5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"View!"

"Làm sao vậy?"

"Chị giống như nghe thấy được tiếng mèo kêu." June cúi đầu tìm kiếm, View nghe June nói cũng bắt đầu lắng nghe.

Cuối cùng cả hai cũng tìm thấy chú mèo con đang hấp hối trong cống thoát nước. June không kịp suy nghĩ, quỳ xuống đất, đưa tay về phía chú mèo con, cuối cùng chú mèo con cũng được nàng ôm vào lòng.

"P' June, lần sau vẫn là để em làm đi." View có chút đau lòng, bình thường June là người thích sạch sẽ, giờ lại khiến mình một thân bẩn.

"Phía trước có bệnh viện thú cưng. Chúng ta nhanh tới đó đi, có lẽ mèo con sẽ được cứu."

June kéo View chạy một mạch đến bệnh viện. Khi được hỏi về tên của nó, cả hai lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng là June chỉ vào chiếc đồng hồ cát trên bàn rồi đặt tên đó cho chú mèo con.

"Hy vọng cuộc sống của nó sẽ chậm rãi như chiếc đồng hồ cát vậy." Đôi mắt June sáng ngời.

View gật đầu mỉm cười nói: "Đồng hồ cát quả thật chảy rất chậm."

June luôn sẽ có những ý nghĩ kì quái, nàng nắm tay View, đi vòng quanh góc phố ngửi mùi cà phê, rồi nói rằng kể từ bây giờ View sẽ là nhân viên pha chế độc quyền, đầu bếp độc quyền, và tốt nhất là nên làm đồng nghiệp của nàng, có thể luôn làm việc cùng nhau.

"Bọn họ chỉ là đồng nghiệp thôi mà?" View nói: "Đồng nghiệp cũng sẽ có một ngày chia xa."

June cau mày, bất mãn nói: "Vậy em muốn cùng chị tách ra sao?"

"Vậy em muốn trở thành người yêu độc quyền của chị được không?"

View nhìn đôi tai đỏ bừng của June, View đơn giản là một người kiên nhẫn, cô vẫn chờ cho đến khi June gật đầu đồng ý.

Nhưng mà ông trời lại không muốn toại nguyện cho ước mong của cô. Trên đường đi đến buổi tiệc mừng sinh nhật 24 tuổi của June, tiếng phanh xe dồn dập đã mở ra nguồn gốc bất hạnh.

View đã không giữ được Đồng hồ cát, cũng không thể giữ lại June.

View đã nghĩ ra vô số cách để kết liễu cuộc đời mình, cô uống rượu nhiều đến mức bị dị ứng với rượu rồi được đưa vào bệnh viện, bạn của cô đến thăm trừ bỏ an ủi cũng không biết nói cái gì, View cả người tiều tụy như bệnh nhân nan y. Cô cuối cùng đưa ra quyết định là thực hiện một chuyến đi cuối cùng, cô trở về nhà, đi trên con đường mà cô đã đi cùng June, chờ cô đi hết tất cả những nơi kỉ niệm của cả hai, cô sẽ đi cùng June.

"View?"

View nghe thấy có người gọi mình, cô quay lại thì phát hiện chính là bác sĩ đã từng cứu Đồng hồ cát. Ông nhìn vẻ mặt chán nản của View rồi lắc đầu, rồi đưa chiếc đồng hồ cát trên bàn làm việc cho View.

"Đây là?"

"Cháu có tin vào kỳ tích không?"

"Có ý tứ gì?"

"Đồng hồ cát là một tồn tại thần kỳ, nó trôi qua theo thời gian, đây là một chiếc đồng hồ cát sinh mệnh. Nếu cháu muốn thay đổi điều gì đó, nhớ rõ nhất định phải đợi cho đến khi nó hoàn toàn trôi qua rồi mới quay lại."

Lời của bác sĩ làm cho View cái hiểu cái không, cô nắm lấy chiếc đồng hồ cát, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng.

Sự chờ đợi kéo dài đã làm tiêu tan mọi hy vọng của View. Cô đã vô số lần cố gắng thay đổi hướng của chiếc đồng hồ cát, lại lắc nó lên, nhưng mà chiếc đồng hồ cát cũng không theo tác động của View mà thay đổi. View nhận ra rằng chiếc đồng hồ cát này không phải là một chiếc đồng hồ cát bình thường, nhưng cũng không hiểu rõ tác dụng của nó.

Cô đợi một năm, năm năm, mười năm, hai mươi năm, cuối cùng đợi đến khi tóc đã bạc, cô mới hiểu được ý nghĩa của chiếc đồng hồ cát, nó là chiếc đồng hồ tính giờ của cuộc đời cô, View nằm ở trên ghế, thay đổi chiều của đồng hồ, sau đó nhắm mắt lại.

Đợi cho đến khi View tỉnh lại, cô đã biến thành trẻ con.

Cùng trước đây giống nhau, View bắt đầu làm bạn với June, mãi cho đến khi thuận lợi vượt qua sinh nhật 24 tuổi của June.

Nhưng vận may lại không đến với View, June vẫn ngoài ý muốn rời đi View. Cô mang theo phẫn nộ đến gặp vị bác sĩ kia, cô chất vấn bác sĩ, nhưng người đó nói với cô rằng nếu số phận phải xảy ra thì cô không có cách nào can thiệp được.

"Vận mệnh? Ông đưa cho tôi chiếc đồng hồ cát để tôi có thể chấp nhận vận mệnh của mình à? Đừng đùa tôi."

View mang theo phẫn nộ rời đi.

Từ nay về sau cuộc sống của cô rất đơn giản, gặp June, bảo vệ June và chờ đợi June.

Mỗi lần View tránh được nguy hiểm, những khả năng mới lại nảy sinh. Cô chỉ có thể ghi lại những gì đã xảy ra vào nhật ký. Nhưng dù có ghi chép bao nhiêu, View thay đổi bao nhiêu nghề nghiệp, bao nhiêu sự việc ngoài ý muốn, cũng không thể thay đổi vận mệnh June sẽ qua đời trước khi tròn 25 tuổi.

Cô đã trải qua vô số mùa hè chỉ trông chờ cho đến cuối đời mà không hề có June.

View cam nguyện bị mắc kẹt trong chiếc đồng hồ cát làm một hạt cát nhỏ. Trong vô số lần trở lại, cô vẫn luôn vì June mà không thể yêu ai, cho dù cô đã là bà lão trăm tuổi nhưng lại chưa bao giờ gặp qua June 25 tuổi.

June nhìn cuốn nhật ký, View thật sự thực hiện từng nguyện vọng của chính mình.

Nước mắt làm mờ đôi mắt, nàng không thể tưởng tượng nổi một người là như thế nào tưởng niệm cùng chấp niệm mới có thể chờ đợi người kia trong suốt quãng đời còn lại hàng chục năm. June càng không thể tưởng tượng được View đã trải qua bao nhiêu thập kỷ mà không có chính mình.

Cô nhìn View đang yên ổn ngủ trên giường, nhớ lại từng việc trong quá khứ, cô không phải biết trước tương lai, rõ ràng là vô số lần thất bại mới biết được, mỗi lần cứu mình đều là vì sai lầm lúc trước chuộc tội.

View chưa bao giờ nói qua chính mình sinh nhật nguyện vọng nhưng cuốn sổ ghi đầy những lời hi vọng June được sống lâu trăm tuổi, có thể cùng cô già đi. June đoán không được tâm trạng của View như thế nào khi nói rằng một chút cũng không hi vọng chính mình sống lâu.

"View. . . . . ."

June hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ cát trên bàn, nàng mang theo xúc động nâng chiếc đồng hồ cát lên thậm chí còn nghĩ đến việc làm vỡ nó. Nàng không hi vọng chính mình trở thành người vây khốn View, nhưng khi định làm vậy, nàng lại do dự. Chẳng lẽ nàng thực sự muốn đoạt đi hy vọng cuối cùng của em ấy sao?

"P'June. . ."

Thanh âm mơ màng của View vang lên, khi nhìn rõ June đang làm gì, cô lập tức nhảy khỏi giường. Cô lấy lại hai món đồ từ tay June, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì.

"Đây hoàn toàn là em tự mình quyết định, không liên quan gì tới P' June, chị không cần tự trách."

June nhìn View, tiến lại gần và vòng tay ôm lấy nàng.

"View. . . Liền lần này thôi, chúng ta cùng nhau cố gắng." June nhẹ giọng cầu xin.

"P'June. . . Em nên làm cái gì bây giờ? Dù có cố gắng nhiều thế nào đều thay đổi không được kết cục, em làm không được. . . . . . Em nên làm cái gì bây giờ?"

Ở vô số lần View chưa từng có một lần cùng June thẳng thắn, cô vô số lần muốn thẳng thắn chân tướng nhưng lại không được, cô không thể mang đến gánh nặng tâm lý cho June. Ở vô số lần June cũng bởi vì View giấu diếm mà cùng nàng cãi nhau, cũng cùng View chia tay, thậm chí View chưa từng có cùng June tỏ tình cũng không có đáp ứng June tỏ tình.

"Không phải em một người cố gắng, là chúng ta, chúng ta cùng nhau cố gắng."

June lau nước mắt cho View, nắm chặt đồng hồ cát trong tay. View không nhớ rõ chính mình khóc bao lâu, cô nghĩ rằng sau bao lần thất bại chắc hẳn bản thân đã quen rồi, nguyên lai cô như vậy yếu ớt, mấy trăm năm cô độc lại thất bại trước "Chúng ta" .

"Chờ bộ phim này quay xong, chúng ta liền nghỉ ngơi được không?" View năn nỉ nói.

"Được."

"Pimfah cùng Nabdao đi Luân Đôn, chúng ta cũng đi được không? Nhìn xem thế giới trong mắt của các nàng."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro