủy gây nên bởi mặt trời trong Thời đại Tiến hóa vẫn chưa đủ, hay cuộc xâm lược của Quintesson cũng vậy. Giờ đây, tai họa tồi tệ nhất dường như đã ập đến với chúng ta và vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy cậu ấy sẽ đến. Phần lớn người dân Cybertron chỉ biết những đoạn rời rạc của câu chuyện các Prime. Những gì họ ghép lại với nhau ngày nay gần như vô nghĩa, chứa đầy điều tưởng tượng để bù đắp cho những gì còn thiếu. Hầu như không ai coi nó là gì khác ngoài huyền thoại - một câu chuyện hữu ích để giải thích quá khứ bị lãng quên sâu sắc, khó hiểu đến mức nó cần một sự bịa đặt đầy kịch tính để làm mờ đi sức mạnh trống rỗng của nó đối với trí tưởng tượng.

Ngay cả đối với ta, chuyện đó cũng lâu lắm rồi, nó giống như một giấc mơ hơn là hiện thực. Ta cảm thấy niềm tin của mình, vốn chưa được kiểm chứng, tồn tại lâu dài, bắt đầu lung lay. Ở kia, trên trang giấy ấy, ta thấy mức độ dũng cảm đến ngu ngốc của chúng ta trong việc thiết lập Giếng. Niềm hy vọng của chúng ta thật tươi sáng, và tất cả những điều đó đều chưa được biết đến. Sự táo bạo như vậy đòi hỏi một câu trả lời tốt hơn việc Sentinel được phép chủ trì vô thời hạn tình trạng bế tắc. Anh ta trì hoãn vì sợ gây náo loạn.

Sự thật về tình hình Energon vẫn chưa được làm rõ. Nếu Sentinel dỡ bỏ mọi hạn chế, nó sẽ ngay lập tức trở nên rõ ràng một cách trắng trợn. Những người như Razers với Breakers không biến mất chỉ vì thời thế khó khăn. Sự hung hăng, hoảng loạn của họ sẽ sớm đưa tất cả chúng ta trở lại tình trạng man rợ của bộ lạc. Có thể. Có lẽ. Vì vậy, Sentinel giữ vững lập trường của mình. Hội đồng cũng đồng ý làm theo, không thay đổi quyết định của anh ấy. Gánh nặng trách nhiệm đè nặng lên anh. Anh ấy thực sự tin rằng số phận của tất cả các sinh linh Cybertron đang nằm trên vai mình, còn anh phải cứu họ khỏi chính họ. Khi nhận ra điều này, ta thấy rằng đức tin của anh ấy đã chấm dứt. Có lẽ bệnh Rỉ sét đã lấy nó đi. Ta cần tìm thứ gì đó để trao trái tim tin tưởng cho Sentinel.

Ta đóng Giao ước lại, cẩn thận đặt nó sang một bên, rồi bước khỏi Iacon, lần đầu tiên sau nhiều thập kỷ. Ta di chuyển nhanh chóng dọc theo những con đường, kênh rạch ra xa thành phố. Ta đi ngang qua những ngọn đèn rực rỡ của Six Lasers, sau đó là vòng xuyến sáng chói của Sòng bạc Altihex. Không ai để ý đến ta nhiều - họ tập trung vào du lịch hoặc các điểm đến, mong đợi sâu sắc về một số trò tiêu khiển thú vị cần thiết cho họ. Thành phố Kaon là một khu bóng tối xa tít phía chân trời bên trái ta. Ta tránh xa nó, không muốn ai biết mục tiêu của mình hoặc thậm chí là ta có mục tiêu. Ta sắp gặp một người thuộc loại rất hiếm, nổi tiếng nhưng cũng gần bí ẩn như chính câu chuyện Prime. Tuy nhiên, anh ấy không phải là Prime. Anh ấy là duy nhất, chưa bao giờ được nhìn thấy, trừ khi bạn biết chính xác những gì bạn đang tìm kiếm. Mãi cho đến khi ta đi xa vào vùng sa mạc của Biển Rỉ sét - một vùng xoáy tự nhiên, nơi những cơn gió ôn hòa trên thế giới quay cuồng, rồi dừng lại và thả cát bụi xuống. Ta rời khỏi con đường, rẽ vào vùng đất hoang.

Lúc đầu, ta lo lắng rằng ta có thể để lại dấu vết, nhưng không ai theo dõi ta. Dù sao đi nữa, những luồng không khí mơ hồ liên tục khuấy động sự thức tỉnh của ta trong lớp đất son màu đỏ đậm như phấn, đến nỗi trong vòng một giờ sau khi ta đi, không có dấu hiệu nào cho thấy ta có dấu vết. Bụi bay khắp nơi, đe dọa làm tắc nghẽn mọi khớp xương của ta, nhưng ta vẫn kiên trì. Cuối cùng, trong một cái rãnh nhỏ được hình thành ở chỗ khuất gió của hai đụn cát, ta nhìn thấy dấu hiệu rõ ràng của một chiếc máy bay xinh đẹp nhô lên khỏi mặt đất.

Nếu anh ấy không ra hiệu cho ta trong nửa chu kỳ vừa qua, ta nghi ngờ rằng mình đã có thể nhìn thấy nó giữa tất cả những cột trụ ọp ẹp của các công trình còn sót lại kể từ trận Đại hồng thủy. Nhưng khi ta tìm thấy nó, bụi đột nhiên bị quay tròn, đẩy dồn sang một bên bởi một thứ bên dưới. Từ lớp rỉ sét hiện ra một máy chiếu ảnh ba chiều, quay tròn để tự giải phóng. Nó tạo thành một màn hình đa giác nhiều cạnh tinh tế nhằm giúp ta có thứ để nói chuyện ngoài không khí. Người Cybertron được đề cập này vẫn vô hình. Cơ thể trải rộng, phân tán của anh lan tỏa khắp làn da của Cybertron giống như những sợi của một cái khuôn mịn, vươn lên bề mặt rồi đi xuống hệ thống thần kinh của Primus. Ta nhớ đã tạo ra anh ấy, rất nhiều Prime làm việc để tạo ra một chiếc máy tính có khả năng giao tiếp hoàn toàn với hệ thống của Primus. Các cấu trúc bên trong anh ấy là một trí tuệ nhân tạo gần giống với sự sống đến mức chúng ta không thể nói liệu nó có tồn tại hay không. Anh ấy phục vụ chúng ta với tư cách là người xử lý, người lưu trữ, nhà phân tích chu đáo, nhưng có những suy nghĩ của riêng anh ấy, mặc dù ta không biết chúng là gì.

Ta nồng nhiệt chào đón anh ấy, phương tiện kỳ lạ giữa phần còn lại của chúng ta và phần lõi vẫn còn sống của Cybertron. 

-Vector Sigma, cảm ơn vì đã gặp tôi trong thời gian ngắn như vậy.

-Alpha Trion - Hình dạng đại diện của anh nhấp nhô nhẹ nhàng. Anh luôn nói nhỏ nhẹ, lịch sự - Thông điệp của anh thật hấp dẫn. Trong hoàn cảnh này, tôi cảm thấy mình buộc phải trả lời anh.

-Nếu có ai biết về sự tồn tại liên tục của những bảo vật như vậy thì đó chính là cậu.

-Ma trận Lãnh đạo (Matrix of Leadership). Đúng. Tôi biết về nó, cũng biết nó ở đâu. Cả những thông tin khác, mặc dù tôi không thể công bố tất cả, vì chúng bị ràng buộc theo ý muốn của Primus cũng như chính họ.

-Tôi cần thứ gì đó khơi dậy ý chí của người dân, của Hội đồng - Ta nói - Để truyền cảm hứng hoặc thách thức họ. Sự nghi ngờ, do dự tràn ngập trong họ. Họ thiếu mọi niềm tin. Mọi người đều biết cuộc khủng hoảng mà chúng ta đang gặp phải trong giếng...

Anh ấy gật đầu. Anh ấy có mối liên hệ trực tiếp và mật thiết với Giếng và một số ảnh hưởng đến nó, mặc dù không ai trong chúng ta biết chắc chắn đến mức nào. 

-Những người vô danh. Đúng. Nhưng như anh nghi ngờ, việc thiếu Spark mới có liên quan đến Energon còn lại ở đây. Dân số không được vượt quá khả năng sống sót. Anh định sử dụng những đồ tạo tác cũ để vẽ ra một Thời đại mới cho chúng ta à?

-Không phải tôi! - Ta vội vàng trả lời, cảm thấy ánh mắt Vector Sigma đầy tò mò - Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta, Hội đồng, cùng nhau đưa ra một số hy vọng mới để ngăn chặn sự suy thoái, nếu không có gì khác.

-Tôi nghĩ anh có nhiều điều phải bận tâm hơn - Giọng anh ấy nhẹ như bụi đất - Nhưng tôi chia sẻ nỗi lo sợ của anh về tương lai của chúng ta. Nó đã ở trong suy nghĩ của tôi rất nhiều- 

Ý của anh ấy khi nói "tâm trí", một lần nữa, khác với chúng ta vì hình dạng của anh ấy. Anh ấy quy định, giải thích rất nhiều. Người trung gian giữa chúng ta với môi trường của chúng ta, một phần là pháp sư, một phần là ý thức rộng lớn, đa dạng. 

-Chờ ở đây.

Vector Sigma biến mất dưới bề mặt một lúc, thậm chí cả máy bay của anh cũng biến mất. Ta đợi khi màn đêm buông xuống. Trời trở nên rất lạnh. Một lớp sương giá mỏng bao phủ lớp rỉ sét trước khi anh ấy quay trở lại. Một vật thể phẳng, có kích thước bằng bàn tay dường như tự đẩy mình lên ra khỏi bãi cát dưới chân. Ta cúi xuống nhặt nó lên. 

-Đây là vật kỷ niệm dành cho Sentinel - Vector Sigma bảo - Nó là của tôi, nó là...

Nhưng tất nhiên ta biết nó là gì, mặc dù ta đã không nhìn thấy nó trong vô số thiên niên kỷ. 

-Huy hiệu của Vector Prime.

Giữ nó bây giờ giống như cầm một thánh tích thiêng liêng. Ta có thể nhớ đã nhìn thấy Vector Prime mặc nó như một phần áo giáp tự nhiên của anh ấy.... Ta nhớ ánh sáng lóe lên trên nó khi anh ấy lao vào trận chiến chống lại Unicron, dòng thời - không uốn cong xung quanh anh ấy với những tia sáng rực rỡ của cõi trung giới. Trong một khoảnh khắc, ta khao khát được gặp anh ấy. Ta cảm ơn Vector Sigma rồi cất Huy hiệu đi. Anh ấy không thể vượt qua Ma trận, nhưng anh ấy sẽ ban cho chúng ta biểu tượng ưu ái này. Việc có được món quà mang tính biểu tượng này có ý nghĩa rất lớn.

-Bản thân Ma trận đã có mặt trên Cybertron -  Vector Sigma thông báo với ta - Nhưng nó sẽ tự lộ diện theo thời gian.

-Không lẽ cậu biết chuyện đó sẽ xảy ra khi nào à? - Ta hỏi.

-Không - Vector Sigma trả lời. Sau đó, giọng nói của anh ấy có âm sắc trầm hơn, một sự cộng hưởng kỳ lạ, như thể có một sinh vật khác đang nói chuyện với anh ấy trong đó, hướng dẫn lời nói, tăng thêm sức nặng cho ý định của anh ấy - Nhưng nếu anh nghĩ rằng nó sẽ mang đến một Thời đại Hoàng kim mới, hoặc một thời đại vượt qua thời đại đó, tôi khuyên anh nên thận trọng với những giấc mơ của mình. Ma trận là một vật thể có sức mạnh to lớn. Mặc dù nó chỉ cho phép những người xứng đáng được sử dụng thì vẫn có rất nhiều người muốn chiếm lấy nó. Bản chất của anh luôn là sự cân bằng. Alpha Trion; đừng quên rằng hầu hết thế giới không giống anh. Hãy luôn đúng với con người thật của anh. Cân tất cả các bên.

Trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc ngắn ngủi, ta nghĩ đó chính là Primus - có lẽ chỉ vì anh ấy đã nói những điều ta cần nghe. Ta cảm ơn anh ấy một lần nữa, còn anh đảm bảo với tôi rằng anh ấy sẵn sàng giúp đỡ. Sau đó chúng ta chia tay. Ta lại thực hiện cuộc hành trình chậm rãi băng qua bãi lầy đang dịch chuyển một mình.

UNSEEN ENGINES - ĐỘNG CƠ NGẦM

Khi đến Iacon, ta nghiên cứu Huy hiệu một lúc vì những lý do tình cảm, tự hỏi nó có sức mạnh gì, nếu có, ngoài tầm quan trọng mang tính biểu tượng của nó. Nó lấp lánh lặng lẽ trong tay ta, còn ta không thể đoán được điều gì khác. Ta hy vọng Sentinel Prime sẽ hiểu rằng đó là dấu hiệu cho thấy thời điểm đã chín muồi cho hành động, sự táo bạo, lẫn tư duy cầu tiến - đây là món quà từ những sức mạnh từ xa xưa, một điềm may mắn từ bậc thầy về không - thời gian. Nhưng ta đã chuẩn bị một bài phát biểu để nói với Sentinel, đề phòng trường hợp anh ấy miễn cưỡng chấp nhận sự thật. Trước khi lên đường trình bày với anh ấy, ta ngồi xuống ghi lại những suy nghĩ, quan sát của mình vào Giao ước như thường lệ. Huy hiệu nằm trên trang mở bên cạnh ta khi ta cầm Cây bút lên và bắt đầu viết.

Đêm đó, Cây bút có cảm giác kỳ lạ trong tay ta. Ta đặt nó xuống cạnh huy hiệu trong khi viết những lo lắng, hy vọng của mình... nhưng sau đó, khi ta kết thúc những ghi chú cá nhân của mình cùng với biên bản chính thức về các sự kiện, Cây bút rung lên một cách kỳ lạ, như thể bị rung chuyển bởi một vật thể khác hoặc một trận động đất nhỏ bên trong... Nó cứ tiếp tục như vậy cho đến khi ta kết thúc câu nói của mình. Nó khiến ta vô cùng khó chịu, khiến cho các ký hiệu có phần sai lệch. Ta cau mày đọc lại câu nói của mình "... Phải có điều gì đó xảy ra thì Thirteen mới thức tỉnh được. Nhưng điều gì chứ? Chắc sẽ sớm thôi. Nó rất cần thiết. Nếu không phải bây giờ, thì là khi nào?"

Giao ước đáp lại, tiếp thu các biểu tượng như đôi khi nó vẫn làm. Cây bút rung lắc, những gì nó viết như bị đốt cháy trong một phút với một tia lửa truyền tải kỳ lạ giữa nó, ta, và cuốn sách. Các biểu tượng xuất hiện nhanh chóng, dễ dàng xuyên suốt trang giấy, bao phủ tờ giấy lẫn những dấu vết của chính ta trong một loạt biểu cảm. Chiếc Huy hiệu ngân nga nhẹ nhàng. Lúc đó ta nhận ra rằng bất cứ điều gì đang diễn ra đều đang lấy đi sức mạnh nào từ nó. Ta nhặt nó lên. Nó giật mạnh đến nỗi ta thả nó ngay lập tức vào rãnh cuốn sách. Ta cố đọc các dấu, nhưng chúng đến rồi đi với tốc độ kinh hoàng, viết đi viết lại, ghi đè lên nhau một cách chóng mặt khiến ta chỉ có thể chọn ra những từ hoặc cụm từ đơn lẻ. Chúng tuôn chảy, ký tự nối tiếp ký tự, biểu tượng nối tiếp biểu tượng, đan xen vào kết cấu của các trang trong những tấm thảm ánh sáng rộng lớn. Cây bút lại rung lên, giờ đây nóng trắng với sức mạnh của những dòng năng lượng chạy qua nó. Huy hiệu nằm đó, để lại một vết cháy vĩnh viễn trên đường viền của nó trên cuốn sách.

". . . phản ứng xúc tác..."

"... đối với mỗi nhân vật chính đều bình đẳng và đối nghịch..."

"... đánh thức anh ta bằng chuyển động của chính trái tim anh ta..."

Có rất nhiều điều bí truyền kỳ lạ đến mức ta không thể diễn tả đầy đủ - nó nói về anh em, linh hồn, tâm thức, dòng năng lượng từ cực này sang cực khác, tần số này đến tần số khác, về những điều không chắc bị xé toạc rồi lại gộp thành toàn bộ... Ngay khi ta sắp hiểu, biểu tượng cuối cùng thoát khỏi Cây bút lông, đáp xuống tờ giấy - dấu hiệu luôn nói "Hãy để nó như vậy." Rồi sợi dây kết nối ta với các đồ vật biến mất.

Cây bút nằm trơ ra. Huy hiệu lạnh lùng, im lặng. Tờ giấy lại hoàn toàn trống rỗng.

Ta không chắc mình đã làm gì. Ta vừa viết về tương lai của cuốn sách phải không? Ta còn không biết rằng điều đó thậm chí có thể xảy đến, nhưng một khía cạnh về phía số phận chắc chắn đã thay đổi. Có thứ gì đấy đang diễn ra. Ta nghiên cứu các trang, nhận thấy bên trong kết cấu dày đặc của chúng còn sót lại những dấu hiệu được mã hóa như thể bất cứ thứ gì đều nằm ẩn trong chính cấu trúc ấy.

Mặc dù ta đã đợi rất lâu nhưng vẫn không có câu trả lời nào hoặc sự kiện khác xảy ra. Cuối cùng, ta cất Giao ước rồi mang Huy hiệu đến Sentinel Prime.

Mãi cho đến khi ta nghe thấy tên của một đấu sĩ từ chiến trường Kaon, gắn liền với tiếng kêu gọi cách mạng, một cảm giác ớn lạnh mới chạy dọc sống lưng, kết nối tâm trí ta với ngày ta trao Huy hiệu cho Sentinel.

-Tên Megatron này là tên quái nào thế? - Sentinel gầm lên, Huy hiệu tỏa sáng trên ngực, khi Hội đồng phải đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của nhân vật mới nổi từ một khu vực không ngờ tới.

Toàn bộ bọn họ đều nghiên cứu các báo cáo và tranh luận về các câu trả lời trong khi ta ngồi đấy, cứng người vì một niềm tin đột ngột. Ta xin phép cáo lỗi ngay khi vừa hoàn hồn rồi đi đến Hall of Records, mở cuốn Giao ước trước khi ngồi xuống. Nó đây rồi, bằng ngôn ngữ hoàn toàn rõ ràng, ở nơi nó đã bị bỏ trống trước đó.

"Alpha Trion đã lấy các đoạn ghi âm do đấu sĩ Megatron thực hiện, chỉ đạo rằng chúng sẽ được lưu giữ an toàn trong tay trợ lý của anh ta, Orion Pax..."

Tương lai được viết như thể nó đã là quá khứ.

Ta làm như người ta bảo, sợ rằng mình đã làm quá nhiều việc.

D-16 đã đi vào các mỏ theo quy định, quay trở lại Đế quốc Quintesson, nhưng gần đây mới đến tham gia chiến đấu ở thành phố Kaon, trở thành tay đấu vượt trội về sức mạnh không ngừng nghỉ. Không có bot nào có thể đánh bại cậu ta. Tên được chọn của cậu ấy: Megatronus, nhưng đám đông cổ vũ rút ngắn thành Megatron.

Việc chọn cái tên như vậy chắc chắn không phải ngẫu nhiên, phải không? Bot này thuộc dòng Megatronus. Thực chất, cậu ấy sinh ra để nổi dậy. Ta đã yêu cầu một chất xúc tác, một mũi thúc đẩy - và bây giờ ta nhìn thấy chiếc đinh thúc đẩy xuyên thấu nhất mà ta có thể tưởng tượng được. Chắc hẳn cậu ta đã bước tới để nêu tên chỉ vài giờ sau khi ta nhìn thấy những dòng chữ của Cây bút biến mất trên các trang Giao ước. Ta ớn lạnh, nhưng cho đến hôm nay ta vẫn chưa đề cập đến sự thật này với bất kỳ sinh vật sống nào khác. Ta sợ trường hợp tôi không ghi lại lịch sử mà chỉ đạo nó. Ký ức về cái chết của Maximo hiện về trong tâm trí ta, nhưng ta không thể nói rằng bây giờ tôi không phải là tác nhân của số mệnh, ở đây hay hồi đó. Ta đã nghiên cứu Giao ước nhưng không có thêm hướng dẫn nào.

Ta tiếp tục chuyển tin tức về tình hình Kaon cho Orion Pax, còn cậu ấy làm việc chăm chỉ. Một ngày nọ, ta thấy Orion có chủ đích lên đường cùng với người bạn của mình, Jazz, theo hướng thành phố Kaon. Khi trở về, cậu có rất nhiều câu hỏi lẫn suy nghĩ. Ta cho rằng Orion vừa đồng cảm, vừa phê phán quan điểm của Megatron. Orion bị thu hút bởi Megachon, giống như một nam châm hút sắt. Cuối cùng Orion cũng tìm thấy một mối quan tâm lớn lao, cấp bách, cũng như một thử thách. Đã có lúc họ tưởng chừng thân thiết như anh em, nhưng bản chất của Megatron với Orion Pax luôn đấu tranh chống lại nhau vì tất cả những lý tưởng chung. Một người vì trật tự và hòa bình; người còn lại khao khát quyền lực tối cao và cạnh tranh. Chúng là sự phân chia cổ điển giữa một bên coi lợi ích của mọi người là nỗ lực hợp tác vì sự bình đẳng, còn một bên nhìn thấy công lý tự nhiên trong sự trỗi dậy và chỉ huy của kẻ mạnh nhất.

Khi Megatron thực hiện hành động khủng bố đầu tiên của mình, mối quan hệ giữa cậu ta với Orion Pax chính thức vỡ vụn đến không thể cứu vãn được. Trong những quyết định vội vàng với nỗi đau dẫn dắt, ta nhìn thấy tiếng vọng từ tổ tiên Megatron, The Fallen. Ta tự hỏi bây giờ ai sẽ chết để phục vụ nhu cầu chứng minh sức mạnh, quyết tâm, lẫn việc sẵn sàng làm những chuyện bẩn thỉu của Megatron để tạo ra thay đổi. Lịch sử, những người ở hiện tại không biết đến, chắc chắn sẽ lặp lại. Điều đó có thể còn đúng hơn đối với chúng ta khi chúng ta được hình thành theo một vài khuôn mẫu cơ bản như vậy. Những khuôn mẫu ấy không thay đổi theo thời gian. Cấu trúc của chúng luôn giống nhau, cho dù chúng ta hoạt động bao lâu, chúng ta cũng hiếm khi thay đổi theo bất kỳ cách nào đáng kể. Thật mỉa mai cho một chủng tộc luôn tự hào về khả năng biến đổi hình dạng của mình.

Hy vọng của ta về tương lai nằm ở chỗ, The Fallen và tổ tiên của Pax chưa bao giờ xung đột với nhau. Bản chất của Pax chỉ là phản đối sự thái quá của Megatron vì hắn đe dọa quyền tự do của người khác. Pax không mong muốn lãnh đạo hay điều phối lực lượng để tôn vinh bản thân. Đúng như tên gọi cậu ấy gợi ý, cậu là một người hòa giải, và cậu đã cố gắng thuyết phục Megatron trong một thời gian dài bằng những phương pháp bình tĩnh hơn, ít bạo lực hơn để đạt được mục tiêu của mình. Megatron dao động vì hắn thực sự có vẻ thích Orion Pax, coi Pax ngang hàng, nhưng cuối cùng hắn lại quay trở lại mọi thứ hắn biết và tin tưởng, cụ thể là chính hắn. Megatron không bao giờ có thể trao đi dù chỉ một chút sức mạnh cho người khác, bất kể họ có đối xử tốt với hắn đến mức nào. Đó là điểm yếu lớn nhất của hắn.

Hóa ra, Megatron càng thu hút được nhiều người ủng hộ, thúc đẩy đảng cách mạng của mình dưới ngọn cờ "Decepticon" - vì vậy Orion Pax trở thành đối thủ của hắn một cách tự nhiên, gọi các đồng minh của mình là "Autobot". Cả hai cái tên đều tượng trưng cho cùng một điều: chống lại tinh thần của Thời đại rỉ sét, đó là Ứ đọng (Stasis). Họ đứng lên vì tự do cá nhân, một bên tự tuyên bố và im lặng, bên còn lại khơi mào cuộc nổi dậy thách thức đòi hỏi sự công nhận của quần chúng. Đó là phương pháp, không phải hình thức, khác biệt như bây giờ.

Hành động mà Sentinel Prime cùng Hội đồng thực hiện trong phiên họp đặc biệt của họ là hành động dẫn đến cuộc nội chiến. Orion Pax với Megatron đều có mặt khi Halogen phát biểu. Bản thân căn phòng - một căn phòng rộng lớn được tạo theo hình dáng cách điệu của một Tia lửa, với những cánh tay tỏa ra và những phòng trưng bày rộng lớn vươn tới tầm cao - chứa nhiều người Cybertron nhất có thể. Sự im lặng vang vọng thường ngày của nó tràn ngập những tiếng thì thầm, leng keng, xào xạc liên tục, mà mọi người vẫn tạo ra ngay cả khi cố gắng hết sức để im lặng. Halogen đứng kiêu hãnh trên bục, trông có vẻ lo lắng. Contrail ở bên vai anh ta, còn các thành viên hội đồng khác dàn hàng về phía sau.

-Ma trận Lãnh đạo có mặt trên Cybertron - Halogen tuyên bố, tóm tắt quá trình chuẩn bị kéo dài mà giờ đây Orion Pax hiểu rằng nó đã dẫn đến thời điểm này. Bên cạnh cậu, Megatron gầm gừ nhẹ. Sự kiên nhẫn của hắn chỉ được kiểm tra theo cơ hội, niềm tin của hắn vào điều gì đó thỏa mãn sắp diễn ra. Orion Pax biết rõ Ma trận Lãnh đạo là gì, mặc dù cho đến tận bây giờ cậu vẫn nghĩ nó là một phần của câu chuyện từ lâu, dẫu cho luôn có những đoàn thám hiểm ra ngoài tìm kiếm nó.

Halogen tiếp tục. 

-Theo nhà lưu trữ Alpha Trion, nó có thể được tìm thấy trong những thời điểm hỗn loạn. Người lãnh đạo mà nó ban tặng quyền lực sẽ trở thành Prime, sẽ dẫn dắt dân tộc Cybertron đến một thời đại mới.

Megatron co giật. Không khí tĩnh lặng.

-Orion Pax, chúng tôi đặt nhiệm vụ tìm kiếm Ma trận Lãnh đạo cho cậu - Halogen nói - Kể từ thời điểm này trở đi, cậu là Optimus Prime...

Orion Pax không nghe thấy phần còn lại. Cậu nhìn dọc theo hành lang tới Alpha Trion, tìm kiếm xem liệu ta có biết không, nghĩ rằng ta hẳn đã biết chuyện này sẽ xảy đến. Đồng thời cậu có cảm giác kỳ lạ nhất, giống như một ký ức, rằng cậu từng được điều này kêu gọi trước đây....

Orion biết mình phải làm gì đó để thu hẹp khoảng cách mà họ đã tạo ra giữa cậu và Megatron trong thời điểm hiện tại. 

-Người anh em, tôi không tìm kiếm điều này...

Nhưng Megatron không liên quan gì đến chuyện đó. Hắn công khai chế nhạo Optimus, gọi Optimus là thư ký, kẻ chuyên quyền mới được đặt ra để quản lý giấy tờ lẫn bộ máy quan liêu trong cùng một vòng vây cũ. Chỉ có Optimus mới đủ gần để nhìn thấy vết thương đang dẫn đến phản ứng dữ dội. 

-Không còn anh em gì nữa! - Megatron nhổ nước bọt, tiếp tục đả kích, tuyên bố - Cậu đã phản bội những lý tưởng mà cậu tuyên bố với tôi ngay từ đầu!

Trong khoảnh khắc, toàn bộ căn phòng nổ ra một cuộc đấu súng. Những người ủng hộ cả hai bên dựng lên nhìn nhau, Decepticons với Autobots tuyên bố ầm ĩ trong những tiếng hét cố gắng nhấn chìm nhau. Người bảo vệ Elite lao tới, chĩa vũ khí vào Megatron, nhưng Optimus đã vẫy tay xuống. Trong cơn tức giận khi Megatron từ chối đứng về phía mình, Optimus đã thề sẽ chống lại Decepticons. Đó là lý do họ chia cắt.

Các Decepticon được phép tự do rời đi, nhưng đây là dấu chấm hết cho tình bạn giữa Optimus Prime và Megatron.

Chỉ có vẻ mặt của Optimus, sự thất vọng tột độ, khiến ta phải suy nghĩ kỹ khi cậu ấy nhìn họ rời đi. Cậu buồn cho Megatron. Ta không thể nói rằng mình không như vậy, khi ta ngồi cùng với những người còn lại trong Hội đồng, cảm thấy gánh nặng của thời đại đang rời bỏ ta. Chúng ta đã kết thúc với tư cách là một thực thể cai trị. Ta nghĩ cuối cùng thì Sentinel Prime cũng rất biết ơn. Chọn Megatron có nghĩa là chọn chế độ chuyên chế "nhân từ" ưa thích của mình, mặc dù Megatron không bao giờ nhân từ trừ khi được bao quanh bởi sự phục tùng. Hắn chưa bao giờ thấy điều trớ trêu trong điều đó cũng như cách nó coi thường lý tưởng của hắn.

Megatron rời khỏi cuộc họp với bộ ba hận thù đã được củng cố. Đối thủ Optimus Prime là điều quan trọng nhất trong tâm trí hắn, nhưng nó được hỗ trợ mạnh mẽ bởi mối quan hệ của Optimus với Sentinel Zeta Prime, nhân vật bù nhìn mà hắn đặt mọi trách nhiệm về sự áp bức kéo dài đối với người dân Cybertron. Theo quan điểm của hắn, chính tay bù nhìn kia đích thân kết án hắn làm nô lệ trong hầm mỏ ngay từ phút đầu tiên. Phần cuối cùng trong cơn thịnh nộ của hắn dành cho Quintesson. Đối với chúng, nếu Megatron gặp chúng (và hắn đã lên kế hoạch, ngay sau khi Cybertron ổn định), hắn sẵn sàng cung cấp địa ngục tuyệt đối được thiết kế riêng cho từng cá nhân. Sự ghê tởm của hắn rất toàn diện, hơn cả năng lượng đủ để khơi dậy cuộc cách mạng. Megatron lao vào chiến tranh với tinh thần báo thù không thể chối cãi.

Orion Pax. . . à, cậu ấy vốn là như vậy. Không bao giờ có bất kỳ câu hỏi nào về việc Ma trận Lãnh đạo cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, kể từ thời điểm cậu nhảy xuống Giếng vào cuối kỷ nguyên đầu tiên, tất cả hàng triệu chu kỳ sao trước đó, đốt cháy nó rồi bắt đầu toàn bộ triều đại Cybertron. Cậu ấy chưa bao giờ có ý thức về điều đó trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình, nhưng cậu ấy là Optimus Prime. Cậu ấy là Thirteen.

Sự phẫn nộ của Megatron sẽ không bao giờ được kiềm chế.

Chương tiếp theo: THE GREAT WAR - ĐẠI CHIẾN





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro