Chương 10. Another year in Hogwarts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Như vậy là dì đã có cách để cứu mẹ và em trai con rồi đúng không?" ngồi cùng với Karlene trên toa tàu, Tanya ngay lập tức hỏi dì của mình về việc giải thoát cho Katherine và Tobias. Hơn ai hết, Tanya nóng lòng muốn trả tự do cho mẹ và em trai mình.

"Mục đích ta quay về không vì ai khác hơn mẹ con và chị em con. Đương nhiên là ta đã có cách, nhưng nó cần thời gian và còn phải phụ thuộc rất nhiều vào con đó Tanya." trước khi đến gặp cháu mình, Karlene đã đến để gặp cụ Dumbledore - người thông thái, sáng suốt nhất mà cô biết. Cả hai đã lập ra một kế hoạch cho tương lai của Tanya và nó sẽ có liên hệ đến những cuộc chiến giữa hai phe phái sau này.

"Nhưng con không hiểu điều này, tại sao Kranky lại không thể cứu được mẹ và em con dù nó đã cố gắng dùng khả năng độn thổ của mình?"

"Bởi vì Tristan đã dùng đến mật chú của gia tộc Selwyn để tạo ra kết giới đó nên cho dù Kranky có cố tới đâu cũng không thể cứu được mẹ và em con. Chỉ có một cách duy nhất để có thể cứu mẹ con và ta biết chỉ có duy nhất một người làm được điều đó."

"Người đó là ai thưa dì?"

"Chính là ta. Bây giờ không phải là lúc để ta làm điều đó bởi đây còn chưa phải là thời điểm thích hợp nhưng ta hứa ta nhất định sẽ cứu được họ." đặt tay lên vai cháu gái như một lời hứa danh dự, Karlene bây giờ vẫn chưa thể để cho Tanya biết được rằng phải giết chết Tristan mới có thể cứu được hai mẹ con Katherine.

"Còn bây giờ, trước hết con hãy đến Hogwarts nhập học. Ở đó con sẽ có thể tạm thời thoát khỏi sự kiểm soát của Tristan. Còn thứ này, hãy đeo nó mỗi khi không có ta ở đó, mỗi khi có việc cần gặp, Kranky sẽ tới đưa con đến gặp ta." và rồi Karlene lúc này cũng lấy ra cho Tanya một chiếc nhẫn vàng với viên đá Garnet trên đó. Mặt trong chiếc nhẫn có khắc những ký tự chữ Runes và ba ký tự đó ứng với ba ký tự đầu trong tên của Eirene Artemisia Selwyn.

Chuyến tàu tốc hành đã dừng lại ở ga Hogsmeade, bước xuống khỏi tàu là sự lạnh buốt của không khí buổi đêm. Cả June, Vivian cùng với Tanya, tất cả đều đang làm nhiệm vụ giám sát, Karlene trước khi chuyến tàu dừng chân đã cùng với Kranky rời đi. Alvina lúc này cũng đã bước xuống tàu, đi cùng với em là những người bạn cùng nhà Hufflepuff, so với những năm trước thì chẳng còn thấy em cùng bạn bè cười nói nữa, có vẻ họ vẫn còn chưa vơi hết buồn đau từ sự ra đi của Cedric.

Năm nay Hogwarts cũng đã có vài sự thay đổi, điều đầu tiên có thể thấy rõ ràng nhất chính là người dẫn dắt cho học sinh năm nhất không còn là Rubeus Hagrid. Thay vào đó là giáo sư Grubbly-Plank - giáo viên mới giảng dạy môn Chăm sóc sinh vật huyền bí ở Hogwarts thay cho Hagrid.

Hàng trăm chiếc xe chở học sinh đã chờ sẵn ở đó để chở học sinh trở về lâu đài, tất cả cũng lần lượt ngồi lên những chiếc xe để đến Hogwarts cho ngày khai giảng. Nhưng Alvina thay vì đi cùng bạn bè, em đã chọn ở đó đứng chờ, dường như đang trông đợi ai đó. Chợt một bàn tay đặt lên vai em, Alvina ngay lập tức quay lại nhìn nhưng hóa ra đó lại chẳng phải người em mong đợi nhất lúc này.

"Khẩn trương lên xe, để còn kịp dự buổi lễ. Nếu như em còn chưa có ai ngồi cùng thì..."

"Em ấy ngồi cùng xe với tôi." không để cho học sinh kia kịp nói hết, sự xuất hiện của June đã cắt ngang và cũng đồng thời kéo Alvina khỏi tình huống khó xử có thể gặp phải.

"Dạ phải. Đó là chị họ của em, em sẽ đi cùng chị ấy."

Alvina thấy June đến thì cũng phối hợp, và rồi đi cùng với đối phương đến một chiếc xe đang đậu cách đó không xa mà ở đó Vivian đã ngồi sẵn trên xe rồi. Nhưng điều bất ngờ hơn là Tanya cũng ngồi ở đấy cùng với hai vị Huynh trưởng khác nữa đến từ hai nhà Slytherin và Ravenclaw.

"Tanya, lâu quá không được gặp chị." cũng đã mấy tháng trời họ không nói chuyện với nhau, Alvina cũng không gửi thư cho Tanya bởi sẽ chẳng hay ho gì nếu để cha cô biết được cô có quan hệ bạn bè với phù thủy gốc muggle.

"Lâu rồi không gặp." Tanya cũng chỉ đáp lại đơn giản như vậy, nhưng ít nhất cô đã không im lặng.

Giờ đây học sinh của Hogwarts tất cả đã có mặt đầy đủ tại Đại sảnh đường. Bốn dãy bàn dành cho các nhà ở Hội Trường Lớn nằm dưới một nền nhà đen ngòm chẳng anh sao, giống y như bầu trời mà họ đang liếc qua những cửa sổ trên cao. Ánh nến lung linh trong vùng khoảng không dọc theo các bàn, rọi lên những con ma bàng bạc đang ẩn hiện trong Đại sảnh đường và khuôn mặt những học sinh đang sôi nổi trò chuyện, trao đổi tin tức về mùa hè, cất những tiếng chào thân thiện với bạn bè ở nhà khác, nhìn những bộ tóc và áo choàng mới của người khác.

Bên cạnh giáo sư Grubbly-Plank, sự xuất hiện của một người mới đang ngồi ở dãy bàn của giáo viên bên cạnh và thì thầm vào tai cụ Dumbledore đang ngồi trên chiếc ghế vàng cao ở giữa dãy bàn giáo viên, mặc một cái áo choàng tím đậm điểm vài ngôi sao bạc rất hợp với cái mũ của cụ. Thân hình bà ta mập bè bè, một tóc nâu nâu, quăn và ngắn mà bà đã gắn lên một dải nơ Alice màu hồng kinh dị rất hợp với cái áo len hồng bằng bông mà bà mặc bên ngoài áo choàng. Rồi bà hơi quay mặt lại để nhấp một ngụm nước từ cái cốc của bà đó cũng là lúc June ngồi ở dãy bàn nhà Gryffindor nhận ra khuôn mặt giống như con cóc xanh xao vàng vọt và đôi mắt mọng lồi lên.

Nhưng chẳng có thời gian nữa để June bận tâm đến bà ta, bởi nghi thức phân loại sắp sửa bắt đầu ngay sau khi giáo sư Grubbly-Plank xuất hiện ở bàn giáo viên và ngồi vào chỗ trước đây của bác Hagrid. Cánh cửa lối vào Tiền Sảnh lúc này cũng mở ra. Một hàng dài những khuôn mặt sợ sệt của học sinh năm nhất đang đi vào, dẫn đầu bởi giáo sư McGonagall, bà đang cầm một cái ghế đẩu, trên đó đặt một cái nón phù thuỷ cũ rích, vá chằng vá đụp và bị rách một mảng lớn trên cái vành đã sờn của nó.

Và như mọi năm, Chiếc Nón Phân Loại lại bắt đầu bài ca của mình trước khi nghi thức diễn ra, nhưng câu từ lại có vẻ lạ lẫm so với bài hát trước đây của nó trong suốt những năm June học ở Hogwarts.

Trong những ngày xưa cũ khi ta còn rất tinh khôi

Và Hogwarts cũng chỉ mới vừa xuất hiện

Những người sáng lập đã nghĩ ra bao chuyện

Cùng thống nhất với nhau trong một mục đích sau cùng

Họ đã có cùng một nỗi khát khao chung

Để tạo ra ngôi trường phù thuỷ hùng mạnh nhất

Họ đã bên nhau mơ cùng một giấc

"Chúng ta sẽ cùng dựng xây và dạy dỗ tại đây"

Bốn học sinh giỏi ấy đã quyết định ngay

Ngay cả trong giấc mộng đêm khuya lạnh giá

Cũng chẳng nghĩ rằng sẽ có ngày phải chia xa,

Tình bạn ấy, thế gian làm sao có

Với Slytherin và Gryffindor luôn gắn bó

Với nghĩa tình chẳng đôi bạn nào hơn

Hufflepuff và Ravenclaw luôn mãi keo sơn

Nhưng vì sao mà chẳng còn chút tình thân

Để khiến cho tình bằng hữu bỗng nhiên tan vỡ

Vì chuyện đó, ta ở đây để kể lại rằng

Đó là cả một câu chuyện buồn, một câu chuyện ly tan

Slytherin đã nói" Chúng ta chỉ dạy cho những ai

Mang trong người dòng máu thuần chủng chẳng tạp lai"

Ravenclaw thì nói" Chúng ta chỉ dạy cho những ai

Thật thông minh với mái đầu thông thái

"Chỉ những ai có trái tim dũng cảm

Mới có thể làm học trò của những phù thuỷ như ta,"Gryffindor cất tiếng trầm ngâm

Hufflepuff nói rằng "Ta sẽ dạy cho tất cả mọi người còn lại

Và đối xử công bằng chẳng phân biệt một ai"

Sự khác biệt đã khiến cho bất hoà bùng nổ

Và cuối cùng, mỗi người trong bọn họ

Những người sáng lập của chúng ta

Đã xây riêng mỗi vị một ngôi nhà

Và chỉ chọn những ai mà họ thích

Ví dụ như Slytherin kiêu hãnh

Chỉ tuyển những ai thuần máu phù thuỷ rạng danh

Cũng với sự xảo trá gian hùng cùng một tính

Và chỉ những ai sáng dạ thông minh

Mới có thể được dạy bởi Ravenclaw điềm tĩnh

Trong khi đó những ai can trường và dũng cảm

Sẽ đến với nhà Gryffindor can đảm

Hufflepuff sẽ chọn những người còn lại

Và dạy hết những gì bà biết chẳng giấu một ai

Và vì thế những ngôi nhà với những người đã sáng lập

Đã giữ lại tình thân hữu bền chặt

Suốt nhiều năm ròng trong tình thân ái chan hoà

Nhưng rồi mối bất hoà lại xuất hiện giữa chúng ta

Gậm nhắm vào những lỗi lầm và e ngại

Những ngôi nhà ấy như bốn cột trụ vững chãi

Đã dựng nên ngôi trường yêu dấu của chúng ta

Nay bỗng dưng mỗi nhà lại tách xa

Họ phân rẽ và tranh giành quyền lực

Đó là lúc ngôi trường chúng ta đầy tức bực

Và tưởng như đã chấm dứt chẳng còn chi

Với tranh giành, với đấu đá mọi khi

Khi mà những người bạn thẳng tay với bạn

Và cuối cùng trong một buổi mai nắng rạng

Khi mà Slytherin già cả quyết định chia tay

Và nghĩ rằng những cuộc chiến sẽ chấm dứt từ đây

Ông đã rời khỏi chúng ta với trái tim chán nản

Và từ đó chẳng bao giờ có lại được bốn người bạn

Từ bây giờ họ đã chỉ còn ba

Và những ngôi nhà lại tái nhập chẳng cách xa

Khi họ đã quyết định rằng chúng sẽ không còn phân cách

Và bây giờ Chiếc Nón Phân Loại cất cao tiếng hát

Và tất cả các người đều đã biết ý nghĩa của việc này

Ta sẽ phân loại các người vào những ngôi nhà như xưa nay

Bởi vì đó là lý do để ta hiện hữu

Nhưng hôm nay ta sẽ đi xa hơn nữa

Hãy lắng nghe bài hát của ta

Các ngươi nghĩ rằng ta đã cưỡng bách các người phải chia xa

Ta vẫn xin lỗi rằng điều đó hoàn toàn lầm lạc

Đó chính là bổn phận của ta không hề sai trật

Với mỗi mười lăm phút trong bao nhiêu năm nay

Ta vẫn hát bài hát phân loại với nỗi đắm say

Có thể sẽ không mang đến cái kết cục mà ta hằng e sợ

Ta đã biết trước hiểm hoạ, ta đã đọc thấy dấu hiệu tai ương

Lịch sử đã từng chỉ ra lời cảnh báo

Rằng Hogwarts yêu thương sẽ lâm vào nguy hiểm khôn lường

Những kẻ thù kinh khiếp sẽ tràn ngập khắp trường

Khiến chúng ta sẽ phải hợp nhất cùng bà ấy

Hoặc chúng ta sẽ tan vỡ trong chính tại nơi đây

Ta đã nói với các ngươi, ta đã đưa ra lời cảnh báo sau cùng

Và bây giờ hãy bắt đầu cuộc phân loại thuỷ chung"

"Liệu đây có phải là lời nhắc hay điềm báo gì hay không?" June nghĩ thầm trong đầu như vậy.

"Không biết là trước đây nó đã từng đưa ra những lời cảnh báo chưa nhỉ?"

Hermione Granger giọng có vẻ lo lắng nói, mắt lại nhìn về phía June bởi cô bé cũng biết rằng nàng sẽ có sự quan tâm ít nhiều, hoặc ít nhất là cũng có thể cung cấp thông tin gì đó. Và đáp lại đàn em mình, June chỉ khẽ lắc đầu.

Bài ca mới của Chiếc Nón Phân Loại đã tạo ra sự bàn tán bởi từ trước đến nay nó vẫn thường chỉ giới hạn mình ở việc mô tả những phẩm chất khác nhau của từng ngôi nhà trong số bốn ngôi nhà ở Hogwarts và vai trò của nó trong việc phân loại học sinh chứ chưa bao giờ đưa ra lời khuyên cho ngôi trường.

"Vâng, đã từng có rồi,” Nick Suýt Mất Đầu - con ma nhà Gryffindor nói một cách hiểu biết, luồn qua Neville hướng về phía Hermione (Neville nhăn mặt; rõ ràng là việc một con ma luồn xuyên qua người thì chẳng dễ chịu gì). Chiếc Nón luôn tự cảm thấy có bổn phận phải đưa ra cho trường những lời cảnh báo mỗi khi nó cảm thấy –"

Nhưng Giáo sư McGonagall, vẫn đang đợi để đọc danh sách tên học sinh năm nhất, đã ném cho đám học sinh đang lao xao một cái nhìn sắc lẹm. Nick Suýt Mất Đầu đưa ngón tay trong suốt của ông lên môi và nghiêm nghị ngồi thẳng trở lại trong khi những tiếng lao xao kia đã đột ngột chấm dứt. Ném một cái nhìn nghiêm khắc sau cùng quét ngang bốn dãy bàn của bốn nhà, giáo sư McGonagall hạ mắt xuống mẩu giấy da dài của bà và đọc lớn tên thứ nhất.

“Abercrombie, Euan.”

Cậu bé có vẻ đầy kinh hãi khi này run rẩy đi lên và đội cái nón lên đầu, chỉ nhờ có hai cái tai mà cái nón ấy không sụp xuống luôn vai cậu bé. Chiếc Nón suy nghĩ một lúc, rồi cái vết rách trên vành nón lại mở ra và nói:

“Gryffindor!”

Một tràng vỗ tay nồng nhiệt đến từ nhà Gryffindor khi Euan Abercombie tiến lại bàn họ và ngồi xuống, nhìn như thể nó mừng quýnh lên khi được ngồi thụp xuống bàn và không có ai nhìn nó nữa.

Cái hàng dài dằng dằng những học sinh năm nhất chậm chạp vơi dần. Ở những khoảng ngừng giữa lúc những cái tên và những quyết định của Chiếc Nón Phân Loại. Cuối cùng, “Zeller, Rose” được phân loại vào nhà Hufflepuff, rồi giáo sư McGonagall nhặt chiếc nón cùng cái ghế đẩu lên, và mang chúng đi trong khi giáo sư Dumbledore đứng dậy để chào đón học sinh trước khi bữa tiệc khai giảng bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro