Chương 2.5: Thích và ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thời gian ở lại, Violet được xem như khách trong nhà. Vào giờ ăn, người mẹ mời cô gái trẻ dùng bữa chung nhưng cô từ chối. Khi Ann hỏi lý do, cô gái chỉ lạnh lùng đáp lại, "Bởi vì tôi thích ăn một mình, thưa tiểu thư."

Ann nghĩ rằng cô ta thật kỳ lạ. Mỗi khi mẹ nhập viện, thì dù cho đồ ăn do người hầu chuẩn bị có nóng sốt thế nào, đối với cô bé chúng cũng chẳng có vị gì cả. Đồ ăn mà ăn một mình thì thật tẻ nhạt. Ý nghĩa của bữa ăn chính là như vậy.

Khi cô bắt gặp người hầu đem đồ ăn đến phòng Violet, Ann tuyên bố cứ để cô là người làm việc đó. Muốn hiểu rõ kẻ thù, đầu tiên cô phải tiếp xúc với cô ta.

Thực đơn gồm có bánh mì mềm, gà hầm rau củ và đậu đủ màu, khoai tây chiên cùng với hành tây rắc muối, tỏi và tiêu, thịt bò nướng nước tương và tráng miệng là món kem lê. Chúng là những món thông thường trong nhà Magnolia. Dù chúng có thể được xem như khá xa hoa, nhưng vì Ann lớn lên trong một môi trường giàu có nên cô cũng không có cảm giác gì với nó cả.

"Thiệt tình, mẹ đã bỏ lỡ rồi nên cũng chẳng còn cách nào khác. Chúng ta cần tăng thêm lượng thịt cho ngày mai. Và đừng cho kem vào; phải là bánh ngọt cơ. Theo một cách nào đó thì... cô ấy vẫn là khách đấy."

Không quên lòng hiếu khách dù cho có chuyện gì xảy ra là một điểm trời phú của những gia đình gia giáo.

Khi cô bước đến trước cánh cửa làm bằng gỗ sồi - cánh cửa căn phòng dành cho khách -, cô bé cất tiếng gọi, do hai tay đang bưng khay đồ ăn, "Này, đến giờ ăn tối rồi."

Tiếng sột soạt vọng ra từ bên trong, sau một hồi, Violet mở cánh cửa và thò đầu ra ngoài.

Khi cô làm thế, Ann càu nhàu, "Nặng quá. Nhanh cầm lấy đi này!"

"Rất xin lỗi, thưa tiểu thư." Cô gái ngay lập tức nhận lấy chiếc khay với một lời xin lỗi, nhưng vì vẻ mặt cô quá thờ ơ, nên trong mắt một đứa trẻ, cô thật là kỳ quái.

Ann dòm qua khe cửa ra đằng sau Violet vừa đặt khay lên một chiếc bàn. Phòng dành cho khách là một căn phòng được trang trí xinh xắn mà đám người hầu thường xuyên lau dọn. Cô bé để ý thấy hành lý để trên giường. Đó là một chiếc vali đẩy bằng da với những nhãn dán đặt riêng đến từ nhiều quốc gia nằm ngăn nắp. Nó để mở, lồi ra một cây súng lục nhỏ từ bên trong.

——Ah...

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô bé chìm vào suy nghĩ, Violet đã quay lại. Giống như một màn kịch câm, cả hai người bọn họ di chuyển đồng nhất với nhau.

Cuối cùng, Violet hết cách. "Tiểu thư à, một cây súng đối với cô lạ lắm sao?"

"Cái đó là sao vậy chứ? Này, đó là hàng thật à?"

Khi Ann hỏi vậy vẻ phấn khích, Violet đáp, "Bởi tự vệ là điều cần thiết đối với phụ nữ đi lại một mình mà."

"Tự vệ là gì thế?"

"Là một người nào đó tự bảo vệ chính mình, thưa tiểu thư". Khi cô gái hơi khép mắt lại một chút, cơ thể Ann run lên theo từng cử động của đôi môi ấy. Nếu cô bé lớn hơn chút nữa, chắc cô sẽ nhận ra phản ứng đó là một dấu hiệu của sự mê hoặc.

Một người phụ nữ có khả năng làm người ta tê dại chỉ bằng lời nói và cử chỉ thật chẳng khác nào ma thuật. Ann cảm thấy mối đe doạ đến từ vẻ đẹp mê hồn của Violet còn đáng sợ hơn nhiều lần việc cô ấy đang giữ súng bên mình.

"Vậy là cô... bắn thứ đó như thế này?" Khi cô bé phỏng theo hình dáng của cây súng bằng bàn tay mình, Violet liền sửa thẳng lại cánh tay cô.

"Xin hãy khép tay lại một chút nữa. Nếu tay cô để lỏng, cô sẽ không thể chịu được lực xung chấn đâu."

"Cái này đâu phải thật đâu... chỉ là ngón tay thôi mà."

"Dù vậy đi nữa, có thể coi như đây là luyện tập cho lúc cô sẽ có lẽ cần dùng đến nó."

Cô nàng búp bê tự động này nói cái gì với một đứa trẻ vậy chứ?

"Cô không biết sao? Phụ nữ đáng ra không sử dụng mấy thứ như thế này."

"Việc mang súng không phân chia nam nữ." Khi Violet đáp lại không do dự, Ann nghĩ rằng cô ấy là ngầu nhất rồi.

"Tại sao cô lại mang thứ đó bên mình thế?"

"Nơi tiếp theo tôi được gọi đến là một vùng xung đột, nên... đừng lo lắng. Tôi sẽ không sử dụng nó ở đây đâu."

"Dĩ nhiên rồi!"

Trước thái độ bén lẻm của Ann, Violet chợt gặng ra một câu hỏi tò mò, "Trong nhà này không có thứ vũ khí nào như thế ư?"

"Nhà cửa bình thường làm gì có thứ đó."

Violet lộ vẻ bối rối, "Vậy lỡ có trộm xuất hiện thì phải làm sao...?" dường như là thắc mắc thật sự, cô gái nghiêng đầu. Và như thế, dáng vẻ búp bê của cô thậm chí còn nổi bật hơn.

"Nếu có tên nào như thế xuất hiện thì mọi người sẽ biết ngay thôi. Dù gì đây cũng là vùng nông thôn mà. Lúc cô đến cũng như vậy đấy."

"Tôi hiểu rồi. Tỷ lệ tội phạm thấp ở những vùng thưa dân có thể giải thích như vậy." Gật đầu như thể đó là một bài học, cô ấy trông giống một đứa trẻ dù đã là người lớn.

"Cô... khá là... kỳ quặc thật." Ann căng người tuyên bố, chỉ ngón tay vào Violet. Mặc dù cô bé nói thế không ác ý gì, ngay khoảnh khắc đó, góc miệng Violet nâng lên chỉ một chút thôi, lần đầu tiên.

"Tiểu thư à, không phải cô nên đi ngủ rồi sao? Thức khuya rất có hại cho thiếu nữ đấy."

Do nụ cười không ngờ ấy, đầu óc Ann bị thổi bay đi và không thể nói được lời nào. Đôi má ửng đỏ của cô đã tố giác sự thật đằng sau trống ngực đập liên hồi của cô bé.

"T-Tôi sẽ đi ngủ. Cô cũng nên đi ngủ đi, không thì mẹ sẽ quở trách cô đấy."

"Vâng."

"Nếu cô mà thức khuya nữa, ông kẹ sẽ đến bảo cô đi ngủ đấy nhé."

"Chúc ngủ ngon, tiểu thư."

Ann không thể chịu đựng được việc ở lại đó, hay thậm chí là đứng trên đôi chân mình nữa, cô bé liền nhanh chóng rời khỏi. Tuy nhiên, khi cô bước đi rồi, không hiểu làm sao cô lại cảm thấy tò mò vô cùng, liền ngoái nhìn lại ngay giây tiếp theo. Cô bé có thể thấy Violet đang cầm cây súng ở đằng sau cánh cửa vẫn mở hờ. Biểu hiện của Violet gần như là vô cảm, nên khó có thể biết được tâm trạng của cô ấy thay đổi ra làm sao. Thế nhưng, ngay cả một đứa trẻ từ trong ra ngoài như Ann cũng có thể hiểu điều mà cô ấy có lẽ đang cảm thấy ngay tại lúc đó chỉ bằng một cái nhìn.

——Ah... có phần nào đó...

Cô ấy có phần nào đó giống một con sói cô độc. Cô ấy đang cầm một thứ vũ khí tàn bạo, ghê tởm, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài hiện tại của cô chút nào. Ann chẳng thể nào tưởng tượng được mình có thể gắn bó với Violet, ấy thế nhưng cô bé lại đang trở nên thân thuộc với đôi găng tay màu đen bọc bên ngoài đôi bàn tay của Violet. Khi cô gái nắm chặt cây súng với đôi bàn tay ấy và ấn cạnh của nó lên trán, cô trông như một người hành hương đang cất lên lời cầu nguyện. Trước khi quay đầu lại hướng về góc hành lang, đôi tai của Ann đã bắt được lời cầu nguyện ấy.

"Xin hãy ra lệnh cho tôi." Cô ấy nói với ai đó.

Lồng ngực Ann bỗng chốc đập nhanh hơn.

——Mặt mình nóng quá. Nhói đau quá.

Cô không hiểu rõ lắm vì cớ gì mà trái tim cô lại đập nhanh đến vậy, nhưng đó là bởi cô bé đã thoáng trải nghiệm một phương diện người lớn của thiếu nữ từ Violet.

——Lạ thật. Mặc dù mình không thích con người đó, nhưng mình lại hứng thú với cô ấy.

Hứng thú chỉ cách tình yêu có một bước. Ann vẫn chưa biết được điều này, thỉnh thoảng, những cảm giác như "thích" và "ghét" có thể dễ dàng hoán đổi với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro