Trà Biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày thu.

Trong một quán trà nhỏ nằm ở ngoại thành có bề ngoài được xây dựng mang phong cách như một lâu đài châu âu. Có tháp nhọn và tường đá cổ kính, ở bên trong bàn ghế, sàn nhà và nhiều vật dụng khác đều được làm bằng gỗ. Hơi nóng của lò sưởi và hơi nắng sớm thông qua cửa sổ tỏa khắp không gian quán trà như muốn tôn lên sắc vàng ấm áp.

Một người nam giới đang thả ánh nhìn vào miệng ly đồ uống đặt trước mặt, lấy muỗng khuấy nhẹ để cảm nhận mùi cacao nóng dịu ngọt vừa phải. Anh ta buông lỏng bờ vai, thả trôi tâm hồn để tiếng nhạc jazz và không khí ấm áp của bình minh vuốt ve tâm hồn mình.


Hai năm về trước.


Buổi đêm, vào một ngày hè. Hiện diện trên hè phố có một đôi tình nhân trẻ đang dạo bước. Cô gái có mái tóc vàng óng mượt mà liên tục đi phía trước, tươi cười nhảy nhót.

Cô đột nhiên, vẫn giữ vẻ mặt rạng rỡ đó. Quay lại nói với người yêu:

- Anh!

- Hử? - Anh trả lời theo phản xạ.

- Mình chia tay đi!

-...?

Cô vừa nói vừa cười hì hì, ra chừng như không để ý lắm đến vẻ mặt đầy thắc mắc của anh.

- Em biết là nếu không còn ở bên cạnh anh, em sẽ rất buồn. Ờ thì buồn nhiều lắm đó, em không còn được anh đưa đi lên rừng xuống biển, đến rạp phim, ra ngắm sông,...

Anh im lặng nhìn cô.

- Em cũng không còn được nhìn thấy anh qua facetime nữa, tin nhắn cũng không được gửi cho anh, em sẽ không được nấu ăn cho anh anh nữa... Anh thích ăn cà ri bỏ nhiều ớt bột vào, lâu rồi anh không ăn nhưng em vẫn nhớ. Nói chung là em sẽ rất là nhớ anh đó!


Trong khi cô đang thuyết giảng một cách đầy cảm xúc như kiểu cô đang truyền bá một niềm tin lý tưởng nào đó thì anh tìm một bục hè cạnh đó, ngồi chống một tay lên cằm, đầu gật gù với khuôn mặt không cảm xúc.

- Và món cà ri đó phải dùng thịt gà, nấu kèm khoai tây và không cà rốt.

- Ơ thì em vẫn nhớ chứ bộ! - Cô nói toáng lên sau khi bị bắt bài.

Anh không nói gì thêm, tiếp tục im lặng nhìn cô.


- Em muốn yêu anh và thực sự thì em vẫn yêu anh...Nhưng em. Muốn yêu một người khác, cũng bởi vì em quá yêu anh và anh cũng thế, khiến cho em nghĩ rằng mình không thể yêu thêm một ai khác. Khiến cho em không thể...


- Ừm. Xem ra em đã suy nghĩ rất nhiều - Anh đứng dậy.


Anh bước đến, để ánh mắt của hai người chạm vào nhau. Cô chỉ cao đến vai anh, giờ đây khi phải ngước lên nhìn vào mắt anh như thế này, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé.

- ...

- Đừng xin lỗi.

- !

- Có thể là do anh không thể. Cũng có thể là chưa thể, không sao cả nếu em đã nói vậy thì anh không có vấn đề gì.

Anh đưa bàn tay áp vào má cô.

- Trả lời thành thật nhé, có ấm không?

- ...Không, không ấm. Lạnh.

- Ừ, rất lạnh. - Anh đồng tình.

- Ý anh là sao?

- Mình dừng lại thôi. Nhưng anh cũng sẽ...rất nhớ em đó.


Có lẽ cô cũng đã biết trước rằng sau khi cô nói cho anh về điều này. Những câu hỏi, những thắc mắc và trách móc, có thể lắm chứ. Sẽ lấp đầy trái tim anh và làm cảm xúc trong lòng anh nghẹn đắng. Nhưng cô vẫn tiếp tục, vì cô không thể tiếp tục chịu đựng thêm được một điều gì đó. Một điều gì đó mà cô không thể hiểu. Cô đành phải nói ra dù cô không thể cho anh được một câu trả lời thỏa đáng, khi chính cô cũng không thể làm điều tương tự với bản thân mình.


Và hai người rời khỏi nhau.


Một ngày, anh ra khỏi trụ sở làm việc. Công việc đã trở lại suôn sẻ, gánh nặng trách nhiệm cõng trên lưng đã nhẹ đi. Anh thư thả dạo bước trên phố, tự thưởng cho mình vài chai bia loại nhẹ và một chút đồ nhắm. Dừng chân ở bờ sông, đưa mắt về làn nước và thả trôi mọi phiền muộn ra biển lớn.

Anh đã có thể có nhiều thời gian hơn để làm việc, để suy tính về tương lai. Anh đã phát triển sự nghiệp của mình, tuy không quá rực rỡ nhưng cũng đáng để tự hào. Anh trở nên phong độ và quyến rũ hơn nhờ thay đổi cách ăn mặc, nhờ những mùi hương cao cấp, nhờ ví tiền ngày một đầy hơn của mình.

Anh đã thay đổi hơn so với trước kia, cho dù việc đó có phải là do người khác quyết định thay cho anh, anh cũng không hề hối hận. Anh đưa chai bia lên môi và cùng lúc một người con gái đi tới chiếm lấy tầm nhìn của anh, khiến cho anh không thể dừng việc nhìn vào cô. Mái tóc vàng suôn dài, đôi mắt to tròn và thân hình nhỏ bé trong bộ váy trắng. Anh đã nhìn thật lâu, anh biết anh không thể quên và anh tự nhủ rằng chẳng sao cả.

Anh sẽ tiếp tục bước tiếp trên đường đời của mình, dù anh đã nhìn ra cô rất nhiều lần. Anh đã đến biển, đến những bờ sông, đã leo lên núi, đến những tòa nhà cao và đẹp nhất, đến những quán trà và bánh ngon nhất, thơ mộng nhất. Anh đã đi khắp nơi, anh đã nhìn từng người và ước gì anh đã nhìn thấy cô ở đó. Anh đã đi suốt hai năm qua, anh đã ép bản thân mình tiến lên để được nhìn thấy cô. Dù có thể rằng sau khi trở về nhà của mình, anh sẽ lại nhớ cô điên cuồng và sẽ lại uống. Đúng vậy, anh đã không hề dối lòng khi nói rằng anh nhớ cô.

Anh biết cô đã không thể tìm được một điều gì đó cho mình từ anh hoặc từ chính cô, điều gì đó rất quan trọng đến mức cô phải từ bỏ anh để đi tìm nó. Cô bất chấp việc có thể sẽ mất anh, vì cô đoán rằng anh sẽ không chờ đợi, anh cũng vậy. Biết rằng nụ cười ngây thơ đó có thể sẽ vụt khỏi tay mình, nhưng vẫn để cho cô đi.

Anh từ trước đó đã hiểu, cô yêu thích tự do, cô muốn được đi đây đó để cảm nhận làn gió buốt lạnh từ thế giới ngoài kia và rồi khi trở về sẽ nhào vào vòng tay đang đợi sẵn mình để cảm nhận sự ấm áp.

Anh hiểu rằng tình yêu của mình dành cho cô quá nồng nàn đến mức làm cho cô chỉ muốn ngâm mình trong đó mãi mãi, cô đã sợ sẽ đánh mất bản thân mình khi quá yêu và đắm chìm trong anh mà đánh mất sự tự do. Đánh mất lòng dũng cảm muốn đương đầu với sóng gió lạnh lùng của cuộc đời.


Buổi sáng, anh thức dậy sau một đêm say.

- ''Em muốn gặp anh!'' - Đó là tin nhắn từ một số lạ.


Tại quán trà, cacao trong cốc đã vơi đi một nửa. Hai tiếng đồng hồ từ khi anh đến, anh trong tâm thế sẵn sàng đón nhận tất cả, dù vậy anh không thể chối bỏ rằng anh đang trông chờ một điều mà anh mong đợi từ lâu. Dấu ''!" thể hiện việc cảm xúc được đẩy lên cao như cách mà người đó đã đến bên anh và luôn sử dụng, anh đến đây là vì nó.

Một tiếng cửa mở đột ngột làm sầm một tiếng.

- Này cái con bé kia! - Người quản lý già tại quán trà tức giận quát như một phản xạ. Dường như đây là việc thường xuyên xảy ra.


- Anh tới rồi! - Một cô gái quen thuộc đang tươi cười.

- Ơ...

Mặt anh tối sầm lại, trừng mắt nhìn thẳng vào người con gái đang để chân trần, mặc áo phông của con trai và chiếc quần đùi lem luốc kia làm cho cô bất giác xìu mặt.

- Cháu để tiền trên bàn. - Anh đứng dậy và bước đi thật nhanh.

- Ế! Anh...

- Ờ ờ...

Người quản lý già ậm ừ ngơ ngác nhìn theo chàng trai trẻ lạ mặt đang kéo tay cô đi thật nhanh về phía bờ biển. Dù rất đột ngột và có hơi bạo lực nhưng dù thế nào cũng có thể nhìn ra đó là một cặp đôi.

- Ế khoan đã..Sao vậy, anh giận em hả?! Dù giận thì cũng đừng ném em xuống biển nha!

- Không!

- Vậy sao lại?... A hồi trước có một lần em nhìn thấy anh tới đây đó! Anh lúc đó nhìn rất trầm tư, ngồi uống cacao và đi tham quan khắp nơi nhưng em lại chẳng thấy anh nói gì cả...

Anh quay lại tặng cô một viên đạn từ mắt khiến cô kinh hãi rụt đầu lại.

- Tại sao mà em biết hả? Tại vì lúc đó em làm việc ở quán trà đó, em đã bịt mặt mình để anh khỏi nhận ra và em cũng chỉ có thể nhìn anh từ xa thôi bởi vì em sợ rằng em sẽ không thể kiềm chế mà lao đến ôm anh mất! Em đã đi và tìm kiếm thứ mà em cần, em đã nghĩ là điều mà em muốn sẽ nằm đâu đó ngoài kia, rằng ai đó hoặc nơi nào đó sẽ nói cho em biết! Nhưng em đã nhầm rồi! Em cảm nhận được những cố gắng của anh, những kỉ niệm và chúng mình có với nhau. Em đã biết rằng điều em tìm kiếm chẳng hề có ở thế giới bên ngoài, mà là ở chính bên trong em! Giờ thì em đã biết, biết rằng em không những vô cùng yêu anh mà còn rất cần anh! Điều mà em đã không hề nhận ra đó là mỗi khi em buồn và nhớ về anh, em cảm thấy rất...

Anh tiếp tục kéo tay cô đi đến khi dừng lại tại một thùng đá ướp cá, anh vùi cả hai tay mình vào đó, áp lên má cô rồi nhìn cô thật lâu.

- Có ấm không?

- C... - Cô ngượng ngịu vì bị anh làm cho bất ngờ

Không muốn thời gian bị lãng phí, anh cúi sát xuống để cho hơi thở của mình chạm vào da mặt đang nồng đỏ của cô. Đặt lên môi cô thứ ấm áp nhất mà anh muốn dành cho cô, ít nhất là ấm hơn bàn tay của anh vào ngày hôm đó.


Hết :3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro