Vịnh Biển Xanh: chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Tôi hoảng hốt nhắm nghiền mắt lại, cắn chặt môi đợi chờ tiếng hét chói tai của cô bạn. Nhưng thay vào đó lại là tiếng mẹ í ới, “Socola, Kiki? Hai đứa xuống ăn chè hạt lựu này.”

Thấy thế tôi liền hé mắt, tá hỏa phát hiện ra rằng Socola mới chỉ mở có một cánh cửa mà thôi, hú hồn!

“Vâng bọn con xuống ngay đây ạ!” Nói rồi tôi kéo tay cô nàng.

“Ê tớ còn chưa lấy váy mà?” Socola chun mũi nhăn nhó nhìn tôi.

“Chút nữa tớ mang xuống. Giờ mình ăn chè đã.”

Vừa đặt chân đến phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm mát của mấy ly chè sương sa hạt lựu. Mẹ đặt chúng trong một cái khay nhựa, kèm theo đó là một ít đá bào. Mùa hè nóng nực mà được ngồi trong nhà, tận hưởng những thìa chè đầy màu sắc, có đủ thạch rau câu, hạt trân châu cùng sữa dừa thì còn gì bằng.

“Con bé Miu Miu đâu rồi nhỉ?” Mẹ quay sang hỏi.

“Nó đang tập viết chính tả mẹ à, để chút nữa con mang lên.” Tôi đáp.

“Ôi chè bác làm ngon quá ạ!” Socola cười tít mắt, tay vung vẩy chiếc thìa sứ trong khi mồm còn đang nhồm nhoàm.

“Con bé này chỉ giỏi nịnh, ngon thì ăn nhiều vào.” Mẹ mừng rỡ chống cằm ngồi ngắm bọn tôi ăn. Như nhớ ra điều gì, mẹ liền băn khoăn hỏi. “Ủa Kiki, vừa nãy có đứa nào đến tìm con mà, cậu ấy đâu rồi?”

“Hụ hụ…”

Suýt tí nữa thì nghẹn.

Sao mẹ lại hỏi cái câu khó đỡ ấy trước mặt Socola chứ!? Mình còn chưa đủ khó xử sao?

“À cậu ấy về rồi mẹ, chắc vừa nãy mẹ đang lúi húi trong bếp nên không để ý.”

“Thế à, trông cậu ấy lạ lắm, bạn mới của con đúng không? Lần đầu đến nhà mình thì phải.”

“Đúng… đúng rồi đó mẹ, cậu ấy là bạn mới ạ…” Giờ thì tôi nuốt không trôi nữa, đã thế còn ấp a ấp úng như gà mắc tóc. Trong lòng thầm gào thét: mẹ làm ơn đừng hỏi nữa!

“Hứ?” Socola thấy thế liền đặt chiếc thìa xuống, nhíu mày ngạc nhiên. “Đúng rồi Kiki, tối hôm nọ lúc bọn mình ngồi ở bãi cát, cậu có nói cái gì mà hàng xóm mới trông giống anh Grey phải không nhỉ?”

Lần này tôi nghẹn thật.

Phải nhờ Socola đấm mấy phát vào lưng, uống mấy ngụm nước mới hết.

“Ừ…” Tôi lúng túng đáp. “Mà cũng không hẳn đâu, tớ nhìn kĩ rồi, thấy không giống lắm.”

Socola liền gật gù, “Tớ cũng cho là cậu nhìn nhầm, chứ chuyện này có vẻ lố bịch quá.”

“Grey là ai thế, mẹ có biết không nhỉ?” Mẹ lại góp thêm vài câu hỏi khó đỡ nữa.

“Chắc có đó bác, nhà bác có ai xem phim Lavender thành phố kì ảo không ạ? Anh Grey đóng vai hiệp sĩ búp bê điển trai J ấy ạ.”

“Bác không xem nhưng có biết chút ít, con bé Miu Miu nhà bác hâm mộ phim đó lắm.”

“Yupper!” Socola thích thú vỗ đùi đét một cái. “Cháu cũng thế, siêu siêu hâm mộ anh ấy luôn, nhất là mấy album nhạc rock của anh ấy. Oaaa, một ngày của cháu sẽ trở nên nhàm chán biết bao nếu không được ngắm hoặc nghe anh Grey hát!” Cậu ấy nắm chặt hai tay lại, mơ mơ màng màng nhìn về phía xa xăm. 

Thế là mẹ và Socola cứ tám chuyện không ngừng về Grey mà không biết rằng cái nhân vật ấy hiện đang ở ngay trong nhà, chính xác là trong tủ quần áo tầng trên. Thế mới hài...

Để Socola ngồi dưới đó, tôi chạy vù lên mở cửa tủ lấy mấy chiếc váy hiếm hoi mà mình có, dặn dò Grey mấy điều rồi lại cẩn thận chạy xuống nhà. Phù, cuối cùng cô nàng cũng ưng ý với một chiếc váy hoa màu hồng nhạt, có thêm chiếc thắt lưng làm điểm nhấn ở chính giữa.

“Tớ sẽ đội thêm một chiếc mũ rộng vành!” Cô nàng hí hửng.

“Hâm à, ai đội mũ buổi tối?”

“Ừ ha, hi hi! Thế hôm ấy cậu định mặc gì hả Kiki?”

“Tớ cũng chưa biết nữa.” Tôi chán nản đáp, cúi xuống vơ lại mấy chiếc váy, xếp chúng ngăn nắp rồi vắt lên thành ghế sofa.

“Hôm đó tớ có kế hoạch cho cậu đấy, nhưng trước hết cậu phải thật lộng lẫy đã. Đừng có mà để cái kiểu tóc quê mùa như năm ngoái, lúc nào cậu cũng cột tóc lên không biết chán hả?”

Mẹ ngồi bên cạnh, nghe Socola nói thế liền bật cười, “Không cần cầu kì quá đâu, mấy đứa cứ nhẹ nhàng thanh khiết thế này là được rồi. À Socola này, hôm trước mẹ cháu có hỏi bác mấy thứ lá thảo dược mà gần nhà bác có người trồng, chút bác cháu mình qua đó hái rồi cháu đem về về cho mẹ nhé.”

“Ồ vâng ạ, hay đi luôn đi bác, tí nữa cháu có việc bận mất rồi.”

Chỉ trong chớp mắt, cả mẹ lẫn Socola đều ra khỏi nhà cùng nhau. Thật tốt quá!

Tôi mau chóng đem ly, thìa đi rửa rồi chạy lên giải cứu cho Grey đáng thương. Ngồi lâu trong tủ chắc anh ta sẽ mọc rễ ra mất. Ấy thế mà chưa lên đến nơi đã thấy con bé Miu Miu trong bộ pijama màu hồng, tay ôm gấu teddy đứng trước cửa phòng, hai mắt nó mở to.

“Áááaaa!” Chợt nó hét toáng lên, tiếng hét của con bé khủng khiếp tới nỗi khiến cả căn nhà gần như rung động theo.

“A a a!” Nó lại hét tiếp, nghe như kiểu mấy fan nữ nhỏ tuổi cuồng loạn của Grey, sẵn sàng nhảy vào ôm chầm lấy anh ấy bất cứ lúc nào có thể, mặc kệ vệ sĩ hay hàng rào cách li.

Điều tồi tệ nhất cuối cùng đã xảy ra, nguyên nhân không phải Socola, mà lại là con bé Miu Miu! Nhân vật sáu tuổi bé nhỏ mà tôi chẳng tài nào ngờ tới!

“Anh J!” Con bé mừng quýnh lon ton chạy vào, nhảy chồm lên người Grey, ôm chặt lấy cổ anh ta. Mặc dù rất bất ngờ nhưng Grey vẫn phải đỡ lấy con bé, bộ dạng vô cùng bối rối. “Em biết anh vẫn chưa chết mà! Anh cũng không hề hóa thành búp bê!”

Thực ra con bé đang nói đến cái kết đẫm nước mắt trong bộ phim Lavender thành phố kì ảo – nàng công chúa vẫn còn sống, nhưng kị sĩ búp bê J thì bị trúng tên và hóa thành búp bê gỗ vĩnh viễn. Con bé Miu buồn mất mấy ngày liền, mặc kệ tôi có giải thích rát cả cổ họng rằng anh J không hề có thật, chỉ là nhân vật tưởng tượng mà thôi.

Kể ra nhà sản xuất phim cũng nhẫn tâm thật, tại sao không để hai người ấy có happy ending chứ? Dù gì bọn trẻ con cũng rất yêu thích phim đó, mà theo mong ước của chúng, công chúa và hoàng tử sẽ cùng nhau sống hạnh phúc mãi mãi về sau chứ không phải chết ngoẻo một cách lãng xẹt như vậy.

“Thế này là thế nào đây Kiki? Giờ thì tôi sẽ về nhà bằng cách nào đây?”

Tôi đứng nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi mếu máo.

“Không, anh J không được đi đâu hết.” Con bé tiếp tục siết chặt lấy cổ Grey.

“Miu!” Tôi gắt lên. “Anh ấy đâu phải J!” Nói rồi tôi ra hiệu cho Grey đeo lại cặp kính cận không độ.

“Đúng là anh J mà, hu hu…”

“Em xem, anh ấy làm gì có cánh đen giống J, cũng có mặc áo choàng đen đâu?”

“Là anh J mà… hu hu hu.” Nó khóc thút thít như sợ Grey sẽ lại hóa thành búp bê giống trong phim.

“Ahhh!” Grey trút một tiếng thở dài rồi từ từ cúi xuống, đặt con bé xuống đất rồi nhẹ nhàng gỡ bàn tay bé xíu của nó ra khỏi cổ mình, mỉm cười thân thiện với nó. “Được rồi cô nhóc, anh là J đây. Công chúa Mimi đã giải cứu anh khỏi lời nguyền, được trở lại thành người rồi. Nhưng ngài bá tước độc ác biết chuyện nên giờ đang đuổi theo bắt anh. Nên anh phải chạy trốn, nếu hắn biết được sẽ lại biến anh thành búp bê lần nữa. Vì thế anh không thể ở lại đây được, em hiểu chứ?”

Vừa nói Grey vừa dịu dàng xoa đầu, dỗ dành con bé. “Đừng khóc, ngoan nào.”

“Vâng…” Con bé dụi dụi mắt, mũi của nó ửng đỏ trông đáng yêu hệt như chú tuần lộc trong các bộ phim hoạt hình giáng sinh.

“Hứa với anh sẽ giữ bí mật chuyện này?”

“Em hứa.” Miu Miu ngoan ngoãn gật đầu. Tôi biết mà, nó tuyệt đối tin tưởng và nghe lời những người nó yêu mến. “Nhưng anh J sẽ quay lại gặp Miu Miu chứ?”

Grey ngước lên nhìn tôi, rồi lại hướng về phía con bé, nắm lấy hai vai nó mỉm cười. “Ừ, nhất định anh sẽ quay lại.”

“Tuyệt quá!” Con bé vui sướng nhảy cẫng lên. “Anh J sẽ đưa em đi chơi công viên chứ?”

“Cái này…”

Không để Miu Miu giữ chân Grey thêm giây nào nữa, tôi thay hắn nói đồng ý với con bé rồi tiễn Grey ra cổng, kết thúc buổi chiều “đau tim” ngày hôm nay.

Và như một lẽ tất yếu, vài ngày sau chúng tôi đã có mặt ở công viên để thực hiện đúng lời hứa bất đắc dĩ ấy.

♥  ♥  ♥

Sáng thứ Bảy, công viên đông vui nhộn nhịp hẳn so với mọi ngày. Suốt dọc đường đi vào là la liệt các xe bán kẹo kéo, kẹo bông, bóng bay, xúc xích, cóc dầm các loại, nhìn mà chảy cả nước miếng.

Nhìn Grey lúc này chắc chẳng ai nhận ra đó là ngôi sao nổi tiếng. Anh ta đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai và cõng con bé Miu trên lưng, trông không khác nào một người anh trai ga lăng đích thực. Còn Miu được anh “J” cõng, thích quá vừa giơ cao cây chong chóng vừa lẩm nhẩm hát theo một bài hát thiếu nhi đang được phát phía chiếc đu quay khổng lồ.

Bọn tôi đã chơi đủ trò hay ho, la hét to nhất mức có thể và ăn đủ những thứ hầm bà nhằng. Mọi chuyện sẽ đều vui vẻ, tốt đẹp như thế nếu như Grey không đồng ý dẫn Miu ra khu sở thú.

Ra đến đó, cả tôi và Grey thay nhau bấm máy ảnh lia lịa, hết chụp động vật rồi đến chụp người. Đỉnh điểm là việc bọn tôi phát hiện ra một cái chuồng khỉ tí hon đặt ở một góc khuất. Lạ thật, người ta vẫn thường nhốt chúng ở những cái chuồng to đùng, cách ly một đoạn với du khách chứ nhỉ?

Rất phấn khích, Grey yêu cầu tôi chụp cho hắn một kiểu ngay gần chuồng khỉ, sau đó đến lượt hắn chụp cho tôi.

Không chần chừ gì, tôi hồn nhiên đứng ngay sát đó, tạo dáng xì tin toe toét cho hắn tác nghiệp.

Nhưng mà, thật không may cho tôi…

Con khỉ quái đản bị nhốt trong đó dở chứng nhảy loạn xạ cả lên, và nó… giựt tóc tôi!

“Ôi giời ơi!” Bị tấn công bất ngờ quá, tôi hét loạn cả lên, run rẩy chẳng còn biết trời đất là gì nữa.

Con khỉ vẫn không chịu buông tay ra, giựt càng tợn hơn, cứ như thể tôi là quả chuối của nó không bằng!

“Ái ái chết mất! Đứt hết cả tóc rồi!”

Grey cũng hoảng loạn không kém, hắn vứt máy ảnh đấy rồi nhảy bổ vào, lo lắng nhìn ngang nhìn dọc, tay chân cứ rối vào nhau. “Làm sao giờ?!”

“Không biết đâu tôi chết đến nơi rồi!” Tôi òa lên nức nở, cố giãy giụa thoát khỏi bàn tay con khỉ chết tiệt. Nhưng càng giãy đầu lại càng đau.

“Để tôi đi gọi bảo vệ tới giúp!” Grey thở hổn hển không ra hơi.

“Không được, tóc tôi đứt hết rồi! Ái ái…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro