Vịnh Biển Xanh: chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

“Nhắm mắt lại Kiki.”

Tôi liền làm theo lời anh ta, không động đậy hay la hét thêm tí nào. Chợt tôi nghe thấy tiếng roẹt roẹt bên tai, cùng lúc cái âm thanh sởn gai ốc ấy vang lên cũng là lúc toàn thân đổ rạp về phía trước, ngã sóng soài xuống nền cỏ.

Lẽ nào… Grey đã dùng kéo cắt tóc mình…

“Phù, thế là thoát.” Anh ta ngồi phịch xuống ngay bên cạnh.

“Chị Kiki, tóc của chị?”

Ừ phải… tóc của mình...

Bị - cắt - rồi!

Tôi lại la lên thất thanh sau khi đưa tay ra sau chạm lấy phần đuôi tóc, cảm giác hụt hẫng, thiêu thiếu sao đó. Thánh thần ơi, mình bảo anh ta cứu mình khỏi bàn tay con khỉ chứ đâu có bảo hắn lấy kéo cắt phựt một cái thế này. Mình điên mất thôi.

“Anh không còn cách nào khác nữa hả?” Tôi đau khổ nhìn về phía cái chuồng khỉ, và chợt bắt gặp con khỉ đang nhảy tưng tưng trong đó, há miệng cười toe.

Grey nhún vai tỏ vẻ bất lực. “Rất tiếc, không còn lựa chọn khả quan nào khác.”

“Bọn khỉ trông vậy mà nguy hiểm thật.” Tôi ngước lên trời thở dài ngao ngán. “Mà anh tính sao với bộ tóc nham nhở này đây, trông tôi có khiếp lắm không?”

“Có.”

Tôi liền cứng người. Tất cả đều là tác phẩm của Grey chứ ai. Vì anh ta mà tôi phải đến công viên chơi với Miu Miu, cũng tại anh ta rủ rê qua đây chụp ảnh nên mới xảy ra chuyện. Đã vậy còn đồng ý là nhìn minh trông rất khiếp.

“Được rồi đừng có nhăn nhó như vậy nữa, về đến nhà tôi sẽ sửa lại tóc cho.”

“Anh sửa?”

“Ừm.”

“Tôi có thể tin tưởng anh không?”

“Sao lại không chứ, tôi cũng đã từng cắt tóc cho một vài người thân thiết, cô không thấy mình may mắn vì được Grey ngỏ lời mời sao?”

Tôi liền lắc lắc đầu. “Ai mà biết anh sẽ biến tôi thành cái thứ quái đản gì.”

“Nếu không thích thì cứ để nguyên bộ dạng nham nhở ấy về nhà đi, hoặc tự bỏ tiền ra salon sửa lại, đừng có nheo nhéo bắt đền tôi nữa.”

“Không được.” Tôi bật dậy, thoáng rụt rè. “Tôi để quên ví tiền ở nhà rồi…”

“Sao cơ?”

“Thì anh chẳng bảo tôi còn nhỏ chưa làm ra tiền nên hôm nay anh chi hết còn gì, nên tôi đâu có mang theo.”

Nói ra câu này, tôi thừa biết mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc lẽo đeo bám theo Grey về nhà và ngồi yên một chỗ để cho anh ta thoải mái trổ tài cắt tóc.

♥  ♥  ♥

“Anh Grey hình như rất thích làm việc này thì phải.” Tôi uốn éo người, hất hất mấy lọn tóc rơi trên tấm khăn choàng. Một trong số đó rơi vào cổ khiến tôi thấy khó chịu quá chừng.

“Này Kiki,” Grey lấy tay giữ lấy đầu tôi, không cho quay ngang quay ngửa. “Ngồi yên đi, đừng có động đậy.”

“Ừm biết rồi.” Tôi đờ đẫn đáp, mắt vẫn dán chặt vào tấm gương soi phản chiếu hình ảnh phòng khách.

Ngay bên cạnh tôi là con chó giống Alaskan Malamute to lớn với bộ lông mềm mượt đang nằm dài trên sàn nhà, thè cái lưỡi màu hồng ra một cách lười biếng. Nó không hề cắn tôi và con bé Miu Miu. Không hề nhé! Khác với lần trước, nó không tỏ thái độ dọa nạt hung hãn mà rất thân thiện. Grey nói đó là vì con Kiki nhận ra tôi và Miu Miu giống như những người bạn của anh ta, mà bạn của Grey thì có khác nào bạn của nó.

Eo, sao mình lại dùng từ “con Kiki” nhỉ, tên mình cũng là Kiki mà!

“Grey, tôi có thể gọi nó bằng tên nào khác?”

“Con Kiki ấy hả?”

“Ừ, gọi như vậy kì cục lắm.”

Thấy vậy Grey liền bật cười thích thú, tôi đưa mắt lên nhìn điệu bộ ấy của Grey qua tấm gương trước mắt, bỗng thấy anh chàng này ngọt ngào và đáng yêu lạ kì.

Ở anh ta, nụ cười và ánh mắt quá đỗi ăn nhập với nhau, miệng cười mà ánh mắt cũng như cười theo. Chẳng trách các fan hâm mộ nữ lẫn nam đều đổ anh rầm rập.

Xem nào, lần đầu tiên trong đời có một chàng trai cắt tóc cho tôi, mà anh ta còn là ngôi sao cực kì nổi tiếng! Nghĩ tới đây thôi mà đầu óc tôi váng vất. Ngôi sao nổi tiếng thì thường rất kiêu ngạo, lạnh lùng, chẳng coi ai ra gì, và cuộc sống của họ thì xa hoa thôi rồi.

Nhưng Grey lại không giống thế. Nhìn từ xa cứ ngỡ con người này lạnh cóng như sâu thẳm đại dương, nhưng lại gần mới thấy hóa ra trong sâu thẳm biển xanh ấy, có một dòng biển ấm đang trôi dạt…

“Gọi nó là Ki được rồi.” Grey đáp, mắt vẫn không rời mấy lọn tóc.

“Ừm!” Tôi hé miệng cười mừng rỡ. “Vậy từ giờ tôi sẽ gọi nó là Ki.”

“Anh J ơi!” Tiếng con bé Miu, nó đang ngồi vuốt ve bộ lông con Ki. “Anh có thể cắt tóc cho em được không?”

Cả hai bọn tôi liền bật cười ha hả.

“Em để tóc dài xinh mà, việc gì phải cắt.” Tôi ghé sang giải thích với con bé. “Mà này, em đừng gọi anh ấy là J nữa, sau này cũng không được nhắc đến tên J nghe chưa?”

“Và cả tên Grey nữa.” Grey thêm vào.

“Phải đó, em có thể gọi anh ấy là Xám.”

“Xám…” Miu Miu ngơ ngác. “Thế em gọi anh J là Mèo Xám được chứ ạ?”

“Nếu em thích.” Grey vui vẻ đáp.

“Hay quá, anh Grey là Mèo Xám, còn em là Mèo Hồng. Anh Mèo Xám kết bạn với em nhé?”

“Tất nhiên rồi nhóc.” Vừa nói anh ta vừa cẩn thận gỡ chiếc khăn choàng quanh cổ tôi, thu dọn mấy chiếc kéo. “Trông cũng không đến nỗi nào nhỉ?”

Tôi lấy tay vuốt vuốt lại mái tóc, quay sang trái rồi quay sang phải ngắm nghía, có vẻ như nó không mấy thay đổi, có chăng là hơi ngắn so với lúc đầu. Nhưng có sao, mấy khoản tóc tai với tôi mà nói không mấy quan trọng, miễn trông gọn gàng sáng sủa là ổn.

“Nhìn được lắm, anh đã từng làm cho những ai vậy?”

“Một vài người bạn và mấy cô người mẫu, nếu như chuyên gia làm tóc hôm đó quá bận rộn.”

“Vi Lam?” Tự dưng tôi lại thốt lên cái tên ấy. Phải, Vi Lam chính là cô bạn gái tai tiếng của Grey – cô nàng có tần suất xuất hiện trên truyền thông vô cùng đều đặn, nhưng tiếc thay tôi vẫn chưa từng thấy cô ấy ngoài đời, mặc dù bạn trai của cô ấy hiện đang sống ngay ở đây.

Grey đáp lại bằng một hồi im lặng. Anh ta đặt đống đồ vào ngăn kéo tủ rồi đóng nó lại.

“Không, không phải cô ấy.”

“Ồ…”

“Mà cô hỏi chuyện này làm gì? Mau về nhà đi.”

“Ừm.”

♥  ♥  ♥

Vậy là Grey đã đến vịnh Biển Xanh được một tuần rồi. Tôi tự hỏi không biết cô bạn gái Vi Lam của anh ta đâu. Lẽ ra cả hai người bọn họ đều đi tận hưởng kì nghỉ hè cùng nhau chứ. Hoặc chí ít Vi Lam cũng phải bay đến đây thăm anh ấy. Đằng này từ đầu đến giờ tôi chỉ thấy Grey cùng một vài người xa lạ, chẳng hề thấy bóng dáng cô ấy.

Lên mạng đọc báo, thấy đâu đâu cũng đăng tin về sự mất tích bí ẩn của Grey. Các fan hâm mộ lẫn antifan trên khắp các diễn đàn là sốt sắng nhất, họ bịa ra đủ mọi khả năng:

A: Grey trốn sang nước ngoài phẫu thuật thẩm mĩ?

B: Không phải, là anh ấy thua chứng khoán nên chạy sang Hà Lan lẩn trốn.

C: Đâu mà, nghe nói anh ta bị tổ chức al-qaeda bắt mất tiêu.

D: Gì mà al-qaeda, một vụ bắt cóc tống tiền thôi.

E: Không phải đâu mấy người, mình đoán anh ấy đi chữa trị căn bệnh máu trắng đó, giai đoạn cuối thì phải… hu hu…

F: Hâm à, ở đâu ra cái thông tin lãng xẹt kiểu phim Hàn Quốc thế, sức khỏe anh ấy tốt lắm.

G: Vớ vẩn tuốt, theo thông tin nội bộ Grey đang bận ghi âm bên Hollywood với một hãng đĩa cực nổi tiếng. Nghe nói album mới này sẽ hợp tác cùng Tokyo Hotel và Linkin Park.

H: Cả Avril Lavigne nữa đấy. Oa tuyệt quá!

Còn về phần cô bạn gái siêu mẫu, báo chí đưa tin cô nàng đang mải miết thực hiện những bộ ảnh quảng cáo cho hãng thời trang cao cấp, thường xuyên xuất hiện lẻ bóng mà không hề có Grey bên cạnh. Tất cả đều đặt câu hỏi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra giữa cặp đôi vàng của showbiz?! Và rốt cuộc Grey đang ở đâu?!

Ồ, có vẻ như tôi là một trong số những người ít ỏi biết được điều ấy. Nhưng cái-người-ít-ỏi-biết được-điều-ấy sẽ chẳng dại gì đi tiết lộ cho mọi người biết đâu. Đơn giản là bởi tôi đã hứa với Grey.

Và cũng bởi vì, hiện tại tôi - Kiki đang rất bận bịu chuẩn bị cho bữa tiệc khiêu vũ được mong chờ nhất trong năm – Summer Fairytale.

♥  ♥  ♥

Sáng Chủ Nhật, tôi nhận được tin chẳng lành. Cô bạn Socola của tôi bị cảm nắng nên đang nằm lăn queo trên giường, sốt xình xịch và không hề có dấu hiệu thuyên giảm.

Tôi mang theo một túi hoa quả ngon mắt đến nhà thăm cậu ấy. Và dĩ nhiên tôi cũng không quên đem giao hộp chuông gió lẫn khung ảnh đến cho bà Mạc Yến. Vừa hay bắt gặp ông Hính chống ba toong bước ra khỏi cửa hàng, điệu bộ rất sầu não.

“Kiki à, để bà đỡ một tay nào.” Bà Mạc Yến thấy tôi tới liền chạy ra. Trông bà rất đẹp lão và khỏe mạnh trong bộ đồ thể thao màu trắng. Có điều bà khá mập, bụng mấy ngấn liền, tôi thầm nghĩ bà nên thay đổi chế độ dinh dưỡng cũng như tập thể dục thể thao đều đặn hơn. Người già thường hay mắc chứng tăng huyết áp rất nguy hiểm. Bà ngoại tôi là bệnh nhân của chứng bệnh ấy, ngày nào bà cũng phải đo huyết áp và phải luôn tìm cách cân bằng hàm lượng đường trong máu.

“Vâng cám ơn bà.” Tôi niềm nở đáp. “Ủa bà ơi ông Hính đến đây có việc gì vậy?”

“À, cũng không có gì đâu cháu, ông ấy muốn mời bà đến dự buổi tiệc gì đó ở nhà thằng bé Minh Duy, nghe bảo khiêu vũ nhảy nhót rồi đủ thứ trò loạn xạ. Bà từ chối rồi.”

Ối giời, cái gì thế này? Ông Hính có ý định đến buổi tiệc đó ư, không nhầm chứ?

“Thật hả bà?” Tôi không nhịn được phá lên cười.

“Ừ, già ngần này tuổi đầu rồi tham gia với bọn trẻ sao được. Chắc con bé Hồng Hoa lại mời mọc ông ý rồi.”  

Ông Hính đúng là nỗ lực thật, vẫn chưa chịu từ bỏ việc chinh phục quý bà Mạc Yến. Kể ra tình yêu cũng thật kì diệu, ngay cả khi người ấy đã hơn sáu mươi tuổi, da nhăn nheo và bụng ba ngấn, bạn vẫn yêu người đó không điều kiện.

Nghĩ đến đây tôi chợt mỉm cười, lòng thầm ao ước mình cũng có được tình yêu đẹp như vậy.

Đứng nói chuyện với bà Mạc Yến một lúc, tôi xin phép bà lên phòng thăm Socola. Trông thấy tôi, Socola gần như òa lên với cái giọng khản đặc vì viêm họng.

“Thật bất công! Tại sao tớ lại toàn gặp chuyện xui xẻo thế không biết. Cả năm mới có một buổi ngày hôm nay mà tớ lại ốm không đi được!”

Tôi ngồi xuống bên cạnh, đặt túi hoa quả lên bàn rồi vỗ vai an ủi cậu ấy.

“Đừng buồn mà, hay tớ ở nhà với cậu nhé?”

“Không được, cậu phải đi chứ. Cậu phải khiêu vũ với Anh Dã, đừng vì tớ mà bỏ lỡ cơ hội quý giá này.”

“Ừm, thực ra chuyện này không quá quan trọng đâu. Bọn mình vẫn còn nhiều cơ hội mà. Với lại không có cậu thì tớ đến làm cóc gì.”

“Ê đồ củ chuối Kiki, mau về nhà ngay và chuẩn bị cho tối nay đi. Tớ đã lên sẵn một kế hoạch để cậu có thể chọn đúng Anh Dã đấy.”

“Kế hoạch gì?” Tôi hơi nhăn mặt.

“Lại đây.” Socola gượng dậy, khẽ thì thầm vào tai tôi. “Nghe cho kĩ này, tối nay Anh Dã sẽ đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt có hoa văn caro trắng đen, ngoài ra anh ấy còn đeo nơ áo màu xanh nước biển. Cậu phải nhìn một lượt cẩn thận rồi mới chọn nghe chưa.”

Rồi không để tôi nói thêm câu gì, cậu ấy mau chóng đẩy tôi ra khỏi cửa. Rõ thật là…

♥  ♥  ♥

Cuối cùng buổi tối lung linh ấy cũng đã đến, dù có hơi buồn vì sự vắng mặt của Socola, tôi vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ nhất có thể. Trong lòng thấp thoáng chút hồi hộp.

Khác với mọi ngày, tôi quyết định xõa mái tóc mềm mại của mình, tết hai lọn nhỏ và buộc chúng ra sau bằng một chiếc nơ xinh xắn. Tôi chọn cho mình một chiếc váy ngắn màu kem nhạt đơn giản, đeo sợi dây chuyển mảnh và đi đôi giày yêu thích.

Đến giờ hẹn, bố chở tôi đến nhà Minh Duy và dặn tôi về nhà trước 10h tối.

Khẽ đặt những bước chân đầu tiên xuống nền đất, tôi mỉm cười chào bố rồi hít một hơi thật sâu, đẩy cánh cổng gắn hoa hồng thơm ngát bước vào bữa tiệc khiêu vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro