Chương 12: Cách để tồn tại khi vắng bóng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beomgyu hít một hơi thật sâu, tự hào vì em đã không gục ngã và quỳ gối xuống cầu xin. Tuy nhiên chàng trai nhỏ lại nhận thấy rằng ánh mắt của Soobin lại chẳng hề ấm áp hơn, em cảm thấy trái tim mình có lẽ sắp tan vỡ lần nữa.

"Im đi," Chàng tài phiệt cười chế giễu. "Cậu thực sự hi vọng tôi sẽ tin cậu? Mối quan hệ của chúng ta chỉ toàn là giả dối thôi Beomgyu à, giả dối. Làm sao tôi có thể tin tưởng thêm lần nữa đây? Tôi thực sự mong muốn rằng sau ngày hôm đó tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu. Để tôi yên đi."

_______________________________________________________________________________

Soobin run như cầy sấy sau khi rời khỏi phòng làm việc của anh. Mọi sự tự tin giả mạo mà anh tỏ ra trước đó đã hoàn toàn bị rút cạn, và giờ đây chỉ còn lại nỗi đau từ tận đáy lòng chàng tài phiệt. Tất cả chỉ là giả dối, người con trai anh yêu đã lừa dối anh.

Chàng tài phiệt không hề nghi ngờ trước đó, nhưng tại sao anh phải làm vậy? Một người phụ nữ Soobin chưa bao giờ gặp đã xuất hiện ở phòng làm việc của anh, nói với anh rằng tình yêu đời chàng tài phiệt chưa bao giờ yêu thương gì anh cả. Soobin đã suýt nữa từ chối nghe cô tiếp tục nói, chỉ còn một giây nữa là anh đã gọi bảo vệ lên lôi người phụ nữ đó đi nhưng khi chiếc điện thoại kia đưa thẳng trước mặt chàng tài phiệt, những dòng tin nhắn kia hiển thị rõ ràng cho anh đọc. Soobin đã ngay lập tức nhận ra dãy số điện thoại đó là của Beomgyu, và chàng tài phiệt hoàn toàn chắc chắn rằng người nhận trong tin nhắn hứa hẹn em sẽ chiếm được tài sản của Soobin. Hẳn là rơi vào lưới tình rất đậm sâu, hừ.

Chàng tài phiệt sải những bước dài nhanh chóng đến thang máy, gần như chẳng kìm được nước mắt. Anh phớt lờ cuộc gọi của thư ký, vội vàng bấm số thang máy dẫn xuống tầng hầm.

Khi cuối cùng Soobin cũng có thể ngồi vào xe của mình, chàng tài phiệt thoải mái bật khóc nức nở. Anh nhấn số Yeonjun, và khoảnh khắc người anh chí cốt bắt máy, anh nghẹn ngào khóc.

"-Bin? Có chuyện gì vậy? Soobin?"

"Yeonjun..." Anh nức nở, "Anh c-có thể... anh có thể đến đ-đón em được không? Beomgyu, c-cậu, cậu ta..."

"Anh tới liền đây, em ở đâu?"

"Ở-ở trong xe em, trong c-công ty em... em không, em không nghĩ em có thể lái xe được."

"Được rồi. Đợi anh. Anh tới liền."

Cuộc gọi kết thúc và Soobin ngồi khóc một mình trong xe, cảm thấy mình bị phản bội nặng nề.

»--★・・・•・・・★--«

Yeonjun xuất hiện 10 phút sau khi cuộc gọi kết thúc. Y trèo vào hàng ghế phụ lái trên xe Soobin, ôm chầm người em chí cốt trong một tư thế không mấy thoải mái.

"Ôi, Bin, thôi nào... có chuyện gì vậy? Nói anh biết có chuyện gì đi."

"Beomgyu...cậu, cậu, cậu ta... anh đã nói đúng!"

Âm thanh chàng tài phiệt bây giờ đang cực kỳ nghẹn ngào, cánh tay ôm choàng thân thể anh càng chặt hơn. Có lẽ Soobin không cần nói nữa, Yeonjun cũng đã đủ hiểu ý anh, y biết đã có chuyện gì xảy ra.

"Chúng ta quay lại nhà em nhé? Gọi cả Tyun và Hyuka nữa, hửm? Bọn anh sẽ làm em quên đi thằng khốn kia."

Soobin im lặng trong phút chốc, thơ hắt ra như đang cân nhắc với đề nghị của Yeonjun. Anh ngoan ngoãn gật đầu trước khi bước ra khỏi xe để đổi chỗ với y. Yeonjun nhanh chóng nhắn tin với hai người còn lại trong nhóm rồi y lái xe rời khỏi bãi đậu xe và hướng thẳng về căn hộ của chàng tài phiệt.

Cả hai cậu nhóc đến không lâu sau khi Yeonjun lái xe về nhà Soobin, hai người thậm chí còn mang đồ ăn vặt và kem để an ủi chàng tài phiệt. Soobin vô cùng biết ơn bọn họ, mặc dù điều đó không thể lấp đầy lỗ hổng mà Beomgyu để lại, nhưng đó đã là một nỗ lực đáng khen và đối với anh bây giờ như vậy là quá đủ.

Anh vẫn còn có bạn mà. (Còn Beomgyu thì không còn ai, tôi ổn 💔💔💔)

Chàng tài phiệt nghẹn ngào kể lại câu chuyện, cả gương mặt anh phủ đầy nước mắt và nước mũi. Có lẽ trông hơi xấu xí, nhưng bạn bè Soobin không ngại lấy khăn lau mặt cho anh và ôm chàng tài phiệt thật chặt.

Taehyun phẫn nộ, tự trách bản thân vì đã chấp thuận Beomgyu chỉ để đối đầu với Yeonjun, nhưng đa số là căm phẫn Beomgyu vì đã đùa giỡn với cảm xúc của Soobin. Kai chỉ cảm thấy buồn, vì rõ ràng cậu biết chàng tài phiệt đã yêu và tin tưởng Beomgyu đến nhường nào. Cậu nhích tới gần Soobin hơn, ôm chầm lấy anh một cách mãnh liệt và ấm áp.

Yeonjun... lại cảm thấy tệ. Y chưa bao giờ thích Beomgyu ngay từ ban đầu, và bây giờ y còn ghét em hơn nữa, nhưng Yeonjun không thể tránh khỏi cảm giác thương hại cho chàng trai nhỏ. Beomgyu luôn một mình, và ngay từ câu chuyện của Soobin, Beomgyu rõ ràng vẫn sẽ chỉ luôn đơn côi như vậy. Thật bất công; cả hai đều có chung một người bố, nhưng cuộc sống của họ lại quá khác biệt. Trong khi Yeonjun luôn phải chịu đựng kỳ vọng của bố mình thì y vẫn có một lối sống giàu có xa hoa khi chưa từng phải lo về cách sinh tồn. Mặt khác Beomgyu lại phải chật vật chèo chống và bôn ba khắp đường đời chỉ để sống sót qua ngày. Người đã từng 'cứu rỗi' em đã thao túng em nhiều năm, và giờ đây ả thậm chí còn đánh cắp người duy nhất thực sự yêu em. Đương nhiên không thể nhân nhượng với những gì chàng trai nhỏ đã gây ra, nhưng Yeonjun lại cảm thấy phiền lòng nhiều hơn.

Cuối cùng, ban ngày cũng chuyển thành màn đêm, đã đến lúc cả hai cậu em vẫy chào tạm biệt. Yeonjun dẫn Soobin đến giường và chắc rằng chàng tài phiệt đã chìm vào giấc ngủ trước khi y rời khỏi căn hộ. Tuy nhiên, khoảnh khắc y mở cánh cửa, lại chẳng thể ngờ được dáng vẻ Beomgyu đứng trước đó, hai hàng lệ lăn dài trên gò má em.

"Y-Yeonjun," Beomgyu lắp bắp, bắt đầu giải thích trước khi Yeonjun có cơ hội cất lời. "Em, em đến để xin lỗi. Em thực sự, thực sự rất yêu anh ấy, e-em thề! Và, em vẫ-vẫn còn yêu anh ấy. Đ-đúng là em đã từng t-tiếp cận anh ấy đ-để lừa tình, nhưng em thực sự đã r-rơi vào lưới tình với anh ấy, và e-em không quan tâm đến tài sản nữa! Em đã định g-gọi anh ấy, thành thật khai báo vụ lừa đảo, em thực sự đã làm vậy! Đ-Đó là lý do tại sao Heewon đ-đến chỗ Soobin, cô ta tức giận v-vì em đã làm vậy. E-Em thực sự yêu anh ấy, Yeonjun, xin hãy tin em. Em cần, em cần anh ấy, em không quan tâm em cần phải làm cá-cái gì nữa, để làm lành với anh ấy, nhưng em sẽ làm mọi hứ, e-em cần anh ấy...làm ơn..."

Yeonjun thở dài, Beomgyu là người y không muốn gặp nhất hôm nay, nhưng dáng vẻ tràn ngập nước mắt của em trước mặt lại đánh vào sự thương hại của y.

Yeonjun cảm thấy thương tiếc.

"Nào rõ ràng đi, tôi đâu có quyền của tôi chấp nhận lời giải thích của cậu, Beom-"

"E-Em biết! Xin hãy đ-để em gặp anh ấy, em cần p-phải giải thích với a-anh ấy! Em không thể... Em không thể để anh ấy n-nghĩ rằng em chưa bao giờ yêu a-anh ấy..."

"Xin lỗi nhưng bây giờ em ấy ngủ rồi, bên cạnh đó... tôi nghĩ rằng cậu nên cho em ấy chút thời gian, em ấy có lẽ chưa muốn nhìn thấy cậu bây giờ đâu."

Nghe thấy điều đó, Beomgyu ngã khuỵa xuống sàn, trái tim-thắt lại tràn ngập không khí khi chàng trai nhỏ cứ nghẹn ngào và nức nở mãi. Yeonjun lại thấy muộn phiền lần nữa.

Y cúi xuống và cố gắng dỗ dành em, nhẹ nhàng vuốt lưng em an ủi. "Thôi...thôi...đừng khóc nữa nào..."

Không có hồi đáp, tiếng khóc ngày một lớn dần.

"Cậu không có nơi nào để đi phải không? Đứng dậy nào, cậu sẽ đánh thức Soobin mất thôi. Đi với tôi," Yeonjun nâng chàng trai nhỏ đứng dậy và y dẫn em xuống rời khỏi tòa nhà. Y gọi tài xế đến rước cả hai, quyết định đem Beomgyu đi cùng, chí ít đó là điều duy nhất Yeonjun có thể làm để bù đắp cuộc đời khốn khổ của người em cùng cha-khác mẹ đã trải qua.

Beomgyu thiếp đi ngay trên đường về, em đã thấm mệt bởi khóc quá nhiều và đau lòng. Yeonjun xếp cho em một phòng ngủ cho khách trước khi quay về phòng y nghỉ ngơi trước một ngày dài.

[junzz! :(]

> soobin ah

> cậu ấy đã đến

> cậu ấy muốn giải thích

[bin</3]

em thực sự không muốn nhìn mặt cậu ta <

...••°°*+:。.。۵♡۵。.。:+*°°••..

Beomgyu tỉnh dậy trên một chiếc giường lạ lẫm, em mơ hồ nhớ lại mình đã cầu xin Yeonjun trước căn hộ của Soobin, và rồi nghẹn ngào trên suốt chuyến xe dài vô tận, chắc hẳn chàng trai nhỏ đã ngủ quên. Beomgyu chỉ cảm thấy khốn khổ tột cùng, em vẫn chưa nghe tin gì về Soobin kể từ cuộc gặp mặt trong phòng làm việc của anh, và chàng trai nhỏ thậm chí còn chẳng có cơ hội để giải thích.

Beomgyu ép mình rời khỏi giường, dẫu em chẳng hề quen thuộc với cách bố trí ở nhà Yeonjun, thế nhưng khá dễ dàng để chàng trai nhỏ tìm lối đến phòng khách. Ở đó, Yeonjun đang ngồi trên ghế dài, ánh mắt y dán vào màn hình tivi, nhưng y lại bấm tắt một khi nhận thấy sự xuất hiện của Beomgyu.

"Chúng ta cần nói chuyện," Yeonjun cất lởi, Beomgyu cũng không có sự lựa chọn nào. Em lựa một khoảng cách xa Yeonjun rồi mới ngồi xuống ghế dài, tội lỗi nhìn xuống đùi mình.

"Tôi muốn nghe câu chuyện từ phía cậu, rồi tôi sẽ quyết định tôi có nên giúp cậu hay không."

Beomgyu kể lại câu chuyện dựa trên góc nhìn của chàng trai nhỏ, có hơi lắp bắp một vài chỗ, nhưng em vẫn tự hào rằng mình đã kìm lại được nước mắt cho đến tận câu nói cuối cùng.

"Tôi sẽ không giúp cậu quay lại với em ấy," Yeonjun mở lời. "Tôi nghĩ Soobin mới là người nên quyết định em ấy có sẵn sàng nghe cậu giải thích hay không. Tuy nhiên cậu không còn nơi nào để đi nữa đúng chứ?"

Beomgyu xấu hổ gật đầu.

"Tôi sẽ cho cậu ở nhờ và cung cấp bữa ăn hàng ngày, tuy nhiên cậu phải tìm một công việc đàng hoàng và làm việc bằng chính sức lực của mình. Chí ít đó là những gì tôi có thể làm cho cậu bù đắp cho sự bỏ rơi của bố chúng ta. Và tôi cũng xin lỗi vì đã cư xử chưa tốt với cậu, nhưng tôi đoán mình cũng có phần đúng trong đó. Tôi sẽ đi đánh một chìa khóa cho cậu, và cậu có thể ở phòng nghỉ cho khách đó. Cậu còn đồ đạc gì không?"

"Heewon đuổi em ra khỏi nhà rồi, nhưng em có vài thứ bỏ quên ở nhà anh ấy..."

Yeonjun gật đầu. "Tôi có thể lấy mấy thứ đó cho cậu, vì tôi sẽ tới thăm em ấy. Nhưng tôi muốn nhắc nhở rõ ràng rằng tôi vẫn chưa có thiện cảm với cậu và tôi sẽ không tha thứ cho cậu vì đã làm tổn thương Soobin. Tuy nhiên, cậu em trai cùng cha-khác mẹ của tôi nên tôi vn phải làm tròn trách nhiệm trao tặng một cuộc đời mà cậu đã bị tước đoạt, đó là lý do tại sao tôi lại làm như vậy cho cậu."

Beomgyu ngoan ngoãn gật đầu, thì thầm một tiếng "cảm ơn".

"Tôi đi làm đây, một người giúp việc sẽ đến và chuẩn bị bữa trưa cho cậu. Đừng cố gắng tìm kiếm Soobin, cho em ấy thời gian đi."

.  . • ☆ . ° .• °:. *₊.·:*¨¨* ≈☆≈ *¨¨*:·.₊*:.°.•.° .☆ •.

Tối hôm đó, ngồi một mình trong phòng ngủ, Beomgyu viết bức thư đầu tiên của em.

gi soobin,

xin chào, là em, beomgyu đây. em biết chc hn bây gi anh rt ghét em, và em cũng biết mình đã làm trái tim anh tan nát. em thành tht xin li, du yêu ca em, em thc s rt yêu anh. em mun t bin h cho bn thân mình, em mun nói vi anh rng cô ta ép em làm điu đó, nhưng s tht là; đó là li ca em. đáng l ra em nên t chi t ban đu mi đúng.

em thc s yêu anh rt nhiu, em cm giác như bây gi em chng th nào th ni. c như hàng thiên niên k đã trôi qua k t ln cui em gp anh vy, em thc s chng mong mun gì hơn ngoài vic được bên cnh anh ln na. em đã đánh mt anh vì gia sn bt ngàn ca anh, nhưng ngay c khi anh có phá sn đi chăng na, điu em quan tâm duy nht vn ch là anh mà thôi. em không biết mình phi làm gì đ anh chu quay li bên em, có l anh s chng bao gi đc được lá thư này, hoc s chng có ai thy được điu này nhưng em, nhưng chính em vn s làm mi th. em hi vng rng anh biết em yêu anh rt nhiu, thc s đó. em vn yêu anh rt nhiu.

không sao c nếu như anh chng mun nhìn mt em, nếu anh chng bao gi mun chm mt em thêm ln nào na, min là anh cha lành được vết thương mà em đã gây ra cho anh. em ch mong li được thy dáng v anh hnh phúc ln na, chng có th gì quan trng bng hnh phúc ca anh c.

em yêu anh rt nhiu. em nh anh tng giây tng phút trong ngày. anh là người tuyt vi nht đã đến vi cuc đi em, làm sao em có th lãng quên anh đây?

yeonjun đã cưu mang em, em chc rng y tính đánh em ngày em gp mt y, nhưng em li rt biết ơn. anh chc cũng đã biết ri, y có l đã k vi anh. em xin li nếu anh có ghét y vì chuyn này, em xin li nếu điu đó làm anh tht vng v y, nhưng em thc s đã trng tay ri. em xin li, em s c gng t mình n lc và thoát ra khi vòng tròn kết giao ca anh nhanh nht có th.

em hi vng anh có th rút kinh nghim t em và tìm được tình yêu thc s đi anh. em hi vng anh s sng tht hnh phúc, và em cũng mong em ch là mt vết xước trên con đường đi mà khi anh nhìn li ch cười cho qua.

em cũng ước rng mình chưa bao gi làm tan v trái tim anh.

em yêu anh, và em cũng xin li rt nhiu.

Beomgyu nhận việc tại một nhà hàng thịt nướng. Mặc dù lương bổng không khá khẩm, nhưng chí ít có còn hơn không. Chàng trai nhỏ nghĩ rằng bà chủ có lẽ cảm thấy thương hại bản thân mình, vì em luôn là con người hậu đậu nhất cả quán và em vẫn chưa thể nào quen thuộc với cách công việc xung quanh quán vận hành. (Nhưng chàng trai nhỏ vẫn đang cố gắng hết sức mình, thực sự đó. Vì Soobin.)

Công việc có vẻ vui. Beomgyu gặp một người con trai khác, lớn hơn em 2 tuổi. Tên anh là Lee Chan, con trai của chủ quán. Đã rất lâu rồi chàng trai nhỏ mới kết được một người bạn mới, em nhận ra. (Soobin không được tính, vì rõ ràng họ không phải là mối quan hệ bạn bè, mặc dù trước đó hai người vẫn làm bạn trước.)

Em không kể toàn bộ câu chuyện cuộc đời mình cho Chan, nhưnng em có kể với anh rằng em vừa trải qua một cuộc tình tan-vỡ tồi tệ. (Chan trao chàng trai nhỏ ánh mắt thương cảm, và Beomgyu nhận ra bạn trai của anh không còn ghé thăm nữa.)

Cảm giác thật sảng khoái làm sao, trò chuyện với ai đó mà không cần phải lo lắng về hậu quả của từng phát ngôn được thốt ra. Beomgyu cảm giác như em đang đi trên vỏ trứng khi trò chuyện cùng Yeonjun, như thể một bước nhỏ sai sót thôi em cũng sẽ ngủ trên đường phố không còn mái che trên đầu. Và trước đó khi ở cùng Heewon, chàng trai nhỏ cũng phải lo lắng về việc không chọc tức ả, nếu không em sẽ hứng chịu tất cả những lời lăng mạ về bản thân mình. Và khi còn Soobin cạnh bên, Beomgyu cảm giác như em sẽ được là chính mình, đó thực sự là những gì em cảm nhận được. Nhưng gánh nặng nhiệm vụ chàng trai nhỏ đang thực hiện quá lớn để phớt lờ, em vẫn phải tự đặt một ranh giới với người đàn ông thực sự yêu em.

Có lẽ đó là nơi duy nhất em có thể thoải mái bày tỏ nỗi lòng.

⌦ .。.:*♡'*•.¸♡ ♡¸.•*'˚ ༘♡ ⋆。˚˚ ༘♡ ⋆。˚ ❀ੈ♡˳

Đó là một buổi tối thứ năm khi Chan lao vào phòng nhân viên với khuôn mặt đỏ bừng.

"Beomgyu," Anh thở dốc, "Xin lỗi vì đã cắt ngang giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi của em, nhưng bây giờ chúng ta cần nhiều nhân lực nhất có thể. Có một phòng VIP ở ngoài đó, và kiểu phòng cấp-tổng thống VIP ấy. Vì vậy, nhanh-chóng lên."

Beomgyu lóng ngóng đứng dậy, chàng trai nhỏ vội vàng buộc tạp dề quanh eo trước khi nhanh chân bước đến bàn phục vụ. Em đã sẵn sàng chào đón các vị khách, thân thể theo bản năng định cúi chào cho đến khi-

Em đóng băng tại chỗ.

Đứng trước mặt chàng trai nhỏ đây, trong tất cả vinh quanh em đạt được, là Choi Soobin độc nhất vô nhị.

Beomgyu thấy sự ngỡ ngàng hiện hữu trong đôi mắt chàng tài phiệt trước khi nhanh chóng chuyển thành một ánh nhìn đơn thuần. Em muốn cất lời, muốn òa khóc, muốn cầu xin Soobin cho em thêm cơ hội thứ hai. Nhưng thay vào đó, miệng chàng trai nhỏ lại khô khốc đến lạ. Ánh mắt cả hai vẫn duy trì chạm nhau.

Sau đó, cả thế giới dường như quay chậm lại, nhưng Soobin đã quay gót và tiến thẳng đến cửa. Beomgyu cảm giác như em mắc kẹt trong một cái bong bóng, tất cả mọi âm thanh xung quanh em đều tắt ngóm. Tuy nhiên chàng trai nhỏ vẫn có thể nghe thấy tiếng Soobin "Hãy đi ăn ở nơi khác."

Em chẳng thể cảm nhận nổi đôi chân mình di chuyển cho đến khi Chan đặt em ngồi xuống trong phòng nhân viên, một bàn tay xoa lưng an ủi chàng trai nhỏ. Beomgyu cảm giác như mình chẳng tài nào thở nổi, em cố gắng hít một hơi thật sâu, nhưng toàn bộ không khí lại trào ngược vào buồng phổi.

Và tiếp đó em lại òa khóc. Beomgyu chẳng còn nức nở thành tiếng nữa, may mắn làm sao. Tuy nhiên tiếng khóc lặng thầm cũng chẳng khá hơn là bao. Chan vẫn bên cạnh chàng trai nhỏ, cố gắng hết sức để an ủi em. Không còn gì có thể biện minh được nữa, Beomgyu vừa đánh mất một khách hàng quan trọng của quán, và sự tội lỗi bao trùm lên từng tế bào trong bao tử chàng trai nhỏ.

Khá ngạc nhiên cho Beomgyu, Chan và mẹ anh lại lo lắng về tình trạng-tinh thần của em hơn là đánh mất vị khách quý tài phiệt giàu nhất Seoul. Điều đó làm trái tim em ấm áp nở rộ. Chàng trai nhỏ kể với Chan rằng Soobin là bạn trai cũ của mình, rằng họ chỉ vừa mới chia tay một vài tuần trước, và rằng Beomgyu vẫn còn yêu chàng tài phiệt sâu đậm, day dứt rất nhiều. Em cảm thấy hơi xấu hổ, chí ít là như vậy, vì không phải ai cũng có thể thoải mái thừa nhận với bạn bè mình rằng bạn trai cũ đã vượt qua tầm với của mình, thế mà mình vẫn còn ý định yêu đương với người đó.

Cứ như thể chuyện gặp lại Soobin đã vô tình khơi dậy một ham muốn bị kìm nén trong Beomgyu, nên em rất khao khát được gặp lại chàng tài phiệt lần nữa. Mặc dù trước Beomgyu đã tôn trọng ước muốn của Soobin, không liên quan gì đến cuộc đời anh nữa. Nhưng bây giờ, em cần phải biện minh cho chính bản thân mình, em cần phải chứng minh cho anh thấy em yêu anh nhiều đến mức nào.

Thế nên chàng trai nhỏ đã cầu xin.

Em cầu xin Yeonjun, vì khi Beomgyu cố gắng liên lạc với Soobin, em phải đối mặt sự thật tàn nhẫn rằng những dòng tin nhắn và cuộc gọi của mình sẽ chẳng thể nào được gửi đến. Chàng trai nhỏ đã bị anh chặn.

Beomgyu lảo đảo bước ra phòng khách, làm Yeonjun bất ngờ khi em chỉ thường giấu mình trong căn phòng nhỏ bé kia.

"Yeonjun," Chàng trai nhỏ mở lời, âm thanh giả vờ cứng rắn. "Xin hãy giúp em nói chuyện với Soobin."

Yeonjun chỉ nhướn mày nhìn em.

"Em biết có lẽ anh không muốn, nhưng làm ơn, em cần phải nói chuyện với anh ấy, em cần phải giải thích với Soobin... Em muốn quay lại với anh ấy."

Yeonjun chỉ thở dài, "Beomgyu, cậu biết là em ấy không muốn gặp cậu rồi mà. Tôi nghĩ chúng ta nên tôn trọng quyết định của Soobin."

"Em biết, nhưng làm ơn. Em không thể để anh ấy sống hết quãng đời còn lại nghĩ rằng em chưa từng yêu anh ấy, cầu xin anh đó."

"Beomgyu, cậu thực sự làm tổn thương em ấy, cậu –"

"Em đã gặp anh ấy hôm nay," Âm thanh chàng trai nhỏ vụn vỡ, sự cứng rắn của em ngày một tan nát. "Anh ấy đã đến chỗ làm của em và em, em đã rất hạnh phúc, c-chỉ vì được gặp lại anh ấy."

Beomgyu nức nở từng cơn, Yeonjun rõ ràng không hề ngờ đến phản ứng này và y chẳng biết phải phản ứng ra sao.

"A-Anh ấy, anh ấy chỉ nhìn em thôi, v-và sau đó anh ấy bỏ ra khỏi cửa. E-Em, em không còn cách nào. Em chỉ muốn anh ấy biết sự thật thôi... cầu xin anh đó?"

Yeonjun tức giận đưa tay lên vuốt tóc. Cũng không phải y không tin vào sự ăn năn hối lỗi của Beomgyu, nhưng y còn phải gánh chịu tàn dư sau đó của Soobin. Yeonjun cũng chẳng muốn thấy người em chí cốt của mình phải đau khổ thêm lần nào nữa.

"Được rồi. Tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với em ấy. Nhưng phải hứa với tôi, rằng cậu phải hoàn toàn thành thật, không lừa dối để em ấy nảy lòng xót thương nữa."

"Em hứa, cảm ơn anh, em hứa."

*ੈ✩‧₊˚❝ ❞ ✧ ೃ༄☾ ⋆*・゚:⋆*・゚

Buổi sáng ngày hôm sau, Yeonjun bảo rằng Beomgyu có thể đến nhà Soobin sau bữa trưa, cảnh cáo chàng trai nhỏ rằng Soobin có thể cực kỳ miễn cưỡng khi gặp mặt em. Beomgyu chẳng quan tâm, mọi tế bào trong em hừng hực bùng cháy trước sự phấn khích khi có cơ hội được nói chuyện với chàng tài phiệt lần nữa. Em quyết tâm lần này phải làm rõ mọi chuyện.

Beomgyu ăn bữa trưa nhanh chóng, vội vàng rời khỏi nhà và tức tốc băng qua vỉa hè chạy đến tòa nhà của Soobin. Soobin và Yeonjun sống không cách xa nhau lắm, vì khu nhà giàu cũng chỉ b như thế thôi. Dù vậy, vẫn mất tầm 30 phút đi bộ và 15 phút đi xe. Nguyền rủa lũ nhà giàu đi vì bọn họ đã có xế hộp riêng thì xung quanh chẳng có dịch vụ xe buýt công cộng nào cả.

Chàng trai nhỏ đã đến đó trong vòng 20 phút.

Beomgyu lo lắng đứng ngoài cửa nhà Soobin, em đã gõ cửa và từng giây từng phút trôi qua đều dài như hàng giờ đồng hồ. Khi cánh cửa cuối cùng cũng bật mở, Soobin đứng trước em trong chiếc áo thun trắng và một cái quần ngủ kẻ sọc. Chàng trai nhỏ biết giá cả bộ trang phục đó còn hơn cả tài sản ròng của em. Chàng tài phiệt nhìn xuống em với ánh mắt như muốn xuyên thủng và Beomgyu có thể hiểu được ý của Yeonjun là gì khi thấy được sự miễn cưỡng của Soobin.

"Cậu muốn bày tỏ," Soobin mở lời.

"Đ-đúng vậy, em muốn, cảm ơn anh vì đã-"

"Nói thẳng vào vấn đề đi."

Beomgyu giật mình trước tông giọng của chàng tài phiệt, vẫn quá đỗi xa lạ với em và khiến em cảm thấy buồn phiền. Soobin chẳng bao giờ thẳng thừng hay lạnh nhạt với chàng trai nhỏ, mà vẫn luôn yêu chiều và dịu dàng, Nhưng, Beomgyu biết rằng em không còn xứng đáng với một Soobin yêu chiều và dịu dàng như thế nữa. Chàng trai nhỏ đã tự mình chuốc lấy điều đó.

"À- à được rồi. Ừm, vụ lừa đảo là do Heewon chủ trì, c-cô ta không phải chị ruột của em, nhưng đúng là cô đã có công thu nhận em. Cô ta bắt em làm chuyện này, nhưng em đã thực sự yêu anh, và em thực sự rất yêu anh. Xin hãy tin em... E-Em muốn từ bỏ chuyện này, nhưng c-cô ta đã mắng em rằng em chẳng biết mình đang nói gì cả và bắt em câm miệng, nên ngày đó em đã đến trước nhà anh với một gương mặt ướt đẫm nước mắt, em quyết định rằng em không muốn làm chuyện đó nữa v-và em đã bỏ trốn. Em định nói với anh mọi chuyện nhưng cô ta đã đến trước em. Và những gì em muốn là quay lại bên anh, em thực sự rất yêu anh, Soobin à."

Beomgyu hít một hơi thật sâu, tự hào vì em đã không gục ngã và quỳ gối xuống cầu xin. Tuy nhiên chàng trai nhỏ lại nhận thấy rằng ánh mắt của Soobin lại chẳng hề ấm áp hơn, em cảm thấy trái tim mình có lẽ sắp tan vỡ lần nữa.

"Im đi," Chàng tài phiệt cười chế giễu. "Cậu thực sự hi vọng tôi sẽ tin cậu? Mối quan hệ của chúng ta chỉ toàn là gi di thôi Beomgyu à, gi di. Làm sao tôi có thể tin tưởng thêm lần nữa đây? Tôi thực sự mong muốn rằng sau ngày hôm đó tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu. Để tôi yên đi."

Soobin đóng sầm cửa lại.

ˏˋ°•*⁀➷˚ ༘♡ ⋆。˚ੈ✩‧₊˚✧.*༊*·˚*ೃ༄.ೃ࿐ೃ⁀➷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro