4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cơn ác mộng không ngừng ám ảnh View, trong đêm tối, ánh sáng rực rỡ chiếu qua cửa kính ô tô chui vào mắt cô.

Tiếng khóc, tiếng la hét của bác sĩ cấp cứu, cùng với tiếng bíp báo tim ngừng đập.

View từ trên giường giật mình tỉnh dậy, khiến Đồng hồ cát bên cạnh cũng giật mình. Cô nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, đã lâu lắm rồi không nằm mơ, giấc mơ của cô luôn có liên quan đến June. Cô đứng dậy bước đến bàn làm việc, kéo ghế ra, khoanh tay qua vai nhìn chiếc đồng hồ cát cũ kỹ trên bàn đang nhỏ từng giọt.

"Em nên làm gì đây, June?"

View mở lịch, hôm nay là một ngày quan trọng, là ngày đầu tiên June gia nhập GMMTV.

"Chúc mừng June gia nhập đại gia đình chúng ta."

"Cám ơn mọi người."

"Thế nào a June? Muốn hay không theo chúng ta cùng đi ăn cơm?" Đồng nghiệp nhiệt tình mời June.

June mang theo xin lỗi mỉm cười, giải thích nói hôm nay không được. Cụ thể nguyên nhân June không có giải thích, đồng nghiệp thấy June từ chối cũng không cưỡng cầu nàng. Thực ra trong lòng June cũng đang do dự nhưng View liên tục bảo nàng hôm nay phải về nhà ăn cơm với cô, không được đi ăn cùng người khác, hỏi nguyên nhân View lại giả vờ đáng thương rồi lấy cớ bỏ qua cái đề tài này.

Khi nàng bước ra khỏi tòa nhà công ty, nàng nhìn thấy đứa nhỏ mặc áo phông, quần jean, đeo kính râm đang đợi nàng. Trên tay còn có Đồng hồ cát, gió thổi bộ lông dài của Đồng hồ cát trông giống như một con sư tử nhỏ. June bước tới chỗ hai vệ sĩ nhỏ của nàng.

"Ôm." June dang rộng vòng tay.

"Làm sao vậy?"

"Không phải có người nói khi gặp mặt chị phải ôm cô ấy trước sao?"

View đem nàng ôm vào trong lòng, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt lại buông ra, không đợi June có phản ứng gì, View vuốt cái mũi giải thích nói: "Chị hiện tại là diễn viên , phải chú ý lời nói, hành động, đừng để bị người khác chụp."

June nghe lời này cũng thấy đúng, nhận lấy Đồng hồ cát từ tay View. Đồng hồ cát chắc chắn đã tăng cân rất nhiều, lúc trước chỉ là con mèo nhỏ gầy yếu giờ đây đã là một con mèo mập mạp nặng 10kg, June bế trong chốc lát cánh tay đều đau, lại tùy tiện tìm cái lí do chuyển lại cho View.

"Vậy nhà tiên tri, tại sao hôm nay chị lại không thể đi dự tiệc?"

"Không vì cái gì hết. Em muốn ở riêng với chị không được sao?"

View kỳ thật rất ít nói những lời như vậy, trước đây, khi hai người cùng nhau đến trường cô cũng chỉ thay nàng ngăn cản một vài vận đào hoa, cảnh cáo chính mình chuyên tâm học hành. Dù tới đại học thì những hành vi kỳ quái của cô đều luôn có những lời giải thích hợp lý, nhưng từ sau khi June quyết định trở thành diễn viên, nhiều lời nói của View lại càng kì quái hơn, dù June có cố gắng tìm ra lý do hợp lý thì nàng cũng không tìm ra được.

Nhà của View gần trường đại học, trước đây June từng ngỏ ý muốn sống chung nhưng View cũng lấy lý do qua loa là người nổi tiếng để từ chối nhưng bây giờ June có chút không tin.

Căn phòng không lớn nhưng rất sạch sẽ. Phòng khách nhỏ, về cơ bản không có vật dụng trang trí nào nào khác ngoại trừ ổ mèo của Đồng hồ cát, giá đựng đồ ăn vặt và ghế sofa. Phòng ngủ không có gì ngoài một chiếc giường, một bàn làm việc và một chiếc máy chiếu.

June ngồi trên ghế sofa nhìn View đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, nàng muốn giúp đỡ nhưng lại bị cự tuyệt. Nàng ôm lấy Đồng hồ cát, suy nghĩ lại quay về đêm tốt nghiệp bốn năm trước, nàng cũng ngồi nhìn View pha chế rượu, suy nghĩ tùy ý phiêu loạn theo cơn gió đêm. Gần một giờ sau, View thật điêu luyện mà chuẩn bị xong bữa tối, June thậm chí còn trêu chọc cô có phải hay không muốn đi làm đầu bếp.

"Ồ?" June nhận thấy rượu View chuẩn bị trên bàn ăn khác hẳn lần trước.

View ngồi đối diện, cầm cốc lên, nhìn June mỉm cười: "Đoán xem nó tên là gì?"

"Không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nên chắc sẽ không thể nào là tình yêu hay gì đó được".

"Gọi là huyền nịch*."

(*悬溺 đọc gần giống với **喜欢你)

"Vì cái gì kêu huyền nịch? Thích em**?"

"Em cũng thích chị."

"View!" June thẹn thùng cúi đầu cắn môi.

"Hôm nay chị có chuyện gì muốn nói với em không?" View hỏi.

June chớp mắt, nàng không còn tò mò về việc View có đoán trước được tương lai hay không nữa, thành thật gật đầu đáp: "Chị đã nhận lời tham gia một bộ phim tên là '10 years ticket' nhưng chị vẫn chưa chính thức gặp mặt các thành viên trong đoàn."

View cười khẽ, giơ lên chén rượu hướng June chúc nàng chụp diễn thuận lợi, còn khẳng định sẽ rất bất ngờ.

Lúc đó June không hiểu ý nghĩa của câu này, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu ra.

Một tuần sau, khi nàng đến công ty lần nữa và nghe tin đoàn đã đến đông đủ, June đẩy cửa ra liền nhìn thấy tên nhân vật Lookzo trên ngực View, đôi mắt nàng mở to kinh ngạc. View chính là thật bình tĩnh, lễ phép chào hỏi nàng.

"Xin chào, P'June."

"View?"

"Bất ngờ không?"

June chưa kịp trả lời thì đạo diễn đã vội chạy vào, tỏ vẻ ngượng ngùng vì đã để mọi người phải đợi lâu. Nếu tuần trước anh ấy không gặp tai nạn xe hơi trong bữa tiệc tối thì anh ấy đã không hoãn cuộc họp lại một tuần. Con đường mà đạo diễn đi lại trùng với con đường mà xe của June sẽ đi, vụ tai nạn trên chiếc xe đó nghiêm trọng hơn nhiều so với của đạo diễn. Nếu June tham dự bữa tiệc tối, có lẽ nàng bây giờ vẫn đang nằm viện hoặc tệ hơn.

Ánh mắt June hướng về phía View, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh như không biết gì cả.

Quá trình quay phim truyền hình diễn ra suôn sẻ, ngoài những cảnh đánh nhau giữa hai người thì cũng có cái lợi, June sẽ bí mật ôm View một chút tỏ vẻ như cổ vũ. Trên đường đi làm về, June hỏi View trở thành diễn viên tại sao không nói cho nàng biết, View trả lời nghiêm túc rằng cô không muốn June nghĩ rằng mình trở thành diễn viên là vì June, chỉ là bởi vì cả hai có ước mơ giống nhau thôi.

"Hy vọng chúng ta có thể vẫn cùng nhau quay phim." June ước nguyện.

"Ừm, em cũng hy vọng."

Hết thảy đều hướng về hướng phát triển rất tốt, cho dù diễn cảnh hai người đối địch nhau cũng không thể che giấu được tình cảm của cả hai, sau đó họ đã cùng nhau diễn tiếp một bộ phim truyền hình mới mang tên Dangerous Romance, với thân phận và tính cách mới. Mặc dù View nói rằng nên cẩn thận với paparazzi nhưng cô lại hàng ngày dọn dẹp nhà cửa rồi lấy cớ muốn đối diễn để tìm June.

-----------------------

Khi hai người về đến nhà thì thấy cửa phòng View đang mở, View tóm lấy tay June đang định bước vào thấp giọng bảo nên gọi cảnh sát trước. June đứng ngoài cửa gọi cảnh sát, View kiểm tra thật cẩn thận, lại phát hiện Đồng hồ cát nằm trên mặt đất cả người đầy máu, hô hấp khó khăn. View không còn nhớ được chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, cô bịt tai lại đầu óc trống rỗng. Hình ảnh cuối cùng cô nhớ được là cảnh cô quỳ trên mặt đất ôm lấy thân hình Đồng hồ cát, còn June ôm chính mình.

Khi View tỉnh dậy, Đồng hồ cát đã nằm trong một chiếc hộp nhỏ, lần này Đồng hồ cát đã thật sự biến thành mất rồi. June đứng bên ngoài, cho dù nàng cũng thương tâm, ánh mắt sưng đỏ, nhưng là vẫn trước tiên động viên View, ít nhất người fan cuồng kia cũng đã bị bắt.

View vội vã về nhà, lật từng trang nhật ký, cô rõ ràng đã đóng lại tất cả cửa ra vào và cửa sổ, cũng rất ít ở mạng xã hội lộ qua nơi ở của mình. Ngay cả người hâm mộ cũng không biết cô có nuôi một con mèo, ngay cả khi Đồng hồ cát bị bệnh, View cũng sẽ lái xe về bệnh viện ở quê để điều trị. Ngoài việc đóng phim, cô luôn ở bên June và Đồng hồ cát, chỉ mới rời đi một cái chớp mắt, cô lại mất đi Đồng hồ cát. Tín hiệu thất bại trong lòng View không ngừng phát ra báo động đỏ.

Cuốn nhật ký được lật qua từng trang, trong lòng View không có gì ngoại trừ cảm giác bất lực sâu sắc. Cô lật đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký và viết [Đồng hồ cát bị kẻ fan cuồng giết chết].

"View."

June đứng ở cửa gọi View.

Bị kêu hoàn hồn, View bối rối mà đem nhật kí giấu ở sau giá sách, lung tung lau đi nước mắt trên mặt.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, hôm nay không phải đi tham gia hoạt động sao? Như thế nào về sớm vậy?"

"Chị lo lắng em." June sờ đầu View.

View hít sâu nói: "Về sau hoạt động kết thúc gọi cho em đến đón chị được không?"

June gật đầu đáp ứng, nàng muốn nói còn có người đại diện, sẽ không xuất hiện sự tình gì, nhưng thấy View gần đây tâm tình thật sự không tốt, nàng liền đáp ứng.

"Chỗ ở của em không an toàn nữa, View đến chỗ chị ở đi."

". . . P'June, vô luận phát sinh chuyện gì, từ giờ trở đi chị luôn ở bên cạnh em được không?" View hai mắt đẫm lệ.

"Được."

Những ngày sau đó, View ngủ không được yên giấc, thường xuyên nửa đêm tỉnh lại, tất cả giấc mơ đều về June, cô mơ thấy nàng nằm trên vũng máu hoặc mơ thấy nàng rơi từ một tòa nhà xuống, tóm lại cũng không phải là một giấc mộng đẹp. June luôn có thể nghe thấy tiếng hét của View, khoác quần áo khẩn trương chạy đến an ủi View.

View gắt gao ôm lấy June, cô gần đây càng trở nên yếu ớt, sự tình không còn trong khống chế của cô, hết thảy đều chệch đường ray.

"View em không sao chứ?"

View lắc đầu, lại gật đầu, không có trả lời June.

"Em thật sự không nghĩ tới nói cho chị biết à?"

Tuy rằng June vẫn nghĩ muốn đợi ngày nào đó View sẽ tự nói cho nàng, nhưng là nàng đợi không được, nàng lo lắng View. View tựa hồ có chút suy sụp, không biết im lặng qua bao lâu, cô cuối cùng bật khóc.

June lặng lẽ trấn an View, thẳng đến hô hấp của cô dần ổn định, trầm ổn nằm trên vai June mà ngủ.

"Thực xin lỗi."

June nhỏ giọng xin lỗi View, sau đó hướng về phía giá sách, nàng dễ dàng tìm thấy cuốn nhật kí của View, rõ ràng mới hai mươi tuổi, cuốn nhật kí lại cực kỳ dày, thậm chí còn có vài trang ố vàng.

Cuốn nhật ký này chứa đựng những điều mà June chưa từng tưởng tượng ra được. Nó chứa đầy những ghi chép liên quan đến cuộc đời của nàng.

"Ngày 20 tháng 5, June bị fan cuồng sát hại."

"Ngày 6 tháng 7, June qua đời trong một vụ tai nạn ô tô."

"Ngày 10 tháng 3, June tự sát tại nhà riêng do bị trầm cảm."

Càng quay về, June nhận ra số phận của mình luôn hướng về cái chết. Cho đến khi đọc đến đầu cuốn nhật ký, chỉ có một câu:

When true love comes along, time will cease to pass.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro