Vịnh Biển Xanh: chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

“Xin nhắc lại một lần nữa, giải cao nhất của cuộc thi ngày hôm nay đã thuộc về lẵng hoa của khu phố số Sáu!”

Khu phố số Sáu?

Trời đất quỷ thần ơi…

“Gì… gì cơ?” Quá bất ngờ bởi những gì đang diễn ra trước mắt, giọng tôi cứ líu lại.

“Nghe thấy không?”

Và rồi Grey đứng dậy, buông tay tôi ra, vẫn trong bộ dạng kín mít ấy, hắn đút tay vào túi quần rời khỏi khán phòng để lại mình tôi đứng ngây ngô ở đó, miệng cứ há ra đến nỗi nếu lúc ấy có con côn trùng nào bay qua, chắc chắn nó sẽ ngay lập tức chui tọt vô.

♥  ♥  ♥

“Nói đi Kiki, cậu không mua chuộc ban giám khảo đấy chứ?” Ngay trong buổi sáng hôm ấy, Socola biết tin liền ngay lập tức lao vèo đến hội trường tìm tôi. “Từ khi nào mà cậu bắt đầu có hứng thú với mấy thứ này thế hả?”

Vừa nói cậu ấy vừa lay hai vai tôi không ngừng.

“Cậu đùa à, tớ đâu có quen ai trong số họ!” Tôi đáp.

“Ôi, tớ đến chết mất thôi!” Socola lấy tay vỗ vỗ ngực, trông cô ấy shock như thể vừa biết tin Grey sắp sửa đến tổ chức show ca nhạc ở trường không bằng.

Về phần ông Hính, quá mừng rỡ vì kết quả đạt được nên ông cứ đứng cạnh lẵng hoa của khu phố tạo dáng chụp ảnh rồi tám chuyện không ngớt.

Tất cả đều hỏi gã anh họ nhà tôi đâu, đứa nào cũng thán phục muốn nói chuyện với anh ta lắm, nhưng họ đâu có biết cái nhân vật hư cấu ấy đã biến mất từ đời nào rồi. Và chắc chắn một điều hắn ta sẽ mãi mãi không xuất hiện trong vai trò ấy nữa.

Bởi một lẽ đơn giản, anh ta chính là Grey.

Sung sướng chán chê, chúng tôi dời đến khu vực cắm trại, đó là một bãi cỏ rộng ngút ngàn nằm ngay gần đó thuộc quyền sở hữu của anh Lạc - chủ nhân của cả một trại nuôi ngựa rộng lớn.

Mọi khi các du khách thường đến đây cưỡi ngựa giải trí, nhưng xem ra một ai đó đã bao trọn cả khu này ngày hôm nay để thuận tiện cho việc tổ chức cắm trại.

Tưởng tượng xem nhé, bạn có mặt ở đây vào một ngày đẹp trời, cưỡi trên lưng con ngựa màu cánh gián tung tăng khắp đồng cỏ xanh mướt, đi song song bên cạnh bạn là anh chàng đẹp trai mà bạn thầm yêu bấy lâu nay, giống trong Hanna Montana The Movie ấy. Mái tóc bạn xõa tung dưới ánh mặt trời nóng bỏng tạo thành những gợn sóng tuyệt đẹp... Oa, thật lãng mạn quá đi!

“Kiki này?” Tiếng gọi của Anh Dã đột ngột cắt ngang dòng suy tư của tôi, thì từ nãy tới giờ tôi đang mơ mộng về cậu ấy đấy thôi. “Cậu làm mọi người bất ngờ quá đấy!”

Thấy cậu ấy, tôi liền nở một nụ cười rạng rỡ, một tay ngại ngùng đưa lên vén lọn tóc rối.

“Cám ơn cậu, đều là do anh họ tớ nghĩ ra cả, tớ chỉ góp chút sức lực thôi. Mà cậu thi thố thế nào, kết quả cao chứ?”

“Như mọi năm thôi, cầu lông vốn không phải sở thích của tớ. Tớ cứ luôn miệng hỏi tại sao không có giải quần vợt cơ chứ, nhưng ngẫm lại điều kiện ở đây vẫn chưa thể tổ chức được. Vài ba năm nữa chăng? Hoặc lâu hơn thế? Dù sao cũng không phải vấn đề gì quá lớn với tớ.”

“Ừ cậu nói phải, có hay không cũng không thành vấn đề.” Tôi gật gù.

“À, cậu đã đói chưa? Chút nữa có muốn ăn thử cơm hộp Anh Đào làm không?”

Ăn chưa ư, giá mà cậu ấy biết tôi đã mặt dày biển thủ tiền cắm hoa để đi ăn caramen, sữa chua nếp cẩm cùng Grey nhỉ. Nhưng thôi, chuyện này chẳng hay ho đẹp đẽ gì.

“Ừm tất nhiên rồi, Anh Đào làm món nào cũng tuyệt ngon mà!” Tôi hồ hởi đáp rồi cùng Anh Dã bước vào trại với mọi người.

Anh Đào và Socola đang bận bịu cắm hoa vào lọ và trang trí khu vực bên trong. Thấy vậy, tôi liền xắn tay áo giúp hai cậu ấy một tay.

Rất hăm hở, tôi xung phong cắt dán chữ rồi gắn chúng vào tấm biển gỗ đề tên trại trong khi Anh Dã ở bên cạnh đang rào nốt chỗ hàng rào còn lại. Minh Duy, Hải Nam cùng các cậu khác đã tớn lên đi xem các trại khu khác từ mãi lúc nào rồi, thành ra chỉ còn mỗi mấy đứa bọn tôi ở lại lo phần trang trí.

“Anh Dã, cậu xem thế này đã cân bằng chưa?” Dán xong xuôi, tôi giơ tấm biển lên hỏi cậu ấy, nhìn từ xa chắc sẽ chuẩn hơn.

“Hơi lệch chút, cậu dịch về phía bên phải đi.”

“Có chữ nào to quá hay nhỏ quá không?”

“Ừm…” Anh Dã đặt tay lên cằm phân vân. “Tớ nghĩ cậu nên cắt lại chữ G.”

“Okay, tớ sẽ cắt liền.” Tôi vui vẻ đặt tấm biển xuống, với lấy đống giấy màu loay hoay cắt lại.

“Kiki này,” Anh Dã đã hoàn thành xong phần việc của mình, thu dọn phần gỗ thừa lại rồi tiến đến phía tôi. “Tiểu thuyết của cậu viết đến đâu rồi hả?”

“Tiểu thuyết ấy à?” Tôi liền phụt cười. “Chẳng ra đâu vào đâu cả, chắc tớ phải bỏ cuộc thôi.”

“Sao thế, tớ nhớ trong năm học lúc nào cậu cũng ao ước đến mùa hè thật nhanh để có thời gian viết lách mà.”

“Ừ…” Tôi thở dài, ngón tay miết lên tấm biển để cố định phần chữ. “Ao ước là một chuyện, còn thực hiện lại là một chuyện khác. Hiện tại tớ vẫn chưa tìm thấy cảm hứng cho riêng mình, tớ vẫn đang đi tìm kiếm, và khi tìm ra nó, tớ mới có thể thực sự tiếp tục.”

“Nói với tớ nếu như cậu cần sự giúp đỡ nhé.” Anh Dã mỉm cười với tôi rồi tiện tay vơ đống giấy màu cắt vụn bỏ vào trong túi nilon.

“Ừm…”

Nụ cười cùng lời nói của cậu ấy khiến tôi cứ ngẩn ngơ mãi, luống cuống thế nào mà đưa kéo cắt nhầm cả vào ngón tay. Đã thế lại còn “ái” lên một tiếng theo thói quen để cậu ấy phát hiện ra.

Tôi liền nắm chặt bàn tay lại, giả bộ quay đi, dù gì thì vết cứa cũng không sâu lắm.

“Đưa tay đây xem nào.” Anh Dã chìa tay cậu ấy ra trước mắt tôi.

“…”

“Còn không đưa?”

Bất đắc dĩ, tôi bèn đưa tay mình đặt lên bàn tay ấm áp của Anh Dã, với cái băng đeo tay thể thao Nike ở đó. Trông cậu ấy giống hệt như các tay chơi quần vợt thứ thiệt vậy, nhất là Roger Federer - thần tượng của cậu ấy.

Rất nhanh chóng, Anh Dã lôi từ trong túi ra một miếng urgo nhỏ, dán nó thật cẩn thận lên ngón tay tôi.

“Cám ơn cậu.” Tôi lí nhí.

“Nhớ cẩn thận lần sau.”

“Biết rồi.”

Anh Dã nhẹ nhàng thả tay tôi xuống, cùng nhau bước về phía trại.

Buổi sáng ngày hôm ấy, không hiểu vì sao mà nắng dường như rực rỡ hơn bao giờ hết, những bụi cây, lùm cỏ xanh tươi hơn bao giờ hết.

Vào trong trại, chúng tôi chuẩn bị máy nghe nhạc, đồ uống và hào hứng khám phá hộp cơm mà Anh Đào chế biến.

Chao ôi, ngon quá đi mất! Tôi cả lũ bạn cùng nhau thốt lên khi mở cái nắp hộp ra. Nó có đầy đủ rau quả tươi như lơ xanh, cà rốt, đậu hà lan, khoai tây chiên, rồi thì trứng cuộn rong biển vàng rộm hấp dẫn, thịt hun khói. Đã vậy cơm còn được xếp thành hình gấu trúc Po trong Kung fu Panda dễ thương không tả nổi.

“Anh Đào à, sau này ai mà lấy được cậu thì sướng phải biết đấy.” Một đứa vừa ăn vừa tấm tắc khen.

“Còn phải nói.”

“Cám ơn các cậu.” Anh Đào mừng rỡ cứ cúi xuống cắm đũa vào giữa hộp cơm mà quên mất cả ăn.

“Giá mà Anh Đào san sẻ chút tài nghệ nấu ăn cho Socola có phải tốt không.” Anh Dã lên tiếng. “17 tuổi rồi mà chẳng làm được món gì ra hồn.”

Nghe thế, Socola chỉ “xì” một cái. “Anh biết cái quái gì mà nói chứ. Nhà mình có bà cả mẹ nấu ngon rồi, cần gì đến em.”

“Socola,” Anh Dã lắc lắc đầu. “Đến khi nào em mới chịu lớn đây.”

“Haizz, anh có thôi cái điệu ông cụ non ấy không hả. Hôm nay Kiki xuất sắc chiến thắng cuộc thi cắm hoa, vì thế chúng ta hãy nâng ly chúc mừng cậu ấy nào!” Vừa nói Socola vừa toe toét quay sang cụng ly cạch cạch với tôi.

“Okay, cụng ly!”

“Yooo!”

“Yooo!”

Sau khi ăn uống phá phách chán chê, bọn tôi đang ngồi tán dóc bên trong trại thì một quả bóng nước khủng bố từ đâu bay tới, ụp thằng vào cả lũ rồi vỡ tung khiến đứa nào đứa nấy đều ướt sũng. Mấy đứa con gái khiếp quá hét toáng lên.

“Á á bọn chết tiệt nào thế không biết!” Mấy thằng con trai shock quá chui ra khỏi trại hét ầm ĩ.

“Ra là mấy trại bên cạnh, bọn này muốn đại chiến bóng nước đây mà!”

Đang lơ nga lơ ngơ không biết chuyện gì đang diễn ra thì thêm mấy quả nữa được ném một cách không thương tiếc vào người bọn tôi. Cứ bụp bụp bụp không ngừng. Kèm theo đó là tiếng lũ quỷ khu bên cạnh đang sung sướng cười hô hố.

Tức quá, mấy đứa con trai huy động lôi hết bóng cả to lẫn nhỏ dùng để trang trí trại ra, hùng hục bơm nước rồi xách đi khủng bố mấy trại xung quanh. Đại chiến bóng nước - trò chơi kinh hoàng nhất trong mùa hè đã chính thức bắt đầu.

“Lũ khu Hai ngu ngốc kia, tính bày trò ghen ăn tức ở hả!” Vừa nói bọn tôi vừa ném bùm bụp vào người chúng nó, trong số đó có cả con nhỏ Mai Như nữa.

“Tưởng bọn này không có bóng hả?” Socola máu lửa xông lên vừa ném vừa hét xối xả. “Chết này! Chết này! Há há há!”

Bên kia cũng không kém phần long trọng, tụi nó cũng ném lại khiến cả hai bên đứa nào cũng ướt như chuột lột, nhưng ai cũng khoái trá cười đến sái cả quai hàm. Chưa dừng lại ở đó, các trại khác cũng tưng bừng nhào vô, càng ngày càng đông.

“Oái!” Vừa hay mấy gã quản lý trại xuất hiện, mấy ông ấy shock quá trước cảnh tượng hỗn độn đang xảy ra trước mắt, chưa kịp xử lý gì thì một đống quả bóng nhỏ xinh ở đâu bay tới, ụp thẳng vào mặt khiến ông nào cũng kinh hãi đứng đơ ra, cả lũ được thể phá lên cười thích thú.

“Vui quá!”

“Tớ chết cười mất thôi!”

Tất nhiên bọn tôi sau đó phải đi dọn dẹp bãi chiến trường rồi, vừa dọn vừa tủm tỉm cười với nhau.

Đến chiều, sau khi cả lũ đã thay xong quần áo và hong khô tóc, bọn tôi tíu tít chạy đi chơi trò trượt cỏ.

Ra đến nơi, Socola thì thầm vào tai tôi. “Cơ hội của cậu đấy!” Rồi cậu ấy nháy mắt, chọn lấy một chiếc xe.

“Chúng ta có tất cả tám người, bốn xe. Tớ và Anh Đào xung phong đi chung một xe. Anh Dã, Kiki một xe. Mấy đứa còn lại tự phân chia đi nhá.”

“Okay, nào lên thôi Kiki.” Không chần chừ gì, Anh Dã ra hiệu cho tôi ngồi lên xe trượt.

Hic, ra đây là ý đồ của Socola hả.

Thấy tôi chần chừ, Anh Dã liền ngỏ ý cho tôi ngồi trước điều khiển. Ừ, ngồi thì ngồi, sợ đếch gì chứ!

“Bác ơi cho xe hai cậu ấy đi trước đi ạ.” Socola nhoài người sang xin xỏ. “Xe của Anh Dã và Kiki ấy bác.”

Bác chủ đồng ý liền.

“Bám chặt nhé Anh Dã!”

“Được.”

2s sau, chiếc xe trượt đã được đẩy lao vun vút xuống dốc. Tôi cầm chặt lấy dây điều khiển, còn Anh Dã thì ngồi ngay sau, cả hai cùng xé gió lao xuống.

Vừa trượt, tôi vừa mơ mộng thầm nghĩ nếu chiếc xe này hỏng bánh thì hay biết mấy. Cả hai bọn tôi sẽ ngã nhào ra, lăn lông lốc xuống nền cỏ mềm mại. Anh Dã sẽ ôm chặt lấy tôi, cùng nhau lăn thành từng vòng cho đến khi dừng lại, môi kề môi, giống như trong mấy bộ phim lãng mạn ý. Nhất định cậu ấy sẽ hôn tôi, giữa đồng cỏ xanh bát ngát, giữa ánh hoàng hôn tím lung linh…

Ôi… lại vẫn chỉ là mơ mà.

Rốt cuộc cả hai vẫn bình an đáp xuống, chẳng có chuyện lăn vòng vòng như tôi hằng ao ước.

“Lên kia nào, Kiki.” Anh Dã mỉm cười chìa tay kéo tôi dậy, bóng của cậu ấy đổ dài trên nền cỏ tạo thành những hình thù nghiêng ngả, lấp lóa dưới ánh nắng chiều…

♥ ♥ ♥

 

“Gửi thần tình yêu Cupid,

Trước khi đặt bút viết bức thư này, con cũng hơi băn khoăn không biết phải gọi tên ngài như thế nào.

Bởi trong Thần thoại Hy Lạp ngài là Cupid, còn trong Thần thoại La Mã lại là Eros. Thế này thì thật là phức tạp, nhưng thôi, con nghĩ tên Cupid hay hơn và cũng nổi tiếng hơn nên chọn tên ấy để viết bức thư này cho ngài.

Hôm nay con đã nhìn thấy ngài ở trên gốc cây.

À, cụ thể hơn là bức ảnh của ngài được dán trên gốc cây gần trung tâm Tiếng Anh mà con đang theo học. Lúc ấy con đang đứng ăn bánh mì kẹp thịt và uống latte hương đào trong lúc chờ đến ca của mình.

Con bỗng nảy ra một suy nghĩ về việc viết lá thư kì cục này với mong muốn ngài hãy giúp con một chuyện.

Ngài có thể bắn một shot mũi tên giùm con được không ạ?

Tên cậu ấy là Anh Dã, 17 tuổi, nhà cậu ấy ở vịnh Biển Xanh và cậu ấy còn là bạn rất thân của con nữa.

Con đã thích cậu ấy từ rất lâu về trước rồi, và lúc nào con cũng thầm mong cậu ấy cũng sẽ thích con như cái cách con thích cậu ấy.

 Con hy vọng ngài có thể biến giấc mơ ấy của con thành hiện thực!

Rất cảm ơn ngài ạ!

Kí tên: Kiki”

Viết xong bức thư, tôi cuộn chúng lại bằng một dải lụa màu xanh lơ rồi treo vào quả bóng bay vừa mua ban sáng, nhoài người ra ban công, thả nó bay lên trời.

Ơ…

Sao quả bóng cứ lửng lơ bay chậm chạp không giống ý mình thế nhỉ?

Phù phù.

Tôi ra sức kiễng chân lên thổi mà cũng chẳng ăn thua.

“Bay lên nào, bay thật cao, thật xa, đến với thần Cupid đi nào! Phù phù!”

Hơ…

Bỗng nhiên một cơn gió kéo đến, thổi quả bóng bay về phía bên phải, vẫn lửng lơ chậm chạp như thế, khiến tôi có muốn lấy lại cũng không xong. Bóng cứ thế cuốn theo chiều gió…

… bay sang bên nhà hàng xóm.

Á á…

Không xong rồi…

Hú hồn hú vía, tôi chạy vào đóng rầm cửa phòng lại, nằm im thin thít trên giường không dám cựa quậy.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Bốn phút.

Năm phút sau.

Kính coong ~ tiếng chuông ở dưới nhà vang lên, sau đó là tiếng mẹ ra mở cổng. Cái gì đó mà … tìm Kiki… nó đang ở trên phòng… cháu cứ lên đó đi…

Thôi xong rồi…

Đúng như tôi dự đoán, Grey đã xuất hiện ở cửa phòng, với quả bóng bay ngu ngốc kia trên tay. Hắn đang đủng đỉnh cho một tay vào túi quần, mắt đeo kính không độ, miệng nở nụ cười nửa giễu cợt nửa cảm thông.

“Cái này,” Grey lên giọng, bước từng bước lại gần. “Có vẻ đã được gửi nhầm địa chỉ thì phải.”

Hơ hơ hơ…

Hắn sẽ cười nhạo vào mặt tôi mất thôi!!!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro