3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm ở trên giường, rõ ràng rất mệt, nhưng không thể nào ngủ được. Mở lớn hai mắt, nhìn trăng non đang bị màn đêm che phủ ở bên ngoài.... Không lâu nữa, mình cũng sẽ làm "vợ" người ta, có một chút vui sướng, cho đến lúc này mới lộ ra. Có lẽ, gả cho anh ta cũng không phải chuyện gì xấu. Mang theo một nụ cười nhẹ, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Ngủ mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh giấc, chậm rãi ngồi dậy. Vừa mới ngủ dậy còn chưa tỉnh hắn, cứ thế nhìn đồng hồ trên tường. Ừm... Kim phút chỉ số 7, kim giờ hồ chỉ số... 8?! Không thể tin được dụi dụi mắt, nhìn lại. Trời ạ! Hóa ra đã tám giờ ba mươi lăm phút! Xong rồi, bị muộn rồi!

Vội vàng vào phòng tắm, rửa mặt chải đầu qua loa một chút, lần thứ hai vọt ra ngoài.

"A! Cái đồ ngu ngốc kia! Vì sao không gọi tôi dậy?!" Lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, tuy là làm ở công ty lớn, nhưng bởi vì quan hệ chức vụ, có thể không cần phải mặc âu phục chính thức đi làm.

Xách cặp chạy vội ra khỏi phòng, đi vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn đã có một phần bữa sáng chuẩn bị sẵn, bên trên còn có một tờ giấy. Cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy trên mặt viết: Anh biết em sẽ bị muộn, cho nên chuẩn bị bữa sáng giúp em rồi, để em ăn trên xe, sữa anh để ở trong tủ lạnh, nhớ mang theo.

Đáng giận, vì sao biết chắc tôi sẽ bị muộn! Nếu anh gọi tôi rời giường thì sẽ không muộn rồi!

Tức giận thì tức giận, vẫn mang theo bữa sáng, sữa, cặp chạy ra ngoài đón taxi.

Hô, tám giờ bốn mươi lăm phút, nếu chạy nhanh chắc sẽ không bị muộn.

"Bác tài, làm phiền bác chạy nhanh một chút."

"Ừ!" Lái xe cũng đã trung tuổi đáp một tiếng, nhìn trong gương, thấy cậu đang hùng hổ gặm bữa sáng, không nhịn được hỏi: "Bạn nhỏ, đến muộn ~ sẽ bị phạt đúng không."

Thời gian cấp bách, cũng mặc kệ bị nhận lầm, đơn giản tùy tiện trả lời. "Đúng vậy, cho nên bác tài, bác chạy nhanh một chút."

Đáng tiếc, trời cao không bao giờ theo ý người, tự nhiên giữa đường chết không được sống không xong có một vụ tắc đường.

"Anh bạn nhỏ, tình hình không ổn. Có lẽ không thể nhanh được." Lái xe xin lỗi nói.

"Không, không sao..." Vô lực nhìn cảnh trước cửa xe, trời muốn hại ta.

Nhìn thấy tình huống trước mắt, động tác trong tay cũng chậm lại, dùng tốc độ bình thường giải quyết nốt bữa sáng, ánh mắt nhàm chán nhìn cảnh vật ngoài xe. Nơi này sao nhìn quen vậy nhỉ? Lại nhìn kỹ lại ngã tư đường. Đây không phải chỗ gần công ty anh ta sao? Khó trách nhìn quen như vậy. Cười vỗ vỗ trán. Không biết có nhìn thấy anh ta không! Thuân tiện nghĩ đến hy vọng không có khả năng trong lòng.

Thật vất vả, bữa sáng được cậu giải quyết xong, nhưng xe cũng chỉ tiến thêm được 10 mét mà thôi.

Thật là chán. Lần thứ hai nhìn về phía công ty hắn, không ngờ, thật sự nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

Thật sự là anh ta đó! Hưng phấn nhìn thân ảnh cao lớn, sau đó đi tới chiếc xe phía sau, khiến cậu nhín thấy địa ngục.

Hắn đang cùng một cô gái thân mật, cô gái không để ý đây là ngã tư đường, thản nhiên ôm hôn hắn, mà hắn cũng không hề có ý định đẩy ra?!

Nhìn một màn đau lòng trước mắt, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ.

"Đường thông xe rồi." Lái xe vui vẻ nói, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước. Có lẽ nên cảm ơn bác tài, đã giúp cậu không cần phải tiếp tục nhìn cái cảnh khiến cậu đau lòng đến chết.

Tới công ty, kì tích là không có bị muộn. Ngồi yên tại chỗ ngồi, nhìn tài liệu trước mắt, trong đầu lại đều là hình ảnh hắn cùng người đàn bà kia ôm hôn.

Khó trách gần đây anh không nói chuyện với tôi. Tổ chức hôn lễ còn đưa thiệp cưới ư, hai người đàn ông kết hôn sao cần quan tâm như vậy. Tôi thấy, cản bản là hôn lễ của anh với người đàn bà kia đi.

Càng nghĩ càng thương tâm, đơn giản chạy đến WC, khóa cửa lại, sau đó ở bên trong lớn tiếng khóc.

"Ê! Sao vẫn chưa về?" Năm giờ chiều, giờ tan tầm, các đồng nghiệp đã sớm về gần hết, chỉ còn lại Jimin đang thu dọn cuối cùng cùng với một người không muốn về nhà là cậu.

"Tớ không muốn về nhà."

"Hả?" Nhìn bạn tốt cũng là đồng sự được hai năm rưỡi trước mắt, không khỏi vì tính trẻ con đột nhiên xuất hiện của cậu mà tò mò, tuy rằng, vẻ ngoài của cậu thực sự không giống một người đàn ông 25 tuổi, nhưng dù nói thế nào, bên trong cậu vẫn là thật. Sao bây giờ lại bỗng dưng không được tự nhiên?

"Cậu với Romeo của cậu cãi nhau hả?" Chuyện tình của cậu, trong công ty cũng sớm không phải tin gì mới.

"Đừng có nhắc về anh ta với tớ!"

Đúng là cãi nhau hả? Hai người bọn họ không phải sắp kết hôn sao? Tuy rằng mình không phải đồng chí, nhưng dù sao vẫn chúc phúc cho bạn tốt, nhưng nhìn tình trạng hiện tại... hình như không ổn lắm.

"Jimin, nhà cậu cho tớ mượn ở nhờ một chút?"

"Cái gì cơ?"

Bị cậu nửa uy hiếp nửa dụ dỗ, cuối cùng nhà Jimin lại có thêm một người khách. May là y ở một mình, nếu không thật đúng là không biết phải giải thích người trong nhà như thế nào.

Vừa vặn được nghỉ hai ngày cuối tuần, cậu đột nhiên cứ như sâu gạo làm ổ ở nhà Jimin, ngay cả một chút ý định về nhà cũng không có, tuy rằng Jimin có nhắc nhở cậu "một chút", nhưng con sâu gạo siêu cấp lớn này vẫn không có ý nguyện trở về.

"Tớ đi mua bữa tối, sẽ trở lại ngay, cậu đừng có chạy loạn." Nói như vậy cũng không phải không có lí do, Romeo kia y từng gặp qua, nếu người bị hắn nhắm phải, kết quả như thế nào... Này, không cần tưởng tượng thêm.

"Ừ." Tùy tiện trả lời. Trong nhà liền chỉ còn một mình cậu.

Hừ! Anh tên đại hỗn đản này! Anh quả nhiên không yêu tôi! Đã hai ngày rồi, tôi vẫn chờ ở nhà Jimin, thế mà anh cũng không thèm đến tìm tôi! Tôi biết là anh không cần tôi mà.

Nghĩ đến lại đau lòng, nước mắt lại bắt đầu rơi.

"Kính coong!" Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Ai vậy... Chọn đúng lúc người ta đang đau lòng... Không thèm để ý tới anh ta.

"Kính coong! Kính coong!" Lần này ấn luôn hai lần.

Ồn ào... Người ta đang muốn yên tĩnh khóc...

"Kính coong! Kính coong! Kính coong! Kính coong! Kính coong! Kính coong! Kính coong! Kính coong!!!!!!" Người ngoài cửa hình như không có chút tính kiên nhẫn nào, lần này ấn vài lần cũng không thèm ngừng.

Yah! Đứa nào mắt không tròng, nhấn chuông ồn ào muốn chết!

Tức giận đi bên cửa, hạ quyết tâm mở cửa rồi sẽ mắng cái đứa mắt không tròng kia đến thối đầu mới thôi.

"Ai, anh─" Nhưng sau khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa, theo phản xạ lập tức đóng cửa lại.

"Em còn muốn trốn!" Nhưng không thành công, người đứng ngoài cửa sức khỏe hơn nhiều lắm, nhẹ nhàng đẩy một cái đã mở được cửa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro