Vịnh Biển Xanh: chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Ngôi nhà nằm ngay gần biển của chị Hồng Hoa lúc này trông lung linh hệt như những câu chuyện cổ tích mùa hạ. Ven hai lối đi vào được đặt mấy chiếc lồng đèn nhỏ xinh, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo khiến người nhìn chúng có cảm giác như ấy là những con đóm đóm kì quặc nhất thế gian, cứ mãi lười biếng nằm im một chỗ chẳng buồn lấp lánh. Tôi nghe tiếng đom đóm thì thầm bên tai mình, lời thì thầm nhỏ đến nỗi gần như bị gió biển lồng lộng át đi hết: “Đến đây nào nàng công chúa mùa hạ, chàng hoàng tử điển trai với chiếc mặt nạ vũ hội đang chờ đợi bạn.”

Hẳn rồi. Hẳn là như vậy rồi. Anh Dã đang đợi tôi trong đó, và mọi thứ tuyệt vời nhất sẽ đến khi cậu ấy chìa tay ra nắm lấy tay tôi, cùng nhau dạo bước trên nền giai điệu Romance cổ điển. Có mỗi ước mơ nhỏ nhoi ấy thôi mà mãi vẫn chưa thực hiện được. Nhưng chuyện gì phải đến sẽ đến thôi mà. Tôi sẽ không chọn sai cậu ấy thêm lần nào đâu.

Cánh cửa gỗ màu trắng bật mở, tôi bước vào, cảm thấy hơi choáng ngợp trước không khí đông vui của buổi tiệc. Mà lạ ghê, đây đâu có phải lần đầu tiên, nhưng sao vẫn thấy bồi hồi như kiểu cô bé Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy.

Giá Socola không bị ốm, hẳn cậu ấy sẽ thích lắm lắm khi được đến đây.

“Xem nào…” Tôi đảo mắt khắp căn phòng, hơi nhăn mặt vì chẳng nhận ra nổi ai với ai.

Ai cũng ăn mặc rất lịch sự, đã vậy còn đeo mặt nạ bí ẩn. Ừm, đó là luật đấy. Một vài điều quái gở mà chị Hồng Hoa cùng những người bạn đặt ra cho những ai muốn tham dự. Chị Hồng Hoa tỏ ra rất thích thú với việc để mọi người tự chọn bạn nhảy cho mình. Bởi theo chị ấy, có những người thầm thích một ai đó, nhưng cả đời chẳng dám thổ lộ. Vì thế bữa tiệc này sẽ là một cơ hội tuyệt vời dành cho họ, được nắm tay người mình yêu thương, và còn biết đâu đấy, một phép lạ nào đó sẽ xảy ra sau đó?

Điển hình là tôi chẳng hạn. Giờ tôi đang nhìn trước ngó sau giữa đám đông, cố gắng tìm ra một anh chàng nào đó ăn mặc giống Socola miêu tả hồi sáng. Tìm mãi chẳng thấy, tôi lại chạy lung tung sưu tầm cho mình bảy chiếc bánh quy màu khác nhau để nhấm nháp cùng siro bạc hà, ngồi im một chỗ ngắm nghía khách mời.

Hầu hết các anh chị ấy đều là dân khiêu vũ chuyên nghiệp hoặc học trò của chị Hồng Hoa. Tôi cứ ngỡ mình là nhỏ tuổi nhất rồi, hóa ra còn có mấy nhóc nữa nhỏ tuổi hơn, tầm 8 – 9 gì đó. Nhóc trai mặc quần ống vẩy, áo bó, các bé gái mặc váy đính kim sa nhảy trông đáng yêu cực kì.

Còn lớn tuổi nhất thì là…

“Hừm…” Tôi đặt tay lên cằm, đảo mắt một lần nữa và chợt giật nảy mình khi nhận ra một nhân vật hết sức đặc biệt, mà có thể coi là lớn nhất ở đây luôn.

Là ông Hính! Không đùa chứ! Ông ấy đến đây thật sao?

“Ông Hính!” Tôi liền vẫy tay về phía ông ấy. “Cháu chào ông!”

Ôi trời, ông ấy đem theo cả ba toong đi khiêu vũ? Lại còn bịt một bên mắt kiểu cướp biển nữa. Ui, lại còn cái khăn đỏ chóe buộc quả đầu hói. Nhìn thấy ông ấy mà tôi không khỏi há miệng.

Tôi liền vứt bánh qui lẫn siro đấy, chạy về phía ông Hính đang ngó ngó nghiêng nghiêng có vẻ như muốn tìm ai đó.

“Cháu là Kiki đây.” Tôi liền hé chiếc mặt nạ của mình. “Ông làm gì ở đây vậy, ông muốn tìm ai ạ?”

“A Kiki hả.” Ông ấy nheo mắt lại, trên gương mặt già nua nở một nụ cười rạng rỡ, tuy có hơi móm một chút. “Con bé Hồng Hoa mời ông đến đây.”

“Ồ cháu biết.”

“Nó còn mời thêm cả bà Mạc Yến nữa, cháu có thấy bà ấy đâu không?” Vừa nói ông ấy lại vừa quay ngang quay ngửa.

“Bà Mạc Yến ấy ạ? Buổi sáng bà ấy bảo không đi mà ông.”

“Không phải. Bà ấy nói có thể không đi thôi. Ai biết được bà ấy sẽ đổi ý và muốn đi.” Ông Hính bực bội đáp lại.

“Nhưng bà ấy làm gì có ở đây ạ?” Tôi nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu.

“Vớ vẩn.” Ông Hính xua tay rồi lườm tôi một cái. “Bà ấy đang ở đâu đó quanh đây, ta sẽ sớm tìm thấy thôi.”

Tôi thở dài một tiếng.

Cả khu phố ai cũng biết chuyện ông Hính với bà Mạc Yến, ai cũng chép miệng bảo ông Hính ngần ấy tuổi đầu rồi còn làm như trẻ trung lắm ấy. Đã vậy tính tình thì quái gở, lắm lúc khiến người ta tức phát điên. Mà lạ, con cái ông ấy giàu vậy mà bà nội bảo ông ta chẳng có lúc nào hạnh phúc, sống lầm lũi cô đơn trên một căn gác tàn tạ.

Chẳng biết nữa. Nhưng lúc này nhìn thấy cái dáng thấp tè lẫn giữa đám đông đang gắng sức tìm hình bóng bà Mạc Yến kia, tôi lại thấy cổ họng mình đắng ngắt. Tìm sao nổi chứ…

♥  ♥  ♥

“Ô, Kiki phải không?” Bỗng một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi.

Tôi liền ngạc nhiên quay lại, khi nhận ra chiếc mặt nạ Socola tả ban sáng cùng cái dáng người cao lớn trước mắt, tim không hẹn mà đập rộn rã.

Là cậu ấy.

“Anh Dã…” Tôi run rẩy đáp lại.

Anh Dã không nói gì mà chỉ mỉm cười trong khi bàn tay cậu ấy hãy còn đặt trên vai tôi. Nụ cười bên dưới chiếc mặt nạ kì ảo ấy sáng lấp lánh hệt như ánh đèn pha lê treo trên cao kia.

“Trông cậu đẹp lắm Kiki à.” Anh Dã khẽ thì thầm.

“Cám ơn cậu…”

Chừng ấy thời gian cũng quá đủ để tôi ghi nhớ cậu ấy, và chắc chắn sẽ không thể chọn nhầm bất cứ ai được.

Cuối cùng phần được mong đợi nhất của bữa tiệc đã tới. Chị Hồng Hoa xuất hiện lộng lẫy trên cầu thang tầng hai nói vọng xuống:

“Cảm ơn tất cả mọi người vì sự có mặt. Hồng Hoa xin chúc các bạn có một buổi tối thật vui vẻ và ý nghĩa đúng với tên gọi Summer Fairytale. Tối ngày hôm nay tất cả các bạn đều là những vị khách thật đặc biệt, đều là những hoàng tử, công chúa, vua và hoàng hậu của bữa tiệc. Và giờ là khoảnh khắc hấp dẫn nhất, dành cho tất cả những ai đam mê bộ môn khiêu vũ nghệ thuật, dù là chuyên nghiệp, nghiệp dư hay chưa biết một chút gì thì cũng làm ơn hãy đứng dậy, chọn cho mình một người bạn nhảy và cùng nhau say đắm trong những vũ khúc.”

Ngừng một lúc, chị Hồng Hoa mỉm cười kín đáo rồi tiếp tục.

“Còn một điều quan trọng nữa. Bữa tiệc ngày hôm nay sẽ không giống như những lần trước, các cô gái ngày hôm nay sẽ không lựa chọn chàng trai nào cho mình hết, mà các chàng trai sẽ được trao niềm vinh dự ấy.”

Chợt cả căn phòng ồ lên như một đợt sóng, tiếp đó là tiếng các anh chàng vỗ tay ào ào.

Còn tôi thì đứng đơ ra.

Thế có nghĩa là… tôi sẽ không thể chọn Anh Dã cho mình?

Nhưng mà… có lẽ nào Anh Dã sẽ chọn tôi không?

Cậu ấy sẽ chọn tôi chứ? Không phải khi nãy cậu ấy đã nhận ra tôi đấy sao.

Tôi tự trấn tĩnh mình bằng một nụ cười, tự nhủ thế nào cậu ấy cũng sẽ chọn mình.

Theo như lời yêu cầu của chị Hồng Hoa, tất cả cô gái trong căn phòng lúc đó đều lần lượt ngồi xuống mấy hàng ghế, chờ đợi quý ông nào đó đến chìa tay ra một cách lịch lãm, cùng nhau say đắm lãng du trong những điệu nhạc.

Tôi liếc mắt về chiếc ghế bên cạnh và thoáng nhận ra cô bạn Anh Đào xinh đẹp của mình. Cậu ấy mặc một chiếc váy màu trắng có phần cổ được trang trí khá cầu kì và phần thân váy bồng lên rất điệu đà. Tuy Anh Đào đeo mặt nạ nhưng cái nốt ruồi ở cổ cậu ấy thì không lẫn vào đâu được.

Cậu ấy có một làn môi màu cam thật ấn tượng và ngọt ngào cùng nước da trắng mịn. Ngần ấy là quá đủ để các chàng trai có thể tranh giành nhau để được nhảy với cậu ấy.

Ừm… có thể cả Anh Dã nữa.

Nhưng mà Anh Dã ơi, cậu có nghe thấy suy nghĩ của tớ không vậy? Tớ thực sự rất muốn được cậu chọn, thực sự rất muốn. Cậu có thể khiến cho buổi tối ngày hôm nay là buổi tối tuyệt diệu nhất của cuộc đời tớ không?

Hãy nắm lấy tay tớ, Anh Dã…

Tôi lẩm nhẩm câu ấy cả trăm lần sau đó, từ lúc chàng trai đầu tiên đến lựa chọn. Thật may quá, đã có năm người không chọn tôi. Và còn may mắn hơn, chàng trai thứ sáu đến là cậu ấy.

Cậu ấy cuối cùng cũng bước đến trong bộ vest điển trai, cậu ấy đã đến rất gần, rất gần. Chỉ một bước nữa thôi…

Tôi cắn chặt môi, hồi hộp theo dõi từng cử chỉ của cậu ấy. Anh Dã thừa biết tôi ở đâu mà. Lúc trước còn khen tôi xinh nữa.

Thêm một bước nữa.

Và cậu ấy đã dừng lại.

Ôi thánh thần ơi! Anh Dã đang đứng ngay đây trước mắt con! Cậu ấy chuẩn bị mời con khiêu vũ! Ôi con sắp ngất vì hạnh phúc mất. Không hiểu sao con lại thấy khó thở đến thế.

Rất chậm rãi, cậu ấy chìa tay ra.

Cảm ơn Chúa! Là mình! Cậu ấy mời mình!

Phải là mình rồi – tôi tự nhủ rồi hít một hơi thật sâu định bụng đặt tay mình lên bàn tay ấm áp kia.

Nụ cười nở trên môi tôi lúc này chợt vụt tắt. Không chỉ một mà những hai bàn tay cùng chìa ra lúc đó, là của tôi và của cô bạn ngồi bên cạnh – Anh Đào…

À không, chẳng qua là do trí tưởng tượng ngu ngốc đó thôi, chẳng có hai bàn tay nào hết… Chỉ có một mà thôi, đó là của Anh Đào.

Và người Anh Dã muốn mời khiêu vũ cùng cũng chỉ có một mà thôi.

Không phải tôi.

Mà là Anh Đào…

Ngu ngốc tới mấy cũng có thể nhận ra vẻ mặt rạng ngời của Anh Dã khi nắm lấy tay Anh Đào, lịch lãm dắt cô ấy ra giữa khán phòng…

♥  ♥  ♥

Dường như tất cả mọi phép màu, tất cả những điều kì diệu đều tan biến hết cả. Bản Romance đã được bật lên, dịu dàng mà cũng buồn bã như tâm trạng tôi lúc này.

Đeo mặt nạ hóa ra cũng là một điều tốt, bởi nước mắt có rơi cũng chẳng ai hay, chẳng ai biết.

Tôi cứ ngồi đó trên chiếc ghế gỗ trải nệm, hờ hững nhìn vào khoảng không. Người ta cứ đến rồi đi, dắt theo một cô gái nào đó. Thật may là vẫn chưa có ai chọn mình…

Thế rồi cũng có một anh chàng lạ lẫm đến chìa tay ra trước mắt tôi.

“Em có vui lòng…” Anh ấy dịu dàng mở lời chờ đợi sự đồng ý của tôi.

Một tay gạt nước mắt, tay kia tôi giơ ra gạt tay anh ấy và nắm lấy chân váy, chạy đi trước con mắt ngỡ ngàng của một vài người xung quanh.

Có sao đâu, đằng nào Anh Dã cũng không còn nhìn về phía này nữa. Đằng nào cậu ấy cũng không nắm lấy tay tôi.

Và vì thế, tôi đã bỏ đi như một đứa ngốc, len lỏi giữa những vị khách trong bữa tiệc ra phía cửa chính.

Mái tóc bồng bềnh bị gió biển hất tung, gió thổi khiến hai vai tôi lạnh buốt.

Tôi cứ thế chạy đi trên đôi giày búp bê, chạy như nàng công chúa Lọ Lem khi đồng hồ điểm mười hai giờ khuya. Nhưng khác với Lọ Lem, lúc này còn chưa đến chín giờ, và cũng chẳng có chàng hoàng tử nào đuổi theo sau tôi cả, cũng chẳng có chiếc giày nào bị rớt lại.

Tôi cứ thể chạy đi…

Cho đến khi suýt đâm phải một chiếc ô tô nào đó. Đèn pha rọi từ chiếc xe ấy khiến tôi chói mắt. Giật mình nhận ra đã chạy tới đường lớn.

Cú va chạm nhẹ khiến tôi ngã lăn xuống nền đất, chẳng buồn dậy. Hình ảnh vừa nãy hiện lên rõ mồn một trong đầu, tôi gục mặt xuống khóc nức nở, thế nào mà mình lại trở thành một đứa con gái yếu đuối thế này, lại còn ăn vạ giữa đường chẳng ra cái thể thống gì…

Mình thảm hại quá…

Cứ ngỡ buổi tối ngày hôm nay sẽ thật đẹp, thật lung linh bên Anh Dã và mọi người, thế mà lại bỏ chạy đi như một đứa ngốc nghếch. Đã vậy còn từ chối lời mời của một anh chàng lịch thiệp. Mình đúng là đứa phá hoại mà.

Cạch một tiếng, cửa xe bật mở, cùng lúc chủ nhân của chiếc xe ấy bước ra. Đèn pha chói lòa nên tôi không sao nhìn rõ mặt người ấy. Đưa tay lên mắt, chiếc mặt nạ đã được gỡ ra từ khi nào chẳng rõ.

“Kiki?” Một ai đó lên tiếng, phá vỡ cái bóng đêm tĩnh mịch đang bao trùm lên tâm trí.

Tôi nheo mắt lại, cố gắng nhìn xem người nào đang gọi tên mình, nhưng bất lực. Hai mắt tôi đã nhòa đi vì nước mắt.

Rồi hình ảnh một bàn tay lờ mờ hiện lên, người đó chìa tay ra với tôi, giọng nói dứt khoát mà trìu mến.

“Đứng dậy nào, Kiki.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro