Chap 1. Hai kẻ xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Aviv - 180414 (Ngày bắt đầu)

~~~.....~~~

Tôi - Jeon Jungkook

Tuổi: 25

Đang sống tại: Seoul

Nghề nghiệp: Bác sĩ

Đi học và hoàn thành chương trình đại học đào tạo trong 6 năm. Và cũng đã hoàn thành 1 năm bác sĩ nội trú đầy vất vả. Nay tôi tự hào vì mình cuối cùng cũng trở thành bác sĩ chính thức của bệnh viện JeonWoo. Bác sĩ là ước mơ duy nhất từ nhỏ của tôi. Trước nay chưa từng có cái thứ hai. Nay đã thực hiện được rồi nên tôi luôn hết lòng vì nó.

Tôi còn ước mơ nào khác không ư? -- Thực lòng chưa nghĩ ra.

Tôi yêu công việc này. Được cứu hay chữa trị cho ai đó, tôi cảm giác... đó là một thành tựu.

Từ nhỏ hình ảnh ba mặc chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, trên cổ là chiếc ống nghe, túi bên ngực áo cài cài rất nhiều bút đủ các màu để tiện cho việc viết và phân loại các trường hợp bệnh cho bệnh nhân. Tất cả những điểm đó đã đi sâu vào tiềm tức của tôi. Tôi muốn được giống ba mình.

Có ai kỳ lạ tên bệnh viện tôi làm việc không? Đây là bệnh viện tư nhân cao cấp của....................... ba tôi.

Hừm đương nhiên đó là điều bí mật. Không ai biết và không ai được phép biết. Tôi muốn cố gắng thật tốt cho đến ngày tiếp quản bệnh viện của ba mà phải khiến cho tất cả mọi người đều phải cúi đầu khâm phục, vỗ tay chúc mừng. Những người xung quanh mà biết ba tôi có cái bệnh viện lớn nhất nhì thành phố thế này, hẳn tôi chẳng thể sống yên ổn.

Nên hiện tại tôi chỉ là Jeon Jungkook, một người bình thường nhất có thể. Tiền lương bác sĩ không nhiều. Tôi thuê được một căn chung cư nhỏ nhưng khá đầy đủ, thứ gì cũng có, là mẹ đến và mua lấp đầy phòng chung cư của tôi bằng mọi thứ mẹ nghĩ ra. Căn bản tôi không biết nấu ăn hơn nữa căn chung cư đó chỉ để thỉnh thoảng về ngủ, thành thực cũng hơi khoa trương. Bởi đa phần thời gian của tôi là ở bệnh viện rồi. Nhưng mẹ sụt sịt nói thương nên đành phải để bà làm theo ý thích vậy.

Ba thì không ý kiến nhưng mẹ luôn khiến tôi đau đầu. Thấy tôi ở ngoài thỉnh thoảng mà trở về lại làm như tôi mới bị đi tù đày ở đâu đó trở về vậy. Sống ở ngoài hơi vất vả một chút nhưng kỳ thực lại rất tự do thoải mái. Mỗi lần trở về nhìn mẹ sụt sùi, tôi cũng chỉ biết lặng cười cho qua. Nhưng lần gần đây nhất trở về thăm nhà thì kinh khủng hơn. Mẹ nói muốn tôi lấy vợ. Bà bảo lập gia đình rồi tôi sẽ yên ổn ở nhà. Dù làm gì bà cũng yên tâm không lo tôi vất vả nữa.

Hầy, tôi không có vất vả. Tôi sống rất thoải mái. Mãi mới tránh được cái ý tưởng của mẹ nhưng tôi hiểu mẹ... không trốn được bà lâu đâu.

Tôi chưa từng yêu, cũng chưa bao giờ mất bất cứ một giây phút nào của cuộc đời để dành cho việc yêu đương cả, thật mất thời gian. Tôi còn tập trung để trở thành bác sĩ giỏi. Chưa yêu đương ai làm sao tôi có thể lập gia đình như vậy là trái lương tâm, khổ sở cả đôi bên. Trước nay tôi thấy việc yêu đương thật vô vị. Cho đến khi... tôi gặp anh.

Là anh chứ không phải nàng như tôi đã từng tưởng tượng. Thật mệt mà! Hóa ra trong cuộc sống của tôi đã xuất hiện thêm một mơ ước nữa từ bao giờ mà tôi không biết. Đồ xấu xa đến khuấy đảo, làm nhộn nhạo hết cả cuộc sống yên bình của tôi.

Gã đáng ghét! ><

..

..

Cuộc sống trước đây của tôi. Nói chính xác hơn là cuộc sống trước khi gặp anh.

Bình thường, đơn giản, vui vẻ như chính tôi. Tôi dùng mọi cách để nó trở nên bình thường nhất có thể. Tôi muốn sống một cách bình thường như thế. Nhắc nhiều nhưng là "bình thường" chứ không phải "tầm thường".

Nhưng tôi không biết rằng vốn dĩ cuộc đời tôi sinh ra đã là phượng hoàng rồi, muốn là một chú chim bé nhỏ hoàn toàn không thể. Như tôi đã từng nghe ở đâu đó: "Sinh ra làm mãnh hổ thì chẳng thể sống cuộc đời của một con chó".

..

Đừng tưởng tôi lảnh tránh mọi thứ mà lầm rằng tôi cô đơn. Không hề, cuộc sống của tôi rất nhộn nhịp. Tôi hằng ngày gặp rất nhiều bệnh nhân. Là bác sĩ bên khoa nội, chịu trách nhiệm trước và cả sau phẫu thuật cho bệnh nhân nên lẽ thường tình tôi được gặp rất nhiều người. Tôi cũng có rất nhiều đồng nghiệp nữa.

Ai cũng quý mến tôi vì trong mọi hoàn cảnh, trừ những lúc không thể ra thì tôi đều có thể nở nụ cười nhẹ. Chỉ cần cười tôi thấy cuộc đời sẽ tươi đẹp hơn. Mọi người cũng khen tôi cười lên rất đẹp. Tôi không dám nhận mình đẹp trai nhưng kì thật có rất nhiều người khen tôi như vậy. Các bệnh nhân còn có người nói tôi xinh đẹp.

Trời, tính từ gì vậy tôi là đàn ông mà. Nhưng tôi cũng phải công nhận tôi có nước da trắng thật. Từ khi sinh ra cho đến lớn đã như vậy rồi, đi nắng cũng không làm nó sạm đi chỉ có trắng đẹp hơn mà thôi. Có nhiều người lôi nó ra làm trò đùa. Nhưng cũng có vẻ nhiều người ghen tị với nước da này của tôi lắm. Mấy cô y tá rảnh rỗi còn hỏi tôi phương pháp chăm sóc da thật khiến có đôi chút bực bội, tôi không có làm gì cả mà.

Trong bệnh viện Jeonwoo này, kẻ ra người vào vô số, nhưng nếu nói để tôi thật sự chơi ra chỉ có một người đó là tổ trưởng của tôi cũng là tiền bối cùng trường đại học cũ, học trên tôi 2 khóa Park Jimin.

"Tiền bối, cafe của anh!".

"Cảm ơn".

Tôi cùng tiền bối rất hay cùng nhau uống cafe ở một góc yên tĩnh của bệnh viện. Cùng ngồi trên một chiếc ghế gỗ và cùng nhấm nháp chút cafe sữa. Như vậy rất thoải mái sau những giờ làm việc căng thẳng.

"Nhanh quá rồi nhỉ? Bây giờ Jungkook cũng đã bắt đầu khóa bác sĩ nội trú rồi đây? Gọi tôi một tiếng hyung là được rồi".

"Sao được ạ, tiền bối". Tôi quen gọi anh như vậy từ hồi còn đi học rồi, giờ mà thay đổi có chút không quen.

"Jeon Jungkook, không gọi, tôi không nói chuyện với cậu nữa đâu, cũng không muốn chỉ dạy cậu gì hết, nghe xa cách lắm".

"Dạ, ....hyung". Có chút khó mở lời.

"Ngoan lắm. Chúng ta cùng làm việc ở một tổ nữa, khách khí mãi cũng không tốt".

Tiền bối cứ thế mà nở một nụ cười đến tít cả mắt lại. Tôi cũng mỉm cười đáp lại. Nói chuyện với Jimin hyung luôn làm tôi thấy rất thoải mái. Tôi không dám nói là tôi muốn gọi tiền bối là anh từ lâu lắm rồi. Nay anh tự đề nghị cũng tốt. Anh còn là bác sĩ phẫu thuật rất cừ nữa, nên tôi lại càng quý trọng. Tôi là con một luôn muốn có một người anh trai. Nay cảm giác như được nhận một người anh trai vậy, rất vui.

Đây đã là câu chuyện cách đây 1 năm. Khi tôi mới bắt đầu đặt chân đến môi trường thực tế, xa rời sách vở. Làm bác sũ nội trú là quãng thời gian vất vả nhưng có lẽ cũng đáng để ghi nhớ nhất trong cuộc đời. Hiện tại tôi và Jimin hyung thân thiết hơn rất nhiều. Quan trọng nhất, anh là người duy nhất biết "bí mật" của tôi. Chẳng những không có phản ứng gì bất ngờ hyung còn cười nhe răng khi biết chuyện. Chỉ là tình cờ tôi bị anh bắt gặp khi đang nói chuyện với ba. Hừm, từ đó tôi cẩn thận hết mức có thể.

"Ba em là viện trưởng thì đã sao, em vẫn là Jeon Jungkook mà thôi".

Tôi khịt mũi, hừm đúng vậy. Mình vẫn là mình. Nhưng vẫn lên tiếng nhờ giúp đỡ.

"Nhưng anh tuyệt đối không được để ai biết chuyện này được không?".

Không phụ ánh mắt mong chờ rực cháy của tôi. Jimin anh ấy đã đồng ý giữ bí mật. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may người phát hiện ra là Park Jimin, nếu là người khác tôi không dám đảm bảo mình có thể sống yên như trước.

Trong môi trường làm việc, dù là ở đâu cũng vậy luôn có kẻ ghen ghét, đố kị. Cách tốt nhất là làm tốt việc của mình và đừng quan tâm đến họ nên tôi chẳng để bụng được ai bao giờ. Có người bảo tôi quá tốt bụng, cũng có người nói tôi hiền lành quá. Tùy mọi người nghĩ, tôi không quá quan tâm.

Jeon Jungkook tôi chính là như thế.

..

..

"Dạ, chủ tịch đây là lịch làm việc ngày hôm nay của anh".

"Được rồi, cô để đó đi".

Sau khi cô thư ký đọc qua về những việc phải làm trong ngày cũng mất đến hơn mười lăm phút đồng hồ. Bắt đầu từ lúc 6h sáng và khi kết thúc đã là 23h. Kỳ thật những tưởng ai nhìn vào cũng thèm khát vị trí của anh nhưng người không có năng lực chẳng thể đảm đương nổi.

Cô thư ký trẻ vừa có dấu hiệu bước ra và đóng nhẹ cánh cửa phòng chủ tịch, Taehyung mới ngả nhẹ người tựa ra sau ghế, bàn tay đưa lên khẽ day nhẹ mi tâm. Chỉ khi không có ai anh mới dám để bản thân mình có cơ hội buông lỏng, bởi nếu bình thường để lộ ra Taehyung sợ đó trở thành sơ hở bị người khác nhìn vào rồi lợi dụng.

KT là do một tay ba anh gây dựng nhưng đã 5 năm nay do anh tiếp quản điều hành. Đấy chính là cuộc sống của chủ tịch trẻ nhất đương thời tập đoàn KT.

Ngoài công việc cũng chỉ có công việc.

Kim Taehyung đương nhiên trở thành đối tượng săn đón tìm kiếm của rất nhiều người dù là người bình thường, nhà báo, kẻ chuyên săn tin, các nhà kinh doanh, đối tác thậm chí là gia đình của họ. Chỉ cần nhà nào có con gái đến tuổi là chỉ muốn nhắm thẳng lấy Kim Taehyung.

Mẫu đàn ông hoàng kim - kẻ săn người đón chính là anh. Sức hút không chỉ tỏa ra bởi khối tài sản kếch xù mà còn bởi độ tuổi đẹp cùng với vẻ bề ngoài miễn chê kia. Lạnh lùng có đấy, nhưng nếu được thì vẫn hàng ngàn cô gái nhảy vào muốn được ánh nhìn của anh làm đông cứng, họ tình nguyện.

Kim Taehyung ngoài công việc cái gì cũng lạnh nhạt, mọi người bảo anh lãnh cảm chẳng qua là chưa có thứ gì trên đời khiến anh quan tâm thôi, nếu có nhất định anh sẽ cuồng si hơn ai hết. Mọi người cứ đợi đi.

"Chủ tịch Kim ngài có thể đi dùng bữa cùng tôi không".

"Không thể". Taehyung lạnh lùng đáp.

"Này, mày không nể mặt bạn thân gì cả". Jimin giả vờ bực bội.

"Không phải không nể mặt mà là bận không có thời gian đi tán gẫu với mày. Có việc mau nói, không thì thôi tao chỉ có 5 phút để nghỉ ngơi".

"Thôi được rồi để khi khác, gặp mặt mày khó hơn cả gặp tổng thống vậy".

"Vậy nhé". Taehyung chuẩn bị dập máy.

"À này, ăn uống cho hẳn hoi vào đi. Có tiếp khách cũng bớt rượu xuống. Lần gần đây nhất tao khám sức khỏe cho mày không được tốt đâu".

"Biết rồi, mày càm ràm như bà cô già". Dứt lời Taehyung thẳng tay tắt máy.

"Cái gì, ai là bà cô?... Ơ này..."

Lại ngắt mày trước rồi, người bạn còn nổi tiếng hơn người nổi tiếng này cũng khiến Jimin anh nhiều phen đau đầu. Taehyung rất khỏe mạnh nhưng sức khỏe cứ đem ra làm trò đùa thế này thật sự không tốt. Người bạn muốn chết đi vì công việc này khiến anh đau đầu.

"Ai có thể khiến cho tổ trưởng Park của chúng ta nổi giận vậy?". Jungkook khúc khích trêu đùa.

"Một thằng ngang ngược, cứng đầu."

"Anh có vẻ rất quan tâm người đó?"

"Không quan tâm sao được, nó là thằng bạn thân nhất của anh".

Jungkook chỉ yên lặng nghe mà không hỏi gì thêm. Cậu cũng không muốn xen vào hay hỏi dò quá sâu vào đời tư của người khác.

..

Hai kẻ tưởng chừng chẳng bao giờ có mối liên hệ với nhau nhưng vốn đã có duyên, ắt sẽ bị đẩy về phía nhau. Jeon Jungkook và Kim Taehyung như hai mẩu nam châm trái cực, rồi chỉ đợi đến ngày có thể tiến gần lại họ chắc chắn sẽ hút lấy nhau chẳng thể tách rời. Khởi điểm của hai người rất giống nhau đều hết mình vì công việc. Nếu một ngày họ nhận ra trong cuộc đời của họ còn một thứ quan trọng đối với mình, còn một thứ khiến họ phải động tâm thật sự thì sao nhỉ?

~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~

Writer: Aviv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro