C16: Sự đụng chạm nho nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bấy giờ đang trong giai đoạn giao mùa giữa xuân và hạ, chỉ cần một chiếc giường đơn một cái chăn mỏng là đủ.

Giường bây giờ của Chính Quốc lớn hơn giường khi còn ở New York đôi chút, nhưng cả cậu và TaeHyung đều cao lớn hơn, ngủ cùng nhau quả thật hơi chật. Chính Quốc ngủ bên trong còn TaeHyung ngủ bên ngoài. Bởi tướng ngủ của Chính Quốc “quá đẹp”, vả lại cậu thích dựa tường ngủ.

“Ngày mai khi cậu từ đây đến trường Griffith sẽ hơi xa đó.” Hai người nằm hai bên, mặt đối mặt, khẽ nói chuyện với nhau.

“Không sao.” Thật ra TaeHyung đã dự định sẽ không đi học nữa.

“Ha ha, lúc trước tớ còn chạy đến trước cổng trường của cậu, nghĩ nếu may mắn có lẽ sẽ gặp được cậu.”

“Cậu đến trường Griffith… vậy vì sao lại không vào?”

“Tớ không biết phải vào như thế nào.” Chính Quốc gãi đầu, “Nếu tớ cứ đi thẳng từ cổng vào thì chắc chắn bảo vệ sẽ kéo tớ ra. Nên tớ nghĩ chỉ cần tớ tham gia cuộc thi đấu kiếm dành cho học sinh trung học thì sẽ có cơ hội gặp cậu. Một cách đường đường chính chính.”

TaeHyung im lặng, vươn tay ôm lấy Chính Quốc.

“Ha ha…” Chính Quốc cong người lại, “Cậu đừng chạm vào eo tớ… nhột quá, mắc cười quá…”

Nghe cậu nói như thế, TaeHyung lập tức xoa vuốt eo Chính Quốc, mà Chính Quốc cũng càng thêm giãy giụa muốn đẩy TaeHyung ra, “Không chơi nữa… ha ha… nhột quá… ha ha…”

Chính Quốc càng giãy giụa TaeHyung lại càng ra sức, hiện tại anh đã hoàn toàn nằm trên người Chính Quốc, nhìn cậu cười đến không thể dừng lại.

“Không chơi nữa… tớ đau sốc hông rồi… cậu nặng quá! Mau xuống khỏi người tớ!” Chính Quốc bị TaeHyung đè đến nỗi không nhúc nhích được, “Cậu nhất định không phải học đấu kiếm! Mà là học nhu đạo!”

TaeHyung nghiêng người, tha cho Chính Quốc.

“Ngủ sớm chút đi! Tớ đã nhờ mẹ làm trà hột gà rồi, nấu một buổi tối, mai là có thể ăn.”

TaeHyung khẽ “Ừm” một tiếng.

Chính Quốc luôn thiếp đi rất nhanh, chỉ cần yên tĩnh thì chốc lát đã ngủ say.

TaeHyung lẳng lặng nhìn cậu, tựa như lần đầu tiên khi họ ngủ cùng nhau. Ngoài đường, một chiếc ô tô chạy qua, đèn hắt lên gương mặt an tĩnh khi ngủ của Chính Quốc. TaeHyung chậm rãi vươn tay, ngón trỏ chạm khẽ lên chóp mũi cậu, vẽ một đường, di chuyển đến môi Chính Quốc, nhẹ nhàng đẩy ra, có thể thấy đầu lưỡi như ẩn như hiện trong ấy.

Dường như bị mê hoặc, TaeHyung nghiêng đầu về trước, chạm môi mình lên môi Chính Quốc. Một sự đụng chạm nho nhỏ, anh nhìn Chính Quốc. Người kia vẫn ngủ say, không hay biết gì.

Sự yên lặng càng cho TaeHyung thêm lý do, anh cẩn thận ngậm môi trên của cậu, khẽ mút vào, đầu lưỡi lướt qua khe hở giữa hai môi, chạm khẽ vào đầu lưỡi của Chính Quốc. Khi anh chấm dứt nụ hôn này, Chính Quốc chỉ chép miệng, xoay người đi.

TaeHyung áp trán của mình lên lưng Chính Quốc, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hôm sau, Chính Quốc ngáp một cái rời giường, TaeHyung đã ngồi trên bàn cơm nếm bữa sáng do mẹ Điền làm.

“Ôi, con đúng là đồ lười, gọi hết nửa ngày mới chịu dậy. Mạn Mạn còn đang chờ con đi học chung đó!”

Môi Chính Quốc giật giật, “Mẹ ––– bạn con còn ở đây đó, mẹ cho con chút mặt mũi được không?”

Mạn Mạn ngồi bên kia bàn ăn đang soạn sách vở nghe vậy phì cười.

Dùng xong bữa sáng, Chính Quốc và Mạn Mạn đi đón xe, TaeHyung không cùng đường với họ.

“TaeHyung, cậu phải ngồi xe số 23, ngồi ở hàng đầu, sau đó lại lên xe số 11, có biết chưa?” Chính Quốc cẩn thận dặn dò, sợ TaeHyung đón nhầm xe, “Có tiền không?”

“Không có.”

Chính Quốc đút tay vào túi tìm một lát rồi lấy ra mấy xu đặt vào tay TaeHyung, “Lần sau dẫn cậu đi làm một cái thẻ để tiện ngồi xe buýt.”

“Ừm.”

TaeHyung đứng ở trạm, nhìn Chính Quốc và Trần Mạn Mạn lên một chiếc xe khác. Chính Quốc áp đầu lên cửa kính, cười tít cả mắt vẫy tay với anh.

Nửa tiếng sau, TaeHyung không đón xe theo lời dặn của Chính Quốc mà ngồi tuyến xe đến thẳng trường của cậu.

Khi anh đến cổng trường thì đã bắt đầu vào học.

Anh đội nón che đi ánh mặt trời gay gắt, ngồi đợi dưới tán cây trong công viên cách trường học không xa.

Đến lúc tan học đã là bốn giờ chiều, TaeHyung đứng trước cổng trường nhìn từng tốp từng tốp học sinh rộn rã ra về.

Chính Quốc và Trần Mạn Mạn vừa ra khỏi cổng liền thấy TaeHyung. Dù sao TaeHyung cũng rất đẹp trai, ngoại hình anh tuấn tạo cho người ta cảm giác xa cách, lúc này anh đứng trước cổng trường đã làm cho rất nhiều nữ sinh rung động.

“TaeHyung, sao cậu lại ở đây?” Chính Quốc có chút ngạc nhiên, cho dù giờ tan học của trường Griffith sớm hơn trường cậu, nhưng cũng không sớm đến như vậy chứ.

“Chờ cậu cùng về nhà.” Giọng của TaeHyung không chút thay đổi.

Chính Quốc nhướn mày, nhìn Trần Mạn Mạn đứng phía sau, “Mạn Mạn, hôm nay cậu về nhà một mình có được không?”

“Nhưng…” Mạn Mạn lộ ra vẻ mặt không muốn bị bỏ lại, hôm qua cô nàng phát hiện tình cảm giữa TaeHyung và Chính Quốc rất khắng khít, cô không tài nào chen vào được.

“Tớ và TaeHyung không đi chơi đâu, tớ sẽ về nhà ăn cơm tối.” Vẻ mặt của Chính Quốc rất nghiêm túc, Mạn Mạn chỉ đành gật đầu.

Chính Quốc kéo tay TaeHyung, bước về phía công viên bên kia, đứng dưới tán cây, dưới quang cảnh mặt trời lặn, bóng của hai người ngã thật dài xuống đất.

“Hôm nay cậu không đi học đúng không?”

TaeHyung không nói gì, im lặng nghĩa là ngầm thừa nhận.

Chính Quốc hít sâu một hơi, vuốt trán mình, “Cậu nói tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thấy cậu đeo ba lô đến tìm là tớ đã cảm thấy kỳ lạ rồi.”

TaeHyung không hề lảng tránh, “Tớ đã rời khỏi nhà Kim, cũng không muốn trở về đó nữa.”

“Hả ––––” Chính Quốc trợn tròn hai mắt, “Cậu nói gì? Cậu không trở về nhà Kim nữa? Sao lúc tớ hỏi cậu lại không thừa nhận mình đã bỏ nhà đi?”

“Tớ vốn không thuộc về nhà Kim.”

“Vậy dì Lynn đâu? Cậu rời khỏi dì ấy trước mặt ba cậu…” Chính Quốc ngẩng đầu nhìn trời, “Cậu và ba cậu đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông ta giấu hết tất cả thư mà cậu gửi cho tớ. Ông ta không cho George nói tớ biết cậu đã chuyển nhà đi đâu. Ông ta đã đồng ý sẽ giúp tớ tìm cậu nhưng thật ra ông ta chỉ lừa gạt tớ mà thôi.”

“Cái gì? Ngài Kim?” Chính Quốc rất kinh ngạc, với sự hiểu biết của cậu về ngài Kim trước khi trùng sinh, chú ấy hẳn sẽ không làm những việc này.

“Ông ta nói tớ và cậu không phải người thuộc cùng một tầng lớp, cậu sẽ làm tớ tổn thương.”

Dù sao chăng nữa Chính Quốc cũng từng là người trưởng thành, cậu có thể hiểu được nỗi niềm băn khoăn của ngài Kim, nhưng cậu lại không ngờ chú ấy sẽ dùng cách cực đoan như thế để tách mình khỏi TaeHyung.

“Ngày mai cậu phải đi học.” Chính Quốc nói, “Bất luận giữa cậu và ngài Kim đã xảy ra chuyện gì thì ngày mai cậu vẫn phải đi học.”

TaeHyung nhìn Chính Quốc, ánh nhìn chất chứa nghi vấn.

“Cũng như khi cậu rời khỏi New York, tớ đã từng nói. Chúng ta còn quá nhỏ, không thể phản kháng vận mệnh của mình. Vậy cớ sao lại không thuận theo nó, đợi đến khi đôi cánh của cậu đầy đủ thì cậu có thể tự do bay lượn. Bây giờ còn chưa có cánh mà cậu đã muốn bay thì kết quả chỉ có đầu rơi máu chảy thôi, vậy tương lai sẽ ra sao đây?” Lâm Dật Phi nắm lấy tay TaeHyung, “Đi thôi, về nhà ăn cơm tối. Mẹ tớ bảo tối nay sẽ ăn giò heo đó.”

TaeHyung cũng nắm chặt lấy tay Chính Quốc.

“Biết giò là gì không?”

“Không biết.”

“Là chân heo. Tuy rằng rất lớn, nhưng sau khi chiên giòn lên hương vị không phải ngon bình thường đâu nha.”

Vì thế, sáng ngày hôm sau, khi ngài Kim đang ngồi trên sofa đọc báo thì chợt nghe George đến báo cáo, “Ông chủ, trường thông báo cậu chủ đã đi học lại.”

Ngài Kim đặt báo xuống, trầm ngâm một lúc rồi đáp, “Mang đồng phục qua cho TaeHyung đi.”

“Có cần hỏi cậu chủ tối nay có về không ạ?”

“Không cần. Tôi sẽ đi đón nó.”

Tối hôm đó, Trần Lâm Ký rất đông khách, ai nấy cũng đều đến tối tăm mặt mày, ngay cả thời gian chuẩn bị cơm cho bọn Chính Quốc cũng không có. Mà Chính Quốc cũng rất biết điều, cầm cái mâm nhỏ xuống đứng bên cạnh đầu bếp.

“Nhóc con, lại ăn quỵt!” Đầu bếp Lưu bật cười, cố ý lấy thêm nhiều thức ăn, mỗi món bỏ thêm một chút vào mâm của Chính Quốc.

Bưng mâm thức ăn lên lầu, TaeHyung và Mạn Mạn đã ngồi trước bàn ăn.

Mạn Mạn rất ít có cơ hội được ngồi cùng với thiếu niên người Mỹ như TaeHyung, cô chỉ dám lén nhìn sườn mặt của anh. Chính Quốc thấy cảnh tượng này thì không khỏi cười thầm trong lòng, đặt mâm xuống trêu, “Mạn Mạn, nếu cậu còn nhìn TaeHyung nữa thì sườn mặt cậu ấy sẽ bị cậu nhìn đến hư đó nha!”

Mạn Mạn đỏ mặt, “Chính Quốc là người xấu!”

“Đúng đúng, trên đời này tớ là người xấu nhất, còn phải làm người hầu của cậu nữa!” Chính Quốc dùng khuỷu tay huých TaeHyung đang ngồi bên cạnh, “Này, cậu có tham gia cuộc thi đấu kiếm dành cho học sinh trung học không?”

“Có.”

“Cuối tuần này sẽ chia tổ thi đấu, tớ bị phân vào tổ C, còn cậu?”

“Tổ A.”

“Ồ, chúng ta đều đấu vào buổi sáng, không thể xem trận đấu của nhau, đáng tiếc quá.”

“Không sao, chúng ta sẽ thắng.” Thái độ chắc chắn của TaeHyung khiến Chính Quốc bật cười.

“Đúng, quan trọng nhất là chúng ta có thể gặp nhau ở trận chung kết.”

Bài tập của học sinh trung học đều rất đơn giản,  Chính Quốc nhanh chóng làm xong, cùng TaeHyung ngồi xem ti vi.

Bỗng dưng điện thoại reo lên, Chính Quốc nhanh chân chạy đến nghe, là của mẹ Điền ở dưới nhà gọi lên.

“Tiểu Quốc, ba của TaeHyung đến, hẳn là tới đón nó về nhà đúng không?”

“A?” Chính Quốc bất ngờ, ngài Kim đến?

“Vâng, được, con sẽ nói với cậu ấy.”

Gác điện thoại, Chính Quốc quay đầu thì thấy TaeHyung đang nhìn mình.

“TaeHyung, ba cậu đến, đang ở dưới lầu.”

“Ừm.”

“Cậu hãy đi về cùng chú ấy đi.” Chính Quốc vỗ vai TaeHyung, anh chợt nắm lấy cổ tay cậu.

“Chính Quốc, tớ muốn hỏi cậu, vì sao mỗi lần tớ đi cậu đều bình tĩnh như thế?” TaeHyung hơi ngửa đầu, trong mắt toát ra cảm xúc bi thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro