Rối loạn đa nhân cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Vài tháng sau đó cả bốn người họ đã trở thành một nhóm người chơi  thân, đương nhiên mọi hoạt động hay thảo luận gì của nhóm Taehuyng đều im lặng, ngoài việc trả bản thảo hay thuyết trình trước trên công ty thì dường như Taehuyng không nói lời nào, mà người anh nói chuyện nhiều nhất chỉ có Hoseok - người anh tin tưởng nhất.

_____

      Trong một lần Jung Kook trên đường đến nhà dì thì bắt gặp Taehuyng, Jung Kook bị bản tính tò mò trong người thúc đẩy, cậu quyết định âm thầm lặng lẽ theo dõi Taehuyng xem tảng băng ngàn năm như anh có thói quen hằng ngày thế nào.

      Jung Kook theo Taehuyng đến một phòng khám tư nhân nằm sâu trong căn hẻm, cậu bước vào liền bị hai cô y tá ngăn lại. Một trong hai cô đó hỏi Jung Kook.

        " Xin hỏi cậu có hẹn trước không ?"

      Jung Kook lúng túng:
     
        " À....tôi...tôi ....à tôi đi cùng cậu lúc nãy."

    Cô y tá có vẻ ngạc nhiên:

        "  Ý cậu là...Taehuyng sao ? Vậy chắc hẳn là người quen. Mời cậu vào."

     Cô ý tá kế bên vui vẻ tránh sang một bên cho cậu vào, Jung Kook cúi đầu cảm ơn rồi liền nhanh chân chạy lên lầu.

     Vì trên lầu chỉ có duy nhất một phòng nên Jung Kook không cần phải khó khăn đi tìm. Jung Kook bước đến cách cửa đầu tiên ngay trước mắt, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Trong phòng khá u ám, chỉ có duy nhất một màu đỏ mờ ảo, khiến cậu chợt rùng mình. Đi sâu vào căn phòng cậu nhìn thấy Taehuyng đang ngồi trên ghế, vẻ mặt thất thần, đối diện là một người đàn ông trung niên, ngoài 50. Cậu im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người. Taehuyng nói :

        " Vẫn không được sao? Hắn ta vẫn không xuất hiện ?"

    Người đàn ông thở dài.

         " Dường như sau lần đó cậu ta không xuất hiện nữa. Buổi tối cậu ta vẫn còn xâm nhập cơ thể con chứ?"

    Lần này đến lượt anh thở dài:

         " Có lẽ vẫn còn, lúc trước con có thể khống chế được... Nhưng dạo gần đây, hầu như sáng nào con cũng thấy phòng mình bừa bộn, đôi khi lại thấy những vết thương không biết từ đâu xuất hiện trên người mình."

      Người đàn ông đó đặt tay lên vai Taehuyng, giọng nói khàn đục:

          " Hãy tin, bệnh nào cũng sẽ có thuốc trị. Dù căn bệnh Rối loạn đa nhân cách này các nhà khoa học chưa có liều pháp điều trị dứt khoát, nhưng chú cũng sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho con. Kim Taehuyng, không được từ bỏ."

     Năm chữ " Rối loạn đa nhân cách "  như tiếng sét đánh mạnh vào đầu Jung Kook, cậu bất ngờ tiến lên phía trước, trước sự kinh ngạc của Taehuyng và Nam Joon. Jung Kook run rẩy nói không thành câu:
   
         " Taehuyng ...anh....anh ..."

     Taehuyng không kìm được cơn tức giận khi nhìn thấy cậu ở đây, lại còn nghe lén cuộc nói chuyện của anh và Nam Joon.

           "Ai cho phép cậu theo dõi tôi ?"

     Jung Kook đờ đẫn nhìn Taehuyng, hai bên khóe mắt cậu cay dần, cậu không nghĩ anh lại mắc chứng bệnh ngay cả y học cũng phải bó tay, không biết phải làm sao, cậu chỉ biết nhìn anh mà không nhận ra khóe mắt mình đã cay, cậu nghẹn ngào:

           " Không nhờ vậy sao tôi biết được.....anh bị bệnh chứ. "

     Taehuyng nhận ra gương mặt của cậu không bình thường, tại sao khóe mắt lại đỏ như thế, ầng ậng những giọt nước mắt đang sắp trào ra, tim anh liền cảm thấy khó chịu. Đối diện với Jung Kook như vậy, là lần đầu tiên, anh vội né tránh ánh mắt bi thương của cậu.

          " Được, giờ cậu biết tôi là kẻ lập dị rồi đấy, đi mà nghêu ngao với mọi người đi. Tôi...tôi..."

     Taehuyng còn chưa nói dứt câu thì đã dơ cứng người vì bị Jung Kook bất ngờ ôm chặt, cậu khóc thút thít trong lòng anh:

           " Taehuyng anh là đồ ngốc, bệnh sao không nói ? Khiến tôi oán trách anh suốt thời gian qua. Taehuyng ngốc, có biết bây giờ tôi ghét bản thân mình đến thế nào không ? Tại sao ngay cả nghĩa vụ quan tâm người mình thích, tôi cũng không làm tốt."

      Taehuyng vô cùng ngạc nhiên trước hành động và lời nói của Jung Kook, anh ngập ngừng.

           " Thích... thích tôi ??? "

      Jung Kook càng siết chặt Taehuyng hơn.

          " Đúng vậy, tôi thích anh, thích lâu rồi. Đừng hỏi tôi tại sao lại thích tảng băng ngàn năm biết di chuyển như anh, vì cả tôi cũng không biết lý do. Taehuyng tại sao lại trở nên thế này chứ ? Tôi biết phải làm sao đây  ?"

      Jung Kook òa khóc trong lòng anh. Anh không kìm được mà từ từ đặt tay lên vai cậu, nhẹ vỗ vỗ như an ủi. Chợt có cảm giác gì đó rất khó tả chạy trong người Taehuyng, anh bỗng dưng muốn ôm lấy cậu nhóc trong lòng mình chặt hơn, bỗng dưng lại muốn an ủi cậu, không muốn thấy cậu khóc. Cảm xúc thúc đẩy, Kim Taehuyng không ngần ngại liền vòng tay ôm chặt Jung Kook vào lòng. Anh trấn an cậu :

           " Thôi được rồi, nín đi, đừng khóc nữa. "

________________

      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linh#nhat