9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đắn đo giữa việc đi và không đi gặp Cún Con, June lại vượt qua một tuần lễ rối ren.

Trước kia lúc trong lớp học luôn không thoải mái, nên sau khi June chuẩn bị xong đồ án trong tay liền đi sửa sang chương trình học khác. Nàng ban ngày ở lớp học với các thành viên khác cùng nhau đẩy nhanh tốc độ, bận rộn đến muốn phân thân, buổi tối thì gọi điện cho người nhà bàn về việc sửa chương trình học, đại học T đề cao điểm số, nàng không chỉ có một mình, chuyện gì cũng phải bàn bạc với người nhà.

Trong nhà đồng ý yêu cầu của nàng, nhưng June phát hiện, quan hệ giữa bạn học trong lớp học, đặc biệt là bắt đầu từ khi View Benyapa đưa nàng về nhà, dường như có chút chuyển biến không giải thích được.

Mint Thishar bỗng nhiên đối với nàng nhiệt tình hơn, có lúc còn hỏi nàng có muốn cùng đi ăn hay không, Neo Trai cũng không còn đối chọi gay gắt với nàng, mà View... cổ họng hình như vẫn chưa tốt lên.

Cùng lúc đó, Cún Con mấy ngày gần đây lại có chút quái dị. Cô ấy so với trước kia càng thêm thâm trầm, im lặng hơn, cũng càng lạnh nhạt hơn, nói mình bận, thường thường biến mất, June đơn phương nhiệt tình hồi lâu, chậm chạp không được đáp lại thì cảm thấy rất oan ức, không biết chính mình đã làm sai chỗ nào, cũng không biết làm sao để thay đổi, cuộc sống một lần nữa trở nên tẻ nhạt vô vị.

Thứ sáu, June nhận được khoản tiền từ nhà gửi đến, luận văn sơ thảo cũng chỉ còn thiếu một chút.

Nàng chậm rì rì từ lớp học đi ra khỏi trường, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn. Trong trường học nhiều người, túm năm tụm ba đi qua bên người June, ai nấy giống như đều có cuộc sống bận rộn của riêng mình, trừ June ra.

Đến trưa, Mint hỏi nàng buổi tối có muốn cùng cô và View đi nội thành không, June uyển chuyển từ chối.

Nàng lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn buổi sáng mình gửi cho Cún Con, hỏi Cún Con cuối tuần này trôi qua như nào, Cún Con đến giờ vẫn chưa trả lời.

Đang ăn cơm tối, một vị giáo sư ở Phuket có quan hệ không tệ đột nhiên gọi cho nàng, nói ông có một suất tuyển thẳng, hỏi June có muốn hay không.

Vị giáo sư kia vẫn luôn rất ưu ái June, ông nói nàng đầu óc nhanh nhạy, giải quyết tình huống tốt, chăm chỉ chịu khó, có thiên phú. Mà bản thân June nhiều lúc không rõ bản thân muốn cái gì, nàng rất ít khi nghĩ đến chuyện công việc, trong quan niệm của nàng, nếu như có thể tiếp tục đi học, nàng đương nhiên là muốn tiếp tục học.

Về nhà rửa mặt, June phát hiện điện thoại có thông báo tin nhắn của bạn bè trong nước, hỏi nàng sắp đến sinh nhật rồi, có chuẩn bị gì không.

June nhìn lịch một chút, chủ nhật đúng là sinh nhật nàng, gần đây bận đến nỗi chân không chạm đất, sinh nhật cũng quên mất. Suy nghĩ một hồi, June trả lời. "Không chuẩn bị gì cả."

Có lẽ sẽ một mình đi dạo nội thành, mua bánh ngọt, mang về phòng tự chúc mừng.

Chủ nhật, June thức dậy rất muộn, biếng nhác rời giường ra ngoài, ngồi lên xe buýt đi nội thành. Lúc ở trên xe, June liên tục nhận được không ít tin nhắn chúc mừng sinh nhật, em trai của nàng là Jame mượn điện thoại di động của giáo viên, gửi cho nàng một tin nhắn rất dài.

Đại ý là mặc dù ở nhà lúc nào cũng cãi nhau đấu võ mồm, nhưng lâu không gặp June thì nhóc ấy cũng rất nhớ nàng, rồi chúc nàng luôn vui vẻ may mắn.

June đọc tin nhắn mới phát hiện hoá ra vẫn có người nhớ tới mình.

Nàng xuống xe, đi dạo một vòng cũng không tìm được cái gì có thể mua, bèn đi đến một tiệm bánh gato có tiếng, xếp hàng hai mươi phút, mua về một cái bánh ngọt đủ mình nàng ăn, coi như là quà bản thân tự mừng sinh nhật.

June và Cún Con cả ngày nay không liên lạc với nhau, nàng về đến nhà, đem bánh ngọt bày trên bàn.

Đến khi ngồi xuống trước chiếc bánh, vẫn không tự chủ được mà nhớ đến cái người lúc nào cũng nói bận kia, nghĩ thầm sinh nhật vốn nên tùy hứng, liền chụp ảnh bánh ngọt, hỏi Cún Con một vấn đề chính nàng cũng cảm thấy rất đần. "Viện trợ khẩn cấp! Nếu như chị thắp ngọn nến này, chuông báo khói có thể vang lên không nhỉ?"

Qua mấy phút, Cún Con gọi điện cho June.

June nghe âm báo mà mình muốn nghe truyền tới tai, mũi có chút cay cay. "Alô!"

Cún Con hỏi nàng. "Hôm nay là sinh nhật chị?"

June "Ừ" một tiếng, tay phủi phủi bàn mấy cái.

"Sao không nói sớm!" Giọng Cún Con giống như có chút lo lắng và gấp gáp, không bình thản như thường ngày, trái lại làm cho June lại thoải mái hơn không ít.

June ngẫm nghĩ, vẫn là nói thật. "Em gần đây không phải không thèm trả lời tin nhắn sao, chị mới không nói cho em."

"Em không phải..." Cún Con dừng một chút, giãy dụa muốn giải thích. "Mấy ngày nay khá bận!"

"Ừm!" June cảm giác lời giải thích của người này yếu ớt chết đi được, nhưng cũng không truy cứu thêm gì nữa, chỉ nói. "Chị biết mà, cám ơn em đã gọi điện thoại cho chị."

Cún Con im lặng hồi lâu, sau mới hỏi June. "Hôm nay trải qua thế nào?"

"Chị đi nội thành." June nói thêm, "Mua bánh ngọt. Chị hôm nay nhận được rất nhiều lời chúc nha, rất nhiều bạn học trước đây đều gửi tin nhắn, còn có em trai và ba mẹ."

"Em trai?" Cún Con hỏi nàng.

"Ừ, em ruột." June có chút kiêu ngạo mà khoe khoang với Cún Con "Em trai chị rất đẹp trai, đa tài đa nghệ, còn đang học lớp 11."

"Vậy sao? " Cún Con thấp giọng nói. "Chị cũng rất đẹp."

June ngẩn người, không trả lời.

Hai người trầm mặc chốc lát, Cún Con nói với June. "Sinh nhật vui vẻ... Junie!"

"Cảm ơn." June theo phản xạ trả lời.

Nàng kỳ thực có rất nhiều lời muốn nói với Cún Con, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy vẫn chưa kịp kể. Nhưng lúc này nghe điện thoại, June lại không muốn nói.

Điện thoại di động hai đầu đều yên lặng hồi lâu, June đem điện thoại để sang bên, lấy cây nến cắm lên, dùng diêm thắp sáng, sau đó thuận miệng hỏi Cún Con. "Em có từng nghĩ sau này sẽ hẹn hò với kiểu người nào chưa?"

June chờ đến lúc sáp nến nóng chảy rơi xuống bánh ngọt, Cún Con vẫn không trả lời, June cười cười, nói. "Thôi không hỏi em nữa. Chị ăn bánh đây, bái~ bai~!"

Nàng cúp điện thoại, sau đó thổi tắt nến.

June dùng dĩa hất hết nến ra, cắt một miếng, mới vừa ăn được hai miếng, đột nhiên nhận được một tin nhắn vô cùng kỳ quái, đến từ số lạ.

"Xin chào, tôi là View Benyapa. Xe của tôi bị chết máy ở gần nhà bạn, vừa nãy mới xin người ta số của bạn, tôi hiện tại không thể nói chuyện, giao tiếp khó khăn, bạn có thể xuống tầng giúp tôi một chút được không?"

June đọc đi đọc lại tin nhắn này ba lần, xác nhận mình không đọc nhầm, cảm giác View hình như có vấn đề, cũng quá làm người khác phiền lòng rồi đi.

Nhưng dù sao thì giúp người khác sửa xe cũng thú vị hơn một mình ngồi ăn bánh, nên là June lưu số của View, nói mình tới ngay, rồi chạy xuống tầng.

_._

June vừa xuống tầng liền hối hận, xế chiều nay nhiệt độ lại bắt đầu giảm, nàng mặc áo thun mỏng căn bản không ngăn được gió.

View lại nhắn tới, nói cô ấy đang ở ngã tư đầu phố.

June đi trong gió lạnh, liếc mắt liền thấy xe của View ở ven đường, đi vài bước đã ngửi thấy trong gió có mùi nhựa bị đốt cháy khét nồng nặc.

Mà View vừa mới gửi tin nhắn cho nàng thì rất nghiêm túc đứng ở ven đường.

Thấy June đến, View quay sang June, lẳng lặng nhìn nàng, chỉ chỉ săm xe của mình.

June tuy đã thi đậu bằng lái trong nước nhưng vẫn chưa lái xe lần nào, cũng không hiểu nhiều về mấy cái này, nàng đi tới vị trí cách View không xa, nhìn một chút, suy đoán hỏi View. "Là bể bánh xe sao?"

View nhìn June gật gật đầu, giơ ra 2 ngón tay.

"Hai cái lận sao?" June có chút giật mình. Một cơn gió thổi đến, June vừa co rúm lại, vừa hỏi View. "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

View cao hơn June nhiều, đứng trên lề đường, dựa vào ánh đèn nhìn xuống June, không nói lời nào, June bị cô nhìn đến hơi sợ hãi, dời ánh mắt, tiếp tục xem xét một cái bánh bị hư, ôm cánh tay nói. "Có phải nên gọi điện cho đội cứu viện không? ..."

June kỳ thực không có kinh nghiệm xử lý việc này, cũng không biết mình có thể hỗ trợ được cái gì.

Đột nhiên, View nhúc nhích một chút, June quay đầu nhìn lại, liền thấy View cởi áo khoác mình ra, khoác lên vai nàng.

June còn chưa kịp phản ứng đã được áo khoác của View bao lấy.

View Benyapa khí lực lớn, còn ghé rất gần, June cũng không đứng vững, bị cái áo bao trùm liền tiến về trước một bước, như thể yêu thương nhung nhớ hay gì mà nhào vào ngực View vậy.

View cũng chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, June và cô ấy cũng không quá thân thiết, mặc áo của cô khiến nàng chần chừ, bèn nói với View. "Vẫn là cô mặc đi."

Nói xong đang muốn cởi áo khoác View ra, tay lại bị cô đè xuống.

View giơ điện thoại ra trước mặt June, mở ghi chú ra, gõ một hàng chữ cho June. "Tôi muốn tìm công ty bảo hiểm."

June "Ồ" một tiếng, View liền gõ chữ tiếp. "Nhờ bạn giúp tôi giải thích tình huống."

June liền "Ừ" một tiếng, hỏi cô. "Là hai cái bánh bị bể sao?"

View trả lời "Đúng vậy", rồi tiếp tục giải thích tình huống của xe cho June.

Cái áo khoác choàng thêm cho June tuy rằng không quá dày, lại rất chắn gió, June không còn lạnh như vừa nãy, đứng ở một bên nhìn View gõ chữ cho nàng.

Gió trên đường rất lớn, June nhìn View chỉ mặc mỗi áo sơ mi phong phanh, không suy nghĩ nhiều mà đụng mu bàn tay của View. View dừng gõ chữ, nhìn sang June.

June lập tức rút tay về, mà tay View quả thật rất lạnh, June không nhịn được đề nghị. "Bằng không trước tiên hãy đến nhà tôi đi, ven đường quá lạnh."

View một giây sau liền tắt điện thoại, nhìn sang June, có ý bảo nàng mau mau dẫn đường.

June thấy thế ngẩn ra, nàng chưa bao giờ thấy người nào không khách khí như thế. Có điều ngày sinh nhật bánh ngọt cũng không kịp ăn liền chạy xuống tầng, ở giữa trời gió lạnh giúp một bạn học quan hệ không quá tốt bị mất giọng xử lý cái ô tô bị trục trặc của cô ta, cũng coi như nhân sinh kỳ ngộ.

"Có điều nhà tôi rất nhỏ, còn có chút bừa bộn nữa." June vừa ở phía trước dẫn đường cho View, vừa nhắc nhở cô ta.

View đi bên người June, đi ở phía ngoài, hơi nghiêng mặt sang nhìn June, gật đầu ra vẻ đã biết.

Bộ dạng June mặc áo khoác của View đi bộ có chút ngốc nghếch, còn nghiêng đầu nói chuyện với cô.

Ngữ điệu của nàng lúc nói chuyện với Cún Con, với lúc nói chuyện với View không giống nhau.

Nói chuyện với View, June dùng giọng giải quyết việc chung, tâm tình bình ổn. Còn nửa tiếng đồng hồ trước, lúc nói Cún Con "Không trả lời tin nhắn", giấu cũng giấu không nổi sự buồn bực cùng oán giận nên nhõng nhẽo làm nũng, tới khi gặp View, lại đã cất hết đi, không tìm ra chút cảm giác ái muội nào.

June cởi áo khoác View ra, treo lên giá áo bên cạnh.

Nàng có lẽ không nghĩ tới sẽ có người tới phòng, trong tủ giày chỉ có một đôi dép lê, nàng đưa cho View đi, còn mình thì xỏ tất đứng ở trên sàn nhà.

View không muốn đi dép lê của nàng, June nghĩ cô ngại, liền khách khí nói. "Không sao, cô cứ đi đi."

Trong phòng ấm áp, có thêm nàng, nơi đó giống như sẽ tăng thêm chút khí tức khiến người ta không muốn rời đi.

Nàng nói chuyện khiến người khác không cách nào từ chối, View không tự chủ được đi dép lê vào.

Phòng June liếc mắt một cái liền có thể xem hết toàn bộ.

View nhận ra căn phòng này, June lần trước mặc áo ngủ, ở trên giường video chat với cô ở đây.

June còn ép Cún Con khen khuyên tai nàng đẹp, khuyên tai nàng thích đều do View tự mình chọn cả, thức ăn ngoài là View cho nhà hàng rất nhiều tiền tip đưa tới, tin nhắn lén lén lút lút gửi ở lớp học đều truyền tới điện thoại của View.

Chẳng qua June cái gì cũng không biết.

June trên bàn bày bánh ngọt, View đập đập vai June, gõ chữ hỏi nàng. "Hôm nay là sinh nhật bạn?"

June sửng sốt một chút, thừa nhận, còn thuận miệng hỏi View. "Ăn bánh không?"

"Sinh nhật vui vẻ!" View chúc nàng.

June lễ phép cẩn thận, nói cám ơn View. Cô lại đánh chữ hỏi nàng. "Có điều ước gì không?"

June nhìn mấy chữ kia, lại dời tầm mắt. "Tôi giờ định gọi cho công ty bảo hiểm, phải nói như thế nào nhỉ?"

Ngữ khí của nàng cho View cảm giác June muốn nhanh nhanh tiễn cô đi.

June tìm giấy bút cho View để View viết. Cô tìm được số điện thoại của công ty bảo hiểm, nàng gọi qua, giải thích tình huống của View cho đối phương.

Mới đầu chỉ bể một bánh, View tự mình thay bánh dự phòng, nhưng không lâu sau lại bể thêm cái nữa, cô cho là bị trục trặc nào khác, liền lái một đoạn ngắn nữa, đến khi đèn cảnh báo sáng toàn bộ mới dừng lại, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi khét lẹt.

Đối phương nói sẽ cử người và xe tải đến, khoảng chừng ba mươi phút nữa sẽ tới.

Gọi điện thoại xong, June cắt cho View một miếng bánh ngọt, lại rót cho cô một cốc nước, nhìn thấy trên tay trái View có vết trầy da, hình như là vết thương mới, liền chỉ nó hỏi View. "Cô vừa mới bị thương sao?"

View viết cho nàng. "Lúc thay bánh vô tình đụng phải cái kích rỉ."

"Cái kích cũng rỉ được à?" June nhìn View với biểu tình rất chi bất đắc dĩ, so với vừa nãy lúc View hỏi nàng điều ước sinh nhật là gì thì sinh động hơn một chút, dạy dỗ View. "Vậy thì phải khử trùng ngay, còn phải tiêm phòng nữa!"

June đến tủ đồ y tế nhỏ tìm hòm thuốc, lại cất bánh ngọt trên bàn đi, mới để hòm thuốc lên bàn, rồi bảo View đưa tay ra cho nàng.

June hai gò má có chút hồng, đôi môi cũng ẩm ướt hơn người thường, dù có rũ mắt, cũng có thể nhìn thấy thủy quang trong mắt và trên môi nàng.

View nghĩ, cô tuyệt đối không phải người duy nhất nhìn June Wanwimol lâu mà hít thở không thông.

June không nói nhiều với View, View đưa tay cho nàng, June liền một tay nắm lòng bàn tay cô, một tay cầm thuốc sát trùng bôi cho cô ấy.

Tay June cũng rất mềm, nghĩ tới đây, View tay co lại, bắt được ngón tay trái của June.

June lấy làm kinh hãi, dời thuốc sát trùng đi, hỏi View. "Rất đau sao?"

View buông tay, chậm rãi gật gật đầu.

"Vậy tôi sẽ nhẹ tay hơn. " June nở nụ cười với View nói. "Cô vậy mà lại sợ đau như thế!"

View nhìn khuôn mặt tươi cười của June, suy nghĩ vài giây, kiên trì viết cho nàng. "Bí mật."

June cười cười, nàng cách View không tới hai mươi cm, đôi mắt cong cong, nhanh chóng cam đoan với View. "Được, sẽ không nói cho ai khác biết đâu!"

Dứt lời June liền cúi đầu lấy thuốc sát trùng chà xát một vòng quanh vết thương, dán cho View một tấm băng gạc rồi nhìn cô nói. "Còn phải đi tiêm phòng bệnh uốn ván."

View viết cho nàng. "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro