Vịnh Biển Xanh: chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C h ư ơ n g 3

“Chuyện gì thế?” Tiếng một chàng trai khác vọng ra từ phía sau lưng. Anh ta đội chiếc mũ phớt có vành làm bằng vải satin trơn láng.

“Anh gọi Kiki vào nhà đi, chuyện ở đây để em giải quyết.”

Gì cơ, Kiki? Là tôi hả?

Chưa kịp thắc mắc thì anh ta đã thả tôi bịch một cái xuống thảm cỏ, hai tay phủi phủi áo. Con chó khi nãy dữ dằn là thế, ở bên cạnh chủ bỗng hoạt bát, dễ chịu hẳn lên, cái lưỡi hồng hồng cứ thè cả ra cuống quýt. Bộ lông của nó thật là một tuyệt tác, cực kì mềm mượt, sạch sẽ, từng cử động đều khiến những sợi lông đồng loạt rung lên một cách đáng yêu. Khắp phần mặt, bụng với bốn chân đều có màu trắng toát, cổ và lưng có màu đen xen lẫn những đốm ngang màu nâu vàng. Nó phải to gấp đôi con bé Miu Miu ấy chứ, đã vậy còn mũm mĩm nữa. Nghe thấy tiếng gọi của anh chàng đội mũ phớt kia, nó ngoan ngoãn chạy theo, cái đuôi ngoáy tít mù.

“Không sao chứ?” Hắn nhắc lại một lần nữa, tay đưa lên nhấc chiếc lá khô vừa rơi xuống tóc tôi.  

“Ừm.” Tôi gật gật đầu. “Mà anh nói Kiki nào cơ?” Tôi hồn nhiên thêm vào.

“Đó là tên con chó vừa nãy.”

“Gì cơ ạ!” Tôi há miệng. “Đó… đó cũng là tên tôi, à không… nick name.”

“Vậy hả.” Anh ta phì cười. “Kiki thuộc loài Alaskan Malamute, một giống chó của người Eskimo.”

“Nó to quá...” Tôi vẫn còn khiếp hãi, toàn thân cứ run lên bần bật.

“Tất nhiên rồi, nó dùng để kéo xe trượt tuyết, cô biết đấy, cơn sốt vàng vào thế kỉ 19 ở phương Bắc, nếu cô đã từng đọc Tiếng gọi nơi hoang dã của Jack London thì hẳn cô sẽ biết.”

“Ồ biết chứ, cuốn đó tôi đã đọc từ những năm học tiểu học.” Tôi cười thích thú.

Hắn liền khụ khụ mấy tiếng có vẻ khó chịu.

“Thế nào, đã khai thác được những gì rồi?”

“Khai thác gì cơ?”

“Hừm.” Hắn quay mặt đi nở một nụ cười khô khốc. “Còn cái gì nữa, cánh phóng viên các cô được lắm. Nói, làm thế nào mà cô đến được đây, lại còn trèo vắt vẻo trên cây nhà tôi nữa.”

“Phóng viên ư? Tôi chẳng hiểu anh đang nói đến cái gì.” Tôi lắc đầu quầy quậy. 

“Lại còn chối. Nói xem các tạp chí trả cho cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cô gấp đôi chỗ ấy và đề nghị hãy quay ngay về nhà và tránh xa tôi ra trước khi tôi mất bình tĩnh.”

“Anh đang lảm nhảm cái quái gì thế.” Tôi bực bội gắt lên. “Tôi chẳng phải ả phóng viên nào hết, cũng chẳng được tạp chí nào trả tiền. Và tôi cũng không đời nào phải rời khỏi nơi này. Nghe cho rõ đây, xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng nhà tôi ở ngay bên này.” Vừa nói tôi vừa hồn nhiên chỉ tay về phía bức tường ngăn cách.

“Hả.” Hắn thốt lên ngạc nhiên, gương mặt cũng dần dịu trở lại. Chắc hắn dị ứng với phóng viên lắm. “Ra nhà cô ở bên cạnh à?”

“Ừm, con mèo nhà tôi nghịch ngợm tha con búp bê barbie mà em gái tôi rất thích, nhả nó sang vườn nhà anh. Bất đắc dĩ tôi phải trèo qua lấy cho nó. Anh thông cảm.” Tôi vừa cười vừa khoa tay múa chân minh họa.

“Vậy ra cô không biết…” Hắn ta nhíu mày nhìn tôi ngạc nhiên.

“Biết gì?”

“À không.” Hắn nói rồi lấy tay che mặt, quay ngoắt tiến về phía ngôi nhà. “Nếu không còn việc gì nữa thì cô có thể về.”

“Cảm ơn anh!” Tôi hí hửng cúi gập người xuống.

“Không có gì.” Hắn vẫy vẫy tay ra hiệu như muốn nói: “Cứ về đi, lối ra ở kia kìa.”

Ok, về thì về. May quá, suýt chút nữa thì bị con chó tên Kiki kia đớp cho vài cái. Mà lạ nhỉ, sao tên nó lại giống tên mình thế chứ. Thêm nữa, sao trông anh ta quen quen? Rõ ràng mình thấy anh ta ở đâu đó rồi. Ở đâu nhỉ?

“Anh gì ơi!” Tôi chạy lại gần hắn. “Trông anh quen quá, tôi nhớ đã gặp anh ở đâu đó thì phải.”

“Gì nữa đây, cô mau mau về đi.” Hắn vẫn không ngoảnh đầu lại, đi thẳng về phía đại sảnh.

“Tôi nói thật mà. Chắc chắn tôi đã thấy anh ở đâu đó. Có lẽ là…” Tôi xoa cằm đắn đo.

Hình như là…

Hình như…

Ôi Chúa ơi.

Biết rồi.

Mình biết đã thấy anh ta ở đâu rồi!

“Anh này.” Tôi vẫn kiên nhẫn chạy theo. “Anh chính là bồ của ca sĩ đồng tính Duy Ng!”

Nghĩ được đến đó tôi búng tay tách một cái rồi nhảy cẫng lên sung sướng.

Còn về anh chàng kia, nghe thấy câu ấy hắn suýt nữa té xỉu, bộ dạng liêu xiêu kinh hãi.

“Báo chí nói hai người đã sang bang California Mĩ kết hôn! Luật pháp bên ấy chấp nhận hôn nhân đồng tính mà. Tuyệt thật đấy. Với góc nhìn của một 9x năng động trẻ trung, tôi hoàn toàn ủng hộ chuyện này. Nói thật nhé.” Tôi thì thầm sau lưng hắn. “Hai người đẹp đôi lắm!”

“Ôi trời ạ.” Hắn buông một câu ngán ngẩm. “Cô có thôi suy diễn lung tung và quay về nhà ngay không.”

“Ừm tôi đang định về đây. Thế nào, đoán trúng phóc chứ!”

“Sai hết. Sai hết cả rồi.” Hắn bực bội quay lại, chỉ tay về phía cổng. “Hoặc về nhà, hoặc tôi sẽ tóm cổ ném cô ra khỏi đây.”

Gì cơ, lại còn tóm cổ ném ra khỏi đây nữa. Không đúng thì thôi, sao phải gắt lên như vậy. Anh chàng này chẳng hề thân thiện như lúc đầu mình tưởng.

♥ ♥ ♥

6h 30 tối.

Trong lúc đang loay hoay tìm chiếc lắc tay, tôi tình cờ liếc qua tờ tạp chí thời trang đang vứt ngổn ngang trên mặt bàn. Nó chỉ đơn giản là tạp chí yêu thích của hầu hết mọi cô gái, không có gì đặc biệt lắm. Thế nhưng mà…

Trời ơi!

Tin được không! Tôi đã biết hắn giống ai rồi! Mà không phải giống thôi đâu, chín mươi chín phần trăm hắn chính là người đó.

Trên bìa tạp chí Vogue số ra ngày 26 là hình anh chàng ca sĩ kiêm diễn viên điện ảnh siêu nổi tiếng - Grey. Hắn hầu như chẳng mặc gì ngoài chiếc quần jeans màu trắng, để lộ phần cơ bụng và bắp tay săn chắc. Trong shot hình ấy, Grey chẳng hề nhếch miệng cười, thế nhưng hắn vẫn cứ cuốn hút, vẫn tỏa sáng chói lóa. Bên cạnh hắn là cô người mẫu quyến rũ Vi Lam – bạn gái tin đồn của Grey. Màu môi cô ta đỏ thắm, ánh mắt sexy man dại, mặc một chiếc váy hai dây đã tụt đến nửa vai. Hai người bọn họ nhìn nhau vô cùng say đắm.

Không lẽ nào…

Hàng. Xóm. Mới. Của. Mình. Chính. Là. Ngôi. Sao. Nhạc. Rock. Kiêm. Diễn. Viên. Điện. Ảnh. Grey.

Anh ta chính là Grey!

Là siêu sao 20 tuổi được săn đón hàng đầu, trung tâm của mọi sự kiện, là mục tiêu được yêu thích số 1 của hàng trăm ngàn cô gái, trong đó có cô bạn thân Socola của tôi. Chỉ một cái nháy mắt hay nụ hôn gió hững hờ của Grey cũng có thể đốn ngã rầm rập không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Chính anh ta, người mà cứ vài ngày lại xuất hiện trên các tạp chí lẫn trang báo điện tử với không biết bao bộ sưu tập thời trang siêu hot, những scandal ầm ĩ xung quanh đời sống riêng tư, nào thì việc anh ta có con rơi với fan hâm mộ, dám cả gan bỏ dở dự án phim chỉ vì không còn hứng thú, hay như scandal cặp kè với những chân dài khác ngoài ả bạn gái có vòng một sexy kia. Tất nhiên mớ thông tin kia đều là tin lá cải được giật tít hoành tráng với mục đích câu khách. Hắn ta chính là con bò sữa của làng giải trí, khi mà tất cả mọi thứ gắn mác Grey đều hái ra bộn tiền.

Chàng trai vàng ấy… hiện giờ đang sống bên cạnh nhà tôi!?

Nghe cứ như đùa...

Ngay lập tức tôi mở ngay máy tính, nhanh chóng truy cập vào các trang web từ chính thống đến lá cải và gõ tên Grey, lướt chuột đọc những bài mới nhất. Chà, xem nào, dưới đây là những cái tít khá giật gân.

♥ Bộ phim điện ảnh với kinh phí hàng khủng có sự tham gia của Grey đã bị trì hoãn vì lý do nội bộ?

♥ Grey nhảy hăng quá đến nỗi… tụt cả quần!?

♥ Grey: Tôi và Vi Lam sẽ đính hôn vào tháng Sáu tới.

♥ Grey ra mặt phản bác tin đồn đính hôn với Vi Lam.

♥ Lộ ảnh học cấp ba siêu ngố của Grey!

♥ Bạn gái của Grey khoe vòng một gợi cảm.

♥ Người yêu của Grey bị tố lạm dụng dao kéo.

♥ Grey: Tin đồn Vi Lam sử dụng dao kéo là không có cơ sở. Tôi yêu Vi Lam bởi chính bản thân cô ấy.

Ừm, và đây – thông tin đắt giá nhất mà tôi đang cần lúc này, thông tin vừa đăng tải cách đây một giờ đồng hồ: “Tin shock: Quản lý của Grey tuyên bố anh sẽ rời khỏi làng giải trí trong vòng hai tháng.”

Rời khỏi làng giải trí trong vòng hai tháng? Đùa à, chỉ cần anh ta biến mất vài ngày cũng đủ gây náo loạn rồi, đằng này biến mất những hai tháng? Socola sẽ phát điên mất.

Nhưng như vậy có nghĩa suy đoán của tôi hoàn toàn hợp lý. Cái cách anh ta tỏ ra khó chịu với cánh phóng viên, rồi thái độ xua đuổi lúc trước…

Không nghi ngờ gì nữa, Grey đã mua căn biệt thự cổ bên cạnh nhà tôi và có ý định trốn biệt ở đó suốt hai tháng!

♥ ♥ ♥

Tối hôm ấy, khi bọn tôi tụ tập ở bãi biển Socola đã ôm lấy tôi nức nở. Lý do chắc bạn cũng biết. Nhưng chỉ được một lúc là cậu ấy lại hưng phấn bình thường. Thì cậu ấy là Socola mà.

Cả nhóm có tám người, trong đó có ba con gái và năm con trai. Cô gái thứ ba có tên là Anh Đào, cậu ấy chơi khá thân với hai đứa bọn tôi. Anh Đào đẹp thuần khiết hệt như tên cậu ấy vậy, dịu dàng nữ tính. Không chỉ thế Anh Đào còn là một cô gái tốt bụng, khéo tay và thông minh. Tất cả nhóm ai cũng mê mẩn món nem cuộn cậu ấy tự tay làm, ngon khủng khiếp! Socola vẫn bảo người như Anh Đào sẽ có được bất kì chàng trai nào cô ấy muốn.

Ví dụ như… Anh Dã.

Hôm nay cậu bạn thân của tôi đem theo một chiếc guitar để cả nhóm cùng hát hò. Bọn con trai thì mặc áo sơ mi quần đùi, còn con gái mặc quần short ngắn, tóc gài bông hoa. 

Cả nhóm ngồi bệt xuống nền cát, tụ tập quanh đống lửa. Bọn tôi chia nhau, đứa nướng cá, đứa nướng mực và sò trên cái nồi làm bằng đá, rơi rớt mấy viên than hoa. Bia và nước ngọt đều để ngổn ngang. Ngoài bọn tôi ra, xung quanh còn rất nhiều các du khách trong nước lẫn quốc tế khác nữa. Họ có thể tụ tập lại hoặc nằm dài trên những hàng ghế, thoải mái tận hưởng dịch vụ massage.

Biển về đêm lộng gió, không khí trong lành mát rượi. Tôi ôm gối, mắt hướng về phía xa xăm, nơi có những đợt sóng tung bọt trắng xóa òa vào nền cát ẩm ướt. Sau lưng, gió thổi những rặng dừa, phát ra âm thanh lạo xạo, vi vu đúng chất biển. Các đôi yêu nhau cứ chốc chốc lại đi qua, họ cùng nhau đi dạo trên đôi chân trần, các cô gái dựa vào vai các chàng trai hết sức tình tứ.

“Này các cậu.” Socola vừa tu ừng ực chai nước ngọt vừa lên tiếng. “Nếu chẳng may sóng thần ập đến thì sao nhỉ?”

Cái con nhỏ Socola này suy diễn linh tinh vớ vẩn quá! Tôi liền đập cho nó vài phát.

“Không có chuyện đó đâu. Vịnh Biển Xanh nằm trong vùng biển kín mà, với lại nếu có sóng thần ập đến thì đài báo phải hô ầm ĩ từ trước đó rồi.” Hải Nam tiện tay cho thêm củi vào đống lửa.

“Thì tớ giả dụ thế. Các cậu thử đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Chết hết chứ đoán cái nỗi gì.” Minh Duy cười khanh khách.

“Thế này nhé.” Anh Dã lấy que gỗ vẽ lên nền cát những hình thù kì dị. “Quá bất ngờ, chúng ta sẽ hét loạn lên, nháo nhác chạy khắp nơi. Nhưng vô ích, sóng thần sẽ chồm tới nuốt chửng tất cả, từ con người lẫn nhà cửa, cây cối. Ai biết bơi có lẽ sẽ may mắn thoát được, còn ai không biết bơi… như thế nào các cậu biết rồi đấy.”

“Eo ôi sợ quá!” Socola mở tròn mắt. “Nhưng may là em biết bơi Anh Dã ạ.”

“Ừ tớ cũng biết bơi.” Cả lũ con trai đồng thanh hô lên.

“Tớ nữa.” Anh Đào hào hứng thêm vào.

Ừm. Nói ra xấu hổ thật, nhưng tôi là đứa con gái duy nhất trong nhóm không biết bơi. Nếu thế tôi sẽ ngoẻo à! Đừng thế chứ.

Anh Dã lúc nào cũng tận tình chỉ tôi học bơi, cậu ấy còn bỏ ra ba buổi chiều để hướng dẫn. Thế nhưng lần nào tôi cũng bị sặc nước gần chết nên cạch luôn. Chắc tôi là đứa con gái duy nhất ở vịnh Biển Xanh không biết bơi.

“Vớ vẩn, không có chuyện đó đâu.” Tôi lè lưỡi.

“Haha.” Cả nhóm cười vang. “Kiki nhà mình sớm muộn gì cũng phải học bơi đi thôi.”

“Chẳng có đâu.” Socola nháy mắt. “Cậu ấy sợ sặc nước lắm.”

“Xì, tớ thèm vào. Lúc ấy tớ sẽ dùng áo phao.”

“Áo phao hình con vịt chứ gì.” Socola nhướn người sang huých tôi một cái.

“Gì cơ, muốn chết à!” Tôi la lên rồi đuổi cậu ấy chạy mấy vòng.

Khi bọn tôi trở về thì cả hội đã biến đâu mất. Ra các cậu ấy chơi bóng ma. Anh Dã rủ tôi và Socola cùng chơi nhưng tôi liền từ chối. Bởi Anh Dã đã cặp với Anh Đào rồi còn gì.

“Kiki này.” Socola nằm ngửa ra phía sau, mắt hướng lên bầu trời đêm đầy sao.

“Gì vậy?”

“Cậu thích Anh Dã có đúng không?”

“Hả?” Tôi nhảy dựng lên.

“Đừng có mà giật giật như thế, tớ biết thừa đấy. Làm sao cậu giấu được cơ chứ Kiki ngốc!”

“Ai bảo cậu thế.”

“Tớ thấy điều ấy qua ánh mắt cậu nhìn anh Anh Dã, cách hai người nói chuyện, từ ở lớp đến ở nhà. Tất tần tật đều nói lên: cậu thích Anh Dã. Không được chối!”

Tôi chẳng nói gì, chỉ thở dài đánh sượt.

Đúng là tôi có hơi thích cậu ấy. Cảm giác này lạ lắm. Ở bất cứ đâu cậu ấy cũng là người mà tôi chú ý nhất. Anh Dã mặc gì, để kiểu tóc nào, tôi đều nhớ như in. Mỗi lần cậu ấy cho tôi món đồ nào tôi cũng đều vui lắm, giữ gìn nó cứ như thể báu vật.

Giờ Thể Dục, lúc cậu ấy ném bóng với tôi; hay khi Anh Dã lên chỗ tôi ngồi, cùng nhau chơi cờ ca rô; hay mỗi lần cả hai đứng ngoài hành lang lớp học hít hà hơi lạnh mùa đông… những lần ấy tim tôi đều đập rạo rực liên hồi, hai má ửng hồng.

Anh Dã học rất giỏi các môn tự nhiên, nhất là môn Toán. Cậu ấy thích tranh luận hàng tiếng đồng hồ với giáo viên bộ môn hay các thành viên học giỏi khác trong lớp, và tôi cả Socola cứ luôn miệng cổ vũ: “Cố lên, đúng rồi, tiếp đi nào.”

“Nếu cậu muốn, tớ sẽ giúp cậu nói với anh ấy.”

“Đừng Socola. Tớ không muốn đâu.” Tôi lắc đầu.

“Hãy xem Anh Đào kìa Kiki.” Socola ngước mắt về phía Anh Dã và Anh Đào đang cười nói vui vẻ, hai cậu ấy thay nhau cõng người kia chơi trò bóng ma. “Nếu cậu không làm gì đó thì sớm muộn anh ấy cũng thuộc về Anh Đào, đến tớ cũng phải bó tay.”

“Đừng đề cập đến chuyện đó nữa.” Tôi buông mình nằm xuống cạnh cậu ấy, như sực nhớ ra điều gì, tôi khẽ thì thầm vào tai Socola. “Có cái này hay lắm nhé, không biết cậu có tin được không.”

“Cậu nói thử xem.”

“Về anh chàng Grey của cậu đó Socola. Anh ta…”

“Sao cơ.” Socola bắt đầu sốt sắng.

“Anh ta… mới chuyển đến căn biệt thự gần nhà tớ. Thật đấy, chín mươi chín phần trăm luôn.”

“Cái gì!” Socola bật ngay dậy, hét toáng lên ầm trời khiến những người xung quanh phải ngoái đầu lại ngạc nhiên. “Cậu điên à!”

“Yên nào!” Tôi đặt tay lên môi ra hiệu cho cậu ấy nằm xuống. “Tớ thèm vào mà đùa với cậu.”

“Cậu điên thật rồi Kiki! Làm gì có chuyện đó!” Socola bắt đầu mất bình tĩnh, cậu ấy vừa nói vừa thở hổn hển.

“Nghe này, tớ đã gặp anh ta những hai lần. Ban đầu tớ thấy anh ta trông quen lắm, mãi không nhớ ra, nhưng hồi chiều nhìn lại tờ Vogue có hình Grey, tớ gần như chẳng thể tin được. Mặc dù anh ta đeo kính râm, nhưng tổng thể gương mặt giống y chang Grey. Tớ còn hâm hâm nhầm lẫn anh ta với gã bồ của ca sĩ đồng tính Duy Ng nữa.”

“Haha Kiki, tớ không đời nào tin đâu. Grey đến đây làm gì chứ. Hầu hết fan đều cho rằng anh ấy đang đi nghỉ hè ở Châu Âu, làm gì có chuyện đến đây – vịnh Biển Xanh, lại còn ngay bên nhà cậu nữa chứ!” Socola phá lên cười như nắc nẻ. “Với cả anh ta đeo kính râm thì làm sao cậu nhìn rõ ràng được.”

“Cậu không tin chứ gì.”

“Tớ muốn tin lắm, nhưng điều ấy là bất khả thi!”

“Okay, vậy thì thôi. Chắc tớ nhầm lẫn gì đó. Thế gian người giống người đúng không.”

“Phải đấy. Grey danh giá như vậy, chẳng đời nào lại dành mấy tháng trời nghỉ hè ở đây đâu.”

Haizz, chắc mắt tôi có vấn đề thật.

Chán nản, tôi để Socola ở đó bên đống lửa, băng qua chỗ Anh Dã đang chơi bóng, khẽ cười với cậu ấy rồi rảo bước tiến về phía cái chòi vắng vẻ trên bãi biển, nằm ngả lưng trên băng ghế dài, bâng quơ nhìn về phía xa xăm. Biển về đêm lạnh hơn bao giờ hết. Sóng cứ vỗ rì rào không ngừng.

“Ừ nhỉ, nếu lúc này sóng thần ập đến thì sao? Ở đây chỉ có mỗi mình mình.” Tôi lẩm bẩm. “Mình còn chẳng biết bơi nữa.”

Nếu chuyện đó xảy ra, sẽ chẳng ai cứu tôi cả, đúng không? Buồn thật đấy… Anh Dã cũng đâu có ở đây, cậu ấy đang bận cười nói bên Anh Đào mà…

“Còn có tôi mà.” Một giọng nói trầm ấm phía sau lưng đột ngột xen vào làm tôi giật mình suýt té ngửa. “Nếu cô không biết bơi, tôi sẽ cứu cô.”

Bất giác tôi quay về phía giọng nói kia. Anh ta đang cười rất thú vị trước giả thiết ngây ngô ấy.

“Anh vừa nói sao cơ?” Tôi khẽ nhướn mày.

Dưới ánh đèn mờ ảo hắt ra từ phía các gian hàng, hình bóng một người lờ mờ hiện ra. Hắn ta đang nằm dài trên băng ghế sau lưng tôi, với cặp kính sẫm màu thường trực.

“Đơn giản thôi. Vì cô không biết bơi, nên tôi sẽ cứu cô.” Kèm theo đó là nụ cười đầy ám muội. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro