《Phần Kết》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không ai thích việc chờ đợi, đặc biệt là chờ đợi tin nhắn của người mình thương.

June là người không thể chịu nổi việc chờ đợi, từ ngày nhận được lời mời kết bạn, cô đã bắt đầu ngóng trông rồi.

Ngày mai, tức là ngày hôm nay rồi.

“June, sao con đang pha nước cho khách mà cứ ngó nghiêng vậy?”

“Không có gì đâu mẹ”

Bị bắt quả tang khi đang phân tâm, June chỉ có thể giả vờ vô tình đi qua cửa nhìn một chút, rồi không cẩn thận chạm vào lan can.

“Bố ơi, con đi sơn lại hàng rào trước cửa nha, sơn bị tróc rồi.”

Cô không đợi bố đáp lại, đã xách thùng sơn ra cửa.

Nói là sơn, nhưng thực tế là chổi sơn chưa kịp dính được giọt sơn nào đã phải bắt đầu làm việc rồi.

“June, con đang làm cái gì vậy?”

“Con đang sơn lại hàng rào ạ”

“Nhưng mẹ đã nhìn con nửa ngày rồi, hàng rào nó không đổi màu chút nào cả”

Mẹ cô bắt chước động tác ngó nghiêng của cô, rồi nhắc đến tên của View.

June xấu hổ cúi đầu, ngày hôm qua View vừa đi, mẹ cô vừa về đến nhà đã bắt gặp dáng vẻ không nỡ rời xa của cô con gái.

Nuôi con bao lâu nay, bà chưa từng thấy June có dáng vẻ này, tối hôm đó bà đã cùng bố June bàn luận về chuyện “tình cảm” của con gái mình.

“Vào nhà đi con, bây giờ mặt trời gắt quá rồi”

June giơ tay lên nhìn đồng hồ, từ chối lời khuyên của mẹ.

Cô cảm giác như sắp được gặp người mình muốn gặp rồi.

Mặt trời chói lóa tầm nhìn, mây ở Chiang Mai bay đến cùng nơi cô chờ đợi, tiếng còi xe vang lên từ xa.

June đang ngủ gật trên ghế lập tức đứng dậy.

“June, con đi đâu vậy?”

Mẹ cô thò đầu ra khỏi nhà đã thấy con gái chạy ra khỏi cửa không thấy bóng dáng đâu.

Một chiếc xe dừng trước cửa khu nghỉ dưỡng, sau đó là tài xế xuống xe.

View lập tức từ trong xe lao ra, tức giận chạy đến trước mặt June.

“Em sao vậy?”

June ngạc nhiên đối diện với cún con đang xù lông.

“Chị!”

View muốn chỉ tay vào June, nhưng cô đã không làm.

View nâng cao giọng mình, như thể muốn cho mọi người đều nghe thấy.

“Tại sao chị không trả lời tin nhắn của em!”

Từ ngày kết bạn trên Line, View vừa đặt máy quay xuống đã bắt đầu nhắn tin cho June, thậm chí đêm nằm ngủ nửa tỉnh nửa mơ cũng nhắn một tin, nhưng không nhận được phản hồi, như thể không có tài khoản nào của June vậy.

June cười cười, gật đầu với View, rồi lấy điện thoại ra trước mặt cô, nhanh chóng soạn gì đó rồi gửi đi.

Điện thoại của View kêu một tiếng, cô cầm lên xem.

——Chào mừng em trở về, View.

/

Hình như cơn giận đã tiêu tan, nhưng View vẫn kéo hành lý nói tạm biệt với tài xế, không quay đầu lại mà đi thẳng vào sảnh.

Thật ra mới chỉ rời đi có một ngày, nhưng phần lớn khách du lịch đều nhận ra cô. View, người vốn sợ người lạ lại đang bị hỏi thăm nhiều lần.

"Sao em lại quay về rồi?"

June đứng đó nhìn View lao về phía mình.

"Ê!"

Bản thân còn chưa kịp phản ứng, đã bị View kéo đi.

Khi kéo lên đến cầu thang, View thấy có một người phụ nữ lạ mặt đang cười nhìn họ, nhưng cô không để ý.

"Em mang theo một cái vali to như vậy là mang gì thế?"

Lại quay về căn phòng quen thuộc, June cúi xuống giúp View sắp xếp đồ đạc.

"Có phải em mang thiếu gì không?"

"Không có mà."

View sắp xếp máy ảnh, đồ dùng, nói với June không thiếu thứ gì.

"Em không mang theo gấu bông à."

Còn ai mà không biết June đã làm gối ôm hình người ba tháng rồi cơ chứ.

"Không cần đến"

View kiên quyết lắc đầu, còn June lại bắt đầu nhìn cô.

"Tại sao chứ?"

Cún con giả ngốc, đỏ mặt, cô lắc đầu, sờ sờ bụng nói mình đói rồi.

"Đi ăn cơm thôi."

Như lần gặp đầu tiên, June kéo vạt áo cô xuống lầu.

Thường thì bữa tối sẽ để khách ăn trước, là chủ trang trại nên gia đình June thường ăn rất muộn, nhưng hôm nay lại khác.

View cuối cùng cũng biết người phụ nữ lạ mặt cười với mình là ai.

"Cháu là View phải không."

Mẹ của June cười nhìn View.

"Cháu chào cô ạ...."

View run run trả lời, cô cảm thấy như mình bị bao vây, giống như tham gia vào một buổi họp mặt gia đình vậy.

"Mẹ, mẹ đụng con làm gì?"

June còn chưa kịp đưa miếng cơm vào miệng, đã thấy ánh mắt sắc lạnh của mẹ mình.

"Con còn không mau gắp thức ăn cho người ta đi."

June vừa gắp miếng thịt heo quay bỏ vào bát View thì mẹ cô lại gắp tiếp thêm một đũa rau cho View.

"Không phải em không ăn rau sao?"

Ấn tượng mỗi khi ăn cùng View đều là em ấy sẽ gắp bỏ rau ra, vì chuyện này mà June còn phê bình View nhiều lần.

"Em thích ăn rau mà, lúc kia chỉ là giả vờ thôi."

Dù đang ăn cơm nghiêm túc cũng không thoát khỏi sự tò mò của mẹ June, View vẫn bị bà hỏi vài câu.

"Cháu không biết đâu, lúc nhỏ June..."

Thấy danh tiếng mình sắp tiêu tan, June bỏ đũa xuống kéo View vẫn đang chưa nuốt xong thức ăn chạy khỏi hiện trường.

"View em ấy cần sắp xếp đồ đạc nên bọn con lên trước đây"

June lấy cớ như vậy để bỏ trốn, nhưng thực ra là kéo người chạy về phòng, bản thân lại nằm vật trên giường thở sâu.

"View, em rời trang trại hai ngày làm những gì vậy?"

June lại thay đổi tư thế nằm thẳng trên giường, mắt xoay vòng tìm View.

"Là một ngày rưỡi."

"Vậy một ngày rưỡi đó em làm gì?"

June nhìn người kia đang lục lọi gì đó.

"Em chụp ảnh, chỉnh sửa hình ảnh, tìm địa điểm, còn có..."

Lời nói đến miệng lại không thể nói ra, nghe tiếng June ậm ừ một tiếng mới tiếp tục nói.

"Gửi tin nhắn cho chị."

"Ồ."

June đang nằm, đột nhiên nghiêng đầu.

"Đây là cái gì?"

"Ngày hôm qua em mua, thấy chị thích nên em mua thôi."

June bất ngờ ngồi dậy, tay cầm một chiếc hộp trang sức.

Bên trong là chiếc vòng cổ hình mặt trăng mà cô chỉ thấy đẹp nên đã nhấn thích vào ngày hôm qua.

Cô ngạc nhiên nhìn View, nhưng người kia chỉ cười ngượng ngùng, gãi đầu.

"Tại sao?"

"Sao chị lại hỏi tại sao?"

"Tại sao em lại mua nó?"

"Chị không thích à? Vì em rảnh rỗi chỉ biết lướt trang cá nhân của chị thôi."

View không dám nhìn thẳng vào mắt June, chỉ cúi đầu thì thầm.

"Trước đây người khác theo đuổi em đều tặng quà như vậy"

"Em đang nói gì vậy?"

View lắc đầu như cái trống lắc, chỉ nói rằng chị thích là được rồi.

June nhìn View hồi lâu, thở dài. Cô đặt hộp trang sức lên bàn cạnh giường.

"Em đó"

Cô bước đến vỗ nhẹ đầu View, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Điện thoại vang lên, June giơ tay nghe.

"Khi nào cậu đến? ... Ngày mai sao? Được thôi"

Rõ ràng là cuộc gọi của bạn bè, View nhìn cô cười khi nói chuyện điện thoại, kéo áo cô hỏi có chuyện gì vậy.

June ngồi xuống, một tay rảnh rỗi bóp má View, rồi nói với người bên kia điện thoại đợi cậu và cúp máy.

"Ngày mai bạn chị đến chơi"

"Em có thể gặp không?"

"Em không thể..."

June giả vờ từ chối, cô rất thích nhìn View khi cúi đầu, nhưng lời từ chối nói không được lâu cô nói tiếp .

"Em không thể thì ai có thể chứ?"

June đổi giọng mà nói, sau đó đứng dậy đi về phía tủ quần áo.

"Đi tắm thôi."

Chỉ còn View ngây ngô gật đầu ở phía sau.

Đêm ở Chiang Mai rất yên tĩnh, ít nhất thì lòng View cũng yên tĩnh.

Cô vẫn ôm June như vài tháng trước, nói chuyện quá khứ và lặng lẽ ngủ, yên bình hơn bất cứ ngày nào ở nhà.

"June, bạn của con sắp đến rồi!"

Cả hai nhanh chóng ra khỏi giường, mặc đồ rồi vệ sinh cá nhân.

"June."

Người đang rửa mặt bị gọi quay lại.

View vừa định nói tiếp, thì có tiếng ngoài cửa.

Ngay sau đó, View nhìn thấy June bị một cô gái xinh đẹp ôm chầm lấy.

"Luna, sao cậu đến sớm vậy?"

June từ trong vòng tay của Luna ló đầu ra hỏi.

"Tớ đã ngồi xe từ ngày hôm qua để đến đó"

"Cậu làm ơn đợi chút để bọn tớ rửa mặt trước đã, Luna cậu ra ngoài ngồi đi."

June vẫy tay với View, ra hiệu cô đi rửa mặt.

"Đó là ai vậy?"

"Bạn đại học của chị.... à mà em định nói gì à?"

June quay lại hỏi.

Thấy View dùng khăn che mặt, nói không có gì. Cô kiễng chân xoa đầu View.

"Em mau lên nhé."

Khi View vệ sinh cá nhân xong và bước ra, June đã ngồi và đang cùng với người bạn của mình nói chuyện.

"Giới thiệu với cậu một chút, đây là View."

June kéo ghế cho View ngồi.

Sau vài lời chào hỏi đơn giản, View bắt đầu ngồi im lặng nghe hai người trò chuyện.

"Cậu đi từ Bangkok sao, xa lắm nhỉ, cậu sẽ ở lại đây chứ?"

"Không đâu, lát nữa mình sẽ đi rồi"

"Vội vậy sao?"

"Chiều nay mình phải về, ngày mai mình với bạn gái có hẹn đi thủy cung."

June cười cười với bạn mình, sau đó cô được hỏi.

"Cậu có muốn đi cùng không?"

"Cậu biết mà, mình không thích những nơi đó."

June vừa trả lời xong, View bên cạnh lại cúi đầu xuống.

Những suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng không thể thực hiện được. Cô muốn cầm điện thoại lên, nhưng tiếng nói của June cứ vang lên bên tai.

Cô cúi đầu cào cấu tay mình, những suy nghĩ lơ đễnh bị một bàn tay khác kéo lại.

June đặt một tay lên đôi tay cô, ngăn cản những hành động nhỏ đó.

Cô ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay, lúc này vẫn đang lắng nghe lời bạn nói, nhưng tay thì nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay cô.

Chú chó nhỏ của June lúc này chạy tới cọ cọ View rồi cọ cọ June, June cúi xuống vuốt ve bụng chú chó.

"Cậu vẫn rất thích chó nhỉ."

"Đúng vậy, mình thích chó nhất."

June vô tình nhấn mạnh câu nói.

Cuộc trò chuyện tiếp tục cho đến khi điện thoại của Luna reo lên, cô đứng dậy chào tạm biệt June, khi bước ra tới cửa, lại quay đầu nói với View một câu

"June giao cho em đó."

Bị đẩy nhẹ ra ngoài trong tiếng cười đùa, mặt View đỏ bừng, đồng thời lòng cũng bị che phủ bởi một lớp mây đen.

Cho đến chiều, View vẫn luôn suy nghĩ về chuyện đó, mở Google ra tìm kiếm rồi lại tắt đi.

Cô thực sự không hiểu được, thời gian cũng không ngừng lại để cô có thể suy nghĩ.

Những ngày ở bên June luôn trôi qua rất nhanh, tối nay cô không dám ôm June ngủ, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên người bên cạnh.

Cho đến khi ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng gió xào xạc, View vẫn chưa ngủ được.

Cô lén dậy xuống lầu, ra sân lớn.

Động vật đều đã ngủ, du khách cũng ngủ, dường như bây giờ ở Chiang Mai chỉ còn mỗi View là cô đơn.

Cô vừa ngồi xuống ngẩng đầu nhìn trời, liền cảm nhận được sau lưng có tiếng động xào xạc.

"Em đang làm gì vậy?"

June đã đi tới bên cạnh và ngồi xuống cùng cô.

"Không ngủ được sao?"

June tựa vào View, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh như có ánh sao.

View không biết trả lời thế nào.

"Hôm nay tâm trạng em có vẻ không tốt, có chuyện gì sao?"

View vẫn lắc đầu, nhưng rất nhanh cô dừng lại.

June giữ mặt cô, xoay về phía mình, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của View.

"Em nói đi."

"Chị có phải không thích món quà em tặng không?"

"Sao em lại hỏi vậy?"

“Vì dạo này chị luôn thở dài trước mặt em ”

June còn muốn nói gì đó, thì nghe thấy View chậm rãi tiếp lời.

“Hôm nay bạn của chị đến, chị có thể thoải mái ôm ấp, nhưng khi em quay lại thì chị cũng không ôm em, em cảm thấy mình thật hèn nhát.”

“Trước đây ở trường học, người khác đều gửi quà cho em và nói rằng họ yêu em. Nhưng em không tin điều đó, bây giờ em đã học cách của họ nhưng dường như chị không thích điều đó”

“Có một ngày ở Bangkok, buổi tối em không ngủ được liền lấy điện thoại ra lướt xem quảng cáo, em thấy quảng cáo thủy cung, em muốn dẫn chị đi, nhưng chị cũng không thích thủy cung, em cảm thấy mình thật vô dụng, em không biết chị sẽ thích gì, em cũng không thể tặng chị món quà mà chị thích.”

“Chị nói chị thích chó con, nhưng chị đã có một con rồi, em không thể mua một con nữa tặng cho chị”

Bong bóng cảm xúc bị nén cuối cùng cũng vỡ tung, mảnh vụn tan rã trong lòng View từng mảnh từng mảnh, cô buồn bã rơi nước mắt, mong chờ lời nói của June nhưng trong lòng cũng sợ hãi.

Tình yêu khiến con người ta trở nên hèn nhát, cô cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

June không nói một lời, đưa tay vỗ nhẹ lưng View, an ủi cô.

“P’June, tại sao chị không nói gì?”

View nghẹn ngào nhìn người bên cạnh, không có ý định rời xa mình.

Lại thấy June nhìn mình cười.

“Tại sao em không nói tiếp?”

“Em nói gì cơ?”

“Nói…”

June lại gần View, ghé sát mặt, dùng tay che tai như sợ bỏ lỡ điều gì.

“Nói em thích chị.”

Nhịp tim là lời tỏ tình lớn nhất.

June đặt tay lên và đan ngón tay vào tay View, giả vờ nhìn đồng hồ, sau đó đến lượt cô mở lời.

“Chị không phải là không thích quà của em, ngược lại vì chị quá thích nên lúc đó chị không biết phản ứng sao, không biết phải xử lý thế nào.”

“Em thực sự là đồ nhát gan, nhưng chị chưa từng thấy ai mới ngày thứ hai quen nhau đã ôm chặt chị, một cái ôm kéo dài suốt bốn tháng mà là đồ nhát gan sao, chị không thích thủy cung là lý do từ chối người khác hồi đại học, nhưng đó không phải là lý do để chị từ chối em.”

“Nếu em không biết chị thích gì, thì làm sao mà mỗi lần đều cắt sẵn hoa quả chị thích đặt trước mặt chị, làm sao mà mở nhạc chị thích, làm sao mà biết chơi với chú chó con chị yêu thích khi chị nghỉ ngơi.”

“Còn về quà, thật ra chị không bao giờ để tâm, bởi từ một thời điểm nào đó, em đã là món quà tuyệt vời nhất rồi.”

June tựa vào người View, giọng nói xuyên qua trái tim của View, để cô nghe càng rõ hơn.

“Vậy, khi nào em mới nói?”

Cô để lại câu hỏi cuối cùng cho tối nay, một câu hỏi chỉ cần vài từ để trả lời.

View đỏ mặt ghé vào tai cô, lặp đi lặp lại nhiều lần từ thích.

Rồi lại tách ra rồi lại gần, tình yêu được hoàn thiện qua cái chạm môi.

Sao ở Chiang Mai rất sáng, những người yêu nhau cũng là hai ngôi sao, đến gần nhau và đồng bộ.

Về tình yêu, là vào ngày mai.

Ngày mai mãi tồn tại.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro