Vịnh Biển Xanh: chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C h ư ơ n g 2

Tôi ngồi vắt vẻo bên khung cửa sổ với ly nước chanh đá lạnh ngắt trong tay, mắt hướng về phía phòng khách căn biệt thự thấp thoáng sau vạt hoa hồng. Màu xanh của lá và màu hồng nhạt của hoa loang loáng lẫn trong chiếc ly trên tay tôi. Trong vắt. Nhẹ tênh. 

Máy nghe nhạc đang phát bài “All about your heart” của Mindy Gledhill - một trong những ca khúc yêu thích của tôi. Giọng hát trong veo của Mindy có thể thổi bay cái oi ả của mùa hè.

Giờ thì tôi đang băn khoăn suy nghĩ về những người hàng xóm mới của mình. Hầu hết mọi người ở vịnh Biển Xanh đều rất đáng yêu, thân thiện, và hy vọng bọn họ cũng vậy. Tôi có thể thấy điều ấy ở nụ cười ngọt như trái sơ ri của anh chàng mới đến kia. Mà trông anh ta có vẻ quen nhỉ? Hình như tôi đã thấy anh ta ở đâu đó thì phải. Nhưng chịu thôi, chẳng nhớ nổi. Làm sao có thể nhận ra một người từ xa khi mà anh ta đang đeo kính râm chứ?

“Chị Kiki!”

Tiếng con bé Miu Miu chạy huỳnh huỵch lên cầu thang, vừa chạy nó vừa í ới gọi tên tôi. Trông mặt mũi nó lem nha lem nhem đến buồn cười.

“Miu, sao ăn kem kiểu gì để dính hết lên mắt mũi thế kia, trông khó coi quá.”

Chưa kịp lôi nó vào nhà tắm thì con bé đã chộp lấy cổ tay tôi kéo kéo nũng nịu.

“Xuống nhà chơi với em đi mà. Đi mà chị Kiki.”

“Chơi gì thì chơi, trước hết chị phải lau mặt mũi cho em đã.”

Được rồi, bạn có biết trò chơi mà con bé sáu tuổi Miu Miu nằng nặc đòi tôi chơi cùng là gì không? Chà, tên của nó là: Nàng Công Chúa Nhỏ xinh đẹp và Hầu Gái.

Tất nhiên một khi đã chơi cùng nó, tôi luôn luôn phải đóng vai Hầu Gái.

Lý do tôi phải chơi cái trò đó với Miu Miu không gì khác ngoài chuyện mấy cô bạn hàng xóm tí hon của nó sẽ không đời nào nhận vai Hầu Gái. Thế quái nào mà các cô gái sáu tuổi trên khắp hành tinh lúc nào cũng cho rằng mình là công chúa thế nhỉ? Cứ cho chuyện đó có thật đi, tôi đảm bảo thế giới sẽ loạn hết. Bởi lẽ nếu tụi nó đều là công chúa, bố mẹ tụi nó sẽ là ông vua bà hoàng, và bà chị gái như tôi ắt hẳn sẽ là chị gái của công chúa. Nghĩ đến mà muốn ngất.

Nhưng chơi trò “Nàng Công Chúa Nhỏ xinh đẹp và Hầu Gái” với Miu Miu còn hơn là phải ngồi cả tiếng đồng hồ xem phim siêu nhân Gao với đứa em trai 5 tuổi nhà chú ruột. Ôi trời, tôi đến phát điên! Thằng bé chẳng bao giờ chịu ngồi yên, lúc nào nó cũng cầm kiếm hay điện thoại Gao múa may nhảy nhót trước màn hình tivi, lắm lúc hứng chí khua cả vào mặt tôi, luôn miệng hô: “Hãy xem đây, sức mạnh siêu nhân cuồng phong, bùm chiu!” và sau đó tôi sẽ phải giả vờ “hự” một tiếng như kiểu vừa mới trúng chưởng, ngã lăn lộn ra phía sau, hai mắt nhắm tịt lại. 

Vì thế tôi thà ngồi trong căn phòng màu hồng rực của Miu Miu, xem nó bày đủ mọi thể loại la liệt lên giường và làm theo những gì nó muốn hơn là bị nhóc em siêu nhân Gao kia khủng bố.

Nhưng buồn thay, hôm nay Miu Miu không có hứng thú chơi trong phòng nữa, nàng Công Chúa Nhỏ xinh đẹp của tôi muốn tổ chức dạ tiệc ngoài vườn. Tôi phải chạy vào nhà kho kiếm tấm thảm trải xuống nền đất rồi khệ nệ bê đống đồ hàng của Miu Miu bày ra giữa vườn.

“Kiki, chị quên giỏ hoa quả ở trên ấy rồi.” Con bé bới tung đống đồ chơi rồi chun mỏ bắt bẻ tôi.

Haizz, làm chị sao mà khổ thế này. Lại phải chạy hồng hộc lên lấy giỏ hoa quả bằng nhựa xuống cho nó.

Chưa hết, sau khi tôi xuống đến nơi thì thấy Miu Miu đang khổ sở kiễng chân lên với với chú mèo Bít Tất đang rất hả hê ngoe nguẩy đuôi, mồm nó đang ngậm đầu con búp bê barbie mặc váy dạ hội yêu thích của Miu Miu.

“Trả lại đây Bít Tất!” Con bé cứ rướn bàn tay nhỏ xíu của nó lên nhưng không sao làm gì được.

Ôi chao, đứa em gái rắc rối nhất thế gian chính là đây chứ đâu.

“Tránh ra nào Miu Miu.” Tôi đặt giỏ hoa quả lên tấm thảm rồi xắn tay áo trèo lên bắt con Bít Tất. Chắc nó vừa leo từ cành cây táo gầy guộc sang tường bên kia.

Bức tường này ngăn cách nhà tôi và ngôi biệt thự kế bên. Nó khá cao nên tôi đành phải vào nhà lấy chiếc thang sắt của bố để leo lên.

Rất nhẹ nhàng, tôi gọi yêu con Bít Tất, nó cũng ngoan ngoãn lại gần, cặp ria mép của nó khẽ rung rinh. Nhanh như cắt, tôi chộp lấy cổ nó. Con mèo sợ quá ré lên một tiếng meo chói tai, nhả con búp bê barbie ra rồi chạy biến mất.

Oái oăm thay, con búp bê rơi đúng sang nhà bên kia.

Tuyệt cú mèo, lát nữa mày sẽ biết tay tao nhé Bít Tất ngu ngốc!

Phía dưới con bé Miu Miu đang khóc thút thít, trông nó phụng phịu đến tội. Kể cũng phải, nó thích nhất chơi búp bê mà. Tôi thở dài đánh sượt rồi buông mình nhảy xuống khu vườn nhà bên, định bụng sau khi lấy được sẽ trèo lên cây gần đó để về nhà. Vì dù gì đi nữa ngôi vườn này khá rộng, không biết bao nhiêu cây cối, hoa lá che khuất, chắc chẳng ai thấy cái hành động kì quặc của con nhỏ hàng xóm là tôi đây.

“Miu Miu, chị ném sang cho em nhé.” Tôi quay mặt vào tường nói vọng sang chỗ Miu Miu đang đứng.

“Gâu. Gâu. Gâu! Grừ…”

Chưa dứt lời thì tiếng chó ở đâu sủa ầm ĩ cả lên làm tôi xém thì phóng lên chín tầng mây, tim rớt cả ra ngoài.

Sao kinh dị quá đi mất, sợ phát khiếp luôn ấy!

Con chó từ phía sân trước lao xồng xộc về phía tôi, trông nó to tướng, dữ dằn chẳng khác gì chó sói. Cái mõm của nó thì phải gọi là bự chảng. Không xong, mình tiêu đến nơi rồi. Nó sẽ vồ lấy và đớp mình ngọt xớt!

Tôi hét toáng lên chẳng biết trời đất là gì. Cảm giác tay chân run rẩy lẩy bẩy hết cả, có khi so sánh với việc phải hoàn thành bài chạy 200 mét, vừa chạy vừa thở hồng hộc chắc cũng chẳng khủng khiếp như thế này.

Kì lạ thay khi định thần lại tôi thấy mình đã leo tọt lên cái cây gần đó, hai chân hai tay quặp chặt vào gốc cây không rời.

Đúng là khi gặp nguy hiểm con người ta táo bạo hơn hẳn.

“Hầy hầy! Xùy xùy!” Tôi luôn mồm đuổi con chó đi, nhưng vô ích. Nó cứ bám lấy tôi dai như đỉa đói, luôn mồm sủa ngày một hung tợn.

Thử hỏi có âm thanh nào ghê rợn và bức bối hơn không?

“Chị Kiki!” Tiếng con bé Miu Miu.

“Cứu chị Miu Miu, chị sắp tuột rồi!” Tôi cố gắng bấu chặt vào gốc cây, nhưng sao càng lúc càng trơn tuột thế này.

“Làm sao bây giờ chị Kiki?” Con bé lại bắt đầu khóc thút thít.

Okay, đây đúng là tình huống khó đỡ nhất của tôi từ trước đến nay. Độ khó đỡ của nó còn hơn cả lần tôi hồn nhiên tuyên bố trước lớp rằng cái bể nuôi cá vàng ở nhà mình có tên là bể phốt. Hồi ấy tôi thật chập cheng khi đi tin lời đùa cợt của ông anh họ để rồi phát biểu cái câu nguy hiểm chết người ấy trước lũ bạn. Tất nhiên anh ấy đã bị bố tôi dạy cho một bài học vì cái tội dám dạy em những điều nhăng nhít vớ vẩn. 

Quay trở về hiện tại, tôi nghĩ khả năng bấu víu của mình đã không còn nữa.

Phải, tôi sắp teo rồi.

Nhắm mắt lại, tôi dồn hết sức lực để giữ thân mình cheo leo trên cây, nhưng hoảng loạng và sợ hãi đã nhấn chìm tôi xuống. Càng vẫy vùng, tôi càng sớm tuột.

Cái câu tuốt tuồn tuột xem ra khá đúng với tình cảnh tôi lúc này. 

Chỉ một giây nữa thôi, tôi sẽ rơi xuống mặt đất. Mọi thứ sẽ kết thúc trong màu xám xịt. Chẳng còn công việc làm thêm ở tiệm đồ lưu niệm bà Mạc Yến nữa, chẳng thể thực hiện giấc mơ về cuốn tiểu thuyết lãng mạn tôi hằng ao ước, cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy gương mặt phụng phịu của nhóc em Miu Miu hay bộ dạng quái đản dị hợm của cô bạn Socola, và cả bữa tiệc tối nay cùng Anh Dã và mọi người nữa.

Hai mắt tôi nhắm nghiền, toàn thân lúc này mỏi nhừ không còn hơi sức đâu.

Và tôi rơi xuống.

Nhẹ nhàng tựa chiếc lá mùa thu.

. . .

Ừm.

Tôi vẫn đang rơi.

À mà không, hình như tôi vừa mới tiếp đất thì phải.

Nhưng sao mềm mại thế này nhỉ? Rất thoải mái và dễ chịu. Ưmmm…

Ở tư thế này, tôi có thể thấy những tia nắng mùa hạ đang len lỏi qua kẽ lá, sinh động giống như những chùm hoa nắng. Tiếng chó sủa dữ dằn vụt biến mất, thay vào đó là tiếng chim họa mi hót lảnh lót từ phía xa xa. Thần tình yêu Cupid với đôi cánh trắng và mái tóc vàng óng ả bay xung quanh khu vườn, dạo lên khúc violin “My heart will go on”, nàng tiên nhỏ Tinkerbell lấp lánh ánh nhũ rắc những cánh hoa lên khoảng không, một vài cánh hoa thơm ngào ngạt đáp nhè nhẹ lên gò má tôi.

Ôi thích quá thích quá, mình chỉ muốn mãi như thế này thôi!

Đã thế bên cạnh mình còn phảng phất mùi hương cực kì nam tính nữa chứ. Oa…

Khoan đã nào. Mùi hương nam tính ư!?

Không đùa chứ!?

Trước khi tôi rơi xuống, một bàn tay ai đó đã đỡ tôi êm ru, rất nhẹ nhàng, tôi nằm trọn trong bờ vai êm ái ấy. Người ấy còn ôm tôi xoay tròn một vòng như phần kết thúc trong điệu valse cổ điển.

“Không sao chứ?” Giọng nói trầm khàn của ai đó khẽ thì thào bên tai.

Tôi mơ màng ngẩng đầu lên.

Ở khoảng cách gần như thế này, tôi gần như ngộp thở khi nhận ra đó chính là anh chàng với nụ cười ngọt ngào như trái sơ ri mà tôi đã gặp trước đó.

Anh ta vẫn đeo chiếc kính sẫm màu to bản, có điều bộ vest sang trọng khi trước đã được thay thế bằng chiếc áo phông màu trắng.

Và điều quan trọng hơn là, tôi - Kiki - đang nằm trọn trong vòng tay anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro