6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở Luân Đôn cực kỳ lãng mạn.

"P'June." View thanh âm nhẹ nhàng.

"Hửm?"

"Tuyết rơi." View mũi bỗng nhiên đau xót, nói: "Chị, nhìn em"

Tuyết rơi xuống trên đầu hai người, View cười thật vui vẻ.

"Chị hỏi em vì cái gì muốn dẫn chị tới Luân Đôn. Em nói là mang chị đi hoàn thành cuộc sống sau này của Pimfah và Nabdao. Nhưng kỳ thật đi nơi nào cũng được, chỉ cần đến nơi có tuyết là tốt rồi." View ôm lấy mặt June "Em nghĩ nhìn xem, muốn nhìn chị khi tóc bạc sẽ như thế nào."

Giọng nói của View run run trong gió tuyết, mắt đỏ hoe, cô không nhớ mình đã tưởng tượng tới dáng vẻ này của June bao nhiêu lần, nhưng lần này cuối cùng cô cũng có thể buông xuống.

June nhìn người nàng yêu, đứa nhỏ kém nàng hai tuổi nhưng trong cơ thể đó lại là linh hồn hàng trăm tuổi. Nàng căn bản không dám nghĩ tới View đã trải qua cuộc sống cô độc đó như thế nào, quãng đời không có chính mình chỉ biết đợi ngày chết đi, rồi lại đến che chở nàng, bầu bạn với nàng, lại luôn sợ hãi mình sẽ rời đi.

"View, nhìn chị, để chị cũng nhìn xem em già đi sẽ có bộ dáng gì?"

View khóc nức nở lại mỉm cười, nói: "Kỳ thật dù em có già đi cũng rất đẹp."

June tựa vào trong lòng View, lắng nghe nhịp tim của View, cảm thụ thời gian trôi qua, từng phút từng giây đều dẫn đường các nàng hướng đến tương lai.

"Đồng hồ cát đâu?"

View lấy từ trong túi xách ra đặt vào tay June.

"Chúng ta trở về đi."

"Được"

Hai người lặng lẽ bước đi giữa những tòa nhà mang phong cách châu Âu tiêu chuẩn, có tháp đồng hồ Big Ben lặng lẽ đồng hành cùng các nàng xuyên suốt đường đi. Trong vô số dấu ấn thời gian, View chưa bao giờ thoải mái đến thế.

Lò sưởi trong phòng đang lặng lẽ sưởi ấm, June chui vào trong chăn, View ôm lấy nàng, hai người bắt đầu xem xét quá khứ và tất cả những gì View đã trải qua.

"Em đều là đi theo lộ trình cố định à, sao chị có cảm giác như là đối tượng công lược của em vậy?" June dùng đầu cọ qua xương quai xanh của View, làm cô phát ngứa, "Vậy mà em còn giả vờ không quen biết chị, cả đời trước đều không tới tìm chị."

View cười ngượng nghịu, cô cúi đầu bắt chước June cọ cọ vào cổ nàng.

"View! Ngứa quá."

Ngọn lửa trong lò sưởi lặng lẽ cháy, bầu không khí theo vui đùa giữa hai người mà dần dần nóng lên. June đẩy ra sợi tóc vươn trên má View, nàng có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia chỉ toàn hình ảnh của mình.

"Em chưa từng vượt qua được một lần nào cả." View nghẹn ngào, kỳ thật trước hôm nay cô vẫn luôn không chịu thua vận mệnh.

"Ai nói thế? Dù em có làm gì đi nữa chị vẫn sẽ luôn yêu em, trong lòng chị em đã làm mọi việc rất tốt rồi.

"View, nói cho chị biết em có yêu chị không?"

"Em đã trải qua vô số mùa hè." View hôn lên trán June, nhìn nàng nói tiếp: "Em từng nghĩ rằng mùa hè mà vô số lần mất đi chị là mùa hè rất vô nghĩa, rất dài. Nhưng kể từ khi em có đồng hồ cát, em chỉ nghĩ rằng đây là sự bắt đầu, bắt đầu của vô số lần em có thể lại gặp được chị, yêu chị."

Ở góc phòng, chiếc đồng hồ cát vây khốn View suốt mấy đời cuối cùng cũng vỡ tan. Trong thời tiết khắc nghiệt của London, June lần đầu tiên nghênh đón mùa hè năm 25 tuổi của mình.

Khi gặp được tình yêu đích thực, thời gian sẽ đứng yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro