《Phần đầu 》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

View có lẽ không hiểu rõ định nghĩa về tình yêu, ít nhất là một tháng trước đó cô ấy không hiểu.

Ngay cả khi View đến một trang trại nghỉ dưỡng hẻo lánh để thư giãn, cũng không có ai quan tâm đến cô ấy. Mọi người chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài kiêu ngạo của "cô tiểu thư" này, và khi nào cô ấy sẽ kế thừa tài sản gia đình của mình.

"Xin chào, đây có phải là trang trại nghỉ dưỡng Moon không?"

View vỗ nhẹ vào cô gái đang tưới hoa ở cửa.

"Ồ, xin chào em"

Cô gái quay đầu lại, đối mặt với View và như thể tim cô ấy bị bỏ lỡ mất một nhịp.

"Em có liên lạc đặt chỗ trước không?"

Cô gái trước mặt nháy mắt hỏi View.

"Em không có, nhưng em có thể thanh toán tất cả các chi phí cần thiết, em muốn ở đây nghỉ dưỡng vài tháng."

View nhìn xuống, chỉ có thể cúi đầu năn nỉ.

"Nhưng mà... hiện tại thì bọn chị đã đóng cửa, đáng nhẽ ra em nên kiểm tra trước."

"Tại sao vậy?"

"Bây giờ đang là mùa du lịch thấp điểm, chị và bố cần bảo dưỡng, sửa chữa lại trang trại để chào đón năm mới ở Chiang Mai."

Nghe được tin buồn, View mất một chút thời gian để phản ứng lại, cô lại cúi đầu nhìn xuống đất. View đã lái xe đến đây trong một khoảng thời gian dài, thậm chí còn chưa kịp ăn cơm, nhưng bây giờ lại bị thông báo là khu nghỉ dưỡng đã đóng cửa.

Cảm thấy ánh mắt đang nhìn ngắm mình, View nhìn lên đối diện với ánh mắt đó, rồi lại nhanh chóng tránh đi.

"Em tên là gì?"

"Viewbenyapa ạ"

"Em đến từ đâu?"

"Bangkok ạ"

View trả lời một cách nhỏ nhẹ.

"Ôi, ở đó là quá xa"

Cô gái nghĩ ngợi một chút, sau đó nhấc ngón tay cái lên.

"Còn đứng đó làm gì? Em hãy nhanh chóng trở thành bạn của chị đi."

"Hả?"

View không biết phải làm gì, cô ấy không hiểu tại sao đột nhiên cô gái trước mặt lại muốn trở thành bạn của cô.

Ở trường quý tộc, có rất nhiều người muốn trở thành bạn của cô, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải cách tiếp cận như thế này.

Trước khi View kịp phản ứng thì tay đã bị kéo lên, đầu ngón tay cô đã chạm vào đầu ngón tay cô gái trước mặt, điều này đủ để làm cho trái tim của View đập nhanh hơn.

"Bây giờ chúng ta là bạn rồi, em có thể ở lại trang trại của bọn chị"

Cô gái trước mặt nói một cách tự nhiên, sau đó nhấc điện thoại di động để gọi điện.

"Ba, con có một người bạn đến tham quan khu nghỉ dưỡng ... Ừm ừm, con sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận."

Cô gái nói nói, đôi môi đỏ rực sau mỗi lần mở miệng khiến View trầm trồ.

"Vào trong đi, đừng chạm vào hàng rào đó, chị vừa mới sơn xong"

Cô gái bước đi trong khi View vẫn còn đứng đó ngơ ngác.

"Em, vào trong sao?"

Khoảng cách của họ đã cách nhau hai mét.

"Đúng rồi, bây giờ em đã là bạn của chị rồi cho nên mau vào trong đi."

Cô gái ngừng lại một chút.

"À, chị tên là June"

June vẫy tay về phía View, sau đó quay lại để kéo cô vào trong trang trại.

"Trang trại của bọn chị rất lớn, kia là nơi chăn nuôi bò sữa, còn phía này là khu vườn rau nhưng bây giờ chưa có gì mọc lên cả"

View đi bên cạnh và nghe June giới thiệu.

"Em xin lỗi!"

Khi View đang ngẩn ngơ, thậm chí cô cũng không nhận ra rằng June đã dừng lại nên liền va phải, cảm nhận được hơi ấm từ ngực của mình, View nhanh chóng lùi lại để xin lỗi June nhưng June lắc đầu và nói không sao.

"Em có phiền nếu ở phòng của chị không?"

View chậm chạp không trả lời, trong khi đó June nhanh chóng nói bổ sung.

"Hiện tại các phòng cho khách đều đang được sửa chữa, chỉ có phòng của chị chưa được sửa nên em chỉ có thể ở phòng của chị thôi."

"Nếu em cảm thấy không thoải mái, chị có thể đi nơi khác ở"

Có lẽ vì trông mặt View không có biểu cảm nhìn hơi đáng sợ nên June mới vội vàng giải thích, nhưng thật ra là View chỉ là không phản ứng kịp.

"Không không, em có thể ở được"

View nhanh chóng bắt đầu tìm trong cặp của mình và rút ra một đống tiền đưa cho June.

June cười cười và đẩy tiền lại cho cô.

"Hiện tại không phải giờ mở cửa, nên không cần phải trả tiền đâu."

Ánh nắng mặt trời chiếu lên người June, sau đó cô lại nói thêm.

"Em có thể đến giúp bọn chị làm việc nếu em muốn."

Lời nói dịu dàng đó khiến View - một người không quen với việc đi giúp đỡ, liền gật đầu.

"Em sẵn lòng."

Lần này, View không cần phải bị kéo đi mà cô tự giác giúp June mang các đồ trên tay để dễ dàng di chuyển.

"Hãy đi lên cầu thang, căn phòng của chị nằm ở phía trong cùng và không có bị khóa"

June vừa đi vừa hướng dẫn cho View.

"Bên cạnh phòng khách có một nhà bếp lớn, nhưng hiện tại không có khách nên không được dùng nhiều"

June dẫn View đến căn phòng có bó hoa treo ở cửa, bảng tên treo trên cửa viết chữ "J".

"Vào đi"

June nhường ra một chỗ đủ để View có thể kéo vali vào trong.

"Quần áo em có thể đặt trực tiếp vào tủ, sau có thu dọn cũng không có vấn đề gì"

View đứng ngơ ngác trong căn phòng, sau đó nhận được ánh nhìn chăm chú của June.

"Chờ một chút, em chắc chắn mình không phải là người xấu chứ?"

View vội vàng xua tay lắc đầu.

"Nhà em ở trung tâm Bangkok, em vừa tốt nghiệp đại học, em còn có thể chứng minh!..."

View nhanh chóng bắt đầu lục lọi cặp xách của mình.

Tiếng cười đáng yêu vang lên phía trước. June mỉm cười trêu trọc View.

"Được rồi, được rồi, không cần phải nói hết mọi thứ ra như vậy"

June và View nhìn nhau, lần này June là người nhút nhát trước.

"Chị tin em"

Hai người im lặng, June đi đến bên giường để đốt hương chống muỗi, quay lại nhìn thấy View vẫn đang nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.

"Em có câu hỏi gì không, View?"

"Em có thể hỏi chị một số câu hỏi không?"

Được phép, View cầm lấy góc áo mình vân vê, cô cảm thấy hồi hộp.

"Em đừng làm quần áo của mình nhăn"

Cô gái trước mặt lại cười, gương mặt rạng rỡ làm cho View càng tò mò hơn.

"Chị bao nhiêu tuổi rồi?"

June đang đi lại trong căn phòng trong khi cầm một cái móc quần áo.

"Chị tốt nghiệp đại học hai năm rồi."

"Ở đâu vậy ạ?"

"Cũng ở Bangkok, nhưng nơi đó quá ồn ào nên chị đã trở về đây sau khi tốt nghiệp."

June bắt đầu lục trong tủ, rồi lại quay đầu ra.

"Em có sử dụng những thứ này không?"

June chỉ vào bàn chải đánh răng và khăn.

View vội vàng gật đầu, cô không cần những thứ quá sang trọng.

"Em thực sự có thể ở đây sao?"

"Em đã ở trong phòng rồi, phải không?"

"Chị không có gấu bông ạ?"

June dừng lại khi nghe được câu hỏi, cô nhìn sang phía View.

"Không có, em cần không?"

"Không cần, không cần, em chỉ hỏi thôi."

Nhưng thực tế là cô rất cần.

View cần ôm một con gấu bông khi đi ngủ, cô bắt đầu nghĩ xem vào đêm nay cô sẽ ngủ như thế nào nếu không có nó.

"Còn điều gì em muốn hỏi không?"

View nắm điện thoại và cào cào đầu.

"Có thể kết bạn Line với em được không?"

Nhưng cô gái trước mặt lắc đầu, lý do của cô ấy là:

"Ở đây rất thuận tiện, em gọi chị thì chị sẽ xuất hiện ngay"

View lần đầu tiên muốn trao đổi liên lạc với người khác nhưng lại bị từ chối, cô cảm thấy có một chút thất vọng, không hiểu vì sao.

Chẳng phải mọi người ở trường cũng như vậy khi muốn kết bạn sao, sao lại không thể được.

Góc áo bị kéo, June đã đứng đến bên cạnh View.

"Đến giờ ăn cơm rồi."

/

Dường như View sẽ cần một thời gian để thích nghi, nhưng cô ấy lại nhanh chóng thích nghi được.

Một tháng ở đây, June đi đến đâu thì View cũng đi đến đó, đến mức như kiểu View dính June còn chặt hơn cả con chó nhỏ mà June nuôi lớn.

"Chị ơi, tại sao con chó của chị cứ sủa em hoài vậy?"

View vừa cho bò ăn vừa hỏi.

"Em hạ thấp cỏ xuống đi, em đưa cao quá nó làm sao ăn được?"

View học theo cách của June để cho bò ăn, nhưng trước khi cỏ trên tay hết cô đã nhanh chóng ném nó xuống đất bởi vì June đang đi lấy nước.

Cô gái trước mặt khịt mũi một cái, với tay, sẵn sàng lấy cái xô nước của June.

"Chị còn chưa lấy nước mà, sao em đã lấy rồi!"

Xô nước lại được đưa trở lại, điều này khiến June thực sự không thể kiềm chế được mà cười.

View không hiểu tại sao lại nhớ lại đêm đầu tiên cách đây một tháng.

View đặt hai tay trên ngực, nằm thẳng người, như một người sắp được hiến tế.

View tưởng rằng bản thân sẽ phải chịu đựng như vậy trong một tháng, nhưng vào đêm thứ hai cô đã cảm thấy có ai đó đang vuốt ve cô trong giấc ngủ.

Khi mở mắt ra View nhận ra rằng mình đang được ôm, cuối cùng cô đã hiểu tại sao mà bản thân được hỏi về việc có muốn có gấu bông hay không rồi.

"Chị đang cười cái gì vậy?"

View nhìn vào người đang cười một cách bí ẩn trước mặt, không kiềm chế được mà tò mò hỏi.

Trong suốt một tháng ở bên cạnh June, chị ấy luôn cười một cách bí ẩn như vậy.

Mặc dù nụ cười của June thực sự đẹp.

"Cười lên nào"

June nhấn nhẹ vào đầu của View.

"Em cầm cái xô đi."

View vui vẻ làm nhiệm vụ.

"Chúng ta vào nhà trước đã, bây giờ trời nóng quá rồi."

June vẫy tay với View, ra hiệu cho cô quay lại phòng.

"Vừa rồi chị cười vì điều gì vậy?"

View không kiềm chế được việc hỏi, cô thực sự muốn biết lí do.

"Có thật sự là em muốn nghe không?"

Nhìn vào người đang đặt câu hỏi, June gật đầu nói.

"Chị cười vì liệu có nên mua một con gấu bông cho em không."

"Tại sao chứ ?"

"Bởi vì trong suốt một tháng qua, chị luôn phải đóng vai trò là gấu bông cho em ôm. "

June giơ chân lên mô phỏng cách View dính vào cô vào ban đêm.

Điều này khiến View đỏ mặt ngay lập tức.

June lắc lắc đầu, nhấc chân của mình than thở rằng thời gian trôi đi nhanh quá.

"Em sẽ ở lại đây trong bao lâu?"

"Em không biết, không có ai quan tâm em sẽ ở lại bao lâu đâu"

June nhìn View một cái, cô không thích cách View tỏ ra nản lòng như vậy.

June cầm điện thoại lên và bắt đầu mở nhạc, vì gần đây cha đi công tác xa nên trang trại thường chỉ còn lại hai bọn họ, cả nhân viên cũng nghỉ.

"Sao em không nói gì?"

June đá nhẹ vào chân View.

"Xin lỗi."

"Thật dễ thương"

June đánh giá, sau một tháng ở bên nhau cô thật sự cảm thấy View là một người rất dễ thương.

Không giống như vẻ tự cao lúc ban đầu.

"Ở trường đại học của em, em học gì?"

"Chị đã hỏi điều này rồi."

"Không thể kể cho chị nghe lại một lần nữa sao?"

"Được... em học quản trị kinh doanh, đôi khi học chút về nhiếp ảnh."

June gật đầu hài lòng, sau đó điện thoại báo tin nhắn. Cô nhận và trả lời, còn View cũng lấy điện thoại của mình ra.

Nhưng bây giờ View vẫn chưa có Line của June, và cô cũng không muốn nhắn tin cho người khác. View chỉ có thể lướt qua những tin tức gần đây trên Instagram.

Rất nhàm chán, một tin lại đến một tin, View nhìn thấy quảng cáo về Lễ Hội Hoa Đăng, cô nhanh chóng nhìn qua June.

"Chị đang cười về điều gì vậy?"

"Bạn của chị đã gửi cho chị rất nhiều hình ảnh thú vị."

June giơ điện thoại lên và đưa cho View xem, trong khung hình là các biểu cảm nhãn dán dễ thương.

Cảm giác như View không nhìn vào điện thoại của June, mà nhìn chằm chằm vào cô.

"Có chuyện gì vậy?"

View bị bắt gặp lại đang giữ góc áo của June.

"Tại sao chị không kết bạn Line với em?"

Hóa ra là vì điều này, June cười và nói một cách dịu dàng.

"Bởi vì chị chỉ kết bạn line với bạn bè mình thôi."

"Ngày đầu tiên em đến đây không phải chị đã kết bạn với em sao!"

View mở to mắt, cố gắng làm mình trông đáng sợ hơn.

Người đối diện giả vờ suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.

"Được thôi."

View vừa muốn lấy ra điện thoại của mình ra thì nghe thấy một câu:

"Vậy thì bây giờ chúng ta không phải là bạn bè nữa."

Sau đó View nhìn thấy June đứng dậy gần cô.

View nhìn lên và bắt gặp ánh mắt kia, cảm nhận được bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình, sau đó đôi môi đỏ ấy nói một cách rủ rỉ.

"Em chỉ là một bé cún con thôi"

Có một tiếng vo ve, não View chỉ nhận được tín hiệu từ nhịp tim.

Cô ngay lập tức cúi đầu xuống, cảm giác kì lạ này khiến View càng khó chịu hơn.

Mà June đã đi về phía cầu thang, dường như định đi tưới cây.

View ngoái đầu nhìn chân June từ xa, không biết có nên theo cô hay không.

Không, cô không muốn!

View chạy lại chuồng bò, lấy cỏ cho bò ăn nhưng vẫn lại ngồi rủ rỉ với tụi nó:

"Bò ơi bò, em đã ăn no chưa?"

"Bò ơi, em có nghĩ chị ấy có đưa chị đi thăm thị trấn không?"

Quảng cáo về Lễ Hội Hoa Đăng quá hấp dẫn với View, trong quá khứ khi còn đi học, cô cũng từng được mời đi nhưng chưa bao giờ đi qua.

Những hình ảnh đầy sao trên bầu trời với những chiếc đèn bay trên cao, những chiếc đèn hoa đăng chứa đầy ước nguyện trôi trên sông, cùng với hình ảnh những cặp đôi tay trong tay.

Những hình ảnh này khiến View hiện tại cảm thấy rất tò mò.

Cô suy nghĩ về cách mời, suy ngẫm về những lời người khác đã nói với cô.

"Chị có thể dẫn em đi Lễ Hội Hoa Đăng không?"

View nói sau đó tự mình lại lắc đầu.

"Chị có thể dẫn em đi thả đèn hoa đăng không?"

View thay đổi vài phong cách nói, cuối cùng lại cúi đầu xuống.

"Chị thấy Lễ Hội Hoa Đăng như thế nào ạ?"

"Đừng có mang bò của chị đi"

June thình lình xuất hiện nói một câu làm View quay đầu lại.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì ạ."

June lấy cỏ quay sang cho bò ăn.

"Bò ơi, em ấy vừa hỏi em điều gì vậy?"

Sau khi cho bò ăn xong, June vỗ vỗ tay.

"Sao chị có cảm giác em có điều gì đó muốn hỏi chị vậy?"

June nói khi cùng View ngồi xuống cắt cỏ. Ở đây thật sự không cần phải cắt, chỉ là View cảm thấy quá ngượng ngùng không biết phải làm gì.

"Tại sao em không nói gì?"

June nhìn lên và nhìn thẳng vào mắt View, cô nhếch mày thấy cô gái đối diện đang đỏ mặt.

"Chị thấy Lễ Hội Hoa Đăng như thế nào?"

"Hả?"

"Lễ Hội Hoa Đăng là gì?"

"Em không phải là người Thái Lan sao?"

June hỏi lại View.

Ngồi hạ gối quá mệt, June đành ngồi xuống trên cỏ View cũng ngồi xuống cùng.

"Ý chị là gì?"

"Thì em, tại sao lại hỏi câu đó?"

View lắc đầu, nói rằng cô ấy thật sự không biết.

"Có lẽ chỉ là một đám người đi thả đèn hoa, đèn trời và đèn nước thôi."

June nhớ lại một lần tham gia cùng bố mẹ từ rất lâu trước đó, sau đó bổ sung thêm.

"Quá lâu rồi, chị cũng quên mất cảnh Lễ Hội Hoa Đăng nó như thế nào."

"Việc "dày vò" cái áo của em có vui không?"

June nhận ra View lại đang nắm lấy góc áo của mình.

"Em chưa bao giờ được thấy nó, lễ hội này sắp tới sẽ diễn ra phải không ạ?"

View cẩn thận hỏi.

Sau khi được trả lời là hai tuần sau sẽ diễn ra, View đứng dậy một cái và vỗ mặt một cách nghiêm túc, cô nhìn June.

"Chị có thể dẫn em đi xem Lễ Hội Hoa Đăng không?"

"Đi đến đó quá xa rồi, thường thì hoạt động này sẽ diễn ra ở thị trấn và cũng là vào rất khuya, nếu chúng ta đi sẽ rất khó về đấy."

June nói trong khi đứng dậy.

"Bố chị nói rằng sau Lễ Hội Hoa Đăng sẽ bắt đầu kinh doanh, có lẽ những ngày đó sẽ rất bận rộn."

Nhìn vào biểu cảm trên mặt View dần dần trở nên tối đi, June đưa tay nắm lấy má cô.

"Lần sau mình nhé."

Còn có lần sau không?

View cũng không rõ mình đang mong đợi điều gì, cô chỉ biết rằng cô rất muốn đi chơi cùng June vào ngày lễ đó.

"Nghe nói sẽ có voi, nó không phải rất thú vị sao?"

View cố gắng làm cho mình trông thật đáng thương, sau lại cúi cúi đầu.

"Đúng vậy, nhưng lần cuối cùng chị thấy voi là vào dịp Tết."

"Thật sự là không thể đi được sao?"

June lắc đầu, nói bản thân phải đi quét nhà.

View chỉ có thể buồn bã ngồi đùa với máy ảnh của mình.

View còn muốn nếu đi cùng, cô sẽ chụp rất nhiều hình ảnh và gửi về cho mẹ xem. Điều đó sẽ khiến mẹ quan tâm đến cô hơn và còn muốn giới thiệu June cho mẹ, nhưng có vẻ mong ước của View bây giờ đã tan vỡ.

Hai tuần trôi qua một cách vô định, View hàng ngày đều đi theo June như thường lệ.

Và June cũng đã quen với việc bị View đeo bám, nếu nhìn lại không thấy View, June sẽ quay qua lại và gọi.

"View~"

Ngay cả bố của June cũng ngồi trên ghế và đùa giỡn.

"Hãy để cho con bé cưới con đi, vậy thì tâm nguyện của bố sẽ được thực hiện"

/

Hôm nay là Lễ Hội Hoa Đăng, View đã nhận được thông báo từ lịch trình trên điện thoại di động.

Cô ngồi dậy và vươn người, trong đầu View đã đầy ắp những tưởng tượng về cảnh tượng khi được đi.

Nhưng June luôn trả lời View một cách kiên quyết.

Khi được gọi đi ăn, View chỉ cúi đầu và ăn vài miếng.

"Em có chuyện gì vậy?"

June gắp một miếng thịt lợn chiên giòn lên bát của View.

View lắc đầu, như không có gì xảy ra.

"Bố của chị sáng nay đã đi công tác, có lẽ sẽ trở về vào ngày kia."

June nói trong khi sử dụng nĩa chọc chọc đĩa thức ăn.

Tiếng va chạm giữa kim loại và gốm có chút làm tai nhức, nhưng đủ để View tập trung vào việc nghe June nói chuyện.

"Em có thực sự muốn đi Lễ Hội Hoa Đăng không?"

View ngẩng đầu lên ngay lập tức, đôi mắt tròn trĩnh nhìn June, không cần phải nói cũng biết câu trả lời.

Quả là tính cách của một bé cún.

"Vậy chị sẽ chở em đến thị trấn và để em xuống, sau đó chị sẽ đi về."

"Hả?"

View ngơ ngác một chút, sử dụng ánh mắt để trách móc June.

"Sao, em không hài lòng à?"

View không nói một từ, điều này chính là điều mà June muốn.

"Chị không đùa em đâu."

June đặt nĩa xuống, đứng dậy và tìm trong tủ gì đó.

Sau đó, một chiếc đèn hoa đăng được đóng gói cẩn thận được đặt lên bàn.

"Không thể đi đến thị trấn được, nếu em không phiền thì hãy thả đèn tại hồ nước nhỏ ở trang trại này đi."

"Cùng với chị hả?"

View sau khi hỏi xong lại cúi đầu xuống, cảm thấy lo lắng và nắm chặt ngón tay.

"Đúng vậy"

June cũng cảm thấy một cảm giác lạ lẫm, cô gãi đầu mình.

"Dù cảm thấy hơi lạ lẫm khi trải qua lễ hội hoa đăng chính thức lần đầu như vậy, nhưng đây cũng là một trải nghiệm tốt đấy chứ"

June lại cười, rạng rỡ như ngày cô yêu cầu View trở thành bạn với mình, đầy hồn nhiên.

Với nụ cười này, hai người nhìn nhau một cái rồi tiếp tục ăn uống như không có gì xảy ra với trái tim đang đập nhanh.

Mặt trời ở Chiang Mai vào mùa đông không quá gay gắt mà còn mang một chút ấm áp. Lúc bảy giờ tối, mặt trăng đã lên thay ca cho mặt trời nghỉ ngơi.

View tắm xong, thay quần áo, lấy máy ảnh rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

June mặc chiếc áo ba lỗ, không phù hợp với thời tiết mùa đông hiện tại. Vì vậy, cô được người kia khoác cho một chiếc áo ngoài, khi June nhìn thấy View, cô mỉm cười.

Một tay cầm đèn, còn một tay thì trống trải, June đi bộ cùng View và kể về phong tục và câu chuyện của Lễ Hội - những gì cô vừa mới đọc trên mạng.

View đi bên cạnh June, lắng nghe mê mải, khi June nói đến "Những cặp đôi trong Lễ Hội thường sẽ nắm tay nhau cùng ước nguyện." thì cô bất chấp mọi thứ và nắm lấy tay June.

Gió đêm có chút se lạnh, nhưng tay của View lại ấm áp.

View cố gắng kéo June đi nhanh hơn, nhưng lại bị cô quở trác.

"Đừng vội, ngã xuống nước bây giờ"

"Sẽ không đâu!"

Sự yên bình của đêm là sân khấu của dòng nước, bước đi dưới ánh sáng nhạt nhòa, họ cùng nhau tới cạnh hồ nước.

"Chúng ta phải làm gì nhỉ?"

View với sự hứng khởi không thể giấu được, đôi mắt sáng lên dưới ánh sáng yếu của đêm, June gợi ý cô nâng đầu lên.

Các đèn trời ở thị trấn đã được thả lên, nhấp nháy nhưng lại rực rỡ hơn cùng với những vì sao.

View thả đèn xuống, cố gắng lẳng lặng sử dụng bật lửa.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, ngọn lửa nhỏ không thể làm sáng bóng đèn. June cùng View cùng ngồi xuống, vòng tay của họ ôm sát nhau.

Bị xâm nhập đột ngột, View điều chỉnh hơi thở, ngọn lửa được thắp sáng cũng như trái tim của cô vậy.

Mỗi người cầm một bên, đặt đèn vào trong nước.

"Chị đang làm gì thế?"

View nhìn thấy June nắm tay lại, nhắm mắt lại.

"Đang ước nguyện, chị thấy trên mạng họ nói rằng khi thả đèn xuống cũng phải ước nguyện."

View gật đầu, sau đó cũng nắm tay lại và ước nguyện cùng.

Ước nguyện của View có vẻ ngắn gọn, vì vậy cô mở mắt nhanh chóng. View nhìn June đang ước nguyện, rồi lấy máy ảnh mà cô treo trên cổ ra, nhắm máy vào June.

"Em chụp lén chị!"

June ngồi xuống, vẫy tay trên mặt nước và đẩy chiếc đèn ra xa. Cô nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của người đang cúi xuống.

Không ai nói gì, như kiểu thế giới này chỉ còn lại cả hai.

Sau Lễ Hội Hoa Đăng, trang trại cũng đã mở cửa sau khi hoàn thành việc sửa chữa, June rất bận rộn còn View cũng rất bận rộn.

Hai người như là chủ của khu nghỉ dưỡng vậy, đi qua lại giữa các khách hàng, một lúc thì ghi chép thực đơn, một lúc lại dẫn khách đi trải nghiệm.

Cho đến khi mặt trăng của Chiang Mai lên, gần như tất cả các cửa phòng đều đã đóng chặt, hai người mới nằm xuống trên chiếc giường êm ái.

"Mệt quá à!"

June nói nhỏ, cô quay người lại và đến gần View.

View chỉ vuốt nhẹ đầu cô.

"Em cũng là khách hàng mà, không cần phải chạy việc như chị đâu"

June vừa nói vừa ngồi dậy, nhưng View không quan tâm. Thay vào đó, cô cũng ngồi lên và kể về những câu chuyện thú vị của ngày hôm nay cho June, khiến cô ấy cười.

"Em đã ở đây được ba tháng rồi phải không?"

"Là ba tháng và mười ba ngày."

View lại nằm xuống giường, kéo June nằm theo mình.

Công việc ban ngày quá mệt mỏi, View chưa bao giờ mệt mỏi như vậy trong hơn hai mươi năm cuộc đời.

Hai người im lặng, những sinh vật nhỏ ở nông thôn bắt đầu hoạt động vào ban đêm. Tiếng kêu của côn trùng êm đềm như một bản hòa nhạc.

View vẫn giữ tư thế ôm búp bê của mình bên cạnh June. Trong giấc mơ mơ màng, cô nghe thấy June hỏi cô câu hỏi từ hai tháng trước.

"Em sẽ ở lại đây bao lâu?"

"Ngày mai."

View nói giọng mũi của mình, cô đã quá mệt.

"Hả?"

June ngoắc đầu ra khỏi vòng tay của View, nghe thêm phần bổ sung mờ nhạt từ cô.

"Ngày mai, mãi mãi."

Đêm dài lên tiếng nói rất rõ ràng, nhưng không kéo dài quá lâu.

Thứ làm View thức dậy không phải tiếng gà gáy mà là điện thoại của cô.

Cuộc gọi đầu tiên từ một người ngoại lai trong ba tháng qua.

Cô nhấc máy nghe và June cũng tỉnh giấc, ngồi dậy cùng cô nhưng vẫn mơ màng nằm dựa vào View.

June cảm nhận được âm thanh phát ra từ ngực của View khi cô nói.

"Ngày kia à?"

Như là có một việc gì đó phải làm.

"Con hiểu rồi, con sẽ về ngay."

Người đang trả lời dừng một chút, sau đó cúp máy.

"View, bây giờ có người đang trực, sao em lại thức sớm thế?"

June nhìn chằm chằm vào View đang chuẩn bị rửa mặt.

"Ở Bangkok em có một chút việc, nên em phải chuẩn bị sớm."

View nói trước khi bước ra ngoài để rửa mặt, còn June vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hôm nay trang trại vẫn rất bận rộn, June không có thời gian để hỏi View về việc này, cô chỉ có thể làm ra vẻ đi ngang qua phòng để nhìn thấy View đang dọn dẹp đồ.

View đã đóng gói mọi thứ ra ngoài, cùng với chiếc máy ảnh chứa hình ảnh của June. Cho đến khi có người thay ca trực vào buổi chiều, June mới rời đi để tìm View.

"Em có vẻ hối hả quá ha"

June bắt đầu nói.

"Đúng vậy, em sẽ đi vào sáng mai."

"Hối hả như vậy, em có việc gì sao?"

June thực sự tò mò.

"Bố em muốn em về để chụp ảnh cưới."

View trả lời một cách bình thường, như thể đó là điều bình thường.

Nhưng điều này khiến cho đầu óc của June như bị nổ tung, ảnh cưới, liệu có phải View sắp kết hôn chăng?

June ngồi im đó, ký ức trong tâm trí cô ấy giống như là một bộ phim chiếu bóng. Nhưng từ "cưới" đã khiến cho ký ức của cô biến mất.

Cô không biết nói gì, vẫn cố gắng mỉm cười.

"Ồ, vậy à?"

Người trước mặt tiếp tục dọn dẹp, gật đầu.

June đứng dậy và nhìn quanh, cô lấy chiếc vòng tay từ chiếc bàn đầu giường của mình ra.

"Đây là của em."

June đưa nó qua cho View.

"Tại sao?"

June không biết phải nói gì, cô chỉ muốn để lại cho View một số kỷ niệm.

View không hiểu, nhưng vẫn nhận lấy.

June tìm cớ rời khỏi phòng, bây giờ đã là buổi tối, màu của cảnh hoàng hôn cũng là màu của sự chia ly.

Kỷ niệm có vẻ thực sự chỉ là kỷ niệm.

June bắt đầu cảm thấy buồn rầu, nhưng cô không muốn bộc lộ ra ngoài, cho đến ngày hôm sau chiếc xe đến để đón View đỗ tại cổng trang trại, June mới nhẹ nhàng vỗ về View.

"Về Bangkok rồi đừng quên chị nhé."

"Tại sao em lại quên chị chứ?"

"Không biết nữa."

Có lẽ khi em ấy mặc chiếc váy cưới của mình, cô sẽ nhanh chóng bị quên đi, June nghĩ trong lòng, cảm xúc của cô cũng tan biến.

June cố gắng mỉm cười, sau đó lôi điện thoại ra.

"Chúng ta chưa kết bạn trên Line nhỉ, đây là số chị em tìm đi"

June đưa ra số điện thoại, nhưng người trước mặt chỉ lấy điện thoại và tìm chứ không kết bạn.

"Không cần đâu."

View quay lưng và lên xe, thậm chí không ôm June từ biệt.

June cúi đầu, nhìn bánh xe bắt đầu quay.

"P'June, hẹn gặp lại vào ngày mai."

June nhìn thấy một bàn tay từ cửa sổ của chiếc xe ô tô, đang vẫy vẫy.

Ngày mai, liệu đó có phải là một ngày mãi mãi không?

June dường như không hiểu, sau khi nghĩ suy một mình một thời gian dài, cô lại mở tủ quần áo của mình ra.

Những bộ quần áo của View vẫn treo ở đó, June kiểm tra phòng một cách cẩn thận.

View chỉ mang theo thiết bị chụp ảnh của mình.

Điện thoại của June bỗng hiện ra một yêu cầu kết bạn, với lý do là:

- Em về nhà để giúp chị họ chụp ảnh cưới, sẽ trở lại vào ngày mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro