Vịnh Biển Xanh: chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C h ư ơ n g 4

 

“Là anh?” Một thoáng sững sờ, tôi nheo mắt lại nhìn cho rõ, trong đầu xuất hiện không biết bao suy nghĩ rối ren.

Hắn không hề trả lời mà nhấc trái dừa lên, thản nhiên hút rồn rột.

Chuyện gì đang xảy đến với thế giới thế này?

Grey bỗng xuất hiện lù lù ở đây, một nơi chẳng có vẻ gì là dành cho giới thượng lưu hay những tên tuổi danh giá cả. Đáng ra anh ta phải vi vu du lịch ở những bãi biển đẹp nhất mới phải đạo chứ nhỉ, kiểu như Vinpearl Nha Trang. Hầu hết các siêu sao đều thích mấy nơi như vậy, hoàn toàn xứng tầm với túi tiền dày cộp của họ.

Ấy thế mà anh ấy hiện đang ở đây, ngồi ngay trước mắt tôi, trong trang phục không thể xoàng xĩnh hơn: áo sơ mi sặc sỡ, quần đùi, dép xỏ ngón, với quả dừa bự chảng trên đùi.

Mốt mới chăng?

“Hàng xóm mới à…” Tôi kín đáo lấy tay che miệng, thì thầm nói. “Lộ tẩy rồi nhé!”

“Hứ?”

“Anh là Grey!” Tôi quả quyết đập một phát lên thanh vịn.  

Anh ta liền ngừng hút, nhìn tôi chăm chú một hồi rồi đặt trái dừa xuống mặt bàn bên cạnh, đứng dậy và bỏ đi, hai tay đút vào túi quần rất thong dong tự tại.

Sao phản ứng của hắn lại nhạt nhẽo thế nhỉ?

“Ê đợi đã!”

Mặc kệ tiếng gọi giật lại của tôi, hắn cứ tiếp tục cất bước chẳng thèm đoái hoài.

“Hey, nói gì đi chứ!”

“Sao cơ?” Vừa đi anh ta vừa dang hai tay ra đón gió biển, trông cực kì sảng khoái.

“Tôi đoán không sai chứ.”

“Phải thì sao. Mà không phải thì sao.”

“Ừm.” Tôi đặt tay lên cằm phân vân. “Có làm sao đấy.”

“Nói thử xem.”

“Anh biết không, fan hâm mộ của anh ở vịnh Biển Xanh đông lắm. Một trong số đó là cô bạn gái Socola của tôi.”

“Hừm?”

“Đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn họ biết anh đang trốn biệt ở đây? Chắc chắn anh sẽ chẳng có nổi một kì nghỉ hè yên thân đâu, bọn họ sẽ xâu xé anh ra hàng nghìn mảnh. Chẳng sớm thì muộn, hàng trăm cô gái sẽ bao vây ngôi nhà mà anh vừa dọn đến, họ sẽ đem theo cả đống poster, máy ảnh các loại, nhảy nhót, reo hò ầm ĩ như kiểu tù nhân nổi loạn. Giả sử như anh vô tình lọt vào vòng vây của họ, xin chia buồn, tất cả mọi đồ dùng của anh, kể cả cái quần đùi mà anh đang mặc, cũng nhanh chóng rách te tua thôi, ha ha ha.”

“Ha ha ha.” Hắn giả bộ cười theo, cái kiểu cười méo xệch khổ sở. “Trí tưởng tượng bay bổng quá đấy. Nhưng chuyện đó xảy ra theo cách nào?”

“Theo cách nào ư?” Tôi vòng hai tay ra đằng sau, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. “Đơn giản lắm.”

Đoạn tôi dừng chân lại trên nền cát mịn và xốp.

“Mọi người ơi!” Tôi hét vang. “Grey đang ở đây này! Grey đang ở… ưmmm…”

Chưa nói hết câu thì hắn đã nhanh tay bịt miệng tôi lại, kéo về phía lề đường.

“Đùa thôi mà. Anh làm thế chẳng khác nào tự thừa nhận mình là Grey. Thế nào, đoán trúng phóc chứ.”

“Này cô bạn hàng xóm…”

“Kiki ạ.”

“Ừm, Kiki – tên dễ thương đấy. Và cũng rất lém lỉnh, lắm chuyện nữa. Thật tuyệt vì cô có thể nhận ra tôi trong bộ dạng như thế này.” Hắn đặt tay lên vai tôi, nghiến răng kèn kẹt làm tôi sợ phát khiếp. “Cô đã biết quá nhiều.” Hắn tiếp tục dồn tôi vào vệ đường.

Oa.

Có phải mọi thứ sẽ giống như trong các bộ phim hành động không?

Cô đã biết quá nhiều…

Pằng!

Thế là xong. Hắn sẽ rút súng nã cho tôi một phát rồi lạnh lùng quay gót hướng về phía chân trời đen thăm thẳm, vừa đi vừa thổi làn khói bay ra từ miệng súng.

Hừm.

Tất nhiên chuyện đó sẽ không xảy ra, bởi vì Grey đang bận nắm lấy vai tôi, tay kia đưa lên gỡ cặp mắt kính sẫm màu. Không gian quanh đó không sáng lắm, cộng thêm tấm lưng cao lớn của Grey đang chắn phía trước khiến tôi không sao nhận ra đó có phải là anh chàng mà cứ vài ngày lại xuất hiện trên phương tiện thông tin đại chúng các loại không. Nhưng cảm giác mách bảo tôi rằng đó chính là Grey.

Tôi không thích lối sống hào nhoáng với lắm scandal của anh, hay việc lúc nào cũng có hàng trăm hàng nghìn cô gái xúm lấy anh ở những nơi công cộng và các lễ trao giải, sự kiện. Tôi cũng không thích nốt những ca khúc nhạc rock của Grey, thật sự là nhức đầu lắm. Thế nhưng tôi lại khá thích những bộ phim mà anh ấy đóng, nhất là những khoảnh khắc trầm tư sâu lắng.

Và hơn cả, Grey là một trong những đại sứ tích cực nhất của Hiệp hội bảo vệ động vật, anh ấy rất hăng hái tham gia chiến dịch Phản đối việc bắt trộm và ăn thịt chó. Khi tôi nói với Socola về việc đó, cậu ấy chẳng thèm bận tâm. Socola nói mấy cái hoạt động mang tính xã hội ấy thật là tẻ nhạt, cậu ấy chỉ quan tâm đến việc Grey đẹp trai ra sao, hát hay như thế nào và đời sống tình cảm của anh ta, quanh quẩn chỉ có thế.

Chả trách cậu ấy thay thần tượng xoành xoạch cứ như thay áo.

Đang chìm ngập trong những suy nghĩ về Grey thì từ phía trước một luồng sáng chói lòa phát ra từ chiếc đèn pin cỡ lớn, hất thẳng về phía chúng tôi đang đứng. Luồng ánh sáng ấy khiến tôi bị chói mắt trong giây lát. Grey cũng vậy, anh ta ngước nhìn về phía chiếc chiếc đèn pin rồi lại ngước xuống nhìn tôi.

Cuối cùng thì những suy đoán lúc trước đã được khẳng định. Rất rõ ràng, rõ mồn một và vô cùng chân thực đến khó tin. Chính anh ấy!

Nhưng mà… có vẻ như tôi vừa giẫm phải cái gì đó.

A, không xong rồi!

“Jê-su-ma!” Một giọng nói chói tai bỗng dưng cất lên.

Bụp bụp bụp!

Chưa kịp phản ứng gì thì ông cụ là chủ nhân của cây đèn pin lao vào cầm cây gậy ba toong nện bùm bụp vào người Grey, vừa nện vừa thở hổn hển: “Jê-su-ma!”. Ra là ông Hính, ông cụ già yêu cây cảnh và khó tính bậc nhất cái khu này. Nhìn lại xuống phía dưới tôi mới tá hỏa phát hiện ra nãy giờ đã đạp lên mấy khóm hoa tóc tiên màu hồng đào trước hàng rào nhà ông ý.

“Chuyện gì thế này!” Grey khổ sở ôm đầu nhảy cẫng lên để tránh cây gậy ba toong của ông cụ.

“Ối!” Tôi hét lên, luống cuống xông vào ngăn ông ý lại. “Dừng lại ông ơi! Dừng lại!”

“Giẫm nát hết cả hoa nhà ông rồi!” Ông lão tiếp tục phang bôm bốp vào lưng Grey lẫn lưng tôi.

Chao ôi, con người này hoàn toàn không thể bị vùi dập như vậy được! Anh ta đáng giá bạc tỉ đấy!

“Grey!” Tôi vội nắm lấy tay anh ấy. “Chạy!”

Không để ông cụ kịp phản ứng, cả tôi lẫn Grey đều co giò lên chạy biến về phía trước, vừa chạy vừa hét toáng lên như kiểu vừa mới bị ma hù, bỏ lại ông già Hính đang cầm cây gậy chỉ chỏ: “Đứng lại cho ta, lũ phá hoại kia!”

“Ông ấy bị làm sao vậy?” Khi chắc chắn đã thoát khỏi tầm mắt của ông già, Grey đứng lại, chống tay lên đầu gối thở hổn hển.

“Thì chúng ta giẫm nát hoa nhà ông ý chứ sao.” Tôi nói không ra hơi.

“Giờ không cần phải chạy nữa chứ nhỉ?”

“Ừ, ông ý già rồi nên chẳng có sức mà đuổi theo đâu.”

“Và cũng không cần phải nắm tay chặt thế này nữa chứ nhỉ?” Grey vừa nói vừa phì cười.

“À ừ.” Tôi vội buông ngay tay ra, cảm thấy một luồng điện vừa xẹt qua người.

“Liệu ông ấy có nhận ra một trong hai chúng ta và sẽ tìm đến tận nhà để bắt đền không?”

“Chẳng biết nữa, cũng có thể ông ấy sẽ nhận ra tôi. Nhưng đừng lo, ông ấy sẽ chẳng bắt đền đâu.”

“Hừm?”

“Vì bạn gái ông ý là bà Mạc Yến mà.”

“Gì cơ, bạn gái? Ông ấy phải sáu mươi tuổi rồi chứ chẳng đùa.” Grey kinh ngạc nói.

“Thực ra cũng chưa phải là bạn gái đâu. Ông Hính vẫn đang hết sức cố gắng cưa bà Mạc Yến, nhưng chuyện này khó ra phết đấy.”

“Nghe thú vị nhỉ.” Grey cười ha hả.

“Ừ, có lý do cả đấy. Xem này, thứ nhất, ông ấy bị hói đầu. Anh có nhớ vừa nãy ông ấy đội cái gì trên đầu không? Một cái khăn đỏ lòe đỏ loẹt như xì tai của ca sĩ Phan Đinh Tùng.”

“Chuyện bình thường mà.” Grey khẽ nhún vai làm ra vẻ khó hiểu.

“Vấn đề là Mạc Yến rất ghét những người có tóc ở hai bên nhưng lại chỏng chơ ở chính giữa.”

“À, ha ha!”

“Thêm nữa, ông Hính còn hút xì gà khỏe như cái ống khói và bộ râu vĩ đại được tết thành ba cái đuôi sam.” Tôi vừa đi vừa cười ngoác cả miệng. “Chừng nào ông ý chịu đi cấy tóc, thôi không hút xì gà và cắt phéng bộ râu dị hợm kia đi thì may ra bà Mạc Yến sẽ thay đổi suy nghĩ.”

“Ha ha, yêu cầu cao thế liệu ông ấy có thực hiện được không?”

“Ông ấy khó tính và bảo thủ lắm, nhưng cứ chờ xem sao.” Cả tôi lẫn Grey đều phá lên cười, tiếp tục rảo bước trên con đường nhựa uốn quanh bãi biển.

Chốc chốc Grey lại đưa tay lên làm hình ống nhòm, đưa nó ra xa tầm mắt và nói với tôi rằng mặt trăng đang nằm gọn lỏn trong bàn tay anh ta đấy.

“Anh Grey này?” Tôi lên tiếng. “Cho tôi hỏi anh một câu có được không?”

“Ừm, hỏi đi.”

“Anh đến đây làm gì vậy?”

“Làm gì á.” Grey đưa tay xuống, đút chúng vào túi quần. “Đi tìm cái gọi là bình yên.”

“Cái gọi là bình yên?”

“Một chiếc xe đạp dù tốt đến mấy cũng không thể chạy mãi được. Rồi nó sẽ sớm xì lốp và phải dừng lại nạp không khí cho đến khi căng đầy. Hiểu tôi muốn nói gì chứ?”

“Hiểu.” Tôi gật gù đáp lại.

“Cô bạn hàng xóm Kiki này.” Grey dừng bước, đặt hai tay lên vai tôi và tặng tôi một cái nhìn xoáy sâu. “Cô là người đầu tiên nhận ra chiếc xe đạp xì lốp ấy, không sớm thì muộn, tôi biết sẽ có người nhận ra. Có thể giúp tôi một chuyện được không?”

“Chuyện gì vậy?”

“Cô có thể quên đi thân phận Grey của tôi được không. Hãy coi tôi giống như một người hàng xóm bình thường đến đây để tận hưởng kì nghỉ hè. Và trên hết, cô sẽ giữ bí mật tuyệt đối chuyện này chứ?”

Tôi liền gật đầu.

Như chợt nhớ ra điều gì, tôi đặt tay lên miệng thảng thốt. “Nhưng mà vừa nãy… tôi có lỡ buôn chuyện với cô bạn thân Socola rồi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro