Chương 37: Lonely Beds; Different Cities

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taylor

Tôi vô thức chỉnh lại chiếc khăn quàng kẻ sọc xám đen ngay ngắn trên cổ mình và tiếp tục rảo bước trên đường phố New York. Trời hôm nay khá lạnh so với một sáng tháng Mười, nhưng tôi thích cảm giác rùng mình ớn lạnh của làn gió phả vào hai bên má. 'Ít nhất nó cũng khiến mình có cảm giác gì đó.' Tôi nghĩ. Đã gần hai tháng trôi qua kể từ cái hôm tôi đứng lạc lõng một mình ở sân bay, đợi Karlie trở về từ Colorado. Khi biết được em đã không lên chuyến bay đó, tôi cảm thấy hy vọng duy nhất còn le lói trong mình vụt tắt. Tôi nằm lì trên giường suốt nhiều tuần, tự cô lập mình với thế giới bên ngoài. Đầu óc tôi gần như tê liệt hoàn toàn cho đến khi có điều gì đó gợi nhắc tôi đến em. Việc không ngủ được hằng đêm khiến quầng thâm dưới mắt tôi trở nên rõ ràng và thường trực. Lý do duy nhất kéo tôi ra khỏi giường sáng nay là cuộc gọi khẩn cấp từ bưu điện. Họ đã cố gắng liên lạc với tôi suốt tuần qua để thông báo về bưu kiện vừa được chuyển tới. Nếu như hôm nay tôi không nhận cuộc gọi, bưu điện sẽ gửi trả gói đồ về địa chỉ người gửi ban đầu. Nhân viên bưu điện không nhắc đến danh tính người gửi, nhưng tôi chắc chắn người đó là Karlie. Thực tế là vài thứ đồ đạc quần áo của tôi còn để ở nhà em, nên nhiều khả năng là em đã gửi chúng lại cho tôi. Tôi thở dài trước ý nghĩ em gửi trả lại đồ cho mình, sự thực rằng mọi chuyện giữa chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Sau sự cố ở sân bay tôi đã cố tìm mọi cách để liên lạc với em, nhưng cứ mỗi khi thu hết can đảm để đối diện, tôi lại chẳng tìm được lời nào để nói. Tôi đã ngồi trước máy tính và nhìn trừng trừng vào bức email trống hàng giờ liền với nỗ lực tìm lại sợi dây liên kết giữa chúng tôi, nhưng chẳng lời nào tôi nghĩ ra có thể khiến em quay trở lại, và có lẽ cũng không một câu từ nào bày tỏ được thành ý khi được gửi qua email.

Tôi ngoặt bước sang phải và hướng mắt nhìn tòa nhà nhỏ màu nâu với tấm biển “Bưu điện Hoa Kỳ” gắn trên cửa ở bên đường đối diện. Khi tín hiệu đèn dành cho người đi bộ hiện dòng thông báo ‘được đi’ màu trắng, tôi vội vã băng qua đường. Bước vào trong bưu điện, tôi dừng chân tại quầy rồi lịch sự hỏi nhân viên về bưu kiện gửi cho mình. Vài phút sau, tôi nhận đồ, mỉm cười lịch sự cám ơn cô nhân viên và đi ra cửa. Liếc nhìn gói bưu kiện trên tay, tôi đọc tên và địa chỉ của mình trên nhãn dán, sau đó để ý thấy địa chỉ của người gửi trên đó. Tôi biết mình đã đoán đúng. Hít một hơi thật sâu và giữ chặt bưu kiện trong tay, tôi nóng vội quay về nhà càng nhanh càng tốt để mở nó ra. Tôi biết đó chỉ là vài món đồ cá nhân của mình, nhưng tôi vẫn hy vọng biết đâu chúng còn lưu giữ được mùi hương ấm áp quen thuộc từ căn hộ của em.

Mười lăm phút sau, tôi bước vào căn hộ nhà mình và ném chìa khóa lên bàn uống café. Vớ vội con dao trên kệ bếp, tôi rạch bỏ lớp băng keo dính chặt bên ngoài và mở nắp hộp bằng bìa cứng. Tôi kinh ngạc nhận ra trong hộp chứa đầy nhóc vụn xốp dùng khi gói hàng và nằm trên đó là chiếc phong bì nhỏ màu xanh nhạt có viết tên tôi. Nhìn thấy tên mình với nét chữ viết tay bằng mực đen của em khiến sự nôn nóng muốn xem nốt những thứ còn lại trong bưu kiện của tôi chững lại.

“Cái gì thế này?” Tôi to tiếng thốt lên. Tôi vắt óc suy nghĩ xem Karlie gửi thiệp cho mình nhân dịp gì, nhưng tôi không nghĩ ra được. Xoay chiếc phong bì trong tay một hồi, tôi quyết định mở nó và lôi mảnh giấy bên trong ra. Trống ngực đập thình thịch và tay run đến nỗi tôi phải ngừng một lát để bình tĩnh lại. Cuối cùng, sự tò mò trong tôi đã chiến thắng nỗi sợ hãi và tôi lật mở mảnh giấy theo nếp gấp, cẩn thận đọc từng chữ được viết bằng mực đen trên đó:

“Taylor,

Khi ở Colorado, tôi đã bị thôi thúc bởi mong muốn chuẩn bị một món quà đặc biệt để tặng chị khi đến ngày kỷ niệm 6 tháng của chúng ta. Lửa tình cháy trong mình đã khiến tôi quá nóng vội cầm đèn chạy trước ô tô, và giờ thì tôi hối hận vì đã mua nó. Tôi muốn trả lại nó nhưng rõ ràng là ta không thể trả lại một vật không còn nguyên vẹn như ban đầu vì đã mang ‘dấu ấn cá nhân’ trên đó. Dù sao thì tôi không cần đến nó nữa, tôi cũng chẳng cần một vật gợi nhớ đến những tổn thương chị đã gây ra cho mình. Tôi không muốn giữ lại nó, và tôi nghĩ có thể, chỉ là có thể thôi, rằng nó sẽ nhắc nhở chị về những gì chúng ta đã có, cũng như những gì chị đã đánh mất.

Karlie”

Môi tôi run lẩy bẩy và hai mắt tôi đau nhức vì khóc ngay từ trước khi đọc hết dòng đầu tiên. Con người ta trở nên thật tàn nhẫn khi bị tổn thương. Nước đi này của em đúng là một nhát dao chí mạng đâm vào tôi, khoét sâu thêm nhiều lần vào lỗ hổng sâu hoắm trong tim tôi, cho dù tôi không nghĩ là nó có thể trống trải hơn được nữa. Từng chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của nỗ lực khiến em trở lại bên mình chợt biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại. Tôi không chỉ khiến Karlie bị tổn thương, mà tôi còn khiến người quan trọng nhất trong cuộc đời mình quay lưng lại và trả đũa tôi. Tất nhiên là điều đó cũng công bằng thôi, nhưng tôi cũng đủ đau đớn khi để mất em rồi, tôi không nghĩ mình cần được gợi nhắc lại quá khứ đã rời xa mãi mãi.

Tôi vô thức với lấy chiếc hộp để xem món quà ‘kỷ niệm’ đó là gì. Lục sâu dưới lớp xốp dày trong hộp, tôi sững sờ lôi lên một chiếc hộp khác nhỏ hơn, của Tiffany & Co., được bao quanh bởi dải ruy băng trắng thắt nơ bướm.

“Ôi không, em đã không làm như vậy chứ!” Tôi nhủ thầm. Tôi quệt nước mắt trước khi đưa chiếc hộp lại gần để quan sát kỹ hơn. Một phong bì khác rơi ra, lần này tên tôi được viết với nét chữ lộn xộn cỡ lớn, viền quanh bởi rất nhiều hình trái tim và ngôi sao. Tôi không ngần ngại xé phong bì vì biết chắc chắn nó đi kèm với món quà. Bên trong có thể là một tấm thiệp viết “Cám ơn chị vì nửa năm tuyệt vời vừa qua! Yêu chị nhiều!”.

Tôi sụt sịt hỉ mũi rồi lôi tấm thiệp ra khỏi phong bì. Đó là một mảnh giấy màu hồng nhạt với những hình trái tim nhỏ được in ở góc. Đấu tranh lại nỗi hồi hộp, hai mắt tôi lướt dọc trang giấy:

“Taylor,

Chị có tin được không? 6 tháng vừa rồi trôi qua như điện xẹt ấy nhỉ? Em cực kỳ biết ơn cuộc đời này vì đã có được chị trong đời, chị lúc nào cũng ở bên cạnh em và em hứa là mình cũng sẽ luôn có mặt bên cạnh chị. Bình yên thức dậy mỗi sáng bên chị là điều em không bao giờ thấy chán, và hạnh phúc nhắm mắt trong vòng tay chị là cách duy nhất em muốn thả mình vào giấc ngủ. Em yêu chị nhiều lắm, và em vô cùng hạnh phúc vì tụi mình đã tìm được nhau. Đây mới chỉ là kỷ niệm 6 tháng của hai đứa mình, nhưng em đã sẵn sàng đón đợi những năm tháng tiếp theo của cuộc đời mình bên cạnh chị. Em yêu chị, người yêu tuyệt vời, xinh đẹp, thánh thiện và là nguồn cảm hứng bất tận của em. Thật không gì hạnh phúc hơn được nữa khi chị là của em.

Yêu mãi yêu,

Karlie xx"

P.S. Đáng lẽ em không nên viết tấm thiệp này cho chị khi mua quà sớm hơn tận hai tháng trước ngày kỷ niệm nhỉ? Chỉ là em phấn khích quá thôi! Oops!” 

Tôi nhắm mắt lại và ôm chặt tấm thiệp trước ngực mình. Tôi không biết mình còn có thể chịu đựng được thêm điều gì nữa. Karlie đã chôn vùi tôi trong tội lỗi và nỗi ân hận giày vò, và em chẳng để lại cho tôi một con đường sống. Sau vài phút im lặng trong thế giới riêng của mình, tôi đặt tấm thiệp sang một bên và tập trung chú ý vào hộp quà. Lặng lẽ nhìn ngắm chiếc hộp xanh lơ trang nhã với sợi ruy băng trắng bao quanh, tôi có thể hình dung được vẻ đẹp hút hồn của vật trang sức bất kỳ nào đó bên trong. Tôi kéo nhẹ sợi dây để tháo bỏ nút thắt rồi mở nắp hộp. Tôi há hốc miệng thở dốc và mắt tôi mở to vì kinh ngạc đến nỗi chúng có thể bay vọt ra khỏi đầu. Đây chắc chắn là một trong những chuỗi vòng cổ đẹp nhất tôi từng được thấy, với toàn bộ chuỗi vòng được làm từ vàng trắng và mặt dây trông giống như biểu tượng vô cực được tạo thành bởi hai hình trái tim lồng vào nhau. Nổi bật trên mặt dây là mười viên kim cương nhỏ tỏa sáng rực rỡ được đính dọc theo biểu tượng vô cực, ngay cả trong điều kiện thiếu sáng. Tôi khẽ lướt ngón tay cái trên mặt dây, thực lòng say mê và ngưỡng mộ món quà tinh tế này của em. Chợt nhận ra có gì đó lợn cợn trên mấy đầu ngón tay phía dưới mặt dây, tôi lật nó lại để có thể xem xét kỹ hơn mặt sau.

Mặc dù phải nheo mắt dữ dội để có thể đọc được dòng chữ khắc trên mặt sau chuỗi vòng, tôi chết lặng trong suối nước mắt khi nhận ra nó viết gì. Cụm từ ‘To forever’ được khắc với kiểu chữ viết tay dễ thương và thân thuộc không thể tả, và tôi không thể ngăn mình nhớ lại cái đêm chúng tôi đã chạm cốc vì điều này. Nắm chặt sợi dây trong lòng bàn tay, tôi chậm chạp thu dọn đống giấy gói bừa bộn xung quanh, nhét tất cả những mẩu giấy vụn và băng keo vào bên trong chiếc hộp rỗng và đóng nắp lại. Ngồi yên lặng chống tay lên đầu gối, tôi cố gắng sắp xếp lại mớ sự kiện rối rắm mờ mịt trong đầu. Đây là lời tạm biệt em dành cho tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng được điều đó. Sau chừng ấy thời gian, tất cả những gì tôi muốn làm lúc này là xin lỗi em. Cơ hội nối lại tình xưa của chúng tôi thực sự vô cùng mong manh, nếu không muốn nói là chẳng còn chút cơ hội nào, nhưng ít nhất tôi muốn em nhớ đến tôi với nhưng ký ức đẹp. Rờ những ngón tay quanh chiếc hộp các tông, tôi cố gắng tập trung suy nghĩ xem mình có thể làm được gì. Mắt tôi chợt dừng lại ở nhãn dán trên bưu kiện. Tôi đọc đi đọc lại những gì viết trên đó trong vô thức cho đến khi bừng tỉnh và nhận ra nội dung phần địa chỉ người gửi: Nó viết, “Karlie Kloss, Saint Louis, Missouri” cùng với địa chỉ nhà và mã bưu chính.

“Mày đang đùa đấy phải không?” Tôi tự hét lên với chính mình. Tại sao tôi lại ngốc đến thế? Tất nhiên là em phải quay về Missouri rồi; gia đình em vẫn sống trong căn nhà tuổi thơ của em ở đó. Tôi luống cuống chạy vào bếp, vơ lấy vài tờ giấy ăn để lau vội lớp trang điểm nhòe nhoẹt trên mặt. Tôi lấy chuỗi vòng ra và đeo vào cổ. Sau đó, tôi hớt hải chạy ra ngoài phòng khách, nhặt vội túi xách lên và bay ra cửa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Translator's Note:

Xin chào, có ai ở đây không?

Chúc mọi người ngủ ngon ^^

Kaylor4ever ;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro