Chapter 3: Potato

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Breeze]: Hôm nọ có ai ngờ ngợ hay tiên tri gì về câu chuyện 10 năm giữa chị Judy với em Khoai thì hôm nay sẽ được giải đáp hết nha. (ㅅ' ˘ ')

Trước khi vào việc, em xin trình bày với các mom bé Khoai 4 ngày chuổi và bé Judy 5 ngày chuổi như sau:

──✩₊⁺⋆☾⋆⁺₊✧──

"Vivi! Có buông tay ra không!"

"Không buông đâu! Con muốn đi cùng chị Judy cơ!"

Hơn 10 năm về trước, vào một buổi sáng mùa thu tại thị trấn nhỏ thuộc Chiang Mai, nếu có ai từng đi ngang qua ngõ X, chắc hẳn sẽ nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết mãi không dứt của một đứa trẻ con chừng 4-5 tuổi.

Trước cổng nhà số 64, một đứa trẻ con quần áo dính đầy bụi bẩn cứ thế nằm bò ra đất, vừa khóc lóc vừa giãy giụa, đôi tay nhỏ quấn chặt lấy bắp chân một cô bé trong bộ đồng phục trắng tinh khôi.

"Chị đừng đi!" — Vivi dùng hết công lực 4 năm cuộc đời của mình rặn ra thêm vài giọt nước mắt. Đôi mắt to tròn ngấn lệ ngước lên nhìn Judy, với hy vọng có thể dùng vẻ đáng thương để lay động chị.

Bên cạnh chúng, một bà cụ cố gắng kéo đứa trẻ đang giãy khóc lên khỏi mặt đất, thế nhưng liên tục thất bại, khiến bà chỉ biết thở dài.

"Hôm nay chị Judy đi học lớp 1 rồi đấy. Từ giờ chị là học sinh rồi. Không có thời gian mà chơi với con nữa đâu! Buông tay ra cho chị đi học, nhanh lên!"

Judy nhỏ bé bất lực đứng ở giữa mẹ và Vivi, cứ hết quay trái rồi lại quay phải, khó xử không biết nên làm sao. Judy ngước nhìn mẹ bằng ánh mắt cầu cứu, còn mẹ cô chỉ biết nhìn chúng mà cười.

Cuối cùng, bà cụ chỉ đành dùng biện pháp mạnh, cương quyết túm lấy hai chân của Vivi mà cưỡng chế ép cô bé phải thả tay ra khỏi chân Judy. Vivi bé nhỏ càng khóc to hơn, gương mặt trắng nõn vì khóc mà đỏ ửng lên trông rất đỗi đáng thương.

Bà cụ ra hiệu với mẹ Judy, sau đó mẹ cô liền hiểu ý mà vội vàng dắt cô chạy đi. Đi được vài bước, Judy vẫn không an tâm mà ngoái lại nhìn, thấy vẻ mặt tội nghiệp như cún con bị mắng của Vivi theo khoảng cách ngày một xa dần, đành chỉ biết thở dài. Cô giằng ra khỏi tay mẹ, quay lại hét thật lớn với Vivi:

"Khoai tây, chị đi học một xíu thôi. Chiều chị lại về với em mà. Mau nín khóc đi!"

Sau đó, Judy lại tiếp tục nắm tay cùng mẹ bước nhanh chân tới trường cho ngày đầu tiên.

"Huhuhuhu — chị ơi... huhuhu.."

Bé con được bà bế trên tay, nhưng vẫn không ngừng hướng về phía Judy mà khóc nấc lên. Bà nhìn Vivi bằng ánh mắt chiều chuộng, dí nhẹ ngón tay vào trán cô bé một cách đùa giỡn.

"Đứa trẻ ngốc này sao mà cứ suốt ngày bám dính lấy con nhà người ta như thế cơ chứ..."

──✩₊⁺⋆☾⋆⁺₊✧──

Tại sao Vivi lại bám dính lấy Judy ư?

Đây không phải một câu hỏi có thể trả lời chỉ bằng những từ ngữ đơn giản.

Mọi chuyện bắt đầu từ năm Vivi lên 4 tuổi, tức là một năm trước khi sự kiện trên xảy ra. Khi ấy, gia đình Vivi gồm có bố mẹ và chị gái cô — Bonita vẫn còn định cư tại thủ đô Bangkok. Họ là một gia đình trung lưu bình thường nhưng hạnh phúc, sống tại căn nhà nhỏ xinh xắn ở sát trung tâm thành phố.

Cho tới một ngày, biến cố xảy đến với gia đình họ. Mẹ Vivi trong một lần tham gia kiểm tra sức khoẻ tại công ty, vô tình phát hiện mình thế mà lại mắc phải căn bệnh ung thư vú. Cả gia đình Vivi ngay khi biết tin, liền giống như đang nhận được giấy báo tử của mẹ cô vậy.

Khi ấy, cả Vivi và Bonita đều còn quá nhỏ, nên đều chưa hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề. Chúng chỉ biết rằng mẹ bị bệnh, và phải nghỉ làm chuyển vào bệnh viện chữa trị.

Ông trời vẫn thương họ, nên sau một thời gian điều trị tại bệnh viện, bác sĩ khẳng định rằng sức khoẻ của mẹ Vivi sẽ có tiến triển, có thể chữa được, chỉ cần gia đình kiên trì.

Tin tức đó gieo vào lòng họ niềm hy vọng rất to lớn. Bố Vivi làm việc với cường độ cao hơn, nỗ lực không biết nghỉ để có thể vừa lo cho cả gia đình, vừa có đủ tài chính để chạy chữa cho vợ.

Ban đầu, mọi thứ vẫn khá ổn. Tuy nhiên chỉ sau vài tháng, rõ ràng sẽ có những vấn đề xảy ra khi trong ngôi nhà thiếu vắng đi bàn tay chăm lo của người phụ nữ.

Nhà cửa bừa bộn, hai đứa trẻ không được chăm lo đàng hoàng, khiến chúng ngày một gầy rộp đi. Bố Vivi cũng vì áp lực công việc và áp lực đồng tiền mà đêm đêm mất ngủ, bỏ ăn bỏ uống. Ba bố con họ tụt dốc không phanh kể từ ngày mẹ phải vào viện điều trị. Thấy tình cảnh ấy, mẹ Vivi cũng không thể tiếp tục nhìn nổi. Vì vậy mà bố mẹ Vivi quyết định gửi một trong hai đứa con của họ về quê nhờ ông bà chăm sóc một thời gian, cho đến khi mẹ Vivi khoẻ lại sẽ đón về Bangkok.

Khi ấy, Bonita đã lên lớp 1, nên cô bé đã có sự tự lập, có thể tự ăn, tự tắm rửa, tự ngủ mà không cần đến bố mẹ. Vì vậy mà họ đã quyết định gửi Vivi về quê với ông bà ngoại, với hy vọng ở đó cô bé sẽ nhận được sự chăm sóc đầy đủ mà một đứa trẻ 4 tuổi cần.

Cứ như vậy, Vivi 4 tuổi được gửi về quê sống cùng ông bà ngoại, trong căn nhà nhỏ số 61, ngõ X tại một thị trấn thuộc Chiang Mai.

Ông bà ngoại thực sự rất thương Vivi, vì vậy nên chẳng mấy chốc, dưới bàn tay chăm lo của ông bà, Vivi từ gầy gò ốm yếu đã trở thành một em bé mập mạp khoẻ mạnh rất đáng yêu.

Những năm đó trong ngõ X, lũ trẻ con gần nhà nhau thường tụ tập lại để cùng chơi. Vivi vẫn còn nhớ, khi ấy mỗi khi cô bé ra vườn phụ bà hái rau, sẽ len lén đứng ở sau gốc cây nhìn trộm các anh chị chơi đuổi bắt một cách thèm thuồng. Cô bé rất muốn chơi cùng lũ trẻ, nhưng không dám mở lời với họ.

Một ngày nọ, ông ngoại Vivi đi thăm bạn bè, mang về cho cô bé một túi đầy kẹo. Kẹo cứng được bọc trong giấy bóng kính đủ màu xanh đỏ, trông rất bắt mắt. Vivi không kìm được sự vui sướng mà ôm cổ ông ngoại mãi không buông.

"Con thích lắm! Con cảm ơn ông ngoại! Con yêu ngoại nhất trần đời!"

"Bố khỉ nhà mày, chỉ thế là nhanh." — Ông ngoại Vivi cười lớn.

Tối ấy, ăn cơm xong, Vivi nhỏ bé cầm túi kẹo ông cho ngồi trước thềm nhà. Bình thường tối nào lũ trẻ con trong xóm cũng sẽ ra trước sân tụ tập, rủ nhau chơi trốn tìm. Vivi rất háo hức, cô bé định mời các anh chị cùng ăn kẹo để làm quen, rồi xin phép họ cho mình được tham gia chơi cùng.

Nghĩ tới đây, Vivi vui lắm. Cô bé chưa từng có nhiều bạn gần tuổi như vậy ngoài chị gái Bonita. Tưởng tượng tới cảnh bản thân đang cùng họ chơi đuổi bắt, Vivi không nhịn được mà cười sung sướng.

Chả mấy chốc, lũ trẻ con trong xóm đã tụ tập đông đủ không thiếu đứa nào. Chúng vừa trò chuyện rôm rả, vừa bàn bạc xem tối nay sẽ chơi trò gì.

Vivi tay nắm chặt túi kẹo, trong lòng tràn đầy lo lắng bước lại gần họ. Phát hiện cô bé tới gần, một cậu con trai lập tức quay lại.

"Ơ, con nhỏ mập nhà cuối ngõ nè!"

"Haha, heo con muốn chơi cùng anh chị à?"

"Trông nó cứ tròn vo giống củ khoai tây ý nhỉ."

Những tiếng đùa giỡn bắt đầu vang lên. Vivi ngại ngùng giơ túi kẹo ra trước mặt họ, nói lí nhí:

"Em có kẹo..."

Lũ trẻ con nghe thấy kẹo, bắt đầu nhốn nháo chạy tới vây quanh Vivi. Cô bé thấy họ có vẻ hứng thú với túi kẹo, nghĩ trong bụng chắc mẩm lần này kế hoạch thành công mỹ mãn rồi. Vivi tươi cười đưa kẹo cho từng người một, cho tới khi túi kẹo hết nhẵn.

"Cảm ơn khoai tây nhé! Lần sau có gì ngon nhớ chia cho tụi anh ăn với đấy!"

Vivi sung sướng gật đầu. Cô bé chỉ chờ giây phút này. Vivi nhìn lũ trẻ bằng ánh mắt đầy mong đợi.

"Các anh chị...cho Vivi chơi cùng được không ạ?"

Không gian đột nhiên yên tĩnh đến lạ lùng. Lũ trẻ quay ra nhìn nhau vài giây.

Sau đó phá lên cười nắc nẻ.

"Gì? Heo con á? Chơi cùng tụi mình? Tao có nghe nhầm không tụi bay?"

"Haha, ngốc như ngươi thì liệu có hiểu nổi luật chơi không đấy?"

"Cái đồ khoai tây mập ú chạy thì chậm, chơi đuổi bắt thì ai dám nhận vào đội chứ?"

Lũ trẻ cười lấy cười để, sau đó một cậu bé tiến lên nói với Vivi một câu chốt hạ.

"Khoai tây không chơi với tụi anh được đâu. Về tìm cà rốt hay súp lơ mà chơi cùng ấy."

Nghe xong câu đó, tất cả lũ trẻ con cùng cười lớn.

Còn Vivi cảm thấy giây phút ấy, thế giới trong mắt của cô bé 4 tuổi bỗng sụp đổ.

"Thôi tụi bay đừng trêu nó nữa ... còn Judy đâu sao nay không thấy ra sân nhỉ? Nhỏ hứa hôm nay sẽ dạy tao bắn bi mà..."

Mấy đứa trẻ bắt đầu kéo nhau bỏ đi, để lại cô bé cùng với đống vỏ kẹo xanh đỏ ngổn ngang trên mặt đất. Vivi ngồi thụp xuống, nhìn túi kẹo trống rỗng trên tay mình, rồi lại nhìn xuống vỏ kẹo vương vãi khắp nơi. Cô bé nghĩ tới việc cả ngày nay đã phải cố gắng nhịn không dám ăn trước, dành để mời bạn bè, liền tự thấy tủi thân. Vivi cố gắng trợn thật to hai mắt, sợ bản thân sẽ khóc.

Cô bé bắt đầu nhặt từng chiếc vỏ kẹo cho vào trong túi. Một cái vỏ, hai cái vỏ, ba cái vỏ,...

Một giọt nước, hai giọt nước, ba giọt nước,...

Không biết từ khi nào, nước mắt đã bắt đầu rơi đầy trên gương mặt của Vivi. Sau đó đến khi những giọt nước mắt nhỏ xuống mặt đất tạo thành những vệt nước hình tròn, Vivi mới nhận ra mình đang khóc.

Buồn quá. Tủi thân quá. Tại sao không ai thích mình? Bố mẹ không thích mình, các anh chị cũng không thích mình. Do Vivi không ngoan sao?

Không thể chịu được nữa, Vivi cuối cùng cũng ngồi thụp xuống nền đất mà khóc đến thảm thương.

Khóc được một lúc, trước mặt bỗng xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng. Vivi ngước lên, nhìn thấy một cô bé cũng chạc tuổi mình đang nhìn xuống với ánh mắt khó hiểu.

"Sao em lại khóc?"

──✩₊⁺⋆☾⋆⁺₊✧──

"Đừng quên hẹn tối nay đấy! Tao mượn được ông anh họ hộp bi rồi."

"Thế phải chờ tụi nó về hết đã, chơi cái đó xung quanh nhiều người nguy hiểm lắm. Nhỡ đứa nào giẫm phải thì sao." — Judy nghe xong liền cau mày.

"Ờ ờ, biết rồi. Tối gặp nhé."

Judy vẫy tay chào cậu ta, sau đó đứng dậy cất sách vở vào ba lô. Cậu bạn này tên Phukao, Judy và cậu ta cùng đi học lớp vỡ lòng ở một trường mầm non gần nhà. Ngày nào cũng đi cùng nhau, dần dần họ trở thành bạn thân, thường rủ nhau đi chơi riêng.

Một lần nọ trong lúc đến lớp, Judy vô tình tiết lộ cô từng được bố dạy chơi bắn bi, nghe vậy nên Phukao nằng nặc đòi cô phải dạy cậu ta chơi cho bằng được.

Buổi tối, đáng nhẽ Judy sẽ ra sân chơi cùng lũ trẻ như mọi khi. Thế nhưng hôm ấy, bố Judy đi công tác rất lâu rồi mới về, nên cả gia đình cô dành thêm chút thời gian buổi tối ở bên nhau. Đến lúc Judy ra sân chơi, thì lũ trẻ đã kéo nhau đi mất.

Chỉ còn lại một đứa bé lạ mặt ôm cái túi nhỏ trước ngực, ngồi chổm hổm trước cửa nhà mình khóc lóc rất thương tâm. Judy bước đến trước mặt cô bé.

"Sao em lại khóc?"

Bạn nhỏ ngước lên nhìn cô. Khuôn mặt đỏ ửng đẫm nước mắt cùng với đôi mắt to tròn ngấn lệ, vẻ mặt đau khổ của cô bé khiến cho trái tim Judy cảm thấy đau nhói. Trông thật đáng thương quá.

"..." — cô bé mở miệng như muốn nói, nhưng sau cùng vẫn không phát ra tiếng nào.

Judy đang loay hoay không biết làm sao, thì nhìn thấy đống vỏ kẹo xanh đỏ đang vương vãi trên mặt đất.

Hay là bị lũ kia cướp mất kẹo? — Nghĩ tới đây, cô liền cúi xuống mỉm cười nhìn bạn nhỏ.

"Bé con, nhìn này. Trên mặt đất nhiều vỏ kẹo quá. Mẹ chị dạy là không nên xả rác bừa bãi. Không biết ai ăn xong mà không bỏ vào sọt rác nhỉ."

Được đánh lạc hướng khỏi nỗi buồn, khiến cho tiếng thút thít của bạn nhỏ có chút ngập ngừng.

"Chị em mình cùng nhặt vỏ kẹo nhé." — Judy đưa tay ra lau nước mắt giúp cô bé, rồi cũng ngồi thụp xuống bên cạnh em. Họ bắt đầu cùng nhặt những chiếc vỏ kẹo xanh đỏ lấp lánh trên mặt đất, rồi bỏ lại vào chiếc túi rỗng của cô bé.

"Vỏ kẹo này làm bằng giấy bóng kính, lại nhiều màu nữa. Đẹp thật đấy!" — Judy cầm một chiếc vỏ kẹo lên rồi soi nó dưới ánh đèn đường. Chiếc vỏ kẹo được phản chiếu ánh sáng trở nên lấp lánh như những mảnh pha lê đầy màu sắc.

Bạn nhỏ nhìn theo tay Judy, cảm thấy vừa tò mò vừa thích thú. Tự dưng đống vỏ kẹo mà ban nãy cô bé cứ thương tiếc, giờ trong mắt lại trở nên thật thú vị, giống như đồ chơi.

Judy thấy bạn nhỏ bên cạnh đã dần nín khóc, liền kéo em đứng dậy. Bé con thấp hơn Judy một cái đầu, người tròn vo. Judy mỉm cười với bạn nhỏ.

"Nhà em ở số 61 bên kia đúng không?"

"V...vân..g." — cô bé lí nhí đáp lại.

"Qua bậc thềm nhà em ngồi đi." — Nói xong, Judy liền nắm tay bạn nhỏ dắt về phía nhà số 61.

Hai đứa trẻ ngồi dưới bậc thềm nhà, dưới ánh đèn đường nơi cuối ngõ.

"Em mới chuyển đến đúng không, trước đây chưa thấy em bao giờ. Em tên là gì?"

Cô bé ngại ngùng nhìn Judy, do dự mãi mới chịu lên tiếng.

"Vivi..."

"Vivi phải không, tên dễ thương quá. Chị là Judy, nhà chị là nhà số 64 bên kia, gần nhà em lắm đấy."

"..."

"Sao không bao giờ thấy em ra chơi với mọi người?"

Nghe xong câu này, ánh mắt của Vivi đột nhiên tối sầm lại. Judy để ý thấy, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra ban nãy.

"Tụi nó bắt nạt em đúng không?" — Judy hỏi bằng giọng rất đanh thép.

Vivi không dám gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận. Cô bé chỉ yên lặng ngồi nhìn túi vỏ kẹo trong tay, cố gắng kiềm chế nỗi buồn lại đang ập đến.

Judy buồn bã nhìn bạn nhỏ bên cạnh. Đang phân vân không biết làm sao để an ủi Vivi, thì trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng. Cô lấy chiếc túi đựng vỏ kẹo từ trên tay Vivi, rồi đổ hết vỏ kẹo bên trong ra.

Vivi tò mò nhìn Judy, hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một lúc sau, Judy giơ ra trước mắt Vivi một vật thể không xác định(?).

"Vivi nhìn nè, vòng tay." — Cô cầm chiếc "vòng tay" được buộc từ những chiếc vỏ kẹo xanh đỏ, đặt nó vào lòng bàn tay của em.

Vivi nhìn chằm chằm "vòng tay", rồi lại ngước lên nhìn chị, không biết nói gì.

"Hì hì, vòng tay hơi to. Em chưa đeo vừa đâu. Vivi đem về cất đi nhé. Không ăn được kẹo thì giữ lại vỏ làm kỷ niệm vậy." — Judy nhe răng cười.

Ngoài dự đoán của Judy, bạn nhỏ đột nhiên bật cười rất vui vẻ. Cô bé nhìn Judy bằng đôi mắt to tròn bừng sáng, gật đầu một cái rụp.

"Cơ mà... sao ban nãy em lại để yên cho tụi nó cướp mất kẹo vậy? Lần sau em cứ mách người lớn nhé."

Vivi nghe vậy liền cúi đầu.

"Các anh không cướp..."

"Hả?" — Judy bỗng khựng lại, nhíu mày nhìn sang.

"Là Vivi chia cho các anh ạ."

"Vậy tại sao em lại khóc?"

"Tại... tại em là củ khoai tây." — Vivi nói đến đây, liền mếu máo chuẩn bị khóc tiếp.

Judy thấy vậy lập tức luống cuống.

"Ấy ấy — đừng khóc mà. Tại sao lại thế?"

Vivi nhìn Judy rồi do dự một lúc rất lâu, lí nhí mãi mới dám trả lời.

"Các anh nói... em mập như khoai tây."

Nói xong, biểu cảm của Vivi lập tức sa sầm. Vivi nghĩ đến những câu trêu chọc đầy ác ý ban nãy, cảm thấy rất đau khổ.

"Khoai tây mập ú thật đáng ghét. Không ai muốn chơi với Vivi. Kể cả khi Vivi có kẹo, cũng không ai thích Vivi..." — Bạn nhỏ sầu não kết luận.

Judy nghe xong, yên lặng một lúc không lên tiếng. Hai cô bé ngồi thẫn thờ dưới thềm nhà, không ai nói gì. Cho tới khi Judy đột nhiên quay sang nhìn Vivi rồi nở một nụ cười xán lạn.

"Chị thích củ khoai tây cực kỳ luôn ấy. Em không thích khoai tây à?"

"..."

"Khoai tây chiên nè, khoai tây xào nè, khoai tây nướng cũng ngon nữa. Chị thích khoai tây nghiền mẹ làm nhất, ngon lắm đó."

"..."

"Em đừng tin lời họ, không phải như vậy đâu."

"..."

"Vivi tròn tròn giống củ khoai tây thật đấy. Nhưng mà là củ khoai tây đáng yêu nhất trần đời."

"..."

"Chị thích chơi với khoai tây lắm. Vivi chơi với chị được không?"

"..."

"Chị sẽ bảo vệ em."

"..."

Vivi ngước lên nhìn Judy bên cạnh với đôi mắt đầy kinh ngạc. Cô bé rất bất ngờ. Chị Judy không cần được ăn kẹo, mà vẫn muốn chơi cùng Vivi sao? Vivi mập như vậy, ngốc như vậy, vẫn muốn kết bạn với Vivi sao? Có thật không?

Đây... có phải cái gọi là tình yêu vô điều kiện mà mình vẫn hay nghe thấy trong những câu chuyện cổ tích bà kể không? 

"Chừng nào chị Judy vẫn còn ở đây, thì sẽ không một ai dám bắt nạt em nữa."

"..."

Judy dùng ánh mắt chân thành nhìn Vivi. Cô mỉm cười dịu dàng với bạn nhỏ. 

"Vivi sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa."

Nghe đến đây, Vivi nhỏ bé rốt cuộc cũng oà khóc nức nở. Cô bé lập tức nhào vào lòng Judy, chôn mặt vào vòng tay của chị mà khóc. Bao nhiêu sự tủi thân bị nghẹn trong lòng bạn nhỏ, kể từ ngày nghe tin mẹ bị ốm nặng không về nhà, cho đến những đêm hai chị em cùng thức chờ bố về, Vivi luôn cố gắng trở thành một đứa bé thật ngoan, để bố mẹ không phải lo lắng. Thế nhưng bố mẹ vẫn đưa Vivi về quê cùng ông bà, còn chị Bonita thì ở lại Bangkok cùng bố mẹ.

Vivi chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, nó không hay biết rằng bố mẹ làm như vậy là vì muốn tốt cho nó. Trong tiềm thức của một đứa trẻ con, nó chỉ hiểu rằng, bố mẹ chê nó phiền, nên không cần nó nữa.

Cảm giác uất ức khi bị những đứa trẻ khác chê cười, cũng nhân cơ hội này mà bộc phát hết ra một lượt.

Judy vòng tay ôm lấy bé con trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng bạn nhỏ mà an ủi. Tự dưng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

"Sau này chị gọi em là Khoai tây được không?"

"..."

Vivi hờn dỗi bĩu môi.

"Chỉ một mình chị được phép gọi là Khoai tây thôi. Đứa nào khác dám gọi như vậy, chị băm nhuyễn nó."

"..."

Cứ như vậy, chị Judy và Vivi trở thành những người bạn thân thiết. Suốt năm ấy, người dân xung quanh không ai là không biết hai đứa bé này. Chúng luôn đi cùng nhau, Judy đi đâu thì Vivi theo đó. Judy đi chơi cùng lũ trẻ trong xóm, thì Vivi nép sát sau lưng cô. Judy đến lớp học vỡ lòng, Vivi sẽ ngồi chồm hỗm ngoài cửa lớp giữa trời nắng nóng mà chờ đợi.

"Cái con bé ngốc này! Trời nắng như vậy mà chờ chờ cái gì! Em mau về nhà đi!" — Judy tức giận mắng mỗi khi thấy Vivi cố chấp ngồi ở cửa đợi mình.

Phukao và Judy, trước đây luôn là hai đứa cùng đi cùng về, cùng chơi bắn bi. Thế nhưng bây giờ tự dưng lại lòi đâu ra một cái đuôi lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Judy, khiến cho cậu ta tức lắm.

Lũ trẻ con trong xóm cũng dần phát hiện ra chuyện này, luôn miệng trêu chọc mỗi khi Judy xuất hiện.

"Haha, Judy, mày mọc đuôi rồi!"

Có sự che chở của Judy, Vivi cũng không còn bị người khác bắt nạt nữa.

Tối nào cũng vậy, cứ ăn xong, Vivi lại chạy biến ra khỏi nhà. Ông bà nhìn thấy vậy, chỉ biết cười trừ.

"Khoai tây!" — Judy đứng ở trước cổng nhà số 61, Vivi nhìn thấy cô liền vui vẻ phi ra ngoài như một chú cún con mừng rỡ vẫy đuôi.

"Em ăn tối chưa?" — Judy mỉm cười nhìn cô bé.

Vivi gật đầu.

"Hôm nay là sinh nhật của chị. Khoai tây qua nhà chị chơi nhé. Mẹ chị mua bánh kem đấy."

Buổi tiệc sinh nhật 6 tuổi của Judy, chỉ vỏn vẹn có 3 người tham dự: Mẹ Judy, Phukao và Vivi.

"Happy birthday to you, happy birthday to you..."

Judy chắp tay nhìn ngọn nến trước mặt, âm thầm nghĩ đến điều ước trong lòng mình, rồi nhanh chóng thổi tắt nến.

"Từ tuần sau, Judy và Phukao của mẹ đã trở thành học sinh lớp 1 rồi. Nhanh thật đấy." — Mẹ cô nhìn lũ trẻ, mỉm cười cảm thán. Đúng vậy, Judy sắp lên lớp 1 rồi. Cô bé rất háo hức, tò mò không biết đi học là như thế nào.

Sau bữa tiệc, Phukao tạm biệt trở về nhà. Còn mẹ Judy cũng quay về phòng làm việc. Judy dắt Vivi lên phòng mình, lấy gấu bông ra khoe với Vivi.

"Mấy con gấu bông này đều là bố chị đi nước ngoài mua đấy. Vivi thấy đẹp không?"

"Đẹp."

Judy nhe răng cười. Cô bé nhìn một lượt mấy con gấu bông được bày khắp giường, rồi chọn một con cún bông tai dài màu vàng, sau đó đặt vào lòng Vivi.

"Con này hợp với Khoai tây này. Tặng em đấy."

Vivi sửng sốt lắc đầu. Cô bé vội xua tay.

"Không được đâu, bố chị Judy mua tặng chị mà."

"Ơ cái đồ ngốc này, chị bảo tặng thì cứ lấy đi!" — Judy cau mày nhìn cô bé, cương quyết đặt con cún bông vào tay em. — "Chị còn nhiều lắm, chơi không hết được. Vivi cứ nhận đi."

Vivi mỉm cười nhìn con cún bông dễ thương trong lòng. Sờ sờ đôi tai mềm mại của nó, trong lòng cô bé cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Vivi đột nhiên lưỡng lự. Cô bé suy nghĩ một hồi, rồi tự dưng rút từ trong túi quần ra một vật gì đó.

Judy mở to mắt nhìn Vivi, không hiểu cô bé định làm gì. Vivi chìa vật trong tay ra. Là một chiếc bùa bình an được thêu bằng chỉ đỏ.

"Cái này... là mẹ Vivi tự tay làm đấy." — Cô bé lí nhí.

"Đẹp quá. Mẹ Vivi khéo tay thật đấy."

Vivi mỉm cười, rồi lập tức dúi chiếc bùa nhỏ vào lòng bàn tay của Judy. Mắt Judy lập tức trố tròn.

"Vivi không biết hôm nay sinh nhật chị, nên chưa chuẩn bị gì cả. Chỉ có cái này thôi. Tặng chị."

Cô bé nhìn chiếc bùa được nhét vào lòng bàn tay của Judy đầy lo lắng, sợ rằng Judy sẽ không thích.

Thế nhưng ngoài dự đoán của Vivi, đột nhiên Judy lại đưa tay ra nhéo má cô bé.

"Em có biết ban nãy trong lúc thổi nến, chị đã ước gì không?" — Judy chăm chú nhìn Vivi.

Vivi khẽ lắc đầu.

"Chị ước rằng, sau này bố chị sẽ ở nhà nhiều hơn."

"..."

"Và... chị ước rằng, Khoai tây sẽ mãi mãi ở bên cạnh chị như thế này." 

──✩₊⁺⋆☾⋆⁺₊✧──

Sau đó một tuần, Judy và Phukao bắt đầu những ngày tháng đi học lớp 1.

Judy bắt đầu có bài tập về nhà, vì vậy mà cô cũng ít có thời gian ra ngoài chơi hơn.

Tối nào cũng vậy, sau khi ăn cơm, Vivi bé nhỏ sẽ mang theo sách tập tô và bút chì màu chạy sang nhà Judy. Cô bé yên lặng ngồi dưới sàn tô màu, còn Judy chăm chú làm bài tập về nhà. Hai cô bé cứ như vậy mà dành thời gian ở bên cạnh nhau.

Cho đến một ngày, bỗng dưng Vivi nhận ra chị Judy của bé có gì đó thay đổi.

Judy bắt đầu về nhà muộn sau mỗi buổi chiều, mỗi lần trở về, đều đi cùng một nhóm bạn con gái. Họ vừa đi vừa cười đùa rất vui vẻ. Vivi chiều nào cũng ngồi trước hiên nhà chờ Judy đi học về, và hôm nào cũng vậy, cứ nghe thấy tiếng cười giòn giã ở phía xa, là cô bé biết ngay Judy đã về.

Một chủ nhật nọ, Vivi đang vô cùng háo hức chạy sang nhà Judy định rủ cô đi chơi, thì bỗng ngây người khi thấy trước cổng nhà số 64, là nhóm con gái ở trường mà ngày ngày Judy hay đi cùng.

Mấy đứa con gái nhìn thấy Vivi đứng phía sau, liền quay ra nhìn cô bé bằng vẻ mặt lạ lẫm.

"Con nhóc này đâu ra đây?"

"Bé tìm ai vậy?"

Vivi nuốt nước bọt, cố gắng dõng dạc trả lời.

"Em tới tìm chị Judy ạ."

"Hôm nay tụi chị và Judy có hẹn qua nhà bạn học nhóm rồi. Hôm khác hẵng qua nhé." — một chị gái trả lời cô bé.

Một lát sau, Judy từ trong nhà bước ra. Nhìn thấy nhóm bạn và Vivi nhỏ bé đứng bên cạnh, vẻ mặt Judy bỗng dưng bối rối.

"Judy, cậu quen em này à? Nó kêu tới tìm cậu kìa."

"Cô bé tròn vo trông buồn cười nhỉ?" — Mấy cô bạn cười khúc khích.

Judy lén liếc mắt nhìn Vivi, rồi bất ngờ nói.

"Tớ không biết nữa, chắc là đứa trẻ nhà hàng xóm nào đó quanh đây ý mà. Tụi mình mau đi thôi."

Nói rồi Judy cùng nhóm bạn kéo nhau rời đi.

Vivi vẫn đứng ở trước cửa nhà số 64, không biết nên cảm thấy thế nào.

Sau ngày hôm ấy, Judy cũng không bao giờ thấy Vivi sang tìm mình nữa.

Cô cảm thấy day dứt trong lòng, nhưng cũng không muốn tiếp tục bị Vivi bám theo nữa.

Trong suốt tuần học đầu tiên ở trường tiểu học, Judy không thể kết bạn được với ai.

"..."

"Chả bao giờ thấy bố cậu ta đâu cả."

"Judy, sao chưa thấy bố đón cậu bao giờ? Cậu không có bố à?"

"Judy là con nhỏ không có bố, haha."

"Chắc nó xấu xí quá nên bố nó bỏ đi rồi."

"..."

Nhóm bạn con gái mà hiện tại Judy đang chơi cùng, là những người bạn đầu tiên không chế giễu cô. Khiến cho Judy không khỏi muốn trở thành một đứa con gái sành điệu hơn trong mắt họ.

Judy bắt đầu làm những việc mà cô nghĩ rằng sẽ giúp cô trở nên "cool" hơn.

Bao gồm cả việc xa lánh Vivi. Và nói dối với nhóm bạn rằng bố cô luôn ở trong phòng kín để làm việc, nên ít khi xuất hiện hơn mẹ.

Cô đã có nhóm bạn mới ở trường rồi, những người từng chơi cùng hồi còn nhỏ, hay là quên chuyện trước đây đi. Xấu hổ lắm.

Cho tới một ngày nọ, như thường lệ Judy vẫn trở về nhà cùng nhóm bạn thân của mình. Họ vừa đi vừa cười đùa rất vui vẻ. Về tới đầu ngõ, nhóm bạn đột nhiên đề xuất:

"Judy, về nhà cậu chơi chút được không?"

"Đúng đó, chưa gặp bố Judy bao giờ, tò mò ghê."

Judy ngớ người. Cô bé vội vã xua tay.

"Không được đâu, nếu vào nhà nói chuyện sẽ làm ồn, bố tớ sẽ mắng đấy."

Nhóm bạn của Judy liếc mắt nhìn nhau vài giây, rồi cuối cùng họ lên tiếng.

"Judy... thật ra là..."

"Bọn tôi nghe thấy tin đồn rằng cậu không có bố."

Vẻ mặt Judy bàng hoàng. Cô bắt đầu run rẩy trong lo sợ, không biết nên nói gì.

"Sao cậu lại nói dối bọn tôi?"

"..."

"Trả lời đi! Cậu nghĩ bọn tôi là lũ ngu sao?"

Judy cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt. Cô không biết phải làm thế nào để thanh minh với họ, bởi ngay từ đầu cô đã sai khi là kẻ nói dối.

Những cô bạn bắt đầu tiến tới với vẻ mặt căng thẳng. Họ bắt đầu lấy tay đẩy mạnh vào vai Judy.

"Mở mồm ra nói chuyện đi! Có bị câm đâu?"

"Sao lúc mày nói dối thì mày nói ghê lắm mà!"

Một trong số họ nhìn vẻ mặt tội lỗi của Judy, không nhịn được mà hét lên:

"Đừng có diễn vai nạn nhân! Mở mồm ra nói chuyện nếu không đừng có trách!" — Nói rồi, cô bạn đột ngột giơ tay lên, định xuống tay đánh Judy.

Theo bản năng, Judy lập tức ôm mặt.

"Chát!"

Rõ ràng bàn tay của cậu ấy đã đánh xuống rồi, nhưng sao Judy không cảm thấy đau.

Khi mở mắt ra, chứng kiến cảnh tượng trước mặt khiến trái tim của Judy đau nhói.

Vivi nhỏ bé của cô, đang chắn ở phía trước.

Cú tát kia giáng xuống, không phải vào mặt Judy, mà người chịu đòn là Khoai tây bé nhỏ của cô.

"K—không được đánh chị Judy của tôi!" — Vivi giống như một chú cún con bị người ta chọc tức, hung dữ nhìn hội bạn của Judy.

"Con nhỏ khùng!"

"Đi thôi tụi bay, lũ này điên hết rồi."

"..."

Lũ con gái bỏ đi hết, khiến cho không gian xung quanh dần dần lại trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.

Vivi quay lưng lại nhìn Judy, thấy chị vẫn còn đang ngồi sụp xuống đất ôm mặt thở hổn hển.

Vivi nhỏ bé bước đến bên cạnh chị, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Judy, bắt chước cách Judy thường làm với mình, dùng lòng bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ lên lưng Judy.

Judy cảm nhận được cái ôm này, liền ngẩng mặt dậy nhìn Vivi.

Ngay khi nhìn thấy vết bàn tay đỏ ửng bên má trái của Vivi, Judy không nhịn được mà bật oà lên khóc một cách tức tưởi.

Khoai tây bé bỏng, người mà cô từng hứa sẽ luôn bảo vệ, giờ lại là người phải chịu đau vì cô.

"Chị xin lỗi, Khoai tây của chị. Chị xin lỗi em..."

Judy cứ gào lên mà khóc, cô vội vàng nhoài người dậy ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Vivi, cảm giác vừa cảm động, vừa tội lỗi khiến cho trái tim của Judy đau đớn như muốn nổ tung.

Vivi được Judy ôm chặt trong lòng, cảm thấy bên má trái đột nhiên không còn đau nữa.

Sau chuyện đó, Judy cắt đứt mọi mối quan hệ bạn bè ở trường. Cô bé quay trở lại là Judy của ngày trước, vẫn cùng Phukao đến lớp, cùng Phukao về nhà.

Tất cả thời gian còn lại, Judy luôn dành cho việc ở bên cạnh Khoai tây.

──✩₊⁺⋆☾⋆⁺₊✧──

"Vivi có nhớ bố mẹ không con?"

"Cuối tháng này, bố sẽ lên đón Vivi về nhà nhé."

Sau một thời gian dài điều trị, bệnh tình của mẹ Vivi tiến triển rất tích cực. Đến một ngày, bác sĩ vui vẻ tuyên bố, gia đình có thể ăn mừng sớm được rồi.

Mẹ Vivi được xuất viện về nhà theo dõi tiếp, khiến cho bố và ông bà vô cùng hạnh phúc.

Vivi cũng rất vui vẻ vì cuối cùng mẹ cô đã khoẻ lại rồi. Vivi sắp lại được đoàn tụ bên bố mẹ và chị gái.

Thế nhưng còn chị Judy thì sao?

"..."

Những ngày cuối cùng ở Chiang Mai, Vivi và Judy luôn quấn quýt bên nhau không rời. Sáng nào Vivi cũng đi bộ theo chân Judy và Phukao tới tận cổng trường tiểu học, buổi chiều thì ra gốc cây đầu ngõ ngồi chờ họ về. Tối nào hai chị em cũng dành thời gian trò chuyện với nhau, lên kế hoạch khi nào thì Vivi lại về thăm ông bà để lại được gặp nhau, còn hứa hẹn rằng cho tới khi Vivi biết đọc và viết chữ, sẽ bắt đầu viết thư cho nhau.

Buổi tối cuối cùng của Vivi ở Chiang Mai, Judy đã xin mẹ cho sang nhà ông bà ngủ cùng cô bé.

Trên chiếc giường nhỏ, Judy đã hỏi Vivi:

"Liệu khi về thành phố rồi, Khoai tây có quên chị không?"

Cô bé lắc đầu một cách rất cương quyết, khiến Judy mỉm cười vui vẻ.

"Chị cũng không quên Khoai tây đâu. Mỗi khi Khoai tây thấy nhớ chị, hãy lấy cún bông ra ôm nhé."

"..."

"Chị cũng sẽ ngắm nhìn chiếc bùa bình an em tặng mỗi khi chị thấy nhớ em."

"..."

Sáng hôm ấy, Vivi cùng bố cất đồ vào thùng xe. Ông bà Vivi đứng bên cạnh liên tục lau nước mắt.

"Vivi... về Bangkok rồi thỉnh thoảng phải gọi điện cho bà con nhé."

"Khi nào có thời gian nhớ về quê với ông bà nhé."

Mẹ Judy đứng bên cạnh hai mắt cũng dần ngấn lệ.

Riêng Judy thì vẫn đứng khuất sau lưng mẹ, không nói gì từ đầu tới cuối. Gương mặt không biểu cảm, không biết đang nghĩ gì.

Cho tới khi bố Vivi chào tạm biệt mọi người rồi dắt cô bé lên xe. Vivi quay lại nhìn Judy lần cuối, nhưng Judy vẫn nhất quyết không nhìn cô bé, khiến Vivi không biết làm thế nào để tạm biệt chị.

"Đi thôi con." — Bố giục Vivi lên xe.

Cô bé buồn bã bước lên xe. Cánh cửa ô tô đóng lại, bố Vivi cũng bắt đầu quay sang khởi động xe.

Khi bánh xe bắt đầu di chuyển, dường như cơn mưa trong lòng Judy mới bắt đầu nhấn chìm trái tim của cô bé. Ngay khi xe bắt đầu chầm chậm rời đi, Judy oà lên khóc như chưa từng được khóc. Cô bé sống chết chạy theo phía sau chiếc ô tô, vừa chạy vừa hét thật to, hy vọng Vivi sẽ nghe thấy.

"Khoai tây — chị sẽ không quên em đâu. Xin em đừng quên chị nhé! —"

Vivi nhìn thấy Judy trong gương chiếu hậu, lập tức quay lại nhìn chị. Cô bé hạ cửa kính xuống, ló đầu ra vừa vẫy tay với Judy, vừa rơi nước mắt.

──✩₊⁺⋆☾⋆⁺₊✧──

Vivi nhỏ bé quay trở lại thành phố đoàn tụ cùng gia đình. Cô bé vui vẻ kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở quê cho mẹ nghe. Bố mẹ đều rất lấy làm vui lòng vì Vivi được ông bà chăm lo rất chu đáo.

Biết chuyện Vivi thân thiết với cô bé hàng xóm, bố Vivi rất hay gọi điện hỏi thăm ông bà ngoại, rồi nhân tiện cho Vivi mượn điện thoại để trò chuyện cùng với Judy.

Hai cô bé dù ở xa nhau, nhưng tuần nào cũng gọi điện tâm sự, kể đủ thứ chuyện. Chuyện Phukao đi chơi bóng đá bị ngã gãy tay phải bó bột không viết bài được, chuyện Judy quen được một cô bạn mới ở trường, chuyện Vivi được bố mẹ đưa đi sở thú, mẹ Vivi đã khoẻ lại và sang tuần sẽ quay về công ty làm việc,... Tất cả những sự kiện trong cuộc sống của hai đứa trẻ, vẫn thường được chúng chia sẻ cho nhau.

Cho tới một ngày, khi bố gọi điện hỏi thăm ông bà, Vivi nghe ông kể gia đình Judy xảy ra biến cố lớn. Bố mẹ Judy đã làm thủ tục ly dị sau nhiều năm không thể ở bên nhau.

Từ đó Vivi không bao giờ được trò chuyện cùng Judy nữa, bởi mẹ con cô đã chuyển ra khỏi căn nhà số 64, nghe bảo họ sẽ chuyển đến một tỉnh khác.

Và đó là lần cuối cùng Vivi được nghe về chị Judy.

end chapter 3ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘

[Breeze]: Các mom có ai nhận ra cameo Phukao đến từ "10 years ticket" hông ạ?   ₍^ >ヮ<^₎ .ᐟ.ᐟ

Cún bông chị Judy tặng em Khoai (lấy cảm hứng từ cún Lady trong avt Instagram của em View hehe) :

Bắt đầu hé lộ mấy chi tiết về mối quan hệ soulmate giữa chị Judy và em Khoai tây gòy nhé. (..◜ᴗ◝..)

Chương này dài thiệc sự, mình đã bỏ ra nhiều tâm huyết cho nó lắm lắm. Mong rằng mọi người sẽ thấy thích chương này. (ㅅ' ˘ ')

Cảm ơn vì đã đọc truyện của mình. Mọi người hãy yêu thương Viewjune nhiều hơn ạa.

Staytuned for more, thank you for reading my writings. ♡(˶˃ᆺ˂˶)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro