Vịnh Biển Xanh: chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu:

♪ Mùa hè của Kiki cuối cùng cũng quay trở lại. Nhưng không giống với những mùa hè trước đó, mùa hè này đã bị xáo trộn hoàn toàn bởi sự xuất hiện của một chàng trai bí ẩn. Anh ta chuyển đến sống trong ngôi nhà hàng xóm của Kiki. Tình cờ, Kiki phát hiện ra, chàng trai bí ẩn đó chính là ngôi sao nổi tiếng Grey – chàng trai đang được hàng ngàn cô gái hâm mộ cuồng nhiệt, trong đó có cả cô bạn thân nhất của Kiki...

❝—Mùa xuân bão tố dài lê thê, tháng Tư ẩm ướt hay cà khịa, mùa đông lạnh lẽo nằm trong lòng của tháng Năm; nhưng cuối cùng thì mùa hè cũng đến…

(Thomas Carlyle)

♥  ♥  ♥

C h ư ơ n g 1

 

Nếu được miêu tả một ngày Chủ nhật hoàn hảo, thì hẳn đối với tôi nó sẽ là một ngày mà bên ngoài trời mưa rả rích, và tôi nằm co ro trong chăn ấm đệm êm khô ráo, quanh giường là la liệt những cuốn sách mới nhất của Rainbow Rowell, cùng một cái máy tính đầy ắp những phim hoạt hình Ghibli, còn nữa, và thật nhiều bắp rang bơ thơm ngậy – nhất định phải là loại bắp có phủ caramel mà có thể tự làm được ở nhà ấy.

Nhưng đó là khi tôi vẫn còn đang đi học, còn khi mùa hè bắt đầu, ngày nào cũng có thể được coi là Chủ nhật, thì cái định nghĩa “hoàn hảo” ấy của tôi đã bị bể tan ngay lập tức. Bởi lẽ, tôi không thể cứ đọc mãi Eleanor & Park, hay xem đi xem lại Lâu đài bay của pháp sư Howl hay Vùng đất linh hồn thêm lần thứ một trăm linh n được. Vì thế, tôi đã nhận một việc làm thêm. Cũng chẳng phải kiểu việc gì đao to búa lớn như giải cứu môi trường, kêu gọi bảo vệ tê giác, hay lập trình một phần mềm xuất sắc và sau đó được Yahoo mua lại với giá cả triệu đô như những câu chuyện mà bạn hay đọc được trên báo đâu. 

“Bà Mạc Yến ơi, cháu đem đồ đến rồi đây.”

Giờ thì tôi đã có mặt ở nơi làm thêm của mình. Một cách cẩn thận, tôi đặt chiếc hộp các-tông xuống bàn, ráo rác gọi khắp cửa hàng nhưng mãi chẳng có ai trả lời.  

Mùa hè ở vịnh Biển Xanh là khoảng thời gian bận rộn nhất trong năm, thường kéo dài từ đầu tháng Năm tới cuối tháng Tám. Hầu hết các gia đình kinh doanh quanh đó đều rục rịch chuẩn bị từ khá lâu về trước. Cả vịnh Biển Xanh như choàng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, tươi tắn, náo nhiệt hơn hẳn. Nguyên một bãi cát dài đầy kín những ghế mây, ô, dù, người, người và người. Các khu nghỉ dưỡng, dịch vụ khách sạn, nhà hàng, cửa hàng đồ lưu niệm, cho thuê du thuyền, xe đạp đôi mọc lên như nấm, đủ mọi loại hình dành cho khách du lịch.

Cửa hàng lưu niệm của bà Mạc Yến là một ví dụ, nó nằm ngay đầu khu phố trông ra bãi biển lộng gió. Và đây cũng là nơi làm thêm lý tưởng của tôi trong suốt kì nghỉ hè. Cũng chẳng yêu cầu gì khó khăn lắm đâu, bạn chỉ cần có một cái đầu sáng tạo một tí, và chịu khó ngồi một chỗ tỉ mẩn một tí. Nói thẳng ra, nó gọi là làm đồ hand-made ấy mà. Những món đồ lưu niệm làm bằng tay đơn giản mà khách du lịch có thể mua về tặng người thân ấy.

Cứ đến thứ Hai hàng tuần là tôi đến nhà bà Mạc Yến lấy nguyên liệu và đem đến giao cho bà vào Chủ Nhật. Bà ấy là bạn thân của ông bà nội tôi, một người rất hài hước và dễ chịu.

“Kiki à?” Một giọng nói khàn khàn vọng ra từ phía sân sau. Bà Mạc Yến bước vào với chiếc tạp dề trước ngực, trông bà rất rạng rỡ. “Bà đang dở chút việc trong bếp.”

“Chậc, thế này thì trộm nó vào khuôn hết cửa hàng mất ạ.” Tôi bụm miệng cười, tay nhấc chiếc hộp các tông nặng trịch lên trao cho bà.

“Có con bé Socola trông giùm bà rồi cháu gái ạ.” Bà Mạc Yến cười hỉ hả.

"Socola ạ? Sao cháu không trông thấy cậu ấy nhỉ?”

Tôi ngó nghiêng nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhận ra cô bạn thân Socola đang ngồi tít trong góc với laptop và chiếc headphone to bự trên tai. Hèn gì cậu ấy chẳng nghe thấy tiếng mình gọi.

“Này Socola!” Tôi chạy đến, nhấc headphone của cậu ấy lên.

Cậu ấy giật mình ngay lập tức, ngước lên nhìn tôi ngạc nhiên. "A, Kiki!"

“Trông cửa hàng kiểu này đấy à, có ngày mất sạch sành sanh.” Tôi cốc cho cậu ấy một cái rõ đau lên trán. “Mà cậu đang nghe cái thể loại gì đây?” Vừa nói tôi vừa đeo vào tai nghe thử.

Ôi, cái gì mà cứ bùm bùm chát chát xình xình thế này?

“Khủng khiếp quá, nổ cả đầu!” Tôi chậc lưỡi trả lại nó cho cô bạn.

Cậu ấy là một tín đồ điên cuồng của nhạc rock, thứ nhạc mà tôi không thể nào chịu đựng nổi. Xem cái cách ăn mặc của Socola thì biết, nó quả thật vô cùng quái dị khác người. Người thì gầy trơ xương nhưng rất thích mặc áo sơ mi dài thượt bên trong, áo phông cổ tròn ở bên ngoài, thành ra áo trong dài hơn áo ngoài chẳng ra làm sao. Khi thì cậu ấy mặc kèm với váy ngắn, khi thì mặc cùng legging tối màu, jeans rách và boots tua rua. Mắt Socola kẻ đen như cú, tóc cắt ngắn ngang vai có cặp một chiếc kẹp tóc hình đầu lâu.

“Rất hay mà.” Socola cười toe ra hiệu cho tôi ngồi xuống ngay bên cạnh. “Cậu biết ai hát không? Là Grey đấy!” Vừa nói cậu ấy vừa ré lên thích thú.

Tôi biết Socola đang nói đến ai. Là cái anh chàng trong mộng của cậu ấy, người mà chỉ nhắc đến tên thôi là cậu ấy sẽ nhảy cẫng lên như một chú cún con, cảm tưởng như chuẩn bị mọc đuôi rồi ngoe nguẩy vẫy đến nơi. Cậu ấy cuồng loạn anh ta đến độ còn viết hẳn một đống fanfiction trong đó cậu ấy là nhân vật nữ chính, rồi còn tham gia fandom Greyish của anh ta, nhiệt tình tới nỗi bỏ rơi luôn cả tôi. Và còn tuyên bố là: "Tớ không thể nào thở nổi nếu không được nhìn thấy ảnh anh ấy một lần mỗi ngày!"

Hừm, tôi hiểu mà, vì tôi cũng từng hâm mộ cuồng loạn anh Akiyama Shinichi trong manga Liar Game. Dù hai cái sự hâm mộ ấy nó có hơi khập khiễng khi đặt cạnh nhau. Nhưng mà kệ. Hâm mộ vẫn đơn giản là hâm mộ thôi. Giống như câu thơ kinh điển của Gertrude Stein: "Một hoa hồng là một hoa hồng là một hoa hồng" ấy.

“Thế hả, tớ chỉ xem phim anh ta đóng thôi chứ không nghe nhạc. Mà dạo này rộ lên tin đồn Grey cặp kè với cô siêu mẫu ngực bự Chim Cánh Cụt thì phải.”

“Ý cậu muốn nói đến ả siêu mẫu đồ lót Vi Lam? Gọi cô ta là Chim Cánh Cụt cũng đáng. Từ hồi dám công khai yêu đương anh Grey của tớ, cô ta bị fan của anh ném đá tơi bời, chắc ngần ấy gạch đá đủ để xây biệt thự mười tầng.”

“Ha ha.” Tôi mếu máo cười vang. “Từ khi nào mà cậu có cái kiểu đối xử phân biệt ấy thế? Siêu mẫu đồ lót suy cho cùng cũng vẫn là phụ nữ, cũng có quyền được yêu chứ bộ.”

“Nhưng yêu Grey thì lại là chuyện khác.” Socola chun mũi, gõ gõ tay lên màn hình máy tính. “Nhìn mấy tấm ảnh hẹn hò này mà tớ tức lộn cả ruột.”

Thành thực thì tôi thấy hẹn hò kiểu này cũng bình thường thôi, bởi ít ra cả hai chưa bị bắt gặp trong khách sạn hay ở nhà người kia đến tận sáng. Mấy tấm hình paparazzi chụp không rõ mặt lắm, chỉ thấy Grey đội mũ lưỡi trai, mặc áo thun đơn giản nắm tay Vi Lam bước ra khỏi nhà hàng Thái Lan.

“Ghen tị chết đi được ấy! Lẽ ra đó phải là tớ!” Socola òa lên ầm ĩ.

“Bình tĩnh nào.” Tôi vỗ vỗ vai an ủi cô nàng. “Chàng hoàng tử của cậu sẽ sớm xuất hiện thôi.”

“Chẳng có hoàng tử nào hết ngoài Grey, cậu hiểu chứ? Tớ sẽ chờ anh ý suốt đời, kể cả tớ có già nua xấu xí héo hon đến mấy.”

Sao nghe mấy câu này quen thế nhỉ? Tôi nhớ vừa mới năm trước cậu ấy tuyên bố sẽ sống chết chờ đợi tình yêu của anh Orlando Bloom, đủ 18 tuổi sẽ lặn lội sang Hollywood tìm anh ấy. Thế nhưng sau khi Orlando lấy vợ sinh con thì cậu ấy cũng tịt ngòi luôn, chẳng thấy tăm hơi lời tuyên bố hùng hồn đâu nữa.

Tôi đã rút ra kết luận, Socola rất dễ hâm mộ một ai đó, nhưng lại nhanh chóng tìm thấy thần tượng mới, quẳng luôn hình bóng anh thần tượng cũ vào xó.

“Thôi được rồi, tớ phải về nhà đây. Ngồi đó mà ôm ấp Grey với chả Griếc đi.”

“Ừ bye cậu.” Socola vẫn không rời khỏi màn hình laptop, giơ tay lên vẫy vẫy chào tạm biệt.

“Ồ Kiki?” Vừa lúc tôi chạm trán Anh Dã - bạn thân của tôi và cũng là anh em sinh đôi với Socola.

Tôi khựng người lại, không hiểu là vì trông thấy cậu ấy hay là vì mùi thơm lừng của bánh mì nướng bay sang từ xưởng làm bánh kế bên nữa. Có vẻ như Anh Dã vừa đi lướt sóng về, mái tóc nâu quyến rũ của cậu ấy ướt sũng nước, vuốt ngược lên trông cực kì nam tính. Ừm, và cậu ấy cũng không hề mặc áo.

“Tớ đem đồ đến gửi bà cậu ấy mà, à phải rồi, buổi lướt sóng hôm nay thế nào, vui chứ?” Tôi mỉm cười, nháy mắt ngước nhìn cậu ấy.

“Cũng khá vui, nhưng sóng không được to như mọi hôm nên bọn tớ đã rủ nhau lặn.” Anh Dã tiếp tục lắc đầu và lau khô tóc bằng chiếc khăn tắm. “May quá gặp được cậu ở đây, tớ có thứ này cho cậu đây.”

Nói rồi Anh Dã lôi từ trong túi quần ra một con sao biển nhỏ màu tím, viền màu vàng cam tuyệt đẹp.

"Đáng yêu quá.” Tôi thích thú reo lên.

“Loại này khá hiếm, nó thường chui lủi chỗ những rạn san hô và khu vực nhiều ánh mặt trời. Tớ biết cậu sẽ thích mà.” Anh Dã nở một nụ cười ngọt lịm.

“Cảm ơn nhé.” Tôi cảm động nắm chặt con sao biển màu tím mộng mơ trong tay. “Tớ sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”

“Không có gì đâu. À, thế còn kế hoạch tối nay, cậu sẽ tham gia chứ?” Anh Dã hơi nghiêng đầu nhìn tôi.

“Ừm.” Tôi hơi ấp úng. “Chắc chắn rồi, tớ sẽ đến.”

Đó là một bữa tiệc nhỏ chào mùa hè được tổ chức bởi những người bạn ở vịnh Biển Xanh. Luôn luôn là vậy, bọn tôi sẽ tụ tập lại với nhau trên bãi cát dài ven biển, đốt lửa, nướng cá, hát hò, tán gẫu cùng nhau đến tận nửa đêm dưới bầu trời đầy sao. Sẽ thú vị lắm đây. Tôi nghĩ thầm.

♥  ♥  ♥

Giao đồ cho bà Mạc Yến xong, tôi trở về nhà, vừa thong thả đi bộ vừa tranh thủ sưởi nắng trước khi mặt trời lên cao.

Tôi, Socola và Anh Dã mùa hè này đều bước sang tuổi 17. Bọn tôi chơi với nhau từ hồi bé tí cho đến tận bây giờ. Khác với Socola, tôi không thật sự cá tính và ấn tượng cho lắm. Tôi đơn giản là một thiếu nữ 17 tuổi bình thường, thích mặc áo phông quần short, đi dép xỏ ngón, đội mũ lưỡi trai và cột tóc ra phía sau. Socola vẫn bảo nếu có ngày tôi lạc giữa đám đông, sẽ chẳng một ai nhận ra tôi là Kiki cả, bởi tôi chẳng có chút gì nổi bật. Cậu ấy lấy ví dụ thế này. Giả sử như tôi và cậu ấy cùng nhau đến xem buổi biểu diễn của Grey, mặc dù lẫn giữa hàng ngàn fan hâm mộ nhưng anh ta vẫn sẽ nhận ra và ngay lập tức bị thu hút bởi Socola chứ không phải tôi. Đùa chứ, mặc dù tôi cũng thích Grey về khoản đóng phim, nhưng nhạc rock á, thôi đi, tôi không ham hố đâu.

Nhưng tôi cũng luôn hy vọng có thể tìm thấy một chàng trai của riêng mình, một người ở đẳng cấp khác hẳn cái đám con trai loai choai thích thể hiện mà tôi vẫn gặp cả ở nhà lẫn trên trường, người có thể dành hàng giờ để đọc và nghe tôi diễn thuyết về một cuốn sách, một bộ phim hay bất kể thứ gì khác, và quan trọng hơn cả, anh ấy có thể nhận ra tôi - Kiki - giữa hàng ngàn cô gái xinh đẹp khác.

Đang mông lung suy nghĩ thì một chiếc Rolls - royce từ đầu phố chạy lướt qua. Ngạc nhiên chưa, không phải chỉ một, mà ba cái hẳn hoi nhé. Mà chúng còn dừng lại trước cổng nhà tôi nữa.

À không, tôi nhầm đấy, thực ra chúng dừng lại trước cổng ngôi nhà kế bên.

Nghe mẹ nói ngôi biệt thự nhà bên ấy được xây từ những thập niên 80, tính đến nay đã trải qua ba đời chủ. Chủ nhân gần đây nhất của nó hiện đang làm ăn bên Đức, do thua lỗ phá sản nên đã phải bán lại cho người khác. Không biết chủ nhân mới của căn biệt thự ven biển này là ai nhỉ? Nhưng dù ai đi chăng nữa thì tôi dám chắc một điều người đó phải vô cùng lắm tiền.

Tôi vẫn thường liếc trộm sang khu vườn bên ấy, nơi có những hàng rào gỗ trồng toàn hoa hồng dây trắng muốt, màu xanh mát của những vòm lá khiến đầu óc tôi nhẹ nhõm hơn sau hàng giờ học bài hay đọc sách. Từng chi tiết của căn biệt thự cổ kính này đều rất cầu kì, tinh xảo, từ mái vòm cho đến bậc thang, cửa sổ. Một không gian lãng mạn đáng mơ ước.

Cửa xe bật mở, mấy người đàn ông cao lớn to như hộ pháp với vest, mắt kính đen lôi hành lý từ cốp xe ra.

Rất tự nhiên, bước chân tôi dừng lại bên khóm cây nha đam.

Từ trong xe một anh chàng cao ráo với mái tóc thấp thoáng ánh đỏ bước ra. Từ trang phục cho đến dáng đi đều toát lên vẻ phong nhã, cao ngạo khác thường. Những tia nắng mặt trời của buổi chiều mùa hạ nhảy nhót trên vai anh ta, gió từ vịnh Biển Xanh tràn vào làm mái tóc ánh đỏ kia trông như đang gợn sóng. Anh ta đeo kính sẫm màu, mặc áo sơ mi trắng hở mấy hàng cúc, bên ngoài khoác chiếc áo vest màu đen sang trọng, hai tay đút hờ hững vào túi quần.

Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác lúc đó của tôi, anh ta không ngần ngại nở một nụ cười chói lóa, kiểu nụ cười mà bạn chỉ có thể thấy trên các quảng cáo kem đánh răng.

Thật sống động. Thật đẹp đẽ. Thật mê hoặc.

Giây phút ấy, tôi bỗng nghĩ mình cần một cái máy trợ tim . . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro