Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời thu ngắn ngủi, rất nhanh liền vào đông.

Thương thế của Thái Hanh vốn không quá nghiêm trọng, sau một thời gian đã bình phục gần hết.

Trải qua sự tình lần trước, Chính Quốc bị chẳng biết vì sao bị Thái Hanh - người đang rất lo lắng vì một số lý do, kéo đi học một khóa 《 Cách nhận biết gay 》.

"Nghiêm túc xem đi." Thái Hanh khoanh tay ngồi bên cạnh Chính Quốc, nghiêm túc nói: "Đây là bản dành cho người mới bắt đầu, nó tương đối dễ hiểu, nhưng ít nhất mày có thể phân biệt được mấy đứa giấu không kĩ, để giữ khoảng cách với tụi nó."

Điền giấu diếm rất kĩ Chính Quốc trong lòng có chút áy náy, trên mặt bình tĩnh lại: "Không cần thiết phải học mấy cái này đâu."

"Sao không cần thiết?" Thái Hanh trừng mắt nhìn về phía cậu, "Mày không chú ý cái này, cẩn thận một ngày nào đó bị mấy thằng gay bao vây cũng không biết!"

Thái Hanh vừa nói vừa bấm vào video 《 Cách nhận biết gay 》.

Một giọng nam trầm khàn vang lên: [ Nếu bạn nam của bạn tải xuống app xxx màu xanh hay app xxx trong điện thoại di động của cậu ấy, đừng nghi ngờ gì nữa, cậu ấy tám chín phần là gay. ]

App màu xanh là app gì?

Chính Quốc có chút tò mò, cậu tìm kiếm trên cửa hàng ứng dụng và phát hiện ra đó là một cái app hẹn hò.

Thái Hanh nói rõ thêm: "Bọn nó rất thích vào đây tìm bạn, hầu như ai cũng tải. Nếu mày thấy có thằng nào lăm le muốn tiếp cận mày, thì giả bộ điện thoại mày hết pin, mượn điện thoại nó để gọi, sau đó kiểm tra xem trong điện thoại nó có cái app này không."

Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết được, kiểu người như Chính Quốc rất được yêu thích. Dựa theo tỷ lệ đồng tính trong cái trường này, không ai biết có bao nhiêu đứa đang nhìn chằm chằm vào cậu! Đáng ghét!

"Lén kiểm tra điện thoại của người khác mất lịch sự lắm." Chính Quốc nói.

"Mày không xem thông tin cá nhân của họ, chỉ xem app thôi, thì có vấn đề gì chứ." Thái Hanh lấy điện thoại di động từ trong túi ra rồi đưa cho Chính Quốc, "Thử trước đi, nửa phút, lượn một vòng xem tất cả các app trong điện thoại tao."

Chính Quốc dùng vân tay mình mở khóa điện thoại hắn rồi tùy tiện lướt xem. Điện thoại của Thái Hanh rất đơn giản, là một người theo chủ nghĩa thực dụng, trong điện thoại chỉ có một số app thông dụng, không có thứ gì kỳ quái hết.

Thái Hanh không đòi lại điện thoại, tiếp tục cho cậu xem video trên máy tính, xem xong, hắn lại mở một trang khác.

Vừa mở ra, Chính Quốc đã nhìn thấy những ký tự màu đỏ tươi ở phần đầu, tâm lý cùng kinh ngạc.

[ Làm sao để biết những người xung quanh bạn có thích bạn không? ]

Còn không đợi Chính Quốc nhìn kỹ, Thái Hanh liền đóng trang.

"Tao đem mấy cái này gửi cho mày, khi nào rãnh thì nhớ xem." Thái Hanh nắm lấy Chính Quốc và nói với cậu, "Mày nhất định phải nhớ đọc chúng, sau này có dịp tao sẽ kiểm tra!"

"Thứ này... thật sự hữu dụng sao?" Chính Quốc nhỏ giọng hỏi.

"Tất nhiên rồi, trước đây tao cũng không có hứng thú gì đâu." Thái Hanh nhíu mày, "Nhưng mà sau khi tìm hiểu, tao phát hiện có một thằng đang thích tao."

Chính Quốc không ngờ hắn lại có một quá khứ như vậy, đối với người có tình cảm với Thái Hanh, Chính Quốc không hề cảm thấy đố kị, trái lại khi nghe được thì kinh hãi: "... Sau đó thì sao?"

"Đương nhiên là khiến cho nó lăn xa rồi." Thái Hanh nhíu mày đến càng sâu, như là không hiểu Chính Quốc vì sao lại hỏi như vậy, "Chẳng lẽ còn tiếp tục làm bạn với nó?"

Vào lúc này, trên mặt Thái Hanh chính là sự tuyệt tình mà Chính Quốc quen thuộc, chuyện này đối với hắn không hề có ngoại lệ.

Thái Hanh tiếp tục bổ sung: "May là trước đây tao cũng không vừa mắt nó nên không để ý gì nhiều, nếu không bây giờ nhớ lại mấy lần tiếp xúc với nó, khẳng định sẽ buồn nôn đến mức ngủ không yên."

Buồn nôn đến ngủ không yên sao?

Chính Quốc rũ mắt xuống, lông mi dài run run, nắm chặt trong tay điện thoại của hắn: "Được rồi, tao sẽ nghiêm túc xem."
___________

Một thân một mình nằm trên giường, Chính Quốc mở tài liệu mà Thái Hanh đã gửi qua.

Câu từ bên trong không được trau chuốt lắm, giống như người nào đó chỉ tùy tiện viết ra, tổng hợp lại rồi biến thành tài liệu.

Chính Quốc mở ra bài viết ngày hôm đó lên trước tiên [ Làm sao để biết những người xung quanh bạn có thích bạn không? ]

[ Có phải người đó lúc nào cũng muốn bám lấy bạn? Rồi lấy lý do quan hệ giữa hai người đang rất tốt nên không cho phép bạn chơi thân với người khác, hay kết bạn với những người mới. Lúc có thêm mấy đứa bạn ở bên cạnh, người đó sẽ tìm trăm phương ngàn kế để thể hiện mối quan hệ giữa hai người rất đặc biệt, chẳng hạn như gắp đồ ăn cho bạn, luôn nhớ những món bạn thích và nói điều đó ra trước mặt mọi người. Khi ai đó trêu ghẹo về mối quan hệ giữa hai người, người đó không phản bác, mà chỉ cười không nói gì cả, còn giả vờ xấu hổ. ]

[ Hãy nhìn kỹ xem, mấy hành vi này có thật sự ổn không? Lần đầu thì là trùng hợp, nhưng mấy lần sau cũng như vậy thì vẫn là trùng hợp sao? ]

Phía sau còn có rất nhiều bài tương tự, Chính Quốc tự so sánh với bản thân, phát hiện mình không giống với cái nào, thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Người bạn lúc trước của Thái Hanh có lẽ đã giống với mấy cái trong này, cho nên bị hắn nắm thóp được.

Cậu không bao giờ hạn chế việc Thái Hanh kết bạn, nhưng bản thân hắn không có hứng thú kết bạn mới, lúc nào cũng bên cạnh cậu.

Người khác nói đùa về mối quan hệ giữa cậu và Thái Hanh, cậu hầu hết sẽ không phản bác, nhưng đó là bởi vì lúc đó hắn ở bên cạnh liên tục hùa theo phụ họa, nên cậu cũng lười phản bác.

Về việc gắp đồ ăn, tất nhiên sẽ có, nhưng nếu tính kỹ thì số lần hắn đã gắp đồ ăn cho cậu còn nhiều hơn cậu gắp.

Mấy kinh nghiệm này không phù hợp với cậu rồi.

Chính Quốc thả lỏng người, tiếp tục xem những thứ khác, vui mừng phát hiện cậu không giống với biểu hiện nào.

Quá tốt rồi, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, hắn còn có thể tiếp tục giấu diếm đi.

Tốt, miễn là không có bất ngờ gì xả ra, cậu có thể tiếp tục che giấu nó.
___________

Một bên khác, Thái Hanh đang trong lớp học, thì nhận được một tin nhắn, hắn quang minh chính đại mở ra xem.

Người gửi tin nhắn là em họ của hắn, hai người trạc tuổi nhau nên quan hệ rất tốt.

Thái Minh: [ Anh, em chuẩn bị trở về nước, nghe nói chỗ anh mới mở công viên, dẫn em đi chơi đi. ]

Thái Hanh nửa điểm cũng không khách khí: [ Mày lớn rồi nhóc, không đi lạc được đâu, tự đi không được à? ]

Thái Minh: [ ? Không nể mặt anh em hả? ]

Thái Minh: [ Ha, định qua cầu rút ván? Nếu không phải nhờ em trước đây làm một giám định viên gay, cực khổ viết bao nhiêu tài liệu cho anh, thì làm sao anh có thể tiến bộ nhanh chóng, phát hiện ra mấy người crush anh được chứ? ]

Em họ của Thái Hanh đang học ngành âm nhạc, không biết có phải do giới nghệ thuật thường có nhiều người đồng tính không, mà mỗi lần cậu đến lớp đều cảm giác như bị bao vây bởi một biển gay.

Bởi vì được trời cao ưu ái hoàn cảnh, nên kỹ năng "giám định gay" của Thái Minh đã tiến bộ vượt bậc, mỗi lần có phát hiện gì mới, liền chia sẻ với Thái Hanh - một trai thẳng ghét đồng tính, đưa hắn thăng tiến vượt bậc.

Thái Minh: [ Dắt em đi chơi, nói không chừng em còn có thể dò ra được mấy người đang crush anh. ]

Thái Hanh khịt mũi coi thường, bây giờ còn có ai lén yêu thầm hắn chứ, nếu có cũng chỉ là loại một tháng không nói được vài câu, đến nhìn cũng lười.

Bất quá, đúng là bọn hắn đã lâu không gặp mặt, hẹn nhau gặp mặt cũng tốt.

Hơn nữa, quan trọng nhất là hắn muốn Chính Quốc gặp người thân và bạn bè của mình nhiều hơn, mà tốt nhất là những người xung quanh hắn đều biết cậu.

Thái Hanh suy nghĩ một chút, đồng ý.
___________

Chính Quốc có chút bất ngờ khi nhận được lời mời của hắn.

"Mày đi chơi với em họ, thêm tao nữa em họ của mày có ngại không?" Chính Quốc hỏi.

Thái Hanh trả lời rất tự nhiên: "Nếu nó ngại thì cho nó chơi một mình."

Chính Quốc: "..."

"Đùa thôi." Thái Hanh tìm cớ che đậy sự thật, "Tao nói nó rồi, nó không để ý đâu, nó thích kết bạn lắm."

Đã như vậy, Chính Quốc liền đồng ý, chờ đến cuối tuần, cùng Thái Hanh đi gặp người em họ từ nước ngoài về.

Bọn họ hẹn gặp nhau ở cổng công viên giải trí, đám người Chính Quốc đến trước, đợi được một phút thì Thái Hanh chỉ về một hướng: "Kìa kìa, chính là cái thằng mặc áo khoác da trong thời tiết giá rét đó."

Cậu cứ nghĩ em họ Thái Hanh học ngành âm nhạc sẽ nhã nhặn ôn nhu, nhưng tới khi gặp được người thật thì thấy sai quá sai.

Thái Minh diện lên người chiếc áo khoác và quần da màu đen, chân đi ủng Martin cũng màu đen, mái tóc dài được tết thành bím rất ngầu.

Ngay cả khi không nói lời nào, vẫn toát ra hơi thở của Rock&Roll.

Thái Minh phát hiện bọn họ đã đến, chạy lại: "Đều tới hết rồi? Lần này em đến trễ, để em khao cho."

"Không cần." Thái Hanh cánh tay khoát lên bả vai Chính Quốc, giới thiệu người, "Giới thiệu một chút, đây là em họ tao, Kim Thái Minh."

"Đây là Điền Chính Quốc, nhớ kỹ, để lần sau không quên." Thái Hanh lại nói.

Màn giới thiệu này có chút khoa trương, Thái Minh nhướng mày, vừa chào hỏi, hứng thú nhìn vào bàn tay đang nắm lấy vai Chính Quốc của Thái Hanh.

Thật ra, cậu đã nhìn thấy bóng dáng của Thái Hanh và Chính Quốc từ xa rồi, nhưng không dám xác nhận.

Hai người này cùng mặc cùng một kiểu áo phao màu đỏ, thoạt nhìn giống như cặp tình nhân nên cậu không nhận ra.

Làm thế nào người anh họ cá tính Thái Hanh của cậu có thể ra ngoài mặc đồ giống người khác được?

Đây nhất định phải là quan hệ rất rất tốt.

Thái Minh trầm ngâm, lịch sự bắt tay Chính Quốc, cùng hai người họ tiến vào công viên giải trí.

Thái Minh cười bắt chuyện: "Lúc nãy em nhìn hai người, tưởng là một cặp vợ chồng trẻ đến đây chơi. Còn nghĩ hôm nay nhiều cặp đôi như vậy, em sẽ là một cẩu độc thân đáng thương chen chúc giữa dòng người, kết quả là không phải."

"Chắc không?" Thái Hanh cười lạnh một tiếng, "Hiện tại mày đang là cẩu độc thân bị kẹp giữa đấy."

Thái Minh: "...."

"Là ba con cẩu độc thân." Chính Quốc rất thực tế.

Thái Hanh cau mày: "Sao mày có thể mắng chính mình vậy?"

Thái Minh: "...?"

Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao cậu cứ cảm giác mỗi mỗi câu đối thoại đều kỳ quái như vậy?

Công viên mới mở này đang rất hot, lối đi chật hẹp mà người lại đông, không cẩn thận rất dễ bị lạc.

Thái Minh quay đầu lại, muốn nói với hai người đằng sau đi sát nhau chút, không được tách ra, thì đã thấy hai người họ đang nắm chặt tay nhau.

Hai người họ tay trong tay, khỏi phải sợ bị tách ra do đông người. Bước đi chậm rãi, tỏa ra một loại cảm giác ấm áp.

Nói vậy cũng không đúng, bởi vì chỉ có Thái Hanh là tỏ ra vô tư, còn Chính Quốc ít nhiều gì cũng có chút không tự nhiên. Ánh mắt cậu và Chính Quốc va vào nhau, Chính Quốc mỉm cười với cậu, cố gắng thoát khỏi cái nắm tay của Thái Hanh, nhưng lại thất bại.

Thái Minh làm trong giới nghệ thuật, tiếp xúc với rất nhiều người đồng tính, nhiều đến mức cậu đã trở thành một giám định viên gay vô cùng sáng suốt, nhưng lúc này đây, cậu cứ có cảm giác gì đó không hiểu nỗi.

Cảm giác rất là kỳ quái.

Cậu cùng Thái Hanh cùng nhau lớn lên, nên cậu biết rất rõ về hắn. Theo như cậu được biết, Thái Hanh là trai thẳng 100%, tại sao lại xuất hiện cảnh tượng khiến cậu đau đầu như vậy?

Hình ảnh như vậy, không phải nên xuất hiện ở những đôi tình nhân nhỏ mới đúng sao?

Dựa theo trực giác, cậu cảm thấy cả hai người này đều không phải trai thẳng, nhưng lý trí thì nói cho cậu biết, Thái Hanh nhất định là thẳng. Thật kỳ lạ khi điều này xảy ra.

Chen chúc trong đám đông, Thái Minh - người đang bị ép thành bánh tráng, vắt óc suy nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ.

Đúng rồi, gần đây đang rất thịnh hành trào lưu.

Thẳng nam ngây ngơ và cậu bạn trai "cong vòng" của hắn!

Cứ như vậy từng chút từng chút, tên thẳng nam còn chưa kịp nhận ra đã bị mắc câu từ khi nào rồi.

Chẳng lẽ cậu lại bắt gặp một người crush đang núp lùm bên cạnh Thái Hanh?

Lần trước cậu phát hiện được mấy người bạn của Thái Hanh có tình ý với hắn, có người trực tiếp thổ lộ, có người nói bóng nói gió, nhưng lần này cậu có chút mơ hồ.

Quan hệ giữa Thái Hanh và Chính Quốc thoạt nhìn còn tốt hơn cả anh em ruột, nếu cậu đoán sai thì sẽ biến thành gây xích mích ly gián, Thái Hanh chắc sẽ đánh cậu ba đêm không lết nổi xuống giường.

Đã vậy thì cậu phải tự mình xác nhận trước đã, đến khi xác nhận xong... Sẽ đem chuyện này nói cho Thái Hanh Tầm biết.
___________

Chơi được một lúc thì cả đám đều đói bụng đi vào quán ăn.

Sau khi gọi món, Thái Hanh đi vệ sinh, trước khi đi còn cố ý cảnh cáo Thái Minh: "Không được nhân lúc tao vắng mặc mà ăn hiếp người ta."

"Anh nói gì chứ, nghệ sĩ nhạc Rock&Roll tụi em không bao giờ ăn hiếp người khác!" Thái Minh nghiêm túc nói.

Chờ Thái Hanh rời đi, Thái Minh ăn mặc rất mặc rất bảnh bao tự tay rót cho Chính Quốc tách trà, đồng thời mở miệng cười hỏi: "Anh Điền, gần đây có tên đàn ông nào điếc không sợ súng dám tỏ tình với anh Thái Hanh không? Trước đây anh ấy rất ghét việc đàn ông tỏ tình với mình, lần nào cũng rất tức giận."

Chính Quốc cười cười: "Không thấy, ai cũng biết hắn không thích đàn ông mà."

"Thì ra là như vậy, mọi người đều biết a." Thái Minh lặp lại lời Chính Quốc nói. Cậu đặt ấm trà xuống, ngước mắt lên, "Thật ra em cũng rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy thân thiết với anh như vậy. Từ sau chuyện đó, em còn tưởng rằng anh ấy sẽ không muốn kết bạn nữa."

"Chuyện gì?" Chính Quốc hỏi.

"Trước đây anh ấy có một người bạn thân, lớn lên không đẹp như anh, nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn. Người bạn thân kia thầm mến anh ấy, cùng hắn nhận thức thời gian càng dài, lại càng không khống chế được chính mình tâm tư. Vì bên cạnh anh Thái Hanh không có người bạn nào khác, nên cứ nghĩ mình đặc biệt."

"Kết quả mặt sau bị anh Thái Hanh phát hiện, liền không có cho hắn một chút mặt mũi nào, trực tiếp nói hắn mang theo ý nghĩ ngu xuẩn của mình mà cút đi, giữa bọn họ sẽ không bao giờ có khả năng."

Thái Minh một bên chậm rãi nói, còn một bên quan sát thần sắc người đối diện.

Khi một người yêu thầm nghe kết cục bi thảm của tình địch, ít nhiều gì cũng sẽ có cảm giác chạnh lòng đi?

Thái Minh thấy Chính Quốc nhếch khóe miệng, vẻ mặt bất cần như vậy, giống như vừa mới nghe truyện nực cười.

Áo khoác ngoài màu đỏ khiến cho nước da của Chính Quốc trở nên trắng trẻo hồng hào, trên khuôn mặt cậu không hề có một chút buồn bã hay đau khổ nào.

"Quá tham lam, một khi phát hiện không thể khống chế được thì nên rời xa." Chính Quốc lắc lắc tách trà, "Sao lại tự tin như vậy, cảm thấy chính mình có thể trở thành ngoại lệ của một trai thẳng à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro