1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mùa hè, tiếng ve kêu rả rích.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ dường như được bao phủ bởi một lăng kính sáng chói, khiến người ta không thể mở mắt. June giơ tay che nắng, những sợi tóc rối trên trán khẽ đung đưa theo cử động của nàng.

Mùa hè ở Thái Lan luôn như vậy, June không khỏi nghĩ, giá như có tuyết thì tốt rồi.

Nước soda lạnh chợt chạm vào má nàng, June giật mình ngồi dậy, xoa xoa chỗ đá vừa va vào mình sau đó liền muốn tìm kiếm thủ phạm. Kẻ chủ mưu là một người mà nàng rất quen thuộc, người em thanh mai trúc mã của nàng - View.

View cười toe toét, đưa cho June một chai soda vị đào.

"Buổi chiều đúng là rất dễ mệt mỏi, chị uống đi?"

"Nhờ có em mà giờ chị thực sự không buồn ngủ nữa." June nhìn như đang nén giận nhưng lại đưa tay nhận lấy rồi uống một ngụm.

"Vậy chị cố lên, em về lớp đây." View chào tạm biệt nàng.

June nhìn theo bóng lưng cô, nhún vai. Đứa nhỏ kém hơn nàng hai tuổi này khiến nàng vừa yêu vừa hận mà, mỗi lần nàng gặp khó khăn gì thì lại đúng thời điểm mà xuất hiện giống như một nhà tiên tri vậy.

Tiếng của bọt gas đập vào thành chai, hỗn loạn như tâm trạng của June.

Tan học bóng dáng của View lại xuất hiện ở cửa. Cô dựa vào khung cửa với chiếc cặp trên lưng, nhìn June gói ghém cặp sách của mình.

"Em nghe nói vài ngày nữa lớp chị sẽ phải diễn vở công chúa Bạch Tuyết."

June gật đầu, sau đó lại bất đắc dĩ nói: "Chị phải diễn vai hoàng hậu đây... thật phiền phức."

"Cũng tốt mà, rèn luyện kỹ năng diễn xuất." View từ trong ba lô lấy ra một chiếc dù che nắng và một chai soda mới sau đó hỏi: "Vậy chị cũng sẽ diễn cảnh hoàng hậu lúc già đi hả?"

"Đó là do một bạn khác diễn, hóa trang sẽ không kịp." June cắn ống hút.

View cúi đầu, dùng mũi giày đá lung tung, lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc."

"Em có ý gì? Em muốn xem chị đóng vai bà già à? Hay trong lòng em chị là bà già?" June cau mày, đưa tay nhéo má View.

"P' June, đau quá..."

June giả vờ tức giận bỏ đi, trong khi View chạy theo phía sau nàng.

"P' June, chị nghe thử xem." View cầm cặp sách của June, hai người đứng ở góc ngõ lắng nghe, ngoài tiếng gió, còn có tiếng mèo yếu ớt vang lên.

Hai người ngồi xổm đi về phía có tiếng mèo kêu, cuối cùng nhìn thấy con mèo con đang hấp hối trong mương thoát nước, lông nó dính đầy bùn còn có máu lẫn vào đó, nằm bên cạnh là con mèo mẹ đã chết từ lâu.

View gần như không suy nghĩ nhiều, cô khéo léo xắn tay áo lên, đưa cặp sách cho June rồi quỳ xuống đất nâng mèo con lên. Cũng may, mèo con nghe lời không hề bài xích hành động của View, cô cũng không quan tâm đến việc bị bẩn, ôm chú mèo con cho June xem, bụng nó cũng cố gắng phập phồng như muốn nói với các nàng rằng nó vẫn còn sống.

"Em nhớ phía trước có bệnh viện thú cưng."

"Vậy chúng ta đi nhanh thôi."

Chỗ rẽ không xa thực sự có một bệnh viện thú cưng. June ở trong lòng khen ngợi trí nhớ của View tốt, rõ ràng hai người họ cùng nhau đi đến trường, nhưng June dường như chưa bao giờ để ý đến điều này. Bác sĩ làm sạch rồi bắt đầu điều trị vết thương, June khẩn trương đi qua đi lại, ngược lại là View, người vừa cứu con mèo, hiện tại thập phần bình tĩnh.

"Em không lo lắng hả?"

"Sẽ ổn thôi vì nó là một đứa nhỏ rất mạnh mẽ." View trấn an.

June như là chấp nhận cách nói này, hoặc như là không nhận, xoay người nhìn View đang ngồi trên ghế, tò mò nói: "Đôi khi chị thực sự nghĩ rằng em có thể biết trước được tương lai."

"Có phải áp lực học tập của chị quá lớn không?" View cười nhạo nàng: "Nói đến, sáng nay dì còn hỏi em là chị định thi vào trường đại học nào."

"Thì thi đại thôi."

"Vậy chị phải cố lên, sau này sẽ không có đồng hồ báo thức hình người như em nữa đâu." View thè lưỡi.

June định đánh cô nhưng bác sĩ xuất hiện đúng lúc đã ngăn trở trò trẻ con này.

"Vết thương của mèo con không có gì đáng ngại, nhưng cơ thể có chút suy yếu, đề nghị nhập viện quan sát vài ngày." Bác sĩ quay đầu lại vén lên một chút tấm rèm, hai người nhìn thấy mèo con nằm trên giường bệnh cố gắng hô hấp, June cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Các em có muốn đặt cho nó một cái tên không?"

June không có chủ ý, nàng nhìn View vừa định mở miệng hỏi, View chỉ vào vật trang trí đồng hồ cát trên bàn bác sĩ nói: "Vậy gọi nó là Đồng hồ cát đi, hy vọng thời gian của nó có thể trôi qua thật chậm rãi."

"A~ em đặt tên hay thật đấy." June dùng bả vai chạm nhẹ vào vai View.

View xuyên thấu qua tấm rèm nhìn Đồng hồ cát, June nhìn theo ánh mắt của cô trong lòng thầm cổ vũ cho nó mau chóng khỏi bệnh, hai người lưu luyến rời khỏi bệnh viện, sau khi đứng ở cửa View mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Chị còn nghĩ em biết trước tương lai chứ, không nghĩ cũng khẩn trương như vậy."

"Chị có muốn ăn kem không?" View không trả lời June.

"Được."

"P'June"

"Ừm?"

"Đáng yêu, P' June vẫn còn như vậy trẻ tuổi, như vậy đáng yêu." View nói một câu ý nghĩa không rõ ràng như vậy, June tự hỏi nửa ngày mới cảm thấy được View chính là muốn xem nàng diễn vai bà già.

"Tại sao em để ý chuyện này quá vậy? Hơn nữa, một ngày nào đó chị già đi, già thì lại không thể đáng yêu nữa."

"... Chị về già cũng sẽ đáng yêu, về già nhất định sẽ đáng yêu." View thanh âm rất nhỏ, nhưng lại thực kiên định.

June quay lưng lại, nhếch khóe miệng, que kem tan chảy trong miệng, vị ngọt lại không ngọt ngào bằng như lời biểu lộ chân thành kia, tiếng ồn ào của đám ve sầu mùa hè, cũng không loạn bằng nhịp tim trong lồng ngực nàng.

Dưới cái nắng như thiêu đốt, hai người rúc vào dưới chiếc dù nhỏ, ẩn mình dưới hai trái tim đang đập rộn ràng.

View đưa June đến dưới lầu, June chưa bao giờ cảm thấy đoạn đường này ngắn như vậy, ngắn đến mức hai người họ đã đến nơi trước khi nàng kịp nói gì đó. Trước đây, nàng nghĩ rằng hai người lớn lên cùng nhau sẽ luôn ở bên nhau, dù là tiểu học, cấp hai hay cấp ba, bỗng một ngày đứa trẻ luôn đi theo phía sau nàng lại cao hơn nàng, so với nàng càng giống chị lớn hơn, rồi cũng có một ngày các nàng cũng sẽ phải tách nhau ra để đi con đường của riêng mình.

"Em cũng sẽ học chuyên ngành diễn xuất."

"Cái gì?" June kinh ngạc ngẩng đầu thấy View gật đầu chắc nịch, "Em..."

"Có phải chị đang muốn nói rằng em có thuật đọc tâm? Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, chỉ cần nhìn chị chớp mắt em liền biết chị nghĩ gì." View nhìn nàng với vẻ đắc ý.

June dùng trán áp vào trán View khiến cô bất ngờ phải lùi lại hai bước, đến khi View đứng vững thì phát hiện June đã bước vào nhà. View nhìn cánh cửa đóng kín, đứng ngây ra, vẻ mặt tựa như hoài niệm lại như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngày June kết thúc sự nghiệp trung học cũng là ngày Đồng hồ cát được xuất viện.

View muốn tổ chức tiệc tốt nghiệp cho June, nhưng June lại lôi kéo tay cô làm nũng, nói muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho View ở bãi biển, chỉ có hai người với một Đồng hồ cát là đủ.

Với nguyện vọng này, điều đầu tiên View làm khi về đến nhà là mở cuốn nhật ký mà cô nhớ rõ tất cả các nội dung và cả ngày tháng trong đó. Cô nhìn chiếc đồng hồ cát trên bàn, ghi vào quyển nhật kí [cùng June, Đồng hồ cát trải qua ngày sinh nhật].

View lén lái xe của bố ra ngoài, điêu luyện như một một tay đua xe già đời. Xe chở hai người đến bãi biển, View ra khỏi ghế lái, lấy đôi găng tay trắng trong túi ra, ngựa quen đường cũ mà dựng lều, từ trong thùng xe lấy ra chai rượu đặt chúng trên chiếc bàn nhỏ. June nhìn chằm chằm động tác của cô, đi phía sau cô, bên trái xem xét, bên phải thăm dò, không biết bắt đầu từ đâu.

"P' June, giúp em dọn bàn ghế được không?"

June bày bàn ghế xong ôm Đồng hồ cát ngồi nghỉ ngơi. View buộc tóc đuôi ngựa thấp, đeo tạp dề màu nâu và thay găng tay thành găng tay pha chế rượu, cô cúi đầu dùng răng kéo chiếc găng tay ở cổ tay xuống, trái tim June chợt nhảy lên.

View ở trong lều treo đèn màu, liếc mắt thấy June ngẩn người, thật đáng yêu.

"Vậy công chúa nhỏ của em chị muốn uống gì đây?"

"Em chọn giúp chị đi."

View lấy ra vài chai rượu từ giá rượu và rót vào bình lắc theo tỷ lệ, sau đó đem đẩy bình lắc đến trước mặt June.

"Chị muốn pha thử không?"

June cầm lấy bình lắc trong tay, một cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn tay truyền đến, nàng bắt đầu bối rối, View không khỏi bật cười, bắt lấy bàn tay lung tung rối loạn kia.

"Được rồi, để em dạy chị."

Hai người chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, View ôm June từ phía sau, hai tay cô vừa vặn đặt lên bàn tay của June.

"Chính là như vậy." View nắm lấy tay June nhịp nhàng lắc rượu, hương bạc hà từ phía sau bay tới, trong lòng June dần dần không thể tập trung vào việc lắc rượu nữa.

"Thêm một ít Sprite...nước chanh, xong rồi, chị uống thử đi."

June nhìn trong ly có màu xanh dần chuyển sắc đỏ rất đẹp, hứng thú hỏi: "Nó có tên chứ, tên của nó là gì vậy?"

"Yêu từ cái nhìn đầu tiên. "

"Cái gì..." June quay đầu lại, không biết là do rượu hay do ngượng ngùng, mà tai nàng hơi đỏ lên.

View ghé vào trên bàn nhìn June, June uống một ngụm rượu, bởi vì rượu quá nồng mà bắt đầu mãnh liệt ho khan.

"Làm sao vậy? Rượu mạnh quá à?"

"Không có." June cậy mạnh nói.

Rượu thấm rất nhanh, June cũng theo đó mà đỏ mặt, nàng chậm rãi đi đến ghế dựa ngồi xuống, nhắm mắt lại. View thật cẩn thận quan sát June, cô sợ June uống quá nhiều sẽ xảy ra chuyện.

"Em học pha chế rượu khi nào thế?"

"Vừa mới." View đắc ý nói.

"View. . . Hai năm thật dài a, nhưng là chị sẽ chờ em." June thanh âm có chút run rẩy.

View nhíu mày, dùng ngón tay vuốt tóc June, tựa đầu vào vai nàng, mở miệng nói: "Hai năm không dài chút nào... một chút cũng không dài".

Đêm ở bãi biển vô cùng náo nhiệt, những nhóm người nhảy múa, hát những bài hát bằng guitar, những đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau đi dạo, còn có một "chủ quán bar" chưa đủ tuổi vị thành niên và "nhân viên" trưởng thành say xỉn của cô. View lấy cốc nước đá đặt trước mặt June, nàng lắc đầu, ánh mắt nhìn View đã bắt đầu dần mất tiêu điểm. June giơ tay loạn xa trong không khí hồi lâu, cuối cùng mới chạm được tay cầm cốc nước của View.

"Sinh nhật vui vẻ N'View 17 tuổi."

"Tốt nghiệp vui vẻ, P' June 19 tuổi."

"Chị phải nhờ em chăm sóc tốt cho Đồng hồ cát nhỏ này, chị sẽ quay lại gặp em khi có kỳ nghỉ." June say sưa dựa vào lồng ngực của View.

"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

"Em đã ước điều gì vậy?" June tò mò.

"Không nói cho chị, nói ra sẽ không linh." View cười nói.

June nháy mắt mấy cái hiếu kỳ nói: "Chị đây đoán em ước chính mình sống lâu một chút."

"Em không hy vọng chính mình sống lâu, thôi mà chị đừng đoán nữa."

June cũng không có nói nữa, nàng nhắm mắt lại, cho dù View không ước, nàng cũng thay View ước nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro