2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, đôi mắt mở to của cậu đã sắp rơi xuống rồi, nước miếng khát khao cũng đã sớm tiết ra đầy miệng. Nhưng chủ nhân không trở lại chính là không trở lại.

Sao cậu ấy vẫn chưa quay về? Kệ cậu ấy vậy, ăn trước nói sau! Rồi giải thích với cậu ấy sau! Cục cưng ngoan cuối cùng cũng không đánh lại khát vọng trong lòng, vươn tay, bắt lấy viên kẹo siêu nhân gao.

Mình... Mình lấy được rồi! Cảm giác viên kẹo mềm ở trong tay khiến cậu cảm thấy run lên, khiến cậu cảm động muốn khóc, đôi mắt mơ hồ đến nỗi, cậu không chú ý tới một người đã chứng kiến toàn bộ cảnh đó ở ngoài cửa, ánh mắt chợt lóe, cùng với nụ cười xảo quyệt.

Thận trọng bóc vỏ kẹo, chậm rãi đem viên kẹo thả vào trong miệng.

Quả thật rất ngon!

Cuối cùng cũng ăn được viên kẹo mình ao ước đã lâu, khiến cậu lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"A! Ai, ai kẹo của người ta." Giọng nói thình lình vang lên khiến cậu lập tức nhìn về nơi phát ra. Chỉ thấy chủ nhân của viên kẹo mềm không biết xuất hiện từ bao giờ, đang đứng ở cửa, chỉ vào cái vỏ giờ đã trống không.

"Tớ... tớ..." Vội vã muốn giải thích, nhưng... bị người ta bắt gặp ngay tại trận còn nói được cái gì?

"Ô... Kẹo của người ta... người ta... Đó là viên cuối cùng, định để ăn dần."

Cánh tay đang chỉ vào vỏ kẹo liền chuyển lên lau mắt, ngữ khí đó cùng với đôi mắt đã đầy nước, ánh mắt tràn ngập ai oán, khiến cho cục cưng ngoan nhất thời tay chân rối loạn.

"Cậu, cậu đừng khóc... Tớ, tớ..." Luống cuống tay chân bước lên, còn dùng khăn tay mang theo lau nước mắt cho cậu ấy, cùng không ngừng giải thích. Thằng nhóc này sao nói khóc là khóc dễ dàng vậy.

"Kẹo mềm hình siêu nhân gao của người ta..." Nước mắt vẫn không ngừng, hơn nữa có xu thế ngày càng nhiều hơn.

"A... Xin lỗi, cậu đừng khóc mà..." Sợ tiếng khóc của cậu ta sẽ khiến hai bà dì dưới nhà biết, đến lúc đó cậu có nhảy vào bồn cẩu rửa cũng không sạch. "Hay, hay tớ đền cho cậu!"

"Đền? Đền như thế nào... Bây giờ đã không còn mua được nữa rồi." Vừa khóc thút thít vừa nói, khiến cho chỉ một câu thôi mà cậu nhóc nói rõ lâu.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu đừng khóc nữa..." Cục cưng ngoan bây giờ gấp đến mức đầu to bằng đầu hai người khác, mồ hôi cũng ứa ra.

"A!" Khóc thêm một hồi lâu, chủ nhân viên kẹo mềm mới mở miệng, "Vậy, vậy coi như cậu nợ tôi... Về sau cho dù tôi nói cái gì... Cậu, cậu cũng phải nghe theo."

"Được, được, tớ đồng ý với cậu. Cậu đừng khóc nữa nhé." Cục cưng ngoan cũng không để ý cậu ta nói cái gì, chỉ cần có thể khiến cậu ta ngừng khóc, điều kiện gì cậu cũng đồng ý.

"Thật sự, hứa rồi nhé." Người vừa mới khóc sướt mướt, đột nhiên nở một nụ cười sáng lạn.

"Biết rồi..." Nhất thời phản ứng không được, chỉ ngây ngốc nhìn nụ cười của cậu ấy đến ngây người. Thật đẹp. Một lòng cho rằng chủ nhân viên kẹo mềm trước mặt đẹp đến mức không chịu nổi, chính là một bé gái. Quyết định, về sau nhất định phải cưới bạn ấy về nhà.

"Hì hì." Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của cậu, cười lại càng thêm vui vẻ. "Vậy... Yêu cầu thứ nhất của tôi, hôn môi với tôi."

"Ừ... A?" Qua ba giây mới phát hiện mình vừa đồng ý chuyện gì.

"Sao thế?"

"Tớ, cậu..." Mặc dù mình muốn cưới nàng, nhưng cô bé này cũng can đảm quá đi, chúng ta còn nhỏ như vậy.

"Cậu không muốn hôn tôi? Lại là ánh mắt ai oán khiến người ta đau lòng kia.

"Không phải." Trả lời ngay.

"Vậy tại sao?"

"..." Không phải cậu không muốn hôn, mà là... cậu không biết hôn a... dù có xem qua TV rồi, nhưng vẫn không thể giải thích được hành động của mấy người lớn.

"Cậu không biết?" Nhìn thấy cậu đau đầu suy nghĩ, cậu ta cười tươi.

"Ừm." Ở trước mặt con gái nói không biết, thật đúng là dọa người ta.

"Không sao, tôi biết. Tôi dạy cho cậu."

"A?" Bạn ấy...biết?!

"Đến đây, cậu trước hết nhắm mắt lại."

Nghe lời nhắm mắt lại, vẫn không biết cô bé đáng yêu muốn làm cái gì. Một lát sau cảm giác một hơi thở ấm áp tiến lại gần, sau đó một lực đạo ấm áp dừng ở trên môi.

"Ưm..." Cảm giác hai cánh môi ma sát ngoài miệng, môi của chủ nhân viên kẹo mềm thật mềm, cảm giác... thật kì quái.

Mặc sức hưởng thụ mĩ thực, chậm rãi mút lấy đôi môi của cục cưng ngốc, hóa ra... hôn môi là như thế này... Nhớ rõ trên TV làm không chỉ giống như vậy...

"Ưm..." Trên môi cảm giác được một trận ướt át, sau đó có một thứ gì đó mềm mềm, ẩm ướt chui vào trong khoang miệng. Theo bản năng lui đầu lại, bị chủ nhân viên kẹo mềm lấy tay trái giữ lại, sau đó áp gần lại thêm, khiến cho bốn cánh môi càng sát nhau hơn, đầu lưỡi dễ dàng xâm nhập.

A.... Ngọt thật, miệng vẫn còn lưu lại hương vị kẹo mềm khi nãy. Khó trách người trên TV đều thích đem đầu lưỡi với vào....

Qua một lúc lâu, hai người đều phát huy sức hô hấp kinh người, mới chậm rãi tách ra.

(Chúng nó mới có năm tuổi, lạy chúa trên cao!)

"Haha..." Tuy là hôn môi, nhưng sao lại cảm thấy là lạ.

"Hahahaha..." Cảm thấy mỹ mãn liếm liếm môi. Nhìn người phía trước còn đang ngây ra.

Qua một hồi, mặt mới đỏ lên. Bạn ấy hóa ra thật sự hôn mình?! Hơn nữa, còn đem đầu lưỡi vào.

Ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt cô bé, đôi mắt đảo liên tục, mặt vẫn đỏ như lửa.

Đúng là ngây thơ, có thế thôi mà đã đỏ mặt đến chết.

Hai thằng quỷ nhỏ cứ thế ngồi hai bên, không khí ngượng ngùng, mãi cho đến khi hai dì dưới nhà tán gẫu xong, lên tầng mới biến mất.

"Hai đứa chơi thế nào rồi?" Hai vị phụ huynh đẩy cửa vào, nhìn con nhà mình. Lại thấy không khi quỷ dị giữa hai đứa thật kì quái.

"Nhóc con, con chơi với người ta như thế nào, lại bắt nạt người ta rồi hả?" Dì hàng xóm nhìn con mình, nhíu mày hỏi.

Khoan đã, nhóc con?! Cục cưng ngốc kinh hãi trợn tròn mắt, không thể tin được người trước mặt đáng yêu, xinh xắn, thích khóc còn vừa hôn mình là một đứa con trai?!

"Không có mà." Đôi mắt mang ý cười nhìn về phía người đang mang vẻ mặt kinh ngạc." Bọn con vừa rồi chơi thật sự rất vui mà!"

Hình tượng thiên sứ tươi cười hoàn mỹ lúc đàu, giờ phút này trong mắt cậu lại trở thành khuôn mặt gian ác của ác quỷ.

Con trai... Cậu ta là con trai...

Vốn trong lòng đầy vui mừng, định tương lại sẽ cưới cô bé về nhà, làm cô dâu xinh đẹp nhất của mình. Lại không ngờ rằng "cô bé" này thực ra phải là "cậu bé", tâm hồn bé bỏng bị tổn thương không nhỏ.

Chỉ vì viên kẹo mềm kia, khiến cho cậu ngay từ đầu cũng chỉ có thể làm "cô dâu" của người khác.

-

"Haizz..." Thở dài không ngừng, nghĩ đến hai tuần sau, mình sẽ "gả" cho người khác, không khỏi thấy buồn phiền.

"Vì sao không có việc gì mà lại ngồi ở cửa nhà thở dài thế?" Một giọng nói từ trên trời truyền xuống, tiếp theo là một cái bóng bao phủ.

"Tôi thích, anh quản được tôi chắc." Cũng không thèm ngẩng đầu lên đáp. Nhìn thấy anh ta, còn tức hơn!

"Ồ..." Giọng nói kéo dài như đang suy nghĩ. "Sẽ không phải em quên mang chìa khóa chứ?"

"..." Không trả lời lại, nhưng mặt đỏ lên như đang đáp lại.

"Haha..". Tiếng cười đáng ghét lại truyền đến, tiếp theo là âm thanh chìa khóa mở cửa. "Vào đi, ngồi tiếp cẩn thị bị mọc nấm đấy."

"Hừ!" Không cam tâm tình nguyện bước vào cửa. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thật sự mình chính là... bị anh ta ăn hết sạch rồi.

Gần đây vì chuyện kết hôn, hai người bận đến sứt đầu mẻ trán, hơn nữa chuyện trong công ty cũng bận, cho dù ở dưới cùng một mái nhà, cơ hội nhìn thấy nhau cũng ít. Thật vất vả mới nhìn thấy anh ta, anh ta lại một bộ xa cách, nói mệt chết đi được, không muốn nói chuyện.

Tôi cũng mệt chết đây, nhưng anh vì sao không nghĩ cho tôi... Không gặp lâu như thế, đương nhiên muốn tâm sự... Đồ con heo! Trừng mắt oán hận nhìn cửa phòng hắn liếc một cái, mới quay lại phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro