Vịnh Biển Xanh: chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Lẽ ra ngay từ đầu tôi nên tính toán kĩ lưỡng hơn mới phải, ai lại để nó bay sang sân thượng nhà Grey - nơi anh ta đang nằm dài sưởi nắng cơ chứ.

“Này Kiki, lần sau có gửi thư cho thần Cupid thì kiếm hẳn một quả bóng bay to vào nhé, hoặc cả chùm bóng khổng lồ giống trong phim hoạt hình Up ấy, buộc nó vào người rồi bay lên mây gặp thần Cupid luôn, khỏi cần viết thư, hiểu chưa hả?” Grey cười thú vị.

“Gì hở?” Tôi đứng đó mà không khỏi há miệng, chỉ thiếu nước ném cho hắn ta cái gối vào mặt. “Mau trả lại đây.”

“Không, thì sao nào?”

“Grey, anh có tin tôi sẽ đi khắp nơi rêu rao với mọi người rằng thần tượng của họ hiện đang đứng cười cợt nhả trong phòng tôi không hở?”

“Thoải mái.” Hắn ta nhún vai bình thản. “À, nên thêm rằng Grey không chỉ đứng cười cợt nhả trong phòng bạn Kiki, mà còn cầm trên tay bức thư gửi thần Cupid của bạn ấy nữa nhé.”

“Ai da ai da, không đùa nữa, trả tôi cái đó đây.” Vừa nói tôi vừa nhảy khỏi giường, bực bội tiến lại gần.

“Có chuyện gì mà ồn ào thế Kiki?” Tiếng mẹ vọng lên từ tầng dưới.

“Không có gì đâu mẹ ạ.” Tôi nhanh nhảu đáp rồi túm lấy cổ áo Grey kéo hắn vào trong, đóng sập cửa phòng lại.

Khoảnh khắc ấy mùi hương nam tính từ cổ áo Grey cùng nụ cười vừa cợt nhả vừa quyến rũ, ngọt ngào kia khiến tôi thấy bối rối trong giây lát. Í không được, Grey đúng là hot thật đấy, nhưng hắn đã có bạn gái là siêu mẫu bốc lửa Vi Lam rồi, với lại tôi sẽ chẳng đời nào rung rinh trước cái con người vừa mờ ám vừa kì lạ được hàng ngàn người yêu thích này đâu. Hoàn toàn không thể, phải không nào?

“Đừng tóm cổ nữa, tôi sắp chết ngạt rồi.” Grey cúi xuống nhìn tôi qua cặp kính mắt trong veo, phải công nhận rằng đó là đôi mắt nâu hút hồn nhất mà tôi đã từng thấy...

À không hẳn, với tôi Anh Dã vẫn là số 1. Nghĩ đến đây, tôi lại lắc lắc đầu hòng loại bỏ cái suy nghĩ chập cheng ban nãy. Grey là số 1 trong lòng Socola và fan hâm mộ của anh ta chứ không phải tôi.

“Ok ok trả này, chỉ định đùa một chút thôi mà, làm gì mà cứ ngẩn người ra thế.”

Nói rồi Grey gỡ quả bóng cùng bức thư xuống đặt vào tay tôi, dựng lại cố áo của mình, phủi phủi tay rồi vặn nắm đấm cửa bước ra khỏi phòng. Như sực nhớ ra điều gì, hắn dừng bước, vẫn trong tư thế quay lưng lại với tôi, bắt đầu lảm nhảm mấy thứ khiến tôi nghe mà thấy tức điên.

“Còn nữa, tuổi còn nhỏ nên tập trung vào việc học, nếu có thời gian rảnh hãy làm những việc ý nghĩa hơn mấy thứ này đi.” Rồi hắn xoay người lại, lấy tay xoa xoa đầu tôi. “Hiểu không?”

Cái này… hình như hơi bị giống cử chỉ thân mật giữa… chủ nhân và cún !? Ừ ha, thì tên mình cũng giống tên con cún nhà Grey mà, nhưng sao nghe có vẻ mỉa mai nhỉ?

“Ừm, biết rồi.” Kì lạ thay, tôi chẳng hề tỏ ra bực bội mà chỉ gật gù đáp lại.

Chợt tôi giật nảy mình.

Có đùa không vậy, Grey nhắc tôi nên tập trung vào việc học í hả! Lại còn làm những việc ý nghĩa hơn mấy thứ này !?

Cứ làm như bản thân anh ta gương mẫu lắm ấy. Suốt ngày ngập trong bể scandal, hết cặp kè với cô nọ đến cô kia, mà toàn mấy cô nàng Tóc Vàng Hoe hư hỏng, nổi tiếng không nhờ vòng một thì cũng nhờ vòng ba, lúc nào cũng cởi áo khoe thân một cách dễ dãi trên đủ mọi bìa tạp chí. Rồi cả những party thâu đêm quy tụ đủ giới thượng lưu sành điệu, có nơi nào không có mặt Grey chứ?

Đang định nói với Grey rằng anh ta rõ thật là một kẻ cà lăm thì tiếng chuông cửa lại reo lên một lần nữa. Không hiểu sao tôi bỗng có một linh cảm rất tệ…

Không xong rồi.

“Ki - kiii!” Cái giọng lảnh lót pha chút tí tởn của cậu ấy cứ ngân dài ra, đủ để báo hiệu rằng chỉ một phút nữa thôi, có một cô nàng mắt kẻ đen, ăn mặc quái dị sẽ bay vèo lên phòng tôi.

Chuyện tồi tệ nào sẽ xảy ra sau đó đây? Khi mà Socola phát hiện ra đúng là Grey đang có mặt ở vịnh Biển Xanh thật – lại còn sống ngay cạnh nhà tôi? Với bản tính xốc nổi vốn có của Socola, nhất định cậu ấy sẽ không để yên chuyện này. Đã vậy cậu ấy còn là fan cuồng nhiệt của Grey nữa. Tất cả rồi sẽ rối tung lên hệt như mớ len lộn xộn – tác phẩm của con mèo Bít Tất sau khi đùa giỡn chán chê với cuộn len mà bà nội đã cất kĩ trên nóc tủ.

“Cậu ấy đến!”

Nhanh như cắt, tôi vội khóa chặt cửa phòng lại, ráo rác nhìn xung quanh xem có chỗ nào khả dĩ để Grey có thể chui vào không. Được rồi, tủ quần áo có vẻ ổn đấy.

“Shh!” Tôi đưa tay lên môi ra hiệu cho anh ta im lặng rồi mở cửa tủ ra, kéo Grey vào trong đó. “Tuyệt đối trật tự, không được động đậy, rõ chưa?”

“Gì cơ, chui vào đây ấy hả?” Grey nhìn cái tủ bừa bộn quần áo mà không khỏi nhăn nhó. Gì chứ, tuy có hơi ngổn ngang, xộc xệch chút nhưng tủ người ta ướp hương vanilla thơm ngọt đấy.

Chẳng để hắn cằn nhằn thêm câu nào, tôi đóng uỳnh một cái rồi chạy ra mở cửa phòng. “Socola à?” Tôi giả bộ gọi xuống.

Vừa kịp lúc cậu ấy lên tới nơi, thở hồng hộc. “Ừ tớ đây...”

“Nước không?” Với lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn, tôi rót nước rồi đưa nó cho cô bạn.

“Cám ơn cậu.” Socola đón lấy ly nước uống liền hết một hơi. “Tớ suýt biến thành cái xác khô mất, ngoài kia nóng dễ sợ.”

“Mùa hè mà.” Tôi đứng tựa vào thành bàn, cảm thấy hơi lo ngại cho Grey. Không thể để anh ta trốn mãi trong ấy được, nhỡ đâu ngạt thở hay bị sao đó thì…

“Chẳng hiểu sao tớ ghét mùa hè cực í.” Socola ngồi phịch xuống cái ghế xoay, đặt ly nước cộp một cái. “Tớ luôn nghĩ, nếu quanh năm ngày tháng lúc nào cũng là mùa đông lạnh buốt đến độ tuyết rơi, hoặc mùa thu lá rụng, hoặc mùa xuân mơn mởn thì tốt biết bao. Mấy mùa ấy đều mát mẻ dễ chịu hết, chẳng oi ả khó chịu như thế này. Vì thế cậu biết không Kiki, sau này nếu có cơ hội nhất định tớ sẽ đến sống ở vùng cực Bắc thiên đường, làm bạn với chim cánh cụt và gấu trắng.”

“Hở?” Tôi liền đưa tay lên sờ trán cậu ấy, đúng là hâm hấp thật. “Vừa mới xem thế giới động vật đúng không?”

“Không phải.” Cậu ấy nhăn mặt. “Đó là ước muốn từ nhỏ của tớ.”

“Thế kế hoạch sang Hollywood hồi trước cậu bảo thì sao?” Tôi cố gắng nhịn cười, hai tay khoanh trước ngực. Đảm bảo nếu nghe thêm mấy tuyên bố kiểu ấy của Socola lần nữa thì tôi sẽ phụt cười sặc sụa mất.

“Cái đó ấy hả, nó đã bị tớ gạt ra khỏi danh sách những điểm đến trong tương lai rồi. Tớ thà đi tìm anh Grey còn hơn là đến cái nơi hoa lệ phù phiếm ấy.” Socola hất cằm lên, nghịch ngợm quấn quấn mấy lọn tóc ngắn.

“Cậu thay đổi nhanh như chong chóng ấy.”  

“Thì vạn vật xoay chuyển mà, chẳng ai cứ mãi đứng một chỗ cả. Mỗi thời điểm mình lại có những suy nghĩ khác. Như việc đọc tiểu thuyết của cậu ấy. Ngày bé cậu thích đọc truyện tranh, truyện thiếu nhi phiêu lưu mạo hiểm, lớn lên một tí cậu lại thích truyện teen hài hước vui vẻ, nhưng giờ thì cậu lại mê mệt mấy cái thể loại tiểu thuyết kinh điển giàu triết lý. Tớ nói có đúng không?”

“Hừm… cậu nói cũng đúng.” Tôi xoay cằm ra chiều phân vân.

“Ôi dào, sao tự nhiên lại bàn đến mấy cái chuyện sến như con hến đó nhỉ? Quay lại vấn đề chính đi, cái váy vintage màu xanh nhạt của cậu còn đó không, cho tớ mượn để mấy hôm nữa đi dự buổi khiêu vũ Summer Fairytale nhé.”

“Sao cơ?” Tôi cố gắng không há miệng ngạc nhiên trước mặt cậu ấy. Cái váy vintage xanh nhạt á? Nó… đang nằm trong tủ quần áo của tôi!

“Cậu biết đấy, tớ chẳng có một bộ váy sáng màu nào, tớ không muốn biến mình thành con quạ đen giữa bầy thiên nga như mọi năm đâu.”

Hic, đúng vậy thật. Bữa tiệc Summer Fairytale tổ chức hằng năm ở nhà chị Hồng Hoa – chị gái của Minh Duy luôn là sự kiện được mong chờ nhất. Chị Hồng Hoa là một giáo viên dạy dance sport có tiếng trong thành phố. Mỗi năm chị Hồng Hoa và những người bạn đều dành trọn một ngày để tổ chức bữa tiệc khiêu vũ dành riêng cho bạn bè và học trò. Tất nhiên mấy đứa em rất có liên quan như bọn tôi cũng nhanh chóng xí được mấy cặp vé mời.

Có một quy định bất di bất dịch như thế này, tất cả khách mời của bữa tiệc đều phải đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt, nam đều phải mặc vest đen, nữ mặc váy sáng màu. Lý do cũng đơn giản thôi, các cô gái sẽ tự lựa chọn cho mình một chàng trai ngẫu nhiên đeo mặt nạ để cùng nhau nhảy vài điệu valse hay slow foxtrot uyển chuyển.

Cái này tôi không hứng thú cho lắm, bởi tôi chẳng nhảy nhót được tí gì cả. Năm ngoái tôi đã xui xẻo chọn nhầm một anh có dáng vẻ khá giống Anh Dã, chắc tại đau khổ quá nên lúc nhảy cứ giẫm chân cả vào anh ấy khiến anh ta kêu váng lên như tiếng quạ réo, chẳng có vẻ gì là ăn nhập với bản nhạc lãng mạn đang được chơi trong khán phòng.

Đến dự party này, tôi chỉ khoái mỗi mấy hàng dài đồ ăn, thức uống cùng ước muốn nhỏ nhoi… được một lần nắm tay Anh Dã sải bước nhẹ nhàng trên nền đá hoa. Điều mà chỉ có cái trò lựa chọn ngẫu nhiên của Summer Fairytale mới có thể đem lại cho tôi. Còn bình thường á, tôi mà đòi nắm tay cậu ấy, lũ bạn sẽ cười hô hố vào mặt cho xem.

Party năm nay, nhất định tôi sẽ thực hiện được điều đó!

“Ê Kiki!” Socola huơ huơ tay. “Nghĩ cái gì thế, cho tớ mượn cái váy ấy nhé?”

Thôi xong rồi…

Không để tôi nói thêm câu gì, Socola liền đứng phắt dậy, vui vẻ tiến về phía cái tủ quần áo khốn khổ kia. Dám chắc cậu ấy sẽ mở nó một cách vô tư.

“Í không được!” Tôi vội chạy ra trước mặt cậu ấy ngăn cản. “Nó bừa bãi lắm, cậu mà mở ra, đống quần áo bừa bộn của tớ sẽ rơi xuống đè bẹp cậu đấy!”

“Sao hả?” Socola nhăn nhó. “Cậu ngại cái quái gì chứ! Mọi khi bọn mình vẫn thoải mái khám phá tủ đồ của nhau cơ mà, lộn xộn tí có sao đâu.” Nói rồi cậu ấy nháy mắt một cái, cười toe rồi tung tăng bước đến mặc tôi có ra sức ngăn cản.

“Không được thật mà!” Tôi lại gắt thêm lần nữa, dang rộng hai tay ra, cố gắng vắt óc nghĩ xem nên nói lý do nào bây giờ. “A, cái váy ấy tớ đem ra tiệm may sửa phần chân váy rồi.”

“Hứ?” Socola tỏ vẻ khó hiểu. “Thế tớ xem thử cái khác vậy, cậu có ba bốn cái màu sáng mà, đúng không? Ui dào ơi, đừng ngại thế chứ.” Cậu ấy vẫn vui vẻ phẩy phẩy tay, không hề có ý định từ bỏ.

Socola ơi là Socola! Sao lại đến vào đúng lúc này chứ! Tớ rất quý mến và chẳng tiếc cậu cái gì cả, nhưng hiện giờ cậu làm tớ bối rối quá đấy!

Nghĩ đến đó, tim tôi đập thình thịch.

Rất nhanh chóng, Socola đã len qua người tôi, ngón tay cậu ấy sắp chạm tới cái thanh cừa bằng inox sáng bóng.

Và rồi két một tiếng, cánh tủ gỗ màu nâu sẫm bật mở!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro